Bóng đen kia chính là một con ám ảnh quỷ dạ xoa, tu luyện giả bốn phía nhất thời hít một ngụm lương khí, đây chính là quỷ tu tương đương với linh hồn giai hậu kỳ, tốc độ nhanh đến kinh người, xuất thủ lại càng quỷ dị phiêu hốt bất định.
Tiểu Lan vừa thấy Tam Nhãn Thần Cái muốn đánh lén, nhất thời không nhịn được xuất thủ. Ám ảnh quỷ dạ xoa do Lâm Khiếu Đường tặng cho nàng, trải qua gần trăm năm năm tu luyện sớm đã điều khiển tới mức lô hỏa thuần thanh, bản thân tuy rằng chỉ có tu vi linh hồn giai trung kỳ nhưng có tấm vương bài này tương trợ thì cho dù là linh hồn giai hậu kỳ cũng không cần phải sợ hãi, mà dù là địa vương giai sơ kỳ cũng có can đảm đánh một trận.
Tam Nhãn Thần Cái nhất thời hối hận vì đã xuất thủ, nhưng vì đâm lao nên đành phải theo lao, đành phải tiếp tục xuất thủ, Ám Ảnh quỷ dạ xoa sau khi miểu sát giáp trùng màu đen cũng không dừng lại mà trực tiếp phóng tới nhằm hướng Tam Nhãn Thần Cái.
Tam Nhãn Thần Cái lấy ra một cái hồ lô thật lớn, bên trong lập tức bay ra vô số giáp trùng màu đen, tất cả đều là Mi Thiên Ngưu Giáp đã thành thục thể, lại có thể phóng ra độc khí. Yêu trùng này có thể phun ra một loại gai nhọn kim chúc có thể hút máu, vốn là một loại yêu trùng phi thường hiểm độc, năng lực tác chiến đơn thể cũng không quá mạnh nhưng một đám đông như vậy thì quả là rất đáng sợ.
Tiểu Lan không dám coi thường, lập tức cùng thả ra hai đầu Ám Ảnh quỷ dạ xoa còn lại, một đầu ám ảnh quỷ dạ xoa di chuyển vô cùng quỷ mị lướt qua, đám giáp trùng Mi thiên ngưu giáp đối với loại vật thể u huyễn như này thật sự không có biện pháp.
Mỗi một con Mi Thiên Ngưu Giáp bị chết, Tam Nhãn Thần Cái dường như bị người ta cắn một ngụm vậy, sao có thể không đau đớn cho được, tất cả đây đều là bảo bối a.
Hai đối hai, bốn đại tu luyện giả linh hồn giai kích đấu lẫn nhau, không gian vốn nhỏ nhỏ hẹp bây giờ lại càng chật chội, kết trận bảo hộ bốn phía cũng có vẻ càng lúc càng suy yếu, lúc nào cũng có thể tan vỡ.
Mà chúng tu luyện giả không thể động đậy thân mình lại càng trong nguy cơ hiểm trọng, tùy thời đều có thể bị chiến trận lan đến mà chết oan uổng.
- Hây a!
Một tiếng rống thật mãnh liệt tựa như ở dưới lòng đất vang lên, bất ngờ, âm nguyên cường đại giống như một bàn tay khổng lồ bắt lấy toàn bộ phi kiếm bên trong phòng ốc.
Ám Ảnh quỷ dạ xoa và Cửu Thiên Huyền băng nghĩ cũng bị đẩy lui lại.
Công pháp đáng sợ đến như vậy làm trong lòng mỗi người đều mạnh mẽ giật mình, không hẹn cùng nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy một gã hòa thượng khoác một kiện áo ca sa màu hồng xám rách như tổ đỉa xuất hiện ở ngoài cửa, tiếng rống vừa rồi hẳn là do hắn phát ra.
- Âm Tuyệt Thiền Sư!
Trong phòng có người thất thanh kêu lên.
Trên mặt Tam Nhãn Thần Cái nhất thời lộ ra vẻ đắc ý, đứng bên cạnh vị nguyên lão Khổ Lâm Tự này là Thông Vân Chân Nhân cũng thở ra một hơi dài, vừa rồi nếu như đánh tiếp sợ là không chống đỡ nổi, đám Cửu Thiên Huyền Băng nghĩ kia quả nhiên lợi hại.
Sắc mặt Thần Lộ Tiên Tử và Tiểu Lan lập tức trầm xuống, lo lắng trong lòng nhất thời nổi lên, vô luận mấy người có hào khí đến đâu đi nữa, nhưng gặp phải Âm Tuyệt Thiền Sư cũng không thể làm gì được, người ta chính là địa vương giai trung kỳ, hầu như đã là tồn tại đỉnh cấp, ngoại trừ đại tu sư không nói đến thì cấp độ này đã là vô địch rồi.
Khi Âm Tuyệt Thiền Sư đi vào trong, ngay lúc đó, phía sau lại hiện ra một lão đạo sĩ. Tam nữ lần thứ hai triệt để bỏ đi ý định phản kháng, mà tiếng thở dốc của tu luyện giả bốn phía cũng nhỏ hơn rất nhiều, trên mặt ngoại trừ vẻ khiếp sợ ra không còn gì khác.
Kinh Vân Tử, đại nguyên lão Thái Vân Tông. Một trong thập đại cao thủ Nam Xuyên, cùng với sư huynh Thái Thượng Chân Nhân đều là đại nguyên lão Thái Vân Tông, cả hai đều có tu vi địa vương giai trung kỳ.
Âm Tuyệt Thiền Sư và Kinh Vân Tử xuất hiện làm cho toàn trường phi thường an tĩnh, không người nào dám động một tiếng, dù sao có hai đại cự đầu ở đây cũng không tới phiên bọn tiểu bối như họ mở lời, đến ngay cả Tam Nhãn Thần Cái và Thông Vân Chân Nhân cũng trầm mặc không lên tiếng.
Âm Tuyệt Thiền Sư nhìn lướt qua bốn phía không khách khí nói:
- Thần thí chủ, nếu đã có gan làm sao lại không dám nhận. Bần tăng không hề muốn lấy lớn hiếp nhỏ, hãy nhanh lấy ra vật đồng giá trao đổi hoặc là vật quy nguyên chủ.
Thần Lộ Tiên Tử dù là bị oan uổng thì lúc này cũng không có nửa phần nóng nẩy, cơn tức giận trước đó lúc này đã được thay thế bởi nỗi khiếp đảm, hai vị tiền bối này không phải mình có thể trêu chọc tới, nhưng vẫn kiên quyết như cũ nói:
- Đại sư, thiếp thân xác thực không trộm đồ của quý phái, mong rằng đại sư minh tra.
Kinh Vân Tử vừa nghe được lời này nhất thời lộ vẻ bất thiện nói:
- Ý của ngươi là Thái Vân Tông chúng ta và Khổ Lâm Tự cùng nhau đến vu hãm ngươi phải không?
- Vãn bối không dám!
Trong lòng Thần Lộ Tiên Tử biết ương ngạnh không được, dừng một chút lại nói:
- Vãn bối cho rằng bên trong có hiểu lầm gì đó.
- Hiểu lầm? Không có gì là hiểu lầm cả, bản phái xác thực đã mất đi Thái Thượng duẩn và Vân Hương quả, các loại dấu vết đều cho thấy chính là ngươi làm, ngươi luôn miệng kêu không làm vậy hãy đưa ra chứng cứ? Rõ ràng chỉ là lời nói sạo, nếu không muốn lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ hãy là nhanh chóng giải quyết việc này đi.
Kinh Vân Tử lạnh lùng nói.
Thân hình mềm mại của Thần Lộ Tiên Tử khẽ run lên, chắc chắn hai đại phái này nói mình trộm đạo mục đích chính là muốn Cửu Thiên Huyền Băng nghĩ, thế nhưng thực lực đối phương quá cường hãn, căn bản không phải chính mình có thể đối kháng được.
Bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ khẩn trương, hai đại cao thủ lúc nào cũng có thể xuất thủ, một lúc lâu Thần Lộ Tiên Tử vẫn không hề có động tĩnh.
Âm Tuyệt Thiền Sư thở dài nói:
- Nếu thí chủ bướng bỉnh như vậy, không thể làm gì hơn là đổi phương pháp giải quyết, chỉ cần thí chủ có thể tiếp được hai chưởng của bần đạo, Khổ Lâm Tự sẽ không hề truy cứu việc này nữa.
Chúng tu luyện giả đối với cách làm của Âm Tuyệt Thiền Sư cực kỳ tán thành, chuyện này chỉ dựa vào lời nói của hai bên thì ai cũng không thể phân định được trắng đen, mà kỳ thực việc này đã không còn trọng yếu nữa, hai đại phái đều đưa đến hai nhân vật cực kỳ có trọng lượng, hiển nhiên muốn giải quyết nhanh gọn, không cần quản đến ngươi có oan uổng hay không.
Lúc này thực lực song phương cách nhau quá xa, nếu thuần túy tranh đấu thì Âm Tuyệt Thiền Sư có thể nhượng bộ như vậy đã coi như rất tốt rồi, nếu thực sự muốn ra tay giết người tại chỗ ai có thể nói gì? Tu luyện giới vốn là lấy mạnh hiếp yếu, thực lực vi tôn, ai con mẹ nó nắm tay cứng hơn người đó chính là đạo lý.
Nếu thực muốn giết ngươi, hai đại phái nhiều lắm là chịu tiếng xấu một chút, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh sẽ bị lãng quên.
Nước mắt Thần Lộ Tiên Tử không tự chủ trào ra, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực, tình cảnh ngày hôm nay nếu không xấu mặt cũng là đoạn tuyệt tiền đồ chẳng bằng chết đi cho quên thống khổ:
- Tốt, thiếp thân tiếp đại sư hai chưởng vậy.
Âm Tuyệt Thiền Sư khẽ gật đầu nói:
- Nếu thí chủ đã quyết, vậy lão nạp thân là đại nguyên lão Khổ Lâm Tự bảo chứng với thí chủ, sau này bản tự tuyệt đối không truy cứu việc này nữa.
Áo choàng màu đen của Thần Lộ Tiên Tử nhẹ nhàng phất phơ, nàng căn bản không còn đường lựa chọn nào khác, tâm niệm đã chết nên mọi chuyện không còn quan trọng nữa.
Lúc này trên mặt Tam Nhãn Thần Cái hiện ra vẻ cười cười đắc ý, nhãn thần vô cùng giả dối, trong lòng sớm đã vui như hoa nở, dưới hai chưởng của Âm Tuyệt sư thúc, ả đàn bà này hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, đến lúc đó năm con Cửu Thiên Huyền Băng không cần bàn cãi đều trở thành chiến lợi phẩm, còn chạy đi đâu được nữa.
Trong hai mắt Thông Vân Chân Nhân cũng là phóng ra một luồng kỳ quang. Vừa mới đấu với Cửu Thiên Huyền Băng nghĩ, tâm cướp đoạt càng thêm mạnh mẽ. Chỉ mới là ấu trùng mà đã có thể lợi hại đến như vậy, khi thân thể thành thục không biết lợi hại cỡ nào?
Tiểu Lan và Tố Tố liếc mắt nhìn nhau nhưng không thể làm gì khác hơn đành phải lùi sang một bên, chính giữa chỉ còn Âm Tuyệt Thiền Sư và Thần Lộ Tiên Tử, mà khuôn mặt Thần Lộ Tiên Tử dấu sau hắc sa, từ lâu đã không còn chút sinh cơ nào.
- Thần thí chủ, lão nạp xuất thủ đây.
Âm Tuyệt Thiền Sư không có nhiều động tác, hai tay tạo thành hình chữ thập, hơi hạ thấp người nói.
Giờ khắc này chúng tu luyện giả đều ngừng thở, không biết vì sao bọn họ có vẻ cực kỳ khẩn trương. Cao thủ địa vương giai trung kỳ đỉnh cấp xuất thủ như thế nào bọn họ chưa từng thấy qua, không biết đánh ra một kích sẽ phát sinh những chuyện gì.
Toàn bộ gian phong yên tĩnh phi thường, một chút thanh âm cũng không có, cho dù là thanh âm cây châm rơi xuống đất cũng là có thể nghe rõ.
- Chậm đã!
Bỗng nhiên một thanh âm lười nhác từ bên ngoài cửa truyền đến.
Âm Tuyệt Thiền Sư đã vận ra khí nguyên lại bị dọa thu trở lại, khí huyết trong cơ thể nhất thời nhộn nhạo, lão căn bản không nhận ra có người tới gần.
Tất cả mọi người dường như muốn hắt xì mà không được, kiểu như bị nghẹn uất vậy, tất cả đều dùng một loại nhãn thần oán giận nhìn về phía ngoài cửa.
Một gã thanh niên mặc tử bào, sau lưng đeo thanh cự kiếm hờ hững từ bên ngoài đi vào, phía sau lưng lại là một nữ tử mặc lam bào tóc vàng mắt lam, trông hút mắt vô cùng.
Tiểu Lan và Tố Tố kích động vô cùng, lúc này cả hai người đều không thể nói lên lời.
Thanh niên mặc tử bào thản nhiên đi qua bên người Kinh Vân Tử làm cho lão đạo sĩ lộ một tia kinh sợ, người này đi qua như thế nào hắn dĩ nhiên một điểm cũng không cảm nhân được, nếu không phải đối phương lên tiếng, căn bản không ý thức được sự tồn tại của đối phương, liễm tức thuật của người này quả nhiên là kinh diệu tuyệt luân.
Trực tiếp đi tới bên cạnh Âm Tuyệt Thiền Sư và Thần Lộ Tiên Tử, thanh niên mặc tử bào mới dừng cước bộ, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ vẻ áy náy mỉm cười nói với Âm Tuyệt Thiện Sư:
- Lâm mỗ đã thiếu của Thần đạo hữu một lời hẹn, hai chưởng này do Lâm mỗ đón nhận đi!
Toàn trường nhất thời ồ lên.