Hai mắt của Lâm Khiếu Đường phóng ra quang mang sắc bén, làm cho hai gã võ sư linh hồn giai Đại Hạ quốc không dám nhìn thẳng, trong lòng có cảm giác không ổn, nhưng lúc này đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục cường công xông tới.
Hai cỗ kình khí cường đại đập thẳng vào mặt Lâm Khiếu Đường mà tới, một bên là quyền phong mạnh mẽ, một bên là đao phong nặng tựa nghìn vạn quân. Linh hồn võ sư nếu như xét về lực phá hoại cận thân tuyệt đối không thể coi thường.
Tất cả mọi người ở đây đều cho rằng thanh niên này dưới hai đòn công kích vô cùng cường đại của hai linh hồn võ sư chắc chắn phải hôi phi yên diệt thì thanh niên đã động rồi.
Toa toa...
Hai đạo quang mang màu bạc lóe lên.
Sau đó là động tác đón đỡ đòn liên kích cực kỳ đẹp mắt, trong hư không tràn đầy quang mang màu bạc, oanh một tiếng, hai gã linh hồn võ sư thẳng tắp bay ngược lại, sắc mặt của cả hai người trắng bệch, trên người có nhiều vết cắt, quần áo trên thân thể đã rách nát bất kham.
Không ai nhìn thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết thế hợp công cường đại của hai gã linh hồn võ sư cứ như vậy tan rã trong nháy mắt.
Trong tất cả mọi người chỉ có Vô Phong lão tổ là hiện lên nét mặt vô cùng phức tạp, vừa rồi thanh niên kia đã sử dụng một loại kiếm pháp cơ bản nhất của Cự Kiếm Sơn Trang trước kia, chính là đại kiếm quyết, một loại kiếm quyết mà bất kỳ đệ tử mới nhập môn nào cũng phải tu luyện, tại sao người này lại dùng đến chiêu số của Cự Kiếm Sơn Trang kia chứ?
Xa xa, lão giả lưng gù ngẩn người tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm nói:
“Điều này không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng, không ai có thể chịu đựng được sự xâm hại của độc nguyên bách ô độc!”
Đẩy lùi hai gã võ sư linh hồn giai, Lâm Khiếu Đường vẫn chưa thả lỏng, cách không trảo mạnh một trảo, một đạo quang mang màu tro giống như mũi tên từ phía sau hai gã linh hồn giai võ sư cực nhanh bay ngược trở lại, lui về sau mấy trượng rồi ngừng lại, lão giả mặc áo bào màu tro kinh ngạc liếc mắt nhìn thanh niên trước mặt, lại cúi đầu nhìn đạo bào của chính mình một chút, đã bị xé toạc đi một mảng lớn. Nếu như lão giả mặc áo bào màu tro không nhanh chóng bay ngược lại thì chỉ sợ là đã trúng chiêu rồi.
Đối phương lúc dùng đạo kỹ lúc dùng võ kỹ, vô cùng quỷ dị, lão giả mặc áo bào màu tro vung tay lên, hơn mười thanh phi kiếm màu bạc giống như thiểm điện bay ra ngoài.
Lâm Khiếu Đường không chút hoang mang, bốn thanh tử kim thương đã xoay tròn hình thành tử kim thuẫn.
Đương đương đương...
Trải qua một hồi va chạm kịch liệt, pháp bảo của lão giả áo bào tro cũng không làm gì được chiêu số phòng ngự của Lâm Khiếu Đường.
Lão giả áo bào tro cũng không cấp bách nhất thời, nhìn thấy một chiêu không thành, xòe tay ra tức thì một thanh phi đao màu xanh dài khoảng ba tấc xuất hiện, mặc niệm vài câu rồi khẽ quát một tiếng:
“Đi!”
Quang mang màu xanh nhảy lên không, kỳ quái không gì sánh được!
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường chợt biến, vung tay lên, một tử kim thủ đã bay đến nghênh đón.
Phanh!
Tử kim thủ và phi đao, trong hư không liên tục va chạm cùng một chỗ, bộc phát ra những tiếng vang điếc tai, làm cho không khí sinh ra từng đợt sóng gợn liên tục tản mát ra xung quanh, một số tu luyện giả cấp thấp gần đó bị hại lây, tu vi yếu thậm chí còn trực tiếp từ trên không trung rơi thẳng xuống dưới mặt đất.
Sắc mặt của lão giả áo bào tro trầm xuống, trong mắt thực sự hiện lên một tia sợ hãi. Bảo bối đắc ý nhất của bản thân, tu la đao, dĩ nhiên có thể chống lại một cách dễ dàng như vậy, lòng tin của hắn đã bị đánh một đòn rất nặng.
Trong lúc điện quang hỏa thạch đó, Lâm Khiếu Đường không những đã hóa giải thành công hai gã linh hồn giai võ sư liên hợp công kích cận thân, cũng thành thạo chống đỡ được công kích của cao thủ linh hồn giai cao hơn hắn một giai, thần thông bản lĩnh và sự bình tĩnh đến bậc này thực sự đã vượt qua rất nhiều tưởng tượng của tu luyện giả cả hai bên.
Sợi tơ màu đen vẫn như cũ quấn quanh thân thể của Lâm Khiếu Đường, lão giả lưng gù liều mạng thôi động nguyên khí muốn khống chế sợi tơ màu đen, thế nhưng trong hư không dường như có một tầng bích chướng vô hình cực kỳ chắc chắn nào đó, đem sự liên hệ giữa sợi tơ màu đen và nguyên thức của hắn hoàn toàn cắt đứt.
Bách ô độc tàm ti xác thực là một loại tàm ti chứa kịch động mạnh mẽ thế gian ít thấy, đáng tiếc lại dùng trên người đối tượng là Lâm Khiếu Đường, một người mà hầu như toàn bộ tu vi đến từ các loại độc đan, độc nguyên từ bách ô độc tàm ti lại trở thành bổ đan.
Trạng thái mà Lâm Khiếu Đường vừa mới biểu hiện ra bên ngoài, đối với những người khác thì chính là trúng độc nhưng thực tế thì hắn lại đang hấp thu độc nguyên hóa thành nguyên lực cho bản thân.
Thân thể của Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng chấn động, hơn mười sợi tơ quấn bên ngoài cơ thể lập tức bắn ra ngoài, màu sắc của sợi tơ dần dần chuyển biến từ đen sang trắng, sau đó trong hư không tan thành bột phấn, một làn gió nhẹ thổi qua liền biến mất không còn tung tích.
Lão giả lưng gù nhìn bảo bối bách ô độc tàm ti mà bản thân đã lao lực thiên tân vạn khổ mới luyện chế thành công, cứ như vậy biến thành hư không, nhất thời đau đớn giống như cắt từng miếng thịt, từ trong lòng lấy ra một vật thể màu đen, ném thẳng ra ngoài.
Vật thể màu đen rời khỏi bàn tay lão giả lưng gù lập tức bành trướng vô cùng to lớn.
“Bách ô độc tàm!”
Vô Phong lão tổ lần thứ hai thất thanh nói.
Nhìn đầu cự tàm màu đen, yếu hầu của Lâm Khiếu Đường hơi hơi nhúc nhích, vừa rồi bản thân đã hấp thu khá nhiều độc nguyên, nếu như bây giờ lại tiếp tục hấp thu sợ là sẽ bị phản phệ lại, cho dù bản thân có thể chất bách độc bất xâm, có khả năng hấp thu tất cả các loại độc nguyên, thế nhưng không phải hấp thu một cách vô hạn, bách ô độc tàm, loại độc vật này ẩn chứa độc nguyên vô cùng kinh khủng.
Thế tấn công của lão giả áo bào tro không hề giảm xuống, giờ lại thêm một cường viện, Lâm Khiếu Đường có cảm giác vướng tay vướng chân. Vừa rồi, mấy lần chính diện giao đấu với lão giả áo bào tro, bản thân tuy là không rơi vào thế hạ phong, thế nhưng hắn đã dùng toàn lực, linh nguyên trong cơ thể đã bị chấn động lên xuống.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường biết rõ, muốn giết chết đối thủ khó càng thêm khó, bởi vậy ngay từ đầu đã dùng phương pháp phòng ngự, coi như là kích lui hai gã linh hồn giai cũng là gắng gượng, chỉ mong có thể kéo dài thời gian, không cầu chiến thắng.
Trên lưng cự tàm màu đen liên tục nhô ra gai nhọn, tê rống một tiếng, gai nhọn phía sau lập tức bắn thẳng ra ngoài.
Hai tay Lâm Khiếu Đường huy động cực nhanh, tứ diện tử kim thuẫn dưới sự khống chế tinh diệu tập trung phòng thủ, lúc thì chống lại phi kiếm tấn công của lão giả áo bào tro, lúc thì lại chống đỡ gai nhọn của cự tàm màu đen.
Lão giả áo bào tro tưởng rằng chỉ cần công kích mãnh liệt trong thời gian ngắn thì có thể hoàn toàn công phá được phòng tuyến của tử thuẫn, thế nhưng một khắc thời gian đã trôi qua, mà tử kim thuẫn kia vẫn chưa có dấu hiệu tổn thương, ngược lại trong những thanh phi kiếm của bản thân có tới hai thanh xuất hiện thương tổn.
Lúc này, sắc mặt của thư sinh mặt trắng âm tình bất định, nhiều người như vậy đối phó với một người, thế nhưng vẫn không thể đánh bại, nếu như chuyện này truyền ra ngoài tu luyện giới Đại Hạ quốc, chẳng phải là mặt mũi của chính mình sẽ bị mất hết hay sao.
Đúng lúc này, Đại Hiên Điện phía dưới truyền đến hàng loạt tiếng nổ, làm cho toàn bộ không gian xung quanh như run lên nhè nhẹ.
Tụ ma trận, sau những âm thanh này dần dần trở nên không ổn định, liên tục rung chuyển.
Trong lòng đã định liệu trước, chúng tu luyện giả Đại Hạ quốc lúc này không tránh khỏi hiện rõ một tia lo lắng và nôn nóng trên mặt.
Chúng tu luyện Hiên Viên Tông vẫn bị vây trong hoàn cảnh xấu trong hư không, sau khi nghe được những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên này, lập tức hưng phấn điên cuồng tấn công, mà tu luyện giả Đại Hạ quốc lại không biết vì sao chân tay trở nên co cứng không tự nhiên.
“Thiếu chủ, chúng ta rút lui trước thôi!”
Một cao thủ linh hồn giai trung niên thụ thương từ trước tiến tới bên cạnh thư sinh mặt trắng nói.
Thư sinh mặt trắng nhất thời giận dữ, lạnh lùng nhìn liếc mắt, đang muốn mở miệng thì đột nhiên phía dưới phát ra một tiếng nổ lớn rung trời, so với trước đó còn muốn kinh tâm động phách hơn nhiều, phảng phất giống như cả thiên địa bị xuyên thủng vậy.
Tụ ma trận đã lung lay sắp sụp đổ, bên ngoài đã xuất hiện không ít lỗ hổng, rất nhiều ma vật đã lao ra ngoài. Đám ma vật với những hình dạng vô cùng quái dị vừa mới ra khỏi tụ ma trận đã tấn công lung tung, gặp người liền cắn, loạn thành một đoàn.
Nhìn thấy tình cảnh này, lời nói tới mép của thư sinh mặt trắng rồi lại phải thu trở lại, bản lĩnh của Hỏa Dương Vương này quả thực rất cao, ngay cả thượng cổ ma trận này cũng không làm gì được hắn, ma trận đã bắt đầu có dấu hiệu bị phá, Hỏa Dương Vương lúc nào cũng có thể thoát trận ra ngoài, khi đó chỉ sợ là muốn lui cũng không còn dễ dàng nữa rồi. Bị nhốt lâu như vậy, Hỏa Dương Vương hiển nhiên là tức giận xung thiên, phá tù trận xông ra chắc chắn sẽ mở màn trận tàn sát, thư sinh mặt trắng tuy là cuồng ngạo, nhưng bản thân có bao nhiêu cân lượng hắn vẫn rất rõ ràng, bậc cao thủ này không phải là mấy người bọn hắn có thể chống lại được.
“Lui!”
Thư sinh mặt trắng không cam lòng thốt ra một chữ, tay nhấc lên liền đem thiên ma kính bị bao trong tầng tầng lớp lớp thủy mặc nhuyễn thuẫn thu toàn bộ vào trong trữ vật giới chỉ, bản thân thì nhanh chóng biến mất trong hư không.
Những kẻ xâm lược Đại Hạ quốc xem ra rất vội vã, chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, trong hư không đã không còn người nào lưu lại, tựa hồ như mỗi một người đều mang theo lệnh bài truyền tống đặc thù, có thể trong nháy mắt truyền tống với vị trí đã định trước.
Tu luyện giả Hiên Viên Tông đều kinh ngạc không ngớt, không thể tin bọn họ đã đứng vững được đạt tấn công đánh lén quy mô không hề có một chút dấu hiệu nào, ngay nửa canh giờ trước bọn họ còn tưởng rằng cái mệnh nhỏ của họ sẽ bị đùa giỡn trong tay Đại Hạ quốc.
Chín vị nguyên lão Hiên Viên Tông biết rõ lần này có thể thoát được một kiếp, toàn bộ công lao hầu như là của vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông tuổi còn rất trẻ kia. Chín vị nguyên lão nhìn một màn kinh tâm này từ trong ngẩn ngơ hồi lâu mới hồi phục lại, chuẩn bị nói lời cảm tạ thì đột nhiên không tìm thấy hình bóng của thanh niên kia.