- Có ở chỗ đó hay không?
- Không có!
- Tiếp tục tìm, coi như là đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra.
Một đám tu luyện giả sau lưng đeo cự kiếm không hề kiêng nể gì vòng quanh hoàng cung đại viện tìm kiếm, đám hộ vệ nhìn thấy cũng như không thấy, các cung nữ đi ngang qua càng sợ hãi bước nhanh hơn.
Chuyện này hầu như là sảy ra trong từng ngõ ngách, góc nhỏ khắp hoàng cũng như một thành thị cỡ nhỏ này.
Còn có vãi chỗ vây tụ một đám người, đều đem hết sức lực để tìm kiếm cái gì đó.
Phía đông viện hoàng cung thì bị một đám nữ tử mặc y phục màu hồng chiếm giữ, từng người nhan sắc vượt trội, mê hoặc mỹ lệ, vạt áo choàng lúc ẩn lúc hiện đôi chân dài thon đẹp càng trở thành một phong cảnh kích thích, phảng phát giống như một đám Nạp Lan U vậy.
Chỗ không giống chính là đám nữ tử này mặc hồng y bố bào (quần áo bằng vải bố màu hồng), trên ngực nổi rõ một hình thêu lá cây màu hồng, còn Nạp Lan U lại mặc một thân hồng y chế tác từ da thú mà thành, có vẻ càng lộ rõ một chút.
Đám nử tử này chính là đệ tử của một trong tứ đại môn phái đạo tông Hồng Diệp Cốc, mà hoàng hậu hiện nay cũng chính là một đệ tử của Hồng Diệp Cốc, chỉ là hiện tại tuổi đã cao, sắc đẹp không còn được như xưa.
- Sư tỷ, ở đây không có!
- Sư muội, ở đây cũng không có!
Nử tử tuổi còn trẻ dẫn đầu nhíu đôi mi thanh tú cực kỳ động nhân lại.
- Tất cả mọi người tản ra tìm, không nên tập trung chỉ một chỗ. Thần khí thạch hoá so với tảng đá bình thường cũng không có gì khác nhau, chúng tỉ muội nên tìm kiếm tỉ mỉ một chút, không nên bỏ qua bất luận chi tiết nào.
Phí tây hoàng cung là một đám đại hán thân thể cực kỳ cao to, mặc bộ y phục da thú, lưng đeo hai thanh búa giao nhau, ngang tàng lục xoát lung tung. Thường thường còn thấy có người mang cả hòn giả sơn cực lớn tung lên trời.
Càng có một số tính tình thiếu kiên định xông vào giữa gian phòng của cung nữ, sau khi tìm kiếm không có kết quả, lòng tham nổi lên, đem những cung nữ mảnh mai ngay tại chỗ cường bạo. Người của tây viện hoảng sợ, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cung nữ khóc lóc thể thảm.
Nhưng mà tất cả những truyện này không ai có thể ngăn được, nếu như chọc giận Phủ Thú Sơn, bọ họ có thể phá tan cả hoàng cung.
- Mẹ nó. Thế nào lại không có?
- Hội trưởng, tin tức liệu có nhầm hay không?
- Lầm cái đầu con mẹ ngươi, không nhìn thấy trừ chúng ta ra còn có bảy đại môn phái khác hay sao? Lẽ nào bọn họ đều là nhưng kẻ ngu ngốc? Muốn lười biếng, lão tử chém chết ngươi, tiếp tục tìm cho ta, không tìm được thì đừng trở về.
Phía bắc hoàng cung là những thanh niên nam nữ thân mặc đạo bào ngũ hành, vẻ mặt u sầu, có thể tìm đều đã tìm hết rồi, lẽ nào giấu ở dưới lòng đất hay sao.
- Vệ sư huynh, có phải chúng ta nên đổi một chỗ khác tìm hay không?
Một nữ tử thân mặc đạo bào màu xanh tuổi còn trẻ có chút lo lắng hỏi.
Nếu là Lâm Khiếu Đường nhìn thấy nữ tử này nhất định sẽ thất kinh, nữ tử này chính là chất nữ của Nam Cung Phỉ Phỉ, Nam Cung Nha Nguỵêt, còn đám người này chính là nội môn đệ tử của Ngũ Đạo Tông, gã Vệ sư huynh kia chính là quan môn đệ tử của một vị trưởng lão trong tông phái.
Từ khi đại đệ tử của Ngũ Đạo Tông tông chủ Phùng Thiên Đạo chết oan tại Nam Cung Gia, địa vị của Nam Cung Nha Nguỵêt trong môn phái xuống dốc không phanh, tông chủ không tiếp tục chỉ điểm tài nghệ, tuỳ ý tự sinh tự diệt.
Sau lại biết Nam Cung gia tao ngộ tai ương ngập đầu, Nam Cung Nha Nguyệt để lấy lòng sư phụ đã không quay về lấy một lần, phân rõ giới tuyến của bản thân với gia tộc, thế nhưng mỗi này ngồi một mình trong phòng đều thống khổ rơi nước mắt, ba năm trôi qua cực kỳ gian khổ, hiện hôm nay nhất tâm tu đạo, thầm nghĩ sớm một chút đại thành, hoàn toàn thoát khỏi tục sự trói buộc của phàm nhân, lúc này chính là cơ hội cuối cùng, nên đã cùng các vị sư huynh cùng nhau hạ sơn đi tìm thần khí trong truyền thuyết.
Gã nam tử họ Vệ thân mặc đạo bào màu vàng vẻ mặt nghiêm trọng, ưu sầu không thoát ra được.
- Bát đại môn hiện tại đã tề tụ trong hoàng cung nội viện, khi vào đều đã thương lượng kỹ, dùng lam ma thạch rút thăm quyết định phương vị sưu tầm, nếu như đi cướp địa bàn của người khác, sợ là sẽ phá hư quy củ, huống hồ sư phụ cũng đã nói, tính chân thực của tin tức lần này không cao, bất quá lại không muốn buông tha, cho nên mới phái chúng ta đến tìm một chút, sư muội, lẽ nào ngươi không phát hiện ra, bát đại môn phái đều cho đệ tử đến, ngay cả một vị chấp sự cũng không có, hiển nhiên tất cả mọi người đều không hoàn toàn tin vào mật hàm, chỉ là sợ bỏ qua cái gì đó mà thôi.
Phía nam hoàng cung, một đám người mặc quần áo thôn phu, trang phục võ sĩ nam nữ, đã cẩn thận tìm kiếm thần khí trong truyền thuyết khắp mọi nơi, hiển nhiên cũng không có kết quả gì.
Bất quá nghìn vạn lần không nên xem đám người này như những thôn phu bình thường, những võ sĩ giống như những dân phu này chính là người của Toàn Vũ Môn, môn phái có số đệ tử đông đảo nhất, lực ảnh hưởng rộng lớn khắp Hiên Viên quốc, bảy môn phái khác nhất định theo không kịp.
- Trịnh đà chủ, hay là chúng ta quay trở về, tin tức kia hơn phân nửa là dối người, “khai thiên kiếm” sao có thể ở trong hoàng cung đại viện.
Một gã thanh niên vẻ mặt đau khổ không hề nhiệt tình nói.
Trịnh đà chủ chính là người cùng với Lâm Liệt bốn năm trước tại Đại Châu Thành muốn chặn đứng Nam Cung Nha Nguyệt, Trịnh Chi Đồng.
- Bất luận là tin tức thật hay giả chúng ta đều phải tìm một chút, đây là mệnh lệnh của Lâm đường chủ phân phó, hơn nữa chúng ta còn chờ lúc bảy đại môn phái khác ly khai.
- Vì sao?
Thanh niên vẻ mặt đau khổ không giải thích được hỏi.
- Điều này ngươi phải đi hỏi đường chủ.
Trịnh Chi Đồng không nóng không lạnh nói.
Trong hoàng cung đại viện thì do Yểm Nguyệt Nhai chiếm giữ, bất quá trong chúng đệ tử không có thân ảnh của Bao Mộc Bạch và sư muội của hắn, càng không có tung tích của lão giả mặc thanh bào họ Tiết.
Hậu viện hoàng cung thì do Vân Tiêu Điện phụ trách, Chiến Hổ Bang thì giữ toàn bộ xung quanh điện chầu lục xoát.
Trong hoàng cung nơi nơi đều thấy đệ tử của bát đại môn phái, hoàng đế sớm đã nhận được thông tri, trực tiếp huỷ bỏ lâm triều hàng ngày, thoải mái ngủ ngon trong phòng.
- Khiếu Đường ca ca, ngươi nói có người biết bí mật trên người Uyển nhi hay không? Cố ý dẫn dụ bát đại môn phái vào trong hoàng cung?
Uyển nhi mặc một thân tử y (quần áo màu tím) diễm lệ hỏi mà tâm bay ngoài cửa sổ.. Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả, Lâm Khiếu Đường kéo bàn tay nhỏ bé của Uyển Nhi lại nói:
- Đừng suy nghĩ miên man, nếu như hướng về phía ngươi mà tới, bọn họ còn ở bên ngoài đào tường đào đất hay sao, chúng ta sắp đi rồi, khi nào trở về thì thần khí đã hiện hình, địa đồ trên người ngươi lập tức không còn giá trị gì nữa, bát đại môn phái cho dù biết hết tất cả cũng không làm được gì, chỉ có thể hướng manh mối về phía người lấy được thần khí.
Trong lúc bát đại môn phái tích cực tìm tòi khắp nơi, Lâm Khiếu Đường đã mang theo Lâm Uyển Nhi từ thiên môn hoàng cung ra đi, vừa mới ra khỏi Kinh Châu thành liền liễm tức nhanh chóng bay đi.
Đến khi bay được hơn trăm dặm, Lâm Khiếu Đường và Lâm Uyển Nhi khẽ nhìn nhau gật đầu, đồng thời thi triển độn thuật cực mạnh, Lâm Khiếu Đường hoá thành mũi tên lửa như lưu tinh bay đi, Uyển nhi không hề tỏ ra thua kém mang theo một quầng sáng màu tím theo sau.
Hiên Viên quốc đất rộng của cải bao la, địa hình phức tạp, vùng Trung Nguyên cảnh sắc tú lệ, đất đai màu mỡ, nhưng mà phía biên giới lại là sa mạc hoàng hành, trời đất lạnh băng.
Mà “khai thiên kiếm” lại rơi xuống giao giới phía tây nam Hiên Viên quốc và Lỗ Á liên minh, nơi ấy có dãy núi dài nhất Kỳ Đông đại lục Kỳ Lỗ sơn mạch.
Sơn mạch này kéo dài hàng vạn dặm, chiều rộng vòng cung có mấy nghìn dặm, vừa vặn nằm ngang chắn giữa giữa hai quốc gia. Có thể vùng tây nam này rất yên tĩnh, cho dù phát sinh chiến sự, cũng không bắt đầu phát sinh từ nơi này, một dãy núi lớn chặn ngang đã cản lại tất cả các ý niệm sở hữu trong đầu.
Chiến sự giữa hai nước phần nhiều tại thảo nguyên tây bắc và gần hoang mạc, hoặc là Lỗ Á liên minh tấn công Hiên Viên quốc hoặc là Hiên Viên quốc phản công quay lại sâu trong Lỗ Á đại thảo nguyên. Nói chung khu vực Tây Nam chưa bao giờ phát sinh chiến tranh, thực sự là địa hình có chút hạn chế.
Từ Kinh Châu thành đến Kỳ Lỗ sơn mạch đường xá cực kỳ xa xôi, nếu như dùng tốc độ phi hành bình thường cũng phải bay khoảng thời gian ba tháng mới đến, lúc trước ngoại công Uyển nhi không thể liên tục phi hành nên đã mất mười năm mới quay về được.
Lâm Khiếu Đường tính toán qua, lấy tốc độ của hắn thì đi liên tục cũng phải mất nửa tháng thời gian mới có thể đến được vị trí đại khái. Dù sao phi hành với tốc độ cao nhất thì nguyên lực tiêu hao vô cùng lớn, trên cơ bản nếu như phi hành hai ngày phải nghỉ ngơi ba ngày mới có thể lại sử dụng tốc độ lớn nhất. Tới Kỳ Lỗ sơn mạch còn phải tìm kiếm địa điểm chính xác, chắc chắc tiêu hao thêm mấy ngày thời gian.
Kể tử đó, chí ít hai tháng mới có thể tìm được thanh “khai thiên kiếm”. khi đó “khai thiên kiếm” đã sớm thoát khỏi trạng thái hoá thạch.
Cũng may trên người Lâm Khiếu Đường có “kim dương đan” lúc trước Kỳ Áo lưu lại, khi nguyên lực hao tổn hết thì chỉ cần nuốt vào một viên liền có thể khôi phục trong nháy mắt, như vậy thời gian có thể tiết kiệm được một mức lớn nhất.
Ngay cả như vậy, đường đi buồn chán xa xôi làm Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi uể oải bất kham, nhưng lại không thể dừng lại quá lâu, nhiều nhất bay liên tục mấy ngày thì phải tìm một chỗ vắng bóng người nghỉ ngơi trong ba canh giờ rồi tiếp tục bay đi.
Mười tám ngày rốt cuộc cũng đã bay đến Kỳ Lỗ sơn mạch, một bình “kim dương đan” đã dùng hết hơn phân nửa, chỉ còn lại bẩy viên cuối cùng.
Địa điểm cụ thể cũng không dễ dàng tìm được, Lâm Khiếu Đường vẫn phải thường xuyên nhìn long đồ trên thân thể Uyển nhi, tuy rằng hai người đã sớm vượt qua tấm chắn quan trọng nhất, nhưng mỗi lần cởi bỏ quần áo để Lâm Khiếu Đường quan sát tìm kiếm thì trên mặt Lâm Uyển Nhi vẫn luôn hiện lên nét e thẹn đặc biệt của nữ nhi thường tình.
Tiến vào Kỳ Lỗ sơn mạch ngày thứ tư, Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi rốt cuộc tiếp cận rất gần vị trí “khai thiên kiếm” rơi xuống trước đây.
- Khiếu Đường ca ca, là ở vách núi này hay sao?
Nhiều ngày đi đường tìm kiếm làm cho khuôn mặt vẫn trắng nõn của Uyển nhi nhiễm một tầng uể oải và đỏ ửng.
Lâm Khiếu Đường nhớ lại một chút nói:
- Hẳn là ở xung quanh vách núi này, bất quá địa vực của vách núi cũng rất rộng lớn, sợ là phải tiếp tục tìm kiếm mấy ngày, thời gian của chúng ta đã không còn nhiều lắm, nếu như không thể lấy được trước khi thần khí hiện hình vậy thì sẽ bại lộ tung tích.
- Ân, chúng ta nhanh xuống phía dưới tìm!
Lâm Uyển Nhi nói xong đã bay xuống phía dưới.
Nhìn thân ảnh màu tím, trong lòng Lâm Khiếu Đường ấm áp, cũng thả người hạ xuống…
Một ngày sau!
- Khiếu Đường ca ca, ngươi xem có phải đây hay không?
Uyển nhi hưng phấn đẩy ra một lùm cây dầy trên vách đá kích động nói.
Lâm Khiếu Đường nhảy đến, tỉ mỉ quan sát dưới bụi cây, có một vật thể hình kiếm cực thô, khảm vào vách đá thật sâu.
- Hẳn là nó!
Hai người hợp lực rút ra, thạch kiếm không hề động đậy, cho dù dùng tới nguyên lực cũng không thể xê dịch mảy may, hai người đối mặt nhìn nhau, đồng thời hạ xuống vách núi.
- Khiếu Đường ca ca, nếu như chúng ta không thể đem nó rút ra, tất cả nỗ lực đều uổng phí.
Uyển nhi phiền muộn nói.
Lâm Khiếu Đường nhíu mày, tằng ngoại công của Uyển nhi đã có thực lực đại sư giai mà còn không thể rút thanh kiếm này ra, lấy thực lực hiện tại của hắn và Uyển nhi sợ là càng không thể.
Nên làm cái gì bây giờ?
Ngay lúc hai người mặt ủ mày chau, bỗng nhiên xa xa mây mù quay cuồng, một cỗ khí tức cực kỳ cường đại nhanh chóng bay tới.
Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi quá sợ hãi, người mới đến ít nhất phải có tu vi ngoài đại sư giai.
- Không song, chúng ta bị người khác theo dõi.
Lâm Khiếu Đường nhất thời thất thanh nói.
Mỹ dung của Uyển nhi hiện lên một đạo ánh sánh lạnh lùng.
- Khiếu Đường ca ca, người đến không thiện, ngươi và ta hợp lực đánh một trận.
- Ha ha ha, hại vị tiểu hữu, chớ nên kinh hoàng, lão phu không hề có ý tranh đoạt, chỉ là muốn nhìn tuyệt thế kiếm kỹ trong “khai thiên kiếm” mà thôi, kiếm sẽ là của các ngươi.
Một tiếng cười hùng hậu kiêu ngạo từ trong đám mây truyền đến.
Lời nói chưa dứt, một pháp khí hình chiếc lá từ trên trời giáng xuống, trên pháp khó có ba người đang đứng, dẫn đầu chính là một vị lão giả mặc áo bào mầu xanh, chính là vị Tiết trưởng lão Yểm Nguyệt Tông hơn hai mươi ngày trước đột nhiên xuất hiện tại Đoan vương phủ…