Cảm thấy đạo bình chướng vô hình đang áp tới, Hồ MỊ Nhi vội vàng lui lại phía sau, thế nhưng bình chướng vô hình này thực sự quá lớn, huống chi bốn phía xung quanh đều là vết nứt không gian, căn bản không có bao nhiêu phạm vi hoạt động.
Hồ Mị Nhi cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể tránh khỏi, giờ khắc này trên dung mạo kiều diễm đã biến thành vẻ trắng bệch, trong hai mắt càng ngập tràn sự tuyệt vọng.
Bỗng nhiên một thân ảnh màu trắng cấp tốc phóng tới, trong nháy mắt lao tới bên người Hồ Mị Nhi, ngay tại lúc nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị một một bàn tay thật lớn bao bọc lại, tiếp đến chỉ cảm thấy thân thể mạnh mẽ di động, trước mắt đã không còn nhận rõ.
Một “Viên hình cứ xỉ” (loại vũ khí hình tròn có răng cưa) thật lớn cấp tốc bắn ra, cùng với đạo bình chướng vô hình kia va chạm cùng một chỗ. “Phanh” một tiếng, “Viên hình cứ xỉ” căn bản không hề có lực chống đỡ, lập tức bị nghiền thành bột phấn.
Tuy rằng “Viên hình cứ xỉ” căn bản không chút nào ngăn cản được bình chướng vô hình do vết nứt không gian đột nhiên hình thành, nhưng ít nhiều vẫn giữ được trong thời gian ngắn, chút thời gian này cũng đủ để thân ảnh màu trắng mang theo Hồ Mị Nhi thoát đi.
Chúng đệ tử Hiên viên Tông theo phía sau đều toát mồ hôi lạnh, ai cũng đều nhận biết đại hình ám khí “Viên hình cứ xỉ” kia chính là một trong những bảo bối của Thiên Cực Lão Nhân, uy lực vô cùng. Lúc nãy chỉ dưới vài nhát cắt gọt của vết nứt không gian đã biến thành hư ảo, có thể thấy được uy lực của vết nứt không gian cường đại đến cỡ nào.
Hồ Mị Nhi còn chưa ổn định lại tâm tinh, kinh hãi nhìn đến chỗ chính mình trước đó đã hoàn toàn bị vết nứt không gian nuốt sạch, một lúc lâu sau Hồ Mị Nhi mới phát hiện chính mình đang tựa vào một bờ ngực rắn chắc, giật mình kinh tỉnh, vội nói:
“Đa tại!”
“Hồ nguyên lão làm viêc cũng không thể quá mức nóng lòng cầu thành a!” Một giọng nói già nua bỗng nhiên truyền đến.
Thanh âm này triệt để đưa Hồ Mị Nhi trở về hiện thực, lúc này nàng mới phát hiện chính mình dĩ nhiên đang tựa vào lồng ngực Thiên Cực Lão Nhân, một chút khó chịu đột nhiên nảy sinh trong lòng, càng khó chịu hơn chính là, bản thân dĩ nhiên tựa vào lồng ngực này lại thấy vô cùng thoải mái.
Hồ Mị Nhi không đổi sắc mặt đẩy Thiên Cực Lão Nhân ra, không nói gì nữa, kế tục lại hướng phía trước bay đi.
Lúc này trên mặt Thổ Nham Lão Quái cũng lóe ra một tia bất định, cẩn thận xem lại mới thấy tốc độ Thiên Cực lão nhi so với trước đây nhanh hơn không ít, hơn nữa xuất thủ cực kỳ lưu loát, tựa hồ tu vi có bước tiến lớn.
Toàn bộ đội ngũ ngoại trừ Thổ Nham Lão Quái ra, còn có một gã đệ tử, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Từng có một lần giáo huấn, tốc độ dẫn đường của Hồ Mị Nhi lúc này đã chậm hơn nhiều, bất quá so với Thổ Nham Lão Quái lúc đầu vẫn còn nhanh hơn không ít.
Một canh giờ sau, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, thấy vết nứt không gian xung quanh đột nhiên biến mất, đập vào mắt mọi người là một khoảng thiên địa rộng lớn vô cùng. Nước từ trên núi chảy xuống tưới mát hoa cỏ, rừng rậm ốc thổ, cùng với thế giới bên ngoài cũng không thấy bao nhiêu khác biệt, thậm chí còn càng tươi đẹp hơn.
Thiên địa nguyên khí nơi đây cực kỳ dư thừa, vừa vào bên trong chúng tu luyện giả Hiên Viên Tông nhất thời cảm giác được tinh thần sảng khoái, phảng phất như tu vi bản thân đang gia tăng không ít.
Lâm Khiếu Đường nhìn cảnh sắc xung quanh, trên mặt hiện ra nét tiếu ý, đây chính là Tù Ma Cốc sao? Thế nào lại cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Hồ Mị Nhi lơ đãng nhìn thấy Thiên Cực Lão Nhân kia đang lộ ra một nụ cười tươi trẻ, trong lòng liền nghi hoặc, hôm nay Thiên Cực lão nhi như thế nào lại thay đổi tính tình, tiếu ý kia lại càng không giống như đang giả vờ, tựa hồ đối với nơi đây rất có bộ dáng mê say, một lão sắc quỷ háo sắc thành tính thế nào lại có thể có được tiếu dung tươi trẻ như vậy?
“Hồ nguyên lão, còn suy nghĩ gì? Tiếp tục dẫn đường đi thôi!”
Thanh âm Thiên Cực Lão Nhân bỗng nhiên vang lên, Hồ Mị Nhi thu hồi vẻ nghi hoặc, lấy ra pháp khí phi hành rồi cấp tốc hướng phía trước bay đi.
Mọi người phi hành được nửa ngày, rốt cuộc đến được một vùng sơn mạch, vừa nhìn đã thấy trải dài vô tận, sâu trong sơn mạch khí nguyên nồng đậm, có rất nhiều dòng khí nguyên cường đại đang không ngừng chuyển động.
“Hồ nguyên lão, đây chính là Tù Ma sơn mạch hay sao?”
Thổ Nham Lão Quái hiếu kỳ hỏi.
“Từ chỉ dẫn trên bản đồ, hẳn chính là nơi đây, sào huyệt Hóa Long Giao cũng nằm ngay trong một chỗ nào đó tại vùng sơn mạch này.”
Hồ Mị Nhi rất khẳng định nói.
“Thượng cổ ma cảnh bất quá như thế này thôi sao? Hơn hai mươi người chúng ta một đường đi tới an ổn, nếu là tìm được nơi tu luyện như này quả thực là mỹ sự a!”
Thổ Nham Lão Quái sang sảng nói.
“Càng là an tĩnh, phía sau sóng to gió lớn lại càng kịch liệt, hoặc là bởi vì duyên cớ có được địa đồ nên lộ tuyến của chúng ta mới tương đối an toàn, còn thực tế sợ là không đơn giản như vậy.”
Thiên Cực Lão Nhân lo lắng nói.
“Địa đồ chỉ đánh dấu đến nơi đây là kết thúc, chỉ là tại phía tây bắc Tù Ma sơn mạch có đánh dấu một phạm vi rất lớn, sào huyệt Hóa Long Giao hẳn là ở chỗ này rồi.”
Hồ MỊ Khi sau khi nói xong liền liếc liếc sang Thiên Cực Lão Nhân, hiển nhiên đối với nhận định trước đó rất là tán thành, nhưng lại nghĩ lời như vậy không thể xuất ra từ miệng người này mới phải.
Lúc nảy tại các phiến địa vực trong Tù Ma cốc bắt đầu có chúng tu luyện giả lần lượt xông vào.
Hai gã trung niên hán từ mặc võ phục tề tụ cùng một chỗ, khoảng cách vị trí truyền tống của hai người tương đối gần, bởi vậy thông qua ấn ký thạch liền có thể dễ dàng tìm được vị trí đối phương.
Hai người đều là trưởng lão Thái Võ Môn trong Thiên Võ Minh, cả hai cùng có tu vi đại sư giai hậu kỳ.
Ngắn gọn trao đồi đôi ba câu, hai người liền chọn một phướng về phía Nam rồi bay đi, bởi thông qua chỉ dẫn của ẩn ký thạch, phương hướng này chính là nơi có đồng bạn hơn nữa cách hai người một đoạn gần nhất.
Hai người vừa bay lên giữa không trung, đột nhiên một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, cả hai liền vội vàng vận chuyển nội dương, thi triển ra vũ kỹ mạnh nhất tiến hành đối kháng, thế nhưng lực lượng của thiên lôi, lấy sức con người làm sao có thể dễ dàng chống lại.
“Oanh” một tiếng, thiên lôi mạnh mẽ nén xuống, lập tức cả hai người liền hóa thành tro bụi. Một trận gió thoảng qua đem đám tro tàn tán đi, rất nhanh bốn phía không gian lại khôi phục vẻ tĩnh lặng như ban đầu, phảng phất như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy
Tại Tù Ma cốc, nơi bắc hoang, một đám tu luyện giả vừa từ trong địa huyệt đi ra.
Khuôn mặt ai nấy đều mang theo nét vui mừng, hiển nhiên đối với việc thành công tiến vào Tù Ma cốc rất là vui vẻ. Toàn bộ đội ngũ vượt lên trên trăm người, có hơn mười vị linh hồn giai giả, trong đó dẫn đầu có bốn người phân biệt là Thông Vân Chân Nhân của Thái Vân Tông, Cực Uyên Lão Ma của Quỷ Uyên Môn, Đao Vương của Thượng Võ Phủ cùng Nhất Dương Thiện Sư của Khổ Lâm Tự.
“Thông Vân huynh, phái ta lần này vào cốc chỉ vì muốn tìm kiếm cho tổ sư gia một bộ pháp kỳ, sẽ không cùng Thái Vân Tông đồng hành được nữa, lúc này đành xin cáo biệt thôi!”
Nhất Dương Thiện Sư hai tay chắp hình chữ thập thủ lễ, đối với hai phái còn lại cũng không nói gì thêm liền mang theo người trong môn phái hướng lên trời bay đi.
Hai phái khác lần lượt nói lời từ biệt rồi cũng hướng lên trời bay đi. Thông Vân Chân Nhân nhìn bóng ảnh ba đoàn người, trong mắt chợt lóe sáng, cũng không có ý định rời đi. Đợi tới khi xác định ba phái kia đã hoàn toàn đi xa, Thông Vân Chân Nhân mới lấy ra một quyển trục làm bằng da thú cũ nát, sau một hồi cẩn thận kiểm tra lật tay, một tấm bố thất (vải) thật lớn đột nhiên xuất hiện.
Hơn mười vị đệ tử Thái Vân Tông đều đứng lên bố thất, Thông Vân Chân Nhân đứng đầu tiên, niệm động một cái, tấm bố thất dưới sự điều khiển của hắn lập tức phóng lên cao, hướng phía sâu trong Tù Ma cốc bay đi.
Tại một cốc địa, năm gã tu luyện giả mặc đạo bào màu lam song song phi hành, trong đó có một nữ đệ tử dung nhan kiều diễm, hoàn toàn nổi bật so với bốn vị nam tu luyện giả đồng hành.
Bay được một đoạn, dẫn đầu là một gã trung niên nhân đột nhiên dừng lại, nói:
“Linh Nguyệt trưởng lão, bốn phía nơi này khí nguyên có chút cổ quái, liệu có ẩn giấu kết trận?”
Linh Nguyệt Tiên Tử cẩn thận thăm dò một hồi, nói:
“Nơi này xác thực có ẩn giấu kết trận, nếu tiếp tục tiến lên mười trượng, chúng ta liền xông vào bên trong.”
Ba người còn lại đều hiện lên nét mặt quá nguy hiểm. Nếu là thực sự xông lầm vào di lưu kết trận trong thượng cổ ma cảnh, chỉ sợ là hết còn đường trở ra.
Năm người này chính là năm người Thiên Hà Tông được cử đến đây tầm bảo lần này, do Lạc Trần Tử làm đầu lĩnh dẫn theo bốn vị trưởng lão, phân biệt là Linh Nguyệt Tiên Tử, Mộc Nhai Tử, Thanh Vân Tử cùng Thái Thủy Thượng Nhân.
Nguyên bản Lạc Trần Tử cũng không dự định dẫn Linh Nguyệt Tiên Tử đến đây, bất quá lo lắng đến Linh Nguyệt Tiên Tử tinh thông chế phù tạo trận, có thể phân biệt tuyệt đại đa số các loại kết trận, sau cân nhắc lợi hại mới quyết định dẫn theo nàng nhập cốc.
Trong số các đại phái, thực lực của Thiên Hà Tông chỉ được tính là một chi yếu nhược, bởi vậy lần này đến đây cũng không phải là muốn cùng các phái khác tranh đoạt các bảo bối trong sào huyệt Hóa Long Giao, chỉ thầm nghĩ tại nơi thượng cổ ma cảnh này thử tìm thời vận một phen, nhìn xem có thể hay không tìm được một ít bảo bổi thượng cổ.
Bởi vì nhân số vào cốc không nhiều nên Thiên Hà Tông chấp nhận thu mua truyền tống lệnh bài giá đắt, huống chi vận khí truyền tống cũng không sai, vị trí của cả năm người đều không mấy khác biệt, hơn nữa địa điểm truyền tống là một mảnh địa vực tương đối an bình thuộc ngoài cốc, ngược lại cũng không có gặp phải cái gì nguy hiểm.
Sau hồi cân nhắc, dưới sự xác nhận cùng dẫn dắt của Linh Nguyệt Tiên Tử, năm người thuận lợi tránh không đụng tới kết trận ẩn tàng, kế tục hướng sâu trong cốc bay đi.
Ngay lúc năm người tưởng chừng như không còn chuyện gì nguy hiểm, Lạc Trần Tử bỗng nhiên cảm giác được một trận không gian ba động bất thướng, hét lớn một tiếng:
“Mau mau lui lại phía sau!”
Bốn người còn lại không biết xảy ra việc gì, thế nhưng nghe được sư thúc nói với thanh âm gấp gáp như vậy, trong lòng liền biết không ổn, lập tức toàn lực thối lui trở lại.
Nhưng là đã muộn một bước, một đoàn sương mù bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện, phủ lấy toàn bộ năm người, đến ngay cả người đã có tu vi linh hồn giai như Lạc Trần Tử cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Sương trắng tan đi, năm người cũng bị đẩy vào trong một tử sắc điểu lung (lồng chim thật lớn) thật lớn, cho dù cả năm người có xử hết các loại pháp bảo công kích thế nhưng vẫn không chút nào tác dụng, hiển nhiên điểu lung này có điều kỳ quái.
Hư không bên ngoài điểu lung nhoáng động, một gã thanh niên tuấn mỹ mặc thanh sam quỷ dị xuất hiện, phía sau còn có năm tên tu luyện giả toàn bộ mặc trang phục thuần một màu bạch sắc, tựa hồ đều là thủ hạ.
Năm vị tu luyện giả áo trắng có bốn nam một nữ, khuôn mặt mỗi người đều là thượng giai, nét mặt còn lóe ra một tia cao ngạo, nhìn năm người bên trong điểu lung có vẻ cực kỳ thương hại.
“Lạc Trần Tử, chúng ta lại gặp nhau, không nghĩ tới tại nơi thượng cổ ma cảnh rộng lớn vô cùng như này cũng có thể có được xảo sự như này, xem ra ta cùng Thiên Hà Tông các ngươi thực đúng là hữu duyên a!”
Thanh sam thanh niên nhân cười tủm tỉm nói.
Nhìn dáng cười trên khuôn mặt tuấn mỹ, Linh Nguyệt Tiên Tử lại không khỏi rung động tâm thần, những...này ** nhiên lại có thể thấy được trên người một gã thanh niên nam tử như vậy.
Lạc Trần Từ lập tức hồi tưởng lại không lâu về trước tại Đáo Đính Sơn có phát sinh một hồi tranh chấp, có vài tên tu luyện giả ngoại lai đến Thiên Hà Tông quấy rối, lúc đó chính là do vị thanh niên nhân này dẫn đầu.
Nhớ tới người này, sắc mặt Lạc Trần Tử nhất thời tối sầm xuống, có chút hối hận đã tiến nhập Tù Ma cốc lần này. Người trước mặt kia thoạt nhìn còn trẻ tuổi, thể nhưng một thân tu vi đã tới linh hồn giai hậu kỳ, đừng nói là lúc này còn đang bị nhốt trong lồng, coi như là có được tự do hoạt động thì cũng chẳng khác với bị nhốt giữ bao nhiêu.
“Hắn thế nào cũng vào trong cốc?”
Linh Nguyệt Tiên Tử đối với người này ấn tượng cực kỳ sâu đậm, không khỏi lẩm bẩm nói.
“Tiểu nương tử, ngươi thế nào lại không nhớ tới ta sao?”
Thanh sam thanh niên nhân thú vị nhìn mấy người trong điểu lung, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Linh Nguyệt Tiên Tử, không chút kiêng dè nhìn thẳng tới đôi song phong cao vút trước ngực nàng nói.
“Người ngôn ngừ khinh bạc, ánh mắt phóng đãng, một thân khí nguyên quái dị, nhất định là tu luyện giả ma phái Đại Hạ Quốc. Ám toán thầy trò năm người chúng ta, ngươi là định như thế nào?”
Mộc Nhai Tử phẫn nộ quát.
Thanh sam thanh niên ngược lại cũng không tức giận, nhún vai nói:
“Nếu là ma phái tu luyện giả, ngươi nói có gì rắp tâm đây? Đơn giản chính là lột da uống máu, cướp đoạt hấp thụ linh nguyên!”
Dừng một chút, thanh sam thanh niên nhân lại đem ánh mắt tập trung tại trên người Linh Nguyệt Tiên Tử, liếm liếm bên môi, quang mang trong mắt chợt lóe, nói:
“Chiếm đoạt nữ tu cũng có lúc sẽ làm!”
“Ngươi...!”
Nghe xong, Mộc Nhai Tử thiếu chút nữa tức khí thổ huyết.