Lực phá hoại kinh người! Đám mây hình nấm che phủ trong diện tích hình tròn đường kính mấy trượng, mà sóng xung kích lại tràn rộng ra phía ngoài gấp mấy lần diện tích, phòng ốc bốn phía sụp đổ vài dãy.
Lâm Khiếu Đường bị sóng xung kích đẩy bay ra ngoài, may là trước đó đã chuẩn bị không ít thủ đoạn bảo vệ, nhưng thương thế đã nặng càng thêm nặng.
Lâm Khiếu Đường chưa tùng cảm giác thấy mệt mỏi như lúc này, đầu khớp xương trên người dường như đã gẫy hết, khắp thân người thường xuyên truyền đến từng đợt từng đợt đau đớn.
- Tiểu tử thối, dám phá hỏng chuyện tốt của ta. Muốn chết!
Địch Long kinh hãi, vung tay lên một đạo sóng xung kích màu xanh bắn thẳng về hướng Lâm Khiếu Đường.
Lâm Khiếu Đường giãy giụa cố gắng đứng lên, cũng không còn khí lực để né tránh hay bất luận công kích gì, mắt mở trừng trừng nhìn về làn sóng màu xanh đang phóng về phía bản thân.
Trong lòng vô niệm!
- Không nên!
Một đạo tử ảnh trong nhắy mắt chạy tới che chắn trước người Lâm Khiếu Đường, chính là Uyển Nhi!
Lâm Khiếu Đường hoảng hốt
- Ngu ngốc, tránh ra chỗ khác.
Đột nhiên có một đạo kim quang mang theo kình phong rất mạnh phóng đến.
Một đạo kim thuẫn trống rỗng hình thành. Làn sóng màu xanh và kim thuẫn va chạm kịch liệt, song song biến mất. Hai luồng nguyên lực cực đại này vừa vặn có thuộc tính tương phản.
Môt trung niên nam tử khác thình lình hiện ra giữa sân, quanh thân tản ra đạm đạm kim quang. Một đầu tóc đen bị kim quang khắp người chiếu rọi làm ẩn ẩn sắc đen vàng, ngũ quan góc cạnh phân minh như được khắc lên một cách cẩn thận, đôi mày kiếm rậm không giận mà uy, thân hình lực lưỡng, chiều cao vượt lên quá bẩy thước.
Lâm Uyển Nhi che trước người Lâm Khiếu Đường không bị tổn thương, chăm chú nhắm đôi mắt đẹp chuẩn bị chịu một kích nặng nề, thế nhưng qua nửa ngày cũng không cảm thấy thân thể truyền đến chút đau đớn nào.
Đôi mắt to khẩn trương mà kỳ quái chậm rãi mở ra. Khi thấy một thân thể kim sắc cao to vững vàng đứng chắn trước mặt thì trong lòng Lâm Uyển Nhi nhất thời sôi trào.
- Phụ thân!
Trong lòng Lâm Uyển Nhi nổi lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhẹ kêu lên một tiếng.
Đang vì hành động liều mình cứu giúp của Lâm Khiếu Đường mà cảm động thật sâu, nghe được câu vừa rồi, trong lòng nhảy lên. Vị đại thúc có điểm siêu vượt người thường này vừa nhìn đã biết thuộc loại người cường đại biến thái, dĩ nhiên là phụ thân của Uyển Nhi muội muội. Rất có phong cách.
- Không bị thương chứ!
Âm thanh hồn hậu mang nét ôn hoà, trung niên nhân kim sắc không hề quay người lại.
- Ta không sao, nhưng Khiếu Đường ca ca bị thương rất nặng!
Lâm Uyển Nhi mộc mạc trả lời. Đã mười năm nàng không hề gặp lại phụ thân, lần trước gặp người chính là ở Lâm gia Tân La thành, khi đó nàng mới có bẩy tuổi.
Lâm Khiếu Đường chung quy vẫn cảm giác thấy bóng lưng của phụ thân Uyển nhi có chút quen thuộc, tự hồ như đã gặp nơi nào nhưng không nghĩ ra.
Lúc này trung niên nhân kim sắc chậm rãi quay người lại. Rất có thâm ý nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, hơn nữa nhìn khuôn mặt này có rất nhiều chỗ quen thuộc, với lý giải đối với kết cấu thân thể của hắn thì chắn chắn không thể nhớ lầm, chỉ là ấn tượng có chút mơ hồ, không nghĩ ra được gặp ở đâu.
Chẳng lẽ lại là lão ca? Ý niệm này vừa loé lên trong đầu Lâm Khiếu Đường ngay lập tức bị bác bỏ, lão ca Lâm Liệt cùng với trung niên nhân này thực sự khác nhau rất nhiều.
Trung niên nhân kim sắc đưa ra một cuộn giấy nói:
- Các ngươi dựa theo tấm bản đồ này đi tìm Thiên Châu, chỉ cần tìm được Thiên Châu thì phạm vi hoạt động của Uyển Nhi sẽ không còn bị ràng buộc nữa.
Địch Long thâm độc nhìn Lâm Liệt, phổi như muốn nổ tung, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể làm cho kẻ thù truyền kiếp này nếm thử tư vị mất đi người thân, tất cả đều do tên tiểu tử thối kia. Bàn tay của địch Long duỗi thẳng, trong ống tay áo có một con tiểu trùng màu xanh chui ra, khoảng chừng lớn bằng hai ngón tay.
Quán nhập nguyên lực, tiểu trùng lập tức điên cuồng lớn lên, chỉ chốc lát đã lớn như một con chó săn, miệng có bốn cái răng, sắc nhọn không gì sánh được, sau mông độc châm cắm chi chít.
Đich Long cố sức ném ra quát:
- Đi!
Đại quái trùng mẫn tiệp bay ra ngoài thẳng về hướng Lâm Khiếu Đường.
Trên đai lưng của kim sắc trung niên nhân lộ ra một cái bọc lớn, cùng lúc đó đột nhiên chớp lên. Một đạo lam ảnh loé ra. Rõ ràng là một con thần miêu có đôi cánh dài lông màu lam sắc.
Một miêu một trùng giống như đôi cừu nhân nhiều năm, gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, cùng lúc phát động công kích, lam điện độc châm, trên không trung bay tới bay lui.
Lâm Khiếu Đường thầm nghĩ, hiện tại rất lưu hành mốt nuôi dưỡng sủng vật hay sao?
Địch Long phóng ra đại quái trùng với mục đích đối phó với tên thanh niên đã làm hỏng chuyện tốt của hắn, lại không nghĩ lão đối thủ cũ của mình cũng đã sớm chuẩn bị.
Địch Long giận dữ, tám tấm đạo phù đều xuất hiện. Các loại hào quang, binh khí, băng truỳ, rất nhiều thủ đoạn đồng thời xuất hiện, song song tấn công về phía Lâm Khiếu Đường.
Bàn tay của trung niên nhan kim sắc xoè ra, một đoàn hoả diễm màu hoàng kim kịch liệt bốc lên, mấy tiếng long ngâm gầm thét, từ trong đoàn hoả diễm có một con rồng nho nhỏ hiện ra rồi bay về phía bầu trời.
Công kích của tám tấm đạo phù đều bị con tiểu long đón đỡ. Địch Long có chút sợ hãi nhìn con rồng màu vàng, trận đánh lần trước phải chịu thua cũng vì con rồng nhỏ này.
Thánh giai vũ kỹ, hoàng kim khí diễm là tuyệt kỹ thành danh của Lâm Liệt.
- Lâm Liệt, lão phu chỉ là muốn giết tên tiểu tủ kia mà thôi, cùng ngươi có quan hệ gì đâu!
Địch Long ra tay một lần nữa, cưỡng từ đoạt lý nói.
Trung niên nhân kim sắc cười cười nói:
- Lão tử không cho ngươi giết, ngươi làm gì được ta?
Lâm Liệt! Lâm Khiếu Đường cả kinh, hồ nghi nhìn trung niên nhân kim sắc hỏi:
- Ngươi chính là lão ca?
- Cái gì lão ca?
Đôi mắt to của Uyển Nhi kinh ngạc nháy nháy nói.
Lâm Liệt cũng xoay người hướng về phía Lâm Khiếu Đường chớp mắt vài cái sau đó mới nói:
- Các ngươi còn không mau đi tìm Thiên Châu, ở đây đã có ta, tìm được rồi phát tín hiệu cho ta.
Lâm Khiếu Đường nhanh chóng rời khỏi, tay lôi theo Lâm Uyển Nhi chạy ra ngoài.
Lúc này ba gã tử sĩ toàn thân cắm đầy tên đột nhiên quát lớn một tiếng, lại từ trên mặt đất đứng dậy, đem tất cả mũi tên cắm trên người chấn ra, lực lượng cực lớn bắt chết mấy tên gia tướng Nam Cung gia, ba ga tử sĩ đem sinh mệnh lựu cuối cùng thiêu đốt, hướng về phía hơn một nghìn tên gia tướng Nam Cung gia đánh tới.
Địch Long rốt cuộc đành phải buông tha ý niệm giết chết thanh niên kia ra khỏi đầu, trong lòng biết rõ có Lâm Liệt ở đây, muốn giết chết hắn thực sự khó hơn lên trời, trừ phi có thể giết chết đối phương trước…
Phùng Thiên Đạo vừa mới thấy Lâm Khiếu Đường và Lâm Uyển Nhi từ bên kia chạy trốn, lập tức đuổi theo, ba gã tử sĩ cũng không ngăn được hắn.
Nam Cung Bác cũng bởi vì đứng quá gần trung tâm chiến trường mà bị sóng xung kích làm thụ thương không nhẹ, đánh mất nửa cái mạng già, Nam Cung Nha Nguyệt cũng đang tĩnh toạ gần Nam Cung Bác điều tức.
- Cô cô, ngươi mau mau đi xem, nghìn vạn lần không được để cho bọn họ lấy đi Thiên Châu, thứ đó để trong mật khố tổ truyền của Nam Cung gia chúng ta, cũng đừng để cho Phùng sư huynh làm ra việc gì đó ngu ngốc.
Nam Cung Nha Nguyệt lo lắng nói.
Nam Cung Phỉ Phỉ gật đầu, dưới chân điểm nhẹ, phiêu phiêu lướt đi…
Lâm Khiếu Đường và Lâm Uyển Nhi theo con đường đánh dấu trong bản đồ chạy đi, Nam Cung phủ rộng lớn như hoàng cung, tìm kiếm thực sự có chút lao lực, hơn nữa sau lưng lại có truy binh nên không thể chắc chắn theo con đường hướng dẫn chạy thẳng được, phải vòng qua vòng lại rất nhiều lần.
- Khiếu Đường ca ca, hẳn là trong hầm ngầm phía sau Nam Cung từ đường.
Lâm Uyển Nhi chỉ vào tiêu ký màu hồng trên bản đồ nói.
- Từ đường còn có hầm ngầm?
Lâm Khiếu Đường cảm giác có điểm quái dị.
- Không ít đại gia tộc đều có những nơi như thế này, bình thường đều giấu một ít bảo vật tổ truyền.
Lâm Uyển Nhi chăm chú nói.
- Đi!
Lâm Khiếu Đường cầm lấy bản đồ nhét vào trong lồng ngực nói.
- Đi? Không cần đi nữa đâu!
Phùng Thiên Đạo lướt qua, ngăn cản phía trước hai người.
Lâm Khiếu Đường ngạc nhiên nhìn phía sau lưng Phùng Thiên Đạo.
Phùng Thiên đạo khinh thường cười
- Dùng chiêu này với ta sao, ngươi khi người khác dễ lừa gạt như vậy hay sao?
- Cẩn thận phía sau!
Lâm Khiếu Đường cả kinh kêu lên.
- Phi, ngươi mới cần cẩn thận phía sau!
Phùng Thiên Đạo nhổ ra một ngụm nước bọt. Chợt cảm thấy sau gáy bị đánh trúng, sau đó Phùng Thiên đạo không còn biết gì nữa…
Nhìn Phùng Thiên Đạo té ngã trên mặt đất ngất đi, Lâm Khiếu Đường tiếc nuối đau lòng lắc đầu nói:
- Ta đã nói với ngươi cẩn thận phía sau rồi cơ mà…
Đấu Y