Huyết tộc giống như ma quỷ nhìn chằm chằm vào Kỳ Áo, luận về thực lực hiển nhiên Kỳ Áo không sợ, thế nhưng muốn thoát khỏi trong thời gian ngắn là không thể, huyết tộc có năng lực tái sinh rất cao và kỹ sảo cận chiến kinh khủng, cho dù là Kỳ Áo cũng phải đau đầu đối phó.
Mắt thấy Áo La Lạp sắp tiêu thất trong không khí, Kỳ Áo hét lớn một tiếng, hóa thành một tia chớp màu lam, phá tan huyết tộc, lóe ra nhằm thẳng về phía Áo La Lạp.
Phanh…
Kỳ Áo lao thẳng vào khoảng không, mắt mở trừng trừng nhìn Áo La Lạp mang theo Lâm Khiếu Đường tiêu thất trong không trung ngay trước mắt.
Công kích của huyết tộc lập tức kéo tới, Kỳ Áo cũng không có thời gian đi hối hận, xoay người đón đỡ, một trận chiến mới trên không trung lại được nổ ra.
Thuấn gian di động, một tuyệt chiêu chạy trốn của cao giai ma pháp sư, cho dù mang theo một gã đấu sư, Kỳ Áo cũng không có biện pháp nào.
- Khiếu Đường ca ca!
Uyển Nhi vô lực la hét, thanh âm rất nhanh đã bị những tiếng đập cánh vù vù điên cuồng của đàn yêu trùng thôn phệ.
Tố Tố đứng xa xa kinh ngạc nhìn tất cả mọi việc diễn ra trên không trung, nàng là một trị liệu sư, đối với nàng chiến đấu là một chuyện cực kỳ xa xôi, chỉ là không biết vì sao hôm nay nàng cảm thấy bản thân mình thật sự rất bất lực.
Hoàng y thiếu nữ vỗ vỗ vai Tố Tố nói:
- Tố Tố, chúng ta cần phải đi, nghe nói những con yêu trùng này rất khó đối phó.
- Ân!
Tố Tố phiền muộn lên tiếng, không biết vì sao khi người kia tiêu thất trong không gian, trong lòng của nàng như thắt lại một chút, vốn ban đầu nàng muốn bái người này làm sư học nghệ, cái loại thủ pháp trị liệu đó thực sự cực kỳ lợi hại, nếu như bản thân có thể học được mà nói, vậy thì nhất định có thể chữa trị được cho rất nhiều người.
- Tiểu tử thối, lúc này ngươi thoải mái chịu đựng đi!
Lâm Bình ngửa mặt nhìn bầu trời, nhưng mà hiện tại trên bầu trời ngoại trừ yêu trùng dày đặc cái gì cũng không thấy.
Người của Lâm gia đã lui toàn bộ vào trong thành, đang hướng về phía Lâm phủ dời đi, chỉ cần bước vào trong Lâm phủ vậy thì có thể an toàn rồi. Linh mộc kết trận đủ để đối phó với những trận công kích của yêu trùng, về phần thanh lý mọi chuyện ở đây chỉ có thể giao cho bảy đại môn phái giải quyết.
Đại quân tây bắc trong thời gian yêu trùng phô thiên cái địa tấn công tới đã bắt đầu rút lui về phía sau, những con yêu trùng này căn bản là không hề sợ chết, chỉ biết duy nhất một chuyện chính là tiêu diệt hết tất cả những vật còn sống, thực sự là không chịu nổi.
Tất cả cao thủ đều bận rộn đối phó với yêu trùng, chỉ có Tiểu Ma Thiên Thiên dường như không có việc gì đứng huyền phù trên không trung, quanh người tỏa ra quang mang màu hồng yêu dị, thật sâu nhìn vào vị trí hắc bào nữ tử vừa mới biến mất. Trong khoảng thời gian giao thủ ngắn ngủi ấy chưa thể phân rõ được ai cao ai tháp, thế nhưng qua hai giao thủ xác thực bản thân đã thua nàng ta nửa chiêu.
Mục tiêu công kích của yêu trùng căn bản không hề có sự lựa chọn nào, trên cơ bản cứ nhìn thấy vật sống là xông tới, phảng phất giống như quỷ chết đói mấy năm chưa từng ăn thứ gì. Nói đến cũng lạ, đám yêu trùng này nhìn thấy Tiểu Ma Thiên Thiên thì lại nhượng bộ lui binh, hoặc là có chút rối loạn, coi như là thú trùng có thể hình tương đối lớn cũng không chủ động đến trêu chọc.
Tiểu Ma Thiên Thiên cứ như vậy huyền phù trong đám yêu trùng dày đặc xung quanh nhưng vẫn bình yên vô sự, điểm này ngay cả Thôn Quỷ Lão Ma cũng cực kỳ đố kị, bản thân rõ ràng có một thân thâm độc chướng khí vậy mà những con yêu trùng này lại không những không sợ mà ngược lại còn có bộ dáng rất thích thú.
Nguyên bản là tình cảnh hai đại quân xông vào nhau chém giết tới lui lại không xuất hiện, đám yêu trùng trở thành địch nhân chung, số lượng của yêu trùng quá lớn đã không thể tính toán ra được, nói chung trước cửa thành Tân La thành bao phủ trong phương viên nghìn trượng đã không còn thấy được ánh mặt trời, đều bị đám yêu trùng trùng trùng điệp điệp bao phủ…
Ai cũng không nghĩ tới, trận chiến chung với yêu trùng này phải giằng co ba năm liền mới kết thúc, ngay cả như vậy thì cũng chỉ có thể đẩy lui được yêu trùng đến một địa phương ít người qua lại, không thể hoàn toàn tiêu diệt được chúng.
Bởi vì năng lực sinh sản của những con yêu trùng này quả thực quá mức mạnh mẽ, càng đáng sợ hơn chính là chúng có năng lực tiến hóa không gì sánh được, một phương thức đối phó với chúng chỉ hiệu quả nhất lần đầu tiên, lần thứ hai lập tức giảm hiệu quả rất nhiều.
Kỳ Đông đại lục chính là một phiến tịnh thổ, từ nay về sau có thêm một giống nòi yêu trùng, yêu trùng bộ tộc, ai cũng không biết rằng trên một đại lục xa xôi tên là Phong Ma, những yêu trùng như vậy còn nhiều hơn ức vạn lần, lại có một trùng tộc trí tuệ cao tồn tại…
…
Vị đạo nhàn nhạt của nước, thấm vào trong miệng bỗng nhiên gây nên cảm giác khô khan, Lâm Khiếu Đường mờ mịt mở hai mắt, bốn phía đều là xanh một màu biển cả, dưới sự cả kinh bật người ngồi dậy.
Đây là đâu? Lâm Khiếu Đường nhìn xung quanh đánh giá, chính là một hòn đảo đơn độc.
Hắc bào nữ tử lẳng lặng nằm một bên, hắc bào trên người đã có nhiều chỗ bị xé rách, lộ ra từng mảng da thịt trắng như tuyết bên trong, cho dù đang trong trạng thái hôn mê thì dung nhan tuyệt sắc sắc vẫn như cũ duy trì sắc mặt không đổi như vậy.
Lâm Khiếu Đường đưa tay lên sờ vào cổ của hắc bào nữ tử, xác định nàng còn chưa chết, mới ôm lấy nàng, hướng về phía trong đảo bước đi, hòn đảo này không nhỏ cũng không lớn, tối đa chỉ vượt lên quá một trăm trượng, một mảnh rừng rậm nho nhỏ xanh um tươi tốt, nhìn qua cũng có chút sinh cơ.
Lâm Khiếu Đường muốn ly khai khỏi nơi này, thế nhưng hắn không hề biết phương hướng, hắn chỉ biết là Hiên Viên quốc thuộc về lục địa không hề có đường ven biển, lên phía tây bắc chính là thảo nguyên do tam đại bộ lạc thống trị, mặt đông nam chính là Đại Hạ quốc, một cường quốc có lực lượng so với Hiên Viên quốc không chênh lệch nhiều lắm, về phần những phương hướng khác là một số quốc gia nhỏ, nói chung không có biển.
Trên sách có ghi chép lại, chỉ khi lướt qua Đại Hạ quốc, tiếp tục vượt qua ba bốn tiểu quốc gia nữa mới thấy được biển, còn về phía tây bắc đại thảo nguyên lại càng thêm xa xôi, có người nói phải vượt qua thập vạn đại sơn, lại tiếp tục trải qua vạn dặm đại mạc, sau đó là một vùng đất cực kỳ lạnh giá, lúc đó mới có thể nhìn thấy hải dương. Hải dương so với lục địa còn rộng lớn hơn rất nhiều, nhìn đến vô tận, căn bản là không có tận cùng
Tuy rằng biết rõ ngoài hải dương ra thì còn có bốn đại lục bừng bừng sinh cơ, thế nhưng rất ít người nguyện ý vượt qua đại dương để đến những đại lục bên kia.
Bình thường chỉ khi có tu vi từ linh hồn giai trở đi, tu vi cực kỳ cao thâm mới có thể vượt qua được hải dương mênh mông, ngay cả như vậy thì siêu cấp cao thủ cỡ đó cũng rất ít người nguyện ý nếm thử, thỉnh thoảng mới có cao thủ nổi lên tâm trạng muốn chơi đùa mà thôi, đường xá thực sự quá mức xa xôi, lãng phí thời gian dành cho tu luyện.
Huống hồ cho dù tới được bốn khối đại lục còn lại thì cũng không được chỗ tốt nào, trên thực tế, ngoại trừ Minh Tây đại lục thì ba khối đại lục còn lại không nên đặt chân tới, bằng không sẽ phải chết rất khó coi.
Phong Ma đại lục, tự nhiên không cần phải nói, chỉ nghe thấy cái tên đã thấy rõ không phải là một địa phương tốt lành gì, trong ngũ đại Ma Vực thì ở đây đã chiếm tới ba, Trớ Chú Huyết Vực, Vạn Cốc Thâm Uyên và U Minh Chiểu Trạch. U Minh Chiểu Trạch chính là thiên đường của yêu trùng, đương nhiên người Minh Tây Đại Lục coi chính là ma trùng.
Băng Tuyết đại lục, ở phía cực bắc, khắp đại lục đều là một mảnh băng phong tuyết địa, quanh năm thời tiết gió lạnh, hầu như không có bao nhiêu sinh vật có thể sinh sống tại nơi này. Có người nói chỉ có chân chính hậu đại của người khổng lồ thượng cổ, tuyết viên nhân (người vượn tuyết) và các loại yêu thú hệ băng có thể sinh sống và tu luyện nơi đây. Còn có một trong ngũ đại Ma Vực Lãnh Đống Băng Nguyên.
Di Tích đại lục, đây là một đại lục rất kỳ bí, có người nói khi thần sáng tạo ra thế giới này, thì đã định nơi này như vậy, có người nhìn thấy thiên sứ và huyết tinh linh sinh sống tại nơi này, thật hay giả không ai có thể chứng minh được, nơi đây cũng có một trong năm đại Ma Vực, chính là Mê Đồ Sâm Lâm.
Mê Đồ Sâm Lâm hầu như chính là nơi quỷ dị nhất trong năm đại Ma Vực, đương nhiên quỷ dị như thế nào thì chỉ là được ghi chép lại trên thư tịch, không có người nào chứng thực, trong thư tịch nói toàn bộ sâm lâm là một mê trận thật lớn, có thể tiến vào nhưng không thể ra được, hơn nữa bên trong sâm lâm có rất nhiều yêu thú cao cấp sinh sống.
Toàn bộ Di Tích đại lục thì có đến ba phần tư bị Mê Đồ Sâm Lâm bao phủ, bởi vậy Mê Đồ Sâm Lâm vẫn được gọi là bất quy lộ (không đường về).
Hơn nữa Kỳ Đông đại lục, Minh Tây đại lục cũng là hai trong năm đại lục, trừ những đại lục này ra thì còn lại chính là những hòn đảo lớn nhỏ nằm trong lòng hải dương vô biên vô tận.
Hải dương rốt cuộc lớn đến bao nhiêu, không ai có thể nói rõ ràng, ngay cả trên thư tịch cũng không có bất luận ghi chép gì, chỉ nói rằng rất lớn, lớn đến không thể tưởng tượng ra được.
Lâm Khiếu Đường cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới bản thân phải lưu lạc đến tận hải dương mênh mông này, rất khó tưởng tượng gã Kỳ Áo này làm cách nào có thể đi tới đi lui giữa hai đại lục Minh Tây đại lục và Kỳ Đông đại lục, đương nhiên còn có hắc bào nữ tử trước mắt này, tựa hồ như có sự tồn tại của cái gì đó có thể xác định tọa độ nếu không làm sao bọn họ có thể xác định được phương hướng đây? Nghĩ mãi không ra nguyên cớ, Lâm Khiếu Đường đành phải tạm thời buông tha.
Nếu như đợi hắc bào nữ tử này tỉnh lại, chỉ sợ bản thân rất khó có cơ hội để chạy trốn, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất, thế nhưng phải đối mặt với biển cả mênh mông, Lâm Khiếu Đường lại không hề có một chút năm chắc nào có thể vượt qua được.
Chỉ là đơn thuần tiêu hao thời gian mà nói, Lâm Khiếu Đường cũng không quá sợ hãi, bản thân đã tiến vào sư giai, sống được hai ba trăm năm cũng không phải là vấn đề quá lớn, chậm rãi tìm, không tin không thể tìm được đường về nhà, thế nhưng trong thư tịch có ghi chép, trong hải dương rộng lớn này có rất nhiều hải tộc hung tàn sinh sống, đối với nhưng tu luyện giả phi hành qua biển rông thì chuyện giết người đoạt vật và nội nguyên thực sự là chuyện rất bình thường.
Đi hay không đi? Lâm Khiếu Đường có điểm đắn đo không xác định được, cho dù là chọn con đường nào thì cũng vẫn là một cuộc đánh đổ tính mạng.
- Ngô…
Hắc bào nữ tử rên lên mọt tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, suy yếu mở hai mắt ra, khi thấy Lâm Khiếu Đường ổn định ngồi bên cạnh, lập tức mạnh mẽ bật dậy đề phòng nhìn Lâm Khiếu Đường.
- Không cần khẩn trương, ngươi bị nội thương rất nghiêm trọng, trong thời gian này không được tốt, nếu như xung động thì có thể làm cho thương thế của ngươi nặng thêm.
Lâm Khiếu Đường không nhanh không chậm nói.
Áo La Lạp nhìn bốn phía xung quanh, thần sắc thả lỏng, chỉ là trong mắt vẫn một bộ dạng băng lãnh trước sau như một làm người khác lạnh run.
- Ngươi nhận thức Kỳ Áo.
- Có thể xem như vậy!
Lâm Khiếu Đường thuận tiện nói, suy nghĩ một chút lại bỏ thêm một câu.
- Không phải rất quen thuộc.
- Ngươi đã gặp qua Ái Lệ Ti?
Áo La Lạp có chút khó chịu ôm ngực hỏi, không nghĩ tới tại thời điểm thuấn gian di động, cư nhiên lại bị Kỳ Áo đánh trúng.
- Ai?
Lâm Khiếu Đường không rõ.
- Ngươi không phải nói là đã từng gặp qua đám người mặc y phục màu trắng hay sao? Vậy thì nhất định đã gặp qua một vị nữ tử ăn mặc so với ta gần giống như nhau.
Áo La Lạp lại nhổ ra một ngụm máu, nhưng mà nàng lại không có một chút động đậy thân hình, tựa hồ như người bị thương không phải là nàng mà là một người khác vậy.
Lâm Khiếu Đường cảm thấy một trận toát mồ hôi, nữ nhân này quả thực không phải là người mà là một bộ máy móc thì đúng hơn., suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tám năm trước thực tế ta đã gặp qua một nữ tử ăn mặc so với ngươi không khác nhau cho lắm, chỉ là nàng không phải là Ái Lệ Ti, nàng tự xưng là Vưu Lị Nhã.
Áo La Lạp tùy tiện dùng ngón tay đưa lên, cắt đứt một đường trên cánh tay phơi ra ngoài của Lâm Khiếu Đường, nhanh chóng thu thập một ít máu, sau đó đem máu của bản thân phun ra so sánh một chút, cả kinh nói:
- Ngươi là hắc ám long tộc?
Kháo, lão tử sao có thể là loại thằn lằn như vậy, trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm nghĩ, ngoài miệng lại trầm mặc không nói, bởi vì không biết trả lời như thế nào.
Bỗng nhiên trong lúc đó, quanh thân thể Áo La Lạp đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức màu đen cường liệt, đôi mắt màu tím băng lãnh nhìn Lâm Khiếu Đường.
- Nói mau, Ái Lệ Ti và ngươi có quan hệ như thế nào?
Lâm Khiếu Đường không hiều gì nói:
- Nữ nhân đó thiếu chút nữa đã giết ta, ta và nàng ta thì có quan hệ gì chứ!
- Ái Lệ Ti dĩ nhiên dám cùng người của Kỳ Đông đại lục tư thông, không thể tha thứ, nàng rốt cuộc là cùng ai sinh hạ thứ nghiệt súc như ngươi!
Áo La Lạp lạnh lùng nói, một luồng sát ý mãnh liệt cuộn trào mà đến.
Lâm Khiếu Đường phát hỏa:
- Ngươi mới cùng người khác tư thông, phụ mẫu của lão tử đều là người của Kỳ Đông đại lục, có danh có tính có thân phận đàng hoàng.
- Làm càn!
Áo La Lạp giận dữ, không thèm để ý vết thương có thể nặng hơn phát ra một đoàn hỏa diễm màu đen, đáng tiếc nàng thụ thương quá nặng nên uy lực giảm nhiều.
Lâm Khiếu Đường đấm một quyền đã phá tan được đoàn hỏa diễm màu đen.
- Xú bà nương, ngươi hiện tại đang bị thương, đừng có thể hiện nữa.
Áo La Lạp triệt để nối giận, mái tóc đen dài mượt mà dưới sự bùng phát mãnh liệt của pháp nguyên lực khiến chúng được đẩy lên tung bay.
Lạc đăng, Lâm Khiếu Đường cẩn thận nhẩy lên, không nghĩ tới cô nàng này cư nhiên sau khi bị thương nặng đến thế vẫn có thể phát ra khí tức lợi hại như vậy, cái này không dễ giải quyết…