Đấu Y

Chương 512: Chương 512: Giao dịch không bình thường.




Đại hội thăng tông giằng co hai ngày hai đêm, Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân lấy ra chỗ rượu ngon cất giấu trăm năm ra, làm cho toàn bộ tông môn tràn ngập mùi hương rượu nồng nàn.

Lâm Khiếu Đường cũng không phải là một người không thích nói nhiệt, chỉ là đã trải qua nhiều kinh lịch, đối với thân phận và địa vị của ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào việc khắc khổ tu luyện, bởi vậy một ngày không tu luyện hắn cảm thấy thiếu thốn cái gì đó, hơn nữa Uyển nhi đang trong trạng thái hôn mê, làm cho hắn không có bao nhiêu tâm tình.

Bởi vậy cũng chỉ là địa ngang qua sân khấu, cùng với mấy vị minh chủ hàn huyên đàm luận một chút, lại cùng với Hồng Chiến và U Minh Lão Tổ đơn độc hàn huyên một thời thần, bất quá khi Lâm Khiếu Đường chuẩn bị rời đi thì gặp được hai vị cố nhân chủ động tìm tới, một người là Liễu Vân, còn một người là Hồ Mị Nhi.

Nhìn hai nàng, Lâm Khiếu Đường cũng không hề biểu hiện ra bao nhiêu nhiệt tình, đương nhiên chuyện đã qua đã trở thành quá khu, lúc này ngoại trừ Uyển nhi ra, trong lòng Lâm Uyển Nhi căn bản không chấp nhận được người khác.

Liễu Vân so với trước kia đã thành thục hơn rất nhiều, tuy rằng nàng vẫn còn có chút bóng dáng dung mạo năm đó, thế nhưng phương diện khí chất đã biến đổi rất nhiều, hơn nữa phong vận mười phần.

Nhìn Lâm Khiếu Đường cũng phát sinh biến hóa long trời lở đất, nhưng độ kinh ngạc của Liễu Vân cũng không hề mạnh mẽ như những người khác.

Điều này không phải là do Liễu Vân quá lanh lùng, mà là trước kia nàng đã định liệu trước người này trong tương lai nhất định bất phàm, năm đó tất cả mọi chuyện phát sinh trong cuộc thí luyện môn phái, trong trí nhớ của nàng vẫn như ngày hôm qua.

Liễu Vân có thể có được thành tựu ngày hôm nay, nàng biết chính là do người nam nhân trước mặt nàng cho nàng. Nếu như không có hắn, chính mình chắc chắn sẽ bị người khác làm nhục hổ thẹn tự sát, mà kết quả tốt nhất cũng chỉ là một đệ tử bình thường trong Cự Kiếm Sơn Trang một trăm năm kết thúc cuộc đời, bởi vậy cỗ tình cảm ẩn sâu trong lòng nàng phi thường sâu đậm.

Người quen cũ gặp lại, hơn nữa còn phát sinh một số chuyện mà không muốn người khác biết, chỉ có trời biết, đất biết bí mật của hai người. Gặp nhau, cùng cười thoải mái, rất nhanh liền thu hẹp lại khoảng cách, không giống như những người xa lạ câu thúc đối với nhau.

Nhìn Lâm Khiếu Đường, Liễu Vân bỗng nhiên có chút khó khăn, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt hỏi:

- Liễu Vân nên gọi là gì đây? Lâm sư đệ? Lâm nguyên lão? Lâm lão tổ? Hay là Lâm đạo hữu đây?

- Gọi cái gì cũng không quan trọng, Liễu đạo hữu thích gọi gì thì cứ gọi, tu luyện giả không nên chú ý nhiều như vậy, phiền cũng phiền chết!

Lâm Khiếu Đường thản nhiên cười nói.

Liễu Vân che miệng cười nói:

- Được rồi, vậy thì thiếp thân cả gan gọi một tiếng Lâm đạo hữu!

Lâm Khiếu Đường chắp tay nói.

- Liễu đạo hữu!

Ánh mắt Liễu Vân lóe lên, thu hồi lại tiếu ý, rất cảm kích nói.

- Thiếp thân tới đây chuyên môn để gửi lời cảm ơn chân thành nhất của mình đến Lâm đạo hữu, nếu như năm đó không phải là Lâm đạo hữu xuất thủ cứu giúp, chỉ sợ thiếp thân đã sớm bị người ta làm nhục, xấu hổ mà chết, đâu còn thành quả ngày hôm nay.

Nói xong Liễu Vân liền muốn bái một cái, Lâm Khiếu Đường nhanh nhẹn lật tay lên, một cõ lực lượng vô hình truyền ra ngoài, nâng Liễu Vân dậy.

- Liễu đạo hữu không cần phải để tâm quá nhiều, Lâm mỗ chỉ là nhấc tay nhâc chân mà thôi, không có bao nhiêu sức lực. Tất cả đều là nhờ vào cơ duyên tạo hóa của Liễu đạo hữu.

Lâm Khiếu Đường vội nói.

- Ân một giọt nước, báo cả thùng, thiếp thân nào có thể vong ân!

Liễu Vân rất chân thành nói, chuyện năm đó tạo thành chấn động vô cùng lớn đối với nàng, gần hai trăm năm trôi qua nàng vẫn khắc sâu trong tâm khảm, chưa từng quên.

Liễu Vân cũng không thể quỳ xuống lạy được, đơn giản buông tha, lật tay ra, một khối khoáng thạch lớn chừng nửa thùng nước thình tình xuất hiện.

Đôi mắt Lâm Khiếu Đường sáng ngời, liếc mắt có thể thấy được đây chính là khoáng thạch bí huyền kim, tuy rằng không phải rất tinh khiết, thế nhưng trải qua luận hóa, độ tinh thuần chí ít cũng phải đạt tới hơn phân nửa bí huyền kim tinh thuần.

- Lâm đạo hữu, đây là một chút tâm ý của thiếp thân, xin hãy nhận lấy!

Liễu Vân quyết rũ cười nói.

Nếu là vật gì khác, Lâm Khiếu Đường chưa chắc đã muốn, thế nhưng bí huyền kim đối với hắn là một nguyên liệu luyện khí phi thường quan trọng, bởi vì số lượng của nó tại hạ giới phi thường nhỏ bé, tìm kiếm cũng phi thường tốn sức, nay đột nhiên có một khối lớn như vậy xuất hiện, tự nhiên là động tâm không thôi.

- Liễu đạo hữu, quá khách khí, đối với Lâm mõ quả thực rất quý giá, tặng thì miễn rồi, trên người Lâm mỗ có vài thứ pháp bảo không tồi, coi như trao đổi với Liễu đạo hữu đi vậy!

Sắc mặt Lâm Khiếu Đường có chút vui mừng nói.

Liễu Vân bỗng nhiên đỏ mặt lên nói.

- Lâm đạo hữu, đây là tâm ý của thiếp thân, không cần phải trao đổi, nếu như Lâm đạo hữu quyết muốn trao đổi, vậy thì thiếp thân hy vọng có thể tặng cho một vật khác.

Lâm Khiếu Đường hơi kỳ quái.

- Vật gì vậy?

Khuôn mặt Liễu Vân đỏ như ráng chiều, ánh mắt càng bối rối bất định, nói nửa ngày cũng không ra lời, tựa hồ như rất khó mở miệng.

Hồ Mị Nhi bên cạnh cũng nóng nảy, nàng một mực đợi Liễu Vân nói xong rồi rời đi, không nghĩ tới nữ tử này quá mức dài dòng, cho tới bây giờ vẫn chưa nói xong.

- Liễu sư muộn, có chuyện gì không tiện mở miệng, tất cả mọi người đều là tu luyện giả, lại là bạn cũ, ngươi cũng đã từng nói với sư tỷ, ngươi đối với Lâm đạo hữu ngoại trừ cảm kích ra còn có một tình cảm khác bên trong, vậy thì càng không có gì trở ngại rồi.

Hồ Mị Nhi vội la lên.

Sắc mặt Liễu Vân càng hồng, e lệ trừng mắt liếc nhìn Hồ Mị Nhi, Lâm Khiếu Đường cũng càng hồ đồ.

Thấy Liễu Vân không nói, Hồ Mị Nhi bất chấp tất cả, nhìn Lâm Khiếu Đường nói thẳng.

- Lâm công tử, Liễu sư muộn muốn cho ngươi lấy đi nguyên âm của nàng.

Liễu Vân nhìn ra Hồ Mị Nhi muốn nói lung tung, liền tiến lên ngăn cản nàng mở miệng, cũng chưa kịp làm thì lời đã phát ra, Liễu Vân thiếu chút nữa bay lên trời chạy đi từ này không bao tới đây, nhưng lại bị Hồ Mị Nhi nắm tay giữ lại.

Lâm Khiếu Đường ngạc nhiên, hắn tự nhiên hiểu rõ lấy đi nguyên âm trong tu luyện giới có ý nghĩ gì, thực tế chính là ý nghĩa giao hoan trong nhân gian.

Liễu Vân nhìn thấy Lâm Khiếu Đường nửa ngày không nói lời nào, xấu hổ mở miêng.

- Lâm đạo hữu, thiếp thân hai trăm năm qua vẫn thủ thân như ngọc, một lòng nghiên cứu tu luyện đại đạo, chẳng bao giờ phân tâm qua, thế nhưng ngay tám mươi năm trước, thiếp thân gặp phải bình cảnh khó tiến thêm, vô luận là tâm pháp tu luyện tuyệt diệu ra sao cũng không có bất cứ tác dụng gì. Sau đó thiếp thân được U Minh Lão Tổ chỉ điểm mới biết, thiếp thân chính là dương hồn chi thể, giữ lại nguyên âm sẽ cản trở tu luyện, chỉ có lấy đi thì mới có thể đi ra hơn trên con đường tu luyện.

Lâm Khiếu Đường bừng tỉnh, cười hỏi.

- Liễu đạo hữu cần gì phải chọn ta đây?

Liễu Vân giải thích nói:

- Những người khác căn bản không thể hút nổi nguyên âm của thiếp thân, chỉ có phệ độc dương hồn chi thể mới có làm được!

Lâm Khiếu Đường rơi vào trầm mặc, tựa hồ như lo lắng cái gì đó, bộ dáng có vẻ hơi rắc rối.

Liễu Vân khẩn trương trong lòng nói tiếp:

- Lâm đạo hữu không cần lo lắng có bất cứ tác dụng phụ nào, hơn nữa hút nguyên âm của thiếp thân đối với đạo hữu chỉ có lợi không có hại!

Liễu Vân vung tay lên, trực tiếp thu lấy khối khoáng thạch bí huyền kim, sau đó nói:

- Liễu đạo hữu, xin mời vào trong phòng.

Vừa nghe nói thế, trong lòng Liễu Vân nhất thời vui vẻ, biết là Lâm Khiếu Đường đã đáp ứng rồi, bất quá nghĩ lại một nữ tu lại đi yêu cầu một nam tu lấy đi nguyên âm của chính mình quả thực là một chuyện khó xử, nhưng dưới nhân như bay trên mây lành, chậm rãi tiến vào trong phòng.

Hồ Mị Nhi nhìn thấy Liễu Vân tiến vào, trong lòng bỗng nhiên có chút phức tạp, lại nhớ đến chuyện xảy ra trước đây, trên mặt hiện lên vầng mây đỏ.

Lâm Khiếu Đường nhìn Hồ Mị Nhi, cười khẽ nói.

- Hồ đạo hữu, có muốn vào trong quan sát hay không?

Cho dù tính cách Hồ Mị Nhi có hơi chút phóng đãng, nhưng nghe được lời này cũng kinh ngạc không thôi, nửa ngày không khôi phục lại tinh thần được, quanh co nói.

- Lâm đạo hữu có thể để ta đứng một bên nhìn? Điều này dường như có chút không thích hợp!

- Đương nhiên, có gì không thích hợp?

Lâm Khiếu Đường hỏi ngược lại.

Bỗng nhiên trong lòng Hồ Mị Nhi khẽ động, ánh mắt đảo quanh.

- Xin mời!

Lâm Khiễu Đường hơn khom người đưa tay mời vào, Hồ Mị Nhi liền tiến vào trong phòng.

Khi nhìn thấy Hồ Mị Nhi tiến vào, vẻ mặt Liễu Vân hồ nghi, đồng thời u oán nhìn về phía Lâm Khiếu Đường bên ngoài, không biết ý tứ ra sao.

Lâm Khiếu Đường đối với ánh mắt của nhị như như không hề nhìn thấy, trực tiếp ngồi trên giường đá đối diện với Liễu Vân, không đợi Liễu Vân có phản ứng gì. Một nguyên linh màu tím từ trong thiên linh cái của Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng bay đi.

- Liễu đạo hữu, không nên phân tâm!

Nguyên linh màu vàng kia mở miệng nói.

Liễu Vân giật mình, nhưng rất nhanh liền hiểu được, hai mắt vẫn trừng lớn rốt cuộc nhắm lại, bắt đầu vận chuyển linh nguyên trong cơ thể.

Hồ Mị Nhi đứng một bên nhìn bỗng nhiên có cảm giác bị đùa giỡn, còn đang chuẩn bị xem một hồi phong cuồng đông cung, không nghĩ tới lại là hình ảnh như thế này.

Lâm Khiếu Đường chính là nguyên linh, Liễu Vân chính là chân linh, nguyên nhân so với chân linh cao hơn một đẳng cấp, càng có tính thực chất hơn, hai đại linh nguyên huyền phù đối diện với nhau, hai linh nguyên giao hòa tinh thần.

Ước chừng thời gian một canh giờ trôi qua, toàn bộ quá trình đã kết thúc, khi Liễu Vân mở hai mắt ra, vẻ vui mừng trên mặt khó có thể nén được, lúc này đổi ngồi thành quỳ.

- Đa tạ Lâm đạo hữu chỉ dẫn thiếp thân.

Lâm Khiếu Đường chậm rãi mở mắt, cười nói.

- Không cần khách khí, Lâm mỗ chiếm được nguyên âm của ngươi đối vơi tu luyện có trợ giúp rất lớn, cho ngươi một chút chỉ dẫn hẳn là nên làm.

Nếu như người ngoài nhìn thấy thì thế nào cũng cho rằng Lâm Khiếu Đường kiếm được món lời lớn, được một khối khoáng thạch bí huyền kim độc nhất vô nhị, lại có thể hút được nguyên âm người ta, nói trắng ra thậm chí có chút tiện nghi mà còn khoe mé, phương pháp lấy nguyên âm đơn giản nhất chính là giao hợp, cả hai bên đều dùng it sức lại nhẹ nhàng gọn gang, không cần tới phương pháp dẫn độ nguyên linh và chân linh, dùng phương pháp phức tạp giải quyết vấn đề.

Kỳ thực không phải, Lâm Khiếu Đường tuy rằng lấy được không ít, thế nhưng Liễu Vân nhận được chỗ tốt chỉ có hơn chứ không kém, Lâm Khiếu Đường trực tiếp dùng nguyên linh tiến hành thôi hóa chân linh Liễu Vân, thậm chí là tiêu hao một ít nguyên lực tiến hành đề cao, điều này làm cho Liễu Vân có tỉ lệ đột phá quan khẩu tiến giai dễ dàng hơn người khác rất nhiều, chỉ cần chuyên tâm tu luyện, không nên phân thần, sau này tiến giai tới địa vương giai hậu kỳ cũng không phải là không có khả năng.

Phần đại lễ này, đối với bất cứ tu luyện giả nào mà nói, tuyệt đối là vô giá, còn hơn vật ngoài thân không biết bao nhiêu lần.

Kỳ thực Liễu Vân còn muốn nán thêm một lúc, muôn ôn lại chuyện cũ với cố nhân đương nhiên nhóm đệ tử tiến vào Cự Kiếm Sơn Trang trước kia chỉ sợ chỉ còn có Lâm Khiếu Đường và nàng còn sống tới hiện tại, thậm chí ngay cả một đời trưởng lão khi đó cũng không còn ai sống sót.

Bất quá khi Liễu Vân nhìn thấy nhãn thần cấp thiết của Hồ Mị Nhi, đành phải buông tha sự hiếu kỳ trong lòng, quay đầu rời đi.

Nhưng mà khi chỉ còn lại Hồ Mị Nhi và Lâm Khiếu Đường, Hồ Mi Nhi vốn có tính cách vô cùng phóng khoáng, bỗng nhiên hiện tại lại rất câu nệ. Trong lúc nhất thời hai người không biết phải nói cái gì cho phải.

Một lúc lâu sau, Lâm Khiếu Đường mới đơn giản nói một câu.

- Hồ đạo hữu, ngươi có nguyện ý gia nhập vào Thiên Hà Tông!

Ánh mắt Hồ Mị Nhi lóe lên nói:

- Đây là mượn sức hay là có ý tứ khác?

Lâm Khiếu Đường cười cười.

- Đều có, Hồ đạo hữu cũng không cần lập tức đáp ứng, có thể chậm rãi suy nghĩ. Chỉ cần trong vòng ba bống tháng đưa ra câu trả lời thuyết phục là được!

- Có chỗ tốt gì không?

Hồ Mị Nhi giảo hoạt cười.

- Có thể phi thăng, có tính hay không?

Mười ngày sau, Hồ Mị Nhi gia nhập vào Thiên Hà Tông, trên thực tế Hiên Viên Tông và Thiên Hà Tông trở thành tông phái liên minh, môn nhân trao đổi với nhau rất phức tạp, cũng không coi như là làm phản.

Lâm Khiếu Đường vốn xuất thân từ Hiên Viên Tông, là huynh đệ kết nghĩa với Hồng Chiến, càng cùng với đệ nhất cao thủ Hoa Tiên Tử có chút dính dáng không rõ ràng. Thậm chí còn rất nhiều quan hệ rối loạn. Uyển nhi cũng như vậy, tất cả mọi chuyện làm cho hắn và Hiên Viên Tông không thể thoát khỏi quan hệ, hai phái giao hảo với nhau coi như là chuyện hiển nhiên.

Thậm chí không hề thiếu tu luyện giả nghe đồn. Hiên Viên Tông và Thiên Hà Tông rất có khả năng xác nhâp trở thành một siêu cấp đại tông phái. Trở thành tông phái lớn nhất Nam Xuyên Giới, thậm chí là toàn bộ đại lục Kỳ Đông.

Ngay cả tên, môt ít người hiểu chuyện đều đã viết Thiên Hà Tông cũng là Hiên Hà Tông, hoặc có lẽ là Hiên Viên Thiên Hà Tông. Nhưng thực tế phát triển như thế nào không ai được biết.

Thời gian như bay, sáu tháng trôi qua, Lâm Khiếu Đường lần thứ hai tiến hành luyện hóa hỗn thiên kiếm, thu hoạch đáng kể nhất của Lâm Khiếu Đường trong chuyến đi đại lục Phong Ma, đã gia tăng độ cứng lên gấp mấy lần, linh tính cũng tăng lên không ít. Là môt thượng cổ di bảo, uy lực của hỗn thiên kiếm tự nhiên không cần phải bàn.

Thậm chí có thể thi triển ra một chút hỗn độn lực, đây chính là lực lượng sơ khai nhất từ khi thiên địa hình thành, uy lực vô cùng to lớn.

Dung mạo của Thần Lộ Tiên Tử đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn được chỉnh sửa xinh đẹp hơn rất nhiều, những mụn thịt thối trên mặt đã hoàn toàn biến mất không còn, chỉ để lại một tầng ma mặt mềm mại trắng hồng.

Lâm Khiếu Đường mỗi ngày đều rất cẩn thận để ý tới dung mạo của Thiền Lộ Tiên Tử, cẩn thận tỉ mỉ nhổ trồng ra, càng liên tục luyện chế đan được cho Thần Lộ Tiên Tử dùng.

Tất cả những việc này đối với Thần Lộ Tiên Tử mà nói, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Nàng sống tại tu luyện giới đã gần bốn trăm năm, đã trải qua rất nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt, âm mưu quỷ kế, Thần Lộ Tiên Tử đã sớm hình thành cách nghĩ không tin tưởng tồn tại tình nghĩa, thế nhưng trong vòng mấy tháng lại bắt đầu hoài nghi quan điểm của chính mình.

Con mắt nhoáng lên, thời gian ba tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này Thần Lộ Tiên Tử vẫn đều bị băng gạc bao phủ bên trong, tuy rằng một ba ngày phải đổi một lần, thế nhưng trong thời gian thay đổi nàng cũng được nhìn thấy dung mạo của mình dần dần khôi phục.

Khi toàn bộ đợt trị liệu kết thúc, thời điểm tháo băng gạc, tâm tình của Thần Lộ Tiên Tử bỗng nhiên khẩn trương, bất quá khi nàng nhìn thấy dung mạo của chính mình hiện tại, nước mắt không nhịn được chảy ra như mưa.

Thần Lộ Tiên Tử không thể tin tưởng được tất cả mọi chuyện là sự thực, dung mạo đã hoàn toàn khôi phục lại như trước kia, thậm chí còn xinh đẹp hơn, hoàn toàn không nhìn ra được nửa điểm vết tích hủy hoại trước đó, phảng phất như đây chính là khuôn mặt của nàng từ đầu đến giờ vậy.

- Đa tạ ân công, thiếp thân không có gì hồi báo, cam nguyện trở thành thị thiếp của ân công, xin ân công thu lưu!

Thần Lộ Tiên Tử khẩn khoản quỳ xuống nói.

Lâm Khiếu Đường xác định có lòng thu Thần Lộ Tiên Tử, nhưng không phải là thị thiếp gì đó, thản nhiên nói.

- Đứng lên mà nói, ngươi gia nhâp vào Thiên Hà Tông là được, còn chuyện thiếp thân không cần phải nhắc tới nữa, sau này trở thành phụ tá đắc lực của ta giống như Tân Tây Á, trước kia Lâm mỗ một mình truy cầu đại đạo, thế nhưng hôm nay xem ra, một người vĩnh viễn không thành chuyện, đặc biệt là khi truy cầu phi thăng đại đạo, lực lượng của cá nhân quá mức nhỏ bé. Mấy ngày tới ta muốn ra ngoài một lần, ngươi an tâm tu luyện trong môn phái. Trong vòng trăm năm hy vọng ngươi có thể đột phá địa vương giai thành công. Khi đó ta sẽ mang ngươi cùng phi thăng thượng giới, nếu như vẫn trì trệ không tiến, vậy thì ngươi cứ ở Thiên Hà Tông làm nguyên lão cả đời!

Mỗi lời nói của Lâm Khiếu Đường đều làm cho Thần Lộ Tiên Tử tim đập không thôi, phi thăng cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng nghĩ tới. Nhưng lúc này trong nháy mắt, thứ vô cung xa xôi đối với chính mình lại gần tới như vậy.

- Cả đời thiếp thân nguyện ý theo sự an bài của ân công!

Thanh âm của Thần Lộ Tiên Tử có chút run run nói.

- Uhm, lui ra đi!

Lâm Khiếu Đường xua tay nói.

- Lâm tiểu tử, diễm phúc của ngươi thực sự không cạn a, xung quanh đều là nữ tu quốc sắc thiên hương, so với lão phu năm đó chỉ có hơn chứ không kém!

Kỳ Áo có chút ê ẩm nói.

- Tiền bối lại chê cười vãn bối rồi, tu luyện giả nào có phân biệt nam nữ? Tu luyện giới chỉ có phân cường giả và nhược giả (kẻ yếu)!

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.

- Tiểu tử, cảnh giới đã đề cao rồi. Xem ra tu vi đột phá quan khẩu địa vương giai trung kỳ lên hậu kỳ sắp tới!

Kỳ Áo cảm thán nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.