Âm thanh vọng tới, một gã trung niên hán tử từ bên trong Thiên Mục tháp vội vã chạy ra, chính thị là Vạn Sơn Đạo Minh Thiên Hà Tông chưởng môn Phương Thiên Minh. Chỉ thấy thần tình của hắn cung kính phi thường, vẻ mặt khiêm tốn, tu vi Phương Thiên Minh bất quá chỉ là sư giai trung kỳ đỉnh phong mà thôi, nhưng thái độ làm người lại vô cùng khôn khéo. Giỏi về quan sắc, làm việc rất có trật tự, đây cũng chính là nguyên nhân trọng yếu giúp hắn được đảm nhiệm chức vụ chưởng môn Thiên Hà Tông.
Trong lòng Phương Thiên Minh so với ai khác cũng rõ hơn, vị thanh niên trước mặt này chính là toàn bộ hy vọng tồn tại và phát triển của Thiên Hà Tông. Lạc Trần Tử và Thien Kiều lão nhân có tu vi không kém, thiên phú cũng không thấp, bất quá họ lại là loại người không biết quyền biến, dù sao cũng là miễn cưỡng duy trì môn phái mà thôi. Hắn biết hiện tại, vị đệ tam nguyên lão trước mặt này mới thực là lão đại chân chính của toàn bộ Thiên Hà Tông.
- Đệ tử Phương Thiên Minh bái kiến Lâm sư tổ!
Phương Thiên Minh chậm rãi chạy đến trước mặt Lâm Khiếu Đường cúi người bái kiến, tôn ti nghiêm cẩn, không chút nào làm mất cấp bậc lễ nghĩa.
Lâm Khiếu Đường thấy rõ Phương Thiên Minh, trên mặt mỉm cười, không nghĩ tới cư nhiên ở chỗ này gặp phải vị chưởng môn đệ tử, bàn tay phất nhẹ, một cỗ lực lượng nhu hòa đem Phương Thiên Minh nâng lên, nói:
- Ngươi đến trao đổi vật phẩm?
Phương Thiên Minh cúi người, cung kính nói:
- Bẩm sư tổ, đệ tử muốn vì môn phái mua một ít tài liệu luyện đan, luyện khí, để sẵn sàng khi có tình huống cần đến!
Lâm Khiếu Đường nhìn thoáng qua Thiên Mục tháp nói:
- Lúc khác mua cũng được, ngươi hãy đứng tạm ra một bên!
Phương Thiên Minh liền theo quy củ đứng ra phía sau Lâm Khiếu Đường, cùng một chỗ với Lưu Trúc thượng nhân và Lương Như Vân.
Lâm Khiếu Đường vốn không có người nào nhận biết, nhưng Phương Thiên Minh tại Nam Xuyên Giới coi như cũng có chút danh khí, một thân tu vi không cao, thậm chí có thể nói là yếu nhược, nhưng chung quy vẫn là chưởng môn một phái, thường xuyên phải xử lý sự vụ trong môn phái, nên cùng với các môn phái khác giao tiếp nhiều lần, bên cạnh đó các loại hoạt động tương đối trọng yếu đều đại diện cho môn phái tham gia.
Phương Thiên Minh tại phương diện quản lý phải nói là xuất sắc, nên các trưởng lão, nguyên lão cơ bản là không hỏi đến những việc vặt của môn phái, chỉ cần đúng hạn cho đệ tử giao nộp đủ số lượng cống phẩm tài nguyên là được, nếu hàng năm số lượng cống phẩm tài nguyên bị thiếu hay giảm bớt thì trưởng lão, nguyên lão mới có thể đứng ra phế truất và thay thế chưởng môn mới.
Bởi những nguyên do như vậy nên không ít người nhận thức Phương Thiên Minh, ngay cả một số không ít trưởng lão cũng đều biết người này, về phần nguyên lão các môn phái tuy rằng không có khả năng tiếp xúc nhưng lại biết rõ trang phục quy định của chưởng môn Thiên Hà Tông là một thân đạo bào màu lam nhạt, cùng trên vai trái có một miếng mỏng hộ giáp khắc hai chữ bắt mắt Thiên Hà, đây chính là đại biểu cho thân phận chưởng môn nhân một trong Vạn sơn đạo minh tứ đại môn phái Thiên Hà Tông.
Mọi người không khỏi có chút kỳ quái, Thiên Hà Tông khi nào lại có một sát tinh như thế này chỉ biết Thiên Hà Tông Lạc Trần Tử và Thiên Kiều lão nhân vốn là nhưng nguyên lão có tính tình ôn hòa.
Bất quá mọi người cũng chỉ nghi hoặc thoáng qua, trong khoảnh khắc đã hồi phục lại tinh thần. Rồi ánh mắt lại phóng ra tia sáng kỳ dị, còn mang thêm chút không thể tưởng tượng nổi.
Thiên Hà Tông đệ tam nguyên lão lẽ nào lại chính là hắn? Trong lòng mỗi người đều toát ra vẻ xác nhận rồi lại không dám khẳng định.
Chỉ có một số ít người dã từng vào Tù Ma Cốc, lại may mắn trốn thoát mới có thể nhận biết được thanh niên trước mặt. Ngày trước, trong cốc tình thế nguy cơ vạn phần, người tu vi thấp còn đâu có rảnh rỗi đi quan sát diện mạo người khác ra làm sao, bởi vậy đối với Lâm Khiếu Đường cũng không có ấn tượng gì là khắc sâu. Vừa rồi liếc mắt qua, thậm chí cũng không nhận ra được, nhưng lúc này mới bắt đầu bừng tỉnh.
Thiên Hà Tông đệ tam nguyên lão trong thời gian gần đây đã trở thành nhân vật phong vân số một của Nam Xuyên Giới, mặc dù không có nhiều người gặp gỡ quen biết nhưng những tin đồn đặc sắc về vị đệ tam nguyên lão này đã sớm ùn ùn đến tai, mơ hồ trở thành ngang hàng với thập đại cao nhân.
Hai lần đẩy lùi những yêu nhân lợi hại của Đại Hạ quốc, chinh phục giao long, nhiều chuyện thần kỳ như vậy chỉ cần một cái đã đủ ngạo thị quần hùng, mà vị đệ tam nguyên lão này toàn bộ chiếm hết. Công trạng bực này, thần thông bực này tự nhiên là có thể so sánh với thập đại cao thủ đương thời, cái khuyết thiếu duy nhất chỉ là lí lịch cá nhân mà thôi.
Hôm nay mọi người được nhìn thấy, trong lòng không khỏi thầm kêu một tiếng lợi hại. Không cần tốn nhiều sức liền đem vài cao thủ Hợp Võ Môn đánh cho tan tác, ngay cả sau đó hai đại nguyên lão Hợp Võ Môn đứng ra cũng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ, đã ăn quả đắng còn không nói, còn phải đi lại hỏi địa vị của người ta như thế nào.
Mọi người vây xem đều có thể tưởng tượng được, hai vị nguyên lão Hợp Võ Môn Bạch Phát tôn giả (tôn giả tóc trắng) cùng Thiết Ưng Vương nào có thể nghĩ không ra đây? Tâm trạng của hai người lúc này rất rối rắm, mịt mờ nhìn qua đám trưởng lão đệ tử đang chịu thảm trạng kia như hận không thể cho đám phế vật có mắt như mù này một trận đau khổ nhớ đời.
Dù có đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với vị đệ tam nguyên lão đang như mặt trời giữa trưa này được, giống nhưu đắc tội với một trong mười vị đại cao thủ Nam Xuyên Giới, cái này quả thực không khác nhau bao nhiêu.
Lúc này hai vị nguyên lão đã đâm lao chỉ đành theo lao, tuy là trong lòng có khiếp ý, nhưng dù sao môn nhân của mình bị trước mặt mọi người hạ nhục, thân là nhất phái nguyên lão đương nhiên là phải ra mặt, bằng không Hợp Võ Môn danh vọng từ nay trở đi sẽ xuống dốc thảm tệ, bị người trà đạp, nguyên lão bên trong vô dụng, ngay cả môn nhân đệ tử cũng không quản được, gặp chuyện phiền phức lại nhu nhược cực điểm. Nói vậy từ mặt tâm lý Hợp Võ Môn lại biến thành môn phái nhị lưu, từ nay về sau việc thu nhận đệ tử sẽ gặp phải nhiều bất lợi, thử hỏi có ai tình nguyện gia nhập vào cái môn phái mà ngay cả đệ tử cũng không bảo hộ được đây?
Bạch Phát tôn giả đang nghĩ lan man, nhưng tâm tình ngược lại ổn định xuống, trước đó vừa hỏi cũng bị cắt đứt để lúc này không mất thân phận liền truy vấn nói:
- Các hạ chẳng lẽ không dám xưng danh môn phái?
Lâm Khiếu Đường thở dài nói:
- Tại hạ Thiên Hà Tông đệ tam nguyên lão Lâm Khiếu Đường!
Bốn phía ồ lên, trong lòng mọi người tuy đã đoán được đến tám chín phần mười, nhưng lúc này nghe được xác thực đáp án vẫn thấy kinh ngạc không ít.
Đã nhiều ngày qua mấy vị nguyên lão Hợp Võ Môn tới Thiên Lan thành cũng như nguyên lão các môn phái đều rất muốn kết giao với vị đệ tam nguyên lão này, chưa từng nghĩ tới muốn làm địch nhân của hắn.
Đáng tiếc nhân định không thể thắng thiên, thật không ngờ cuối cùng lại phải đối đầu với người này. Nhất thời trong lòng Bạch Phát tôn giả thực sự muốn đem mấy tên trưởng lão đệ tử gây sự mắng cho một trận, cho dù muốn kết giao với người này nhưng lại không còn cửa để mà đi. Bạch Phát tôn giả nhìn hai người Lý Mục, Lý Du như rất xung động mà muốn một chưởng đánh chết, hai người này đều là đại sư giai sơ kỳ ngưng kết ra nội linh, cũng muốn cho người ta bất quá là một con nhóc tu vi sư giai sơ kỳ dập đầu, quả thực là làm nhục môn phong.
Trong lòng Bạch Phát tôn giả biết mọi chuyên phát sinh, thế nhưng vẫn hỏi:
- Không biết đệ tử môn phái ta đắc tội thế nào với Lâm nguyên lão mà lại nặng tay như vậy?
Hàn quang trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe, đối với câu hỏi như vậy có chút bất mãn, đối phương hiển nhiên là biết rõ mọi chuyện, lại còn có điểm bao che, không khỏi lạnh lùng nói:
- Không có giết bọn hắn là Lâm mỗ đã hạ thủ lưu tình rồi, tại sao còn nói nặng tay?
Trên mặt Bạch Phát tôn giả co nhúm một cái, nhưng lại đè nặng lửa giận trong lòng nói:
- Cho dù mấy ngu đồ có khuyết điểm, Lâm nguyên lão là bực trưởng bối, sao còn đi tính toán với bọn chúng?
- Buồn cười, chỉ cho phép Hợp Võ Môn các ngươi đi khi dễ người, lại không cho người khác khi dễ ngược lại sao? Nói như thế Hợp Võ Môn các ngươi đều là cho ta già mồm át lẽ phải chuyên gây chuyện thị phi!
Lâm Khiếu Đường một bên lắc đầu một bên trào phúng nói.
Thiết Ưng Vương là một người sĩ diện, đâu có thể chịu được vị thanh niên xa lạ trước mắt quở trách môn phái mình, quát khẽ:
- Họ Lâm kia, ngươi chớ có vơ đũa cả nắm, mấy tên ngu đồ có điều khuyết điểm, ngươi thân là trưởng bối lại há có thể giống như bọn họ?
Con mắt Lâm Khiếu Đường hơi híp lại, điều này rõ ràng là nhị lão muốn bao che khuyết điểm, vô luận là chuyện gì nếu muốn tiếp tục tranh luận phải trái thì quả thực khó có thể dừng lại được, ai đung ai sai không còn rõ ràng nữa rồi.
Nếu muốn ngụy biện Lâm Khiếu Đường cũng không sợ bọn họ, muốn làm khó tên vô lại nhất Tân La thành ư, chuyện đấu võ mồm đối với hắn chính là chuyên nghiệp.
Bất quá hôm nay, thân phận địa vị đã có điều không bình thường. Lâm Khiếu Đường cùng lười tranh hơn thua câu nói, trong ánh mắt sáng lạnh chợt lóe, nói:
- Ta chiến hai người, phải chăng là lấy lớn hiếp nhỏ?