Đấu Y

Chương 267: Chương 267: Giam cầm.




Nhìn thấy ba người, Lâm Khiếu Đường đã có thể suy đoán được chuyện gì xảy ra, Áo La Lạp không hề có biểu hiện gì phiêu phù phía sau A La Khắc, bên cạnh là vong linh ma pháp sư Lý Nhĩ.

Lâm Khiếu Đường muốn thi triển linh hồn cấm chế để khống chế Áo La Lạp, thế nhưng lại bị cỗ lực lượng chế trụ ngăn cản.

Lâm Khiếu Đường đã đoán được nguyên nhân ba người truy tung tìm mình, nhất thời thầm kêu quá sơ ý, trước đó cho vào linh hồn của Áo La Lạp cấm chế, nguyên nhân là vì vào thời khắc nguy cơ có thể khống chế được nàng ta, làm bàn đạp để cho chính mình có thể thoát thân, trong tay nhiều hơn một lợi thế luôn luôn tốt, thế nhưng lúc sấm trận đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhất thời mất đi liên hệ với nữ tử này, nhưng hắn cũng không để trong lòng, không nghĩ tới đại giáo hoàng A La Khắc lại có được thần thông lợi hại như vậy, chỉ thông qua tiếp xúc nguyên linh yếu ớt giữa mình và Áo La Lạp cũng có thể truy tung được hắn.

- Tiểu tử kia, lá gan của ngươi thực không nhỏ, cư nhiên dám bố trí linh hồn cấm chế lên người của thánh nữ bản giáo.

Đôi mắt đỏ sậm của A La Khắc nhìn chằm chằm vào Lâm Khiếu Đường.

Một cỗ uy áp nhất thời tràn ra, làm cho cột sống của Lâm Khiếu Đường nhất thời mát lạnh.

A La Khắc miệt thị cười cười nói:

- Bất quá nếu như không phải linh hồn vấm chế của ngươi, bản giáo sợ là không cách nào truy tìm ra được tung tích, coi như chính bản thân ngươi danh cho mình một con đường cùng.

Khuôn mặt của Lâm Khiếu Đường không hề có chút biểu tình nào, không nói gì, cho dù bản thân có bản lĩnh thông thiên đi nữa cũng đừng mong chạy trốn, cơ hội có thể tìm nhưng lúc này nên thành thật một chút.

Trong đôi mắt già nua khàn khàn của Lý Nhĩ lóe lên quang mang hưng phấn, đối với y thuật thần kỳ của Lâm Khiếu Đường, vị vong linh ma pháp sư địa vương giai này có hứng thú vô cùng. Lần trước nếu như không có Kỳ Áo quấy rối, hắn đã sớm bắt giữ Lâm Khiếu Đường. A La Khắc chậm rãi giơ cánh tay lên, lòng bàn tay hướng về phía mặt Lâm Khiếu Đường, một cỗ quang từ trong lòng bàn tay phóng ra, chiếu rọi thẳng vào mặt Lâm Khiếu Đường, tựa hồ như đang tra xét cái gì đó.

Không bao lâu, khuôn mặt của A La Khắc lộ ra nét mặt khinh miệt nhìn Áo La Lạp nói:

- Ngươi từ Kỳ Đông đại lục trở về, có từng tra xét bối cảnh của người này hay không?

Áo La Lạp hơi hơi quay đầu lại nói:

- Khi trở về gặp phải cường địch Kỳ Áo kích thương, lúc đó ta chỉ lo chạy trốn, căn bản không có thời gian quản đến chuyện bối cảnh của hắn ra sao.

Thần sắc của A La Khắc tối sầm lại, nhìn Lâm Khiếu Đường, thầm đánh giá cái gì đó, thật lâu sau mới nói:

- Nếu như không tìm được Ái Lệ Ti, vậy thì tạm dùng hắn thay thế vậy.

Lý Nhĩ nghe xong lời này nhất thời cả kinh, vội nói:

- Bệ hạ, ta xem hãy đổi người khác đi, y thuật của người này rất đặc biệt, nếu như dùng để tế thần, thực sự quá lãng phí, lưu lại hắn nhất định có chỗ hữu dụng cho bản giáo.

A La Khắc lạnh lùng nói:

- Không cần, hơn nữa cần phải dùng đến người này, ta không thể đợi thêm ba năm nữa, lần tế thần đại điển lần này chỉ cho phép thành công không thể thất bải, ba tháng sau hắc ám long thần nhất định phải phủ xuống Đạt La Tư thần điện.

Lý Nhĩ hiển nhiên rất sợ hãi vị thanh niên tóc đỏ này, tuy rằng trên mặt hiện rõ sự không tình nguyện nồng đậm, thế nhưng cũng không dám nói nhiều lời, thân thể vô ý thức co rụt lại thối lui một bên không nói thêm lời nào. Chỉ là trong dôi mắt già nua kia tỏa ra quang mang yếu ớt không nhìn rõ.

A La Khắc đột nhiên chỉ một ngón tay vào trán của Áo La Lạp, một luồng quang mang đỏ sậm cách không tiến vào trong cơ thể nàng, chỉ chốc lát, một tia hắc khí đi theo quang mang đỏ sậm thoát ra.

Hắc khí bay tới gần tay A La Khắc, trong nháy mắt đã bị tịnh hóa sạch sẽ.

- Cấm chế trên người Áo La Lạp ngươi, ta đã giúp ngươi giải trừ, sau này bản thân nên cẩn thận một chút, không nên bị những tên tu luyện giả cấp thấp như thế này tính kế. Ngươi là thánh nữ của bản giáo, chờ sau khi giáo hoàng phi thăng thượng giới, trọng trách chấp chưởng bản giáo chỉ có thể để ngươi gánh vách, nếu như ngươi vẫn không cẩn thận như vậy, ngươi làm sao để cho bản giáo hoàng rời đi, yên tâm giao giáo hội cho ngươi quản lý cơ chứ?

A La Khắc trầm giọng nói.

Dung nhan băng lãnh của Áo La Lạp không xuất hiện bất luận biến hóa nào, nhìn nàng không thể từ dung mạo mà có thể phỏng đoán được trong thế giới nội tâm nghĩ cái gì, thản nhiên nói:

- Đa tạ bệ hạ ưu ái, thuộc hạ nhất định hấp thụ giáo huấn, sẽ không bao giờ để sự tình như vậy phát sinh lần thứ hai.

- Ân, vậy là tốt rồi.

A La Khắc thỏa mãn gật gật đầu, quanh thân bỗng nhiên bộc phát ra nguồn nguyên lực cường đại trùng kích vào hư không, không gian lập tức chớp động.

Năm đạo nhân ảnh trên hư không dần dần mờ ảo, tất nhiên bao gồm cả Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á, một hồi rồi biến mất không thấy. Sau một khắc đã xuất hiện tại Đạt La Tư thần điện, trong một căn phòng tại chủ điện.

Truyền tống thạch? Lâm Khiếu Đường kinh ngạc quan sát suy nghĩ, nếu như không phải vật đó thì cho dù A La Khắc có được tu vi địa vương giai đỉnh cấp cũng nhất định không có năng lực truyền tống. Vô luận là tu luyện giả cường đại đến thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không có khả năng thao túng được không gian, chỉ có thể lợi dụng một số công cụ đặc thù định vị, bằng không tuyệt đối không thể truyền tống một cách chính xác được.

Lâm Khiếu Đường nhìn lướt qua rất nhanh, một cây thạch trụ dài nhỏ không giống như những thạch trụ thông thường khác hiện ra trước mắt. Trên thạch trụ có khắc rất nhiều ký hiệu và hoa văn phức tạp. Bên trong còn khảm rất nhiều lam ma thạch định vị. Toàn bộ thạch trụ được bố trí một loại ma pháp trận cực kỳ bí mật, hơi tỏa ra nguyên lực cảm nhè nhẹ.

- Đem người này giam vào nhà lao, gia tăng canh gác thật nghiêm!

Trong mắt Lý Nhĩ lóe lên tinh quang, lời muốn nói đến miệng rồi lại cố gắng nuốt trở lại, nhìn theo bóng lưng của A La Khắc, nét mặt già nua hơi hơi giật giật, cuối cùng có chút hung ác:

- A La Khắc, ngươi chỉ một lòng nghĩ đến phi thăng, đối với muội muội của chính mình cũng không thèm quan tâm, vậy thì đừng trách lão phu đối với ngươi bất nghĩa.

Lý Nhĩ vốn định đem chuyện Lâm Khiếu Đường có thượng cổ ma thú “tham thị thú” trong người nói cho A La Khắc biết, thế nhưng nhìn vị đại sư huynh không thèm để ý đến sự an nguy của muội muội, thậm chí để đoạt lấy cơ hội sống sót, Lý Nhĩ không khỏi nổi lên sự oán hận, liền đem bí mật này giữ kín trong lòng.

Muội muội A La Khắc chính là thê tử kết tóc của Lý Nhĩ ba trăm năm trước, trong một lần tranh đoạt thần khí trước kia đã bị giáo hoàng hiện nay của Lai Đặc giáo đánh trọng thương, thân thể hủy diệt, chỉ còn lại bộ phận nguyên linh, Lý Nhĩ cũng vì thế mà mai danh ẩn tích suốt ba trăm năm , một lòng dốc sức suy nghĩ biện pháp cứu sống thê tử của mình. Bởi vì hắn là một vong linh ma pháp sư, phương pháp có thể thực hiện được của Lý Nhĩ thực ra rất ít, còn muốn cho thê tử chân chính khôi phục lại như ban đầu thì khó càng thêm khó, nguyên linh thê tử nhìn bên ngoài có vẻ như vô sự, thế nhưng thực tế đã bị thánh nguyên đặc thù của Lai Đặc giáo trùng kích, không thể tiến hành đoạt xá.

Biện pháp duy nhất mà Lý Nhĩ có thể suy nghĩ ra được chính là một lần nữa tạo cho thê tử của mình một thân xác hoàn toàn mới, sau đó mới để nguyên linh thê tử dần dần dung hợp vào. Đã ba trăm năm trôi qua, phương pháp này của Lý Nhĩ thủy chung vẫn không thể thực hiện được, nguyên linh thê tử chỉ đành bảo tồn trong hồn bảo thạch.

Cho dù linh hồn có sự bảo hộ của hồn bảo thạch đi nữa thì lực lượng của nguyên linh theo ngày tháng dần dần trôi đi, càng lúc càng yếu ớt, nhiều nhất chỉ còn vài chục năm nữa thì lực lượng của nguyên linh sẽ hoàn toàn biến mất, nguyên linh cũng theo đó mà tiêu tán.

Những năm gần đây, Lý Nhĩ hầu như đã thất vọng hoàn toàn, thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Khiếu Đường có thể đem Áo La Lạp hầu như hồn phách phi tán cứu sống trở lại, Lý Nhĩ lại nổi lên hi vọng vô bờ. Thế nhưng hi vọng duy nhất này rất có thể lại biến mất trong tay của A La Khắc, hiển nhiên điều này làm cho Lý Nhĩ vô cùng thương tiếc và oán hận.

Nhìn Lâm Khiếu Đường bị người mang đi, Lý Nhĩ hừ lạnh một tiếng, bản thân đã để cho tiểu tử này một con đường lui, có thể chạy trốn được hay không chỉ có thể xem tạo hóa của hắn đến đâu mà thôi, Lý Nhĩ cũng không muốn công khai đối kháng với A La Khắc, đây tuyệt đối là một lựa chọn ngu xuẩn, thế nhưng lại có thể ở phía sau làm chút chuyện mờ ám, ví dụ như biết một số chuyện nhưng không báo lại.

Lý Nhĩ càng động tay động chân lên gười Lâm Khiếu Đường một chút tiểu pháp thuật vong linh dự trữ, thế nên khi mọi người kiểm tra đai lưng của hắn chỉ cảm thấy chiếc đai lưng đó hoàn toàn bình thường, chỉ lấy đi chiếc trữ vật giới chỉ trên tay Lâm Khiếu Đường đi mà thôi.

Lâm Khiếu Đường bị tống vào một nhà tù trong không gian phong kín, bốn phía được bố trí những bộ ma pháp trận phi thường cường đại, Tân Tây Á đã cùng với hắn phân chia ra.

Lâm Khiếu Đường rất rõ bản thân vì sao lại bị bắt được, tựa như trước kia Áo La Lạp đột nhiên cưỡng ép bản thân đến nơi này, ba tháng sau hiển nhiên trở thành tế phẩm cho “tế thần đại điển” Đạt Khắc giáo. Bỗng nhiên hắn nhớ lại kiếp trước đã từng xem qua một số bộ phim và ghi chép các loại về người cổ đại ngu muội để tế thiên mà lấy con người làm tế phẩm, Lâm Khiếu Đường nổi lên một tầng da gà.

Mà nghĩ lại, liên tục gặp phải tình cảnh Đạt Khắc giáo đuổi bắt, Lâm Khiếu Đường đối với nguyên nhân trong đó cũng cảm thấy rất hiếu kỳ. Cái này nhất định có liên quan đến hắc bào nữ từ trước kia đã xuất hiện tại Tân La thành, cũng là lúc Lâm Khiếu Đường tao ngộ biến chuyển trọng đại nhân sinh, bị dịch thể màu tím không rõ là cái gì tập kích, Kỳ Áo sinh ra, cùng với một loạt sự kiện sau này, toàn bộ đều bắt đầu từ chuyện bị ép phải giải phẫu sinh sản.

Mà nữ nhân kia từ sau khi cùng với Lâm Khiếu Đường trở mặt thì không còn tung tích, sống hay chết hắn cũng không biết, nhưng có một điều hắn có thể khẳng định được, Đạt Khắc giáo chỉ vì không tìm được nữ nhân đó, cho nên mới phải bắt bản thân hắn đến nơi này. Mà cỗ dịch thể màu tím xâm nhập vào cơ thể Lâm Khiếu Đường chính là từ noãn thai trong cơ thể của nữ tử đó.

Nói cách khác, bản thân tự nhiên trở thành kẻ thay thế cho nữ nhân đó, Lâm Khiếu Đường nhanh chóng dứt bỏ tạp niệm trong đầu, nỗi lòng hỗn loạn trong đầu cũng dần dần ổn định lại.

Ba tháng sau, mặc kệ phát sinh những chuyện gì, Lâm Khiếu Đường hiển nhiên không muốn khoanh tay chịu chết. Mà có một điều may mắn chính là trước đó đám người lục soát cư nhiên không phát hiện ra trữ vật yêu đái của hắn là một vật phẩm không gian. Điều này tạo ra cho Lâm Khiếu Đường một cơ hội. Lâm Khiếu Đường yên tâm sờ soạng vào đai lưng, bên trong cất giữ tất cả những thu hoạch trọng yếu của hắn từ trước đến nay, tùy tiện thiếu một thứ cũng làm cho Lâm Khiếu Đường khóc chết.

Trong đai lưng bỗng nhiên truyền đến một trận tử khí, Lâm Khiếu Đường hơi kinh hãi, tỉ mỉ tìm kiếm mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào đai lưng đã bị người khác thi triển chút phép thuật, dĩ nhiên có một cỗ tử khí quấn quanh che dấu.

Đai lưng này là do Lâm Khiếu Đường lấy được trên người linh hồn mục sư Bỉ La Da trước đây. Trứng nguyên thủy của “tham thị thú” cũng từ trong đai lưng này mà có, không gian trong đai lưng này càng có thể dung nhập sinh mệnh thể vào trong đó. Điều nầy đối với Lâm Khiếu Đường cực kỳ quan trọng, nếu như không có đai lưng này vậy thì “tham thị thú” của hắn không biết cất giữ vào đâu.

Có thể nói như vậy, toàn bộ gia sản hiện tại của Lâm Khiếu Đường được cất giữ trong trữ vật yêu đái này. Nếu như không có trữ vật yêu đái, Lâm Khiếu Đường không khác gì lão hổ không có răng, dọa người một chút còn có thể, nếu như thực sự muốn làm găng, một điểm lực sát thương cũng không có.

Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng phóng ra một chút nguyên lực dò xét tử khí, mạnh mẽ thu lại, tử khí không hề có dấu hiệu chống lại lập tức biến mất. Lâm Khiếu Đường kiểm tra mấy lần, xác định được đai lưng hoàn toàn vô sự, lúc này mới yên lòng.

Bốn phía vách tường tuy đã bố trí ma pháp trận cực kỳ lợi hại, thế nhưng đối với nguyên linh của Lâm Khiếu Đường thì không có gì đáng kể. Chỉ cần phóng xuất ra nguyên linh thì có thể tự do ra vào ma pháp trận. Một chiêu này chính là do Hoa Tiên Tử dạy hắn khi sấm nhập tầng thứ sáu “ma pháp cấm địa”.

Ba ngày liền Lâm Khiếu Đường không hề có biểu hiện gì, chỉ yên lặng ngồi một chỗ đả tọa điều tức, quan sát tình huống xung quanh. Tựa hồ như A La Khắc đối với ma pháp trận bao quanh nhà giam này của hắn cực kỳ yên tâm, thỉnh thoảng có người ở bên ngoài đi qua đi lại, thế nhưng không hề có người nào quấy rầy.

Ngày thứ tư, Lâm Khiếu Đường cẩn thận đem nội linh phóng ra ngoài. Hình dạng tiểu hài đồng màu xanh cực kỳ khả ái, bất quá biểu tình lúc này có vẻ ngưng trọng chăm chú dị thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.