Nhìn thấy Lâm Khiếu Đường cầm trong tay ám nguyên thiên cực côn, Hồ Mị Nhi lập tức rõ ràng mọi chuyện. Đôi mắt trong suốt lóe sáng, không nghĩ tới gã Thiên Cực lão nhân cổ quái kia lại chính là do công tử hóa trang mà thành, nhất thời cảm động không gì sánh được, đoạn thời gian vừa rồi vì sao Thiên Cực lão nhi lại chiếu cố chính mình đến như vậy, cuối cùng cũng có giải đáp hợp lý, chỉ là thái độ trước đó của bản thân thực sự quá ác liệt rồi.
“Công tử, người lừa gạt Mị Nhi đến khổ! Nếu đã trở về tại sao lại không dùng chân diện mục gặp lại đây chứ? Làm hại Mị Nhi hung hăng với người như vậy!”
Hồ Mị Nhi u oán nói.
Lâm Khiếu Đường nhìn ám nguyên thiên cực côn trong tay, sắc mặt hơi chậm lại nói:
“Việc này để sau hãy nói. Phá tan cái lồng giam này mới là chuyện quan trọng trước mắt, không biết lồng giam này dùng tài liệu gì luyện chế thành, sao lại kiên cố vậy chứ?”
Một lão hòa thượng mặc áo cà sa vàng đỏ trong lồng giam bỗng nhiên nói:
“Thí chủ, đây chính là thiên tinh, tại hạ giới quả thực vô cùng quý hiếm!”
Thiên tinh! Lâm Khiếu Đường lập tức cảm thấy khó khăn, đây chính là một loại thượng cổ nguyên quáng cùng cấp với bí huyền kim. Thảo nào ngay cả tử kim thủ và tử kim trường thương dùng bí huyền kim luyện chế ra cũng không làm gì được nó.
Nếu như thực sự là thiên tinh luyện chế, lấy thực lực một người Lâm Khiếu Đường, tuyệt đối không thể phá vỡ lồng giam!
Bất quá cho dù thiên tinh có cứng rắn đến đâu đi nữa thì cũng không phải là quá khó để phá, nếu như Lâm Khiếu Đường dùng tử kim trường thương trong tay lại tập hợp lực lượng của nhiều cao thủ linh hồn giai quán nhập vào thân thương thì chắc chắn có thể phá tan được cái lồng giam kiên cố này.
Lâm Khiếu Đường thực sự muốn truyền âm nhờ cậy Âm La huy quân và Thông Vân chân nhân trợ giúp bản thân phá lồng giam, thế nhưng một đạo quang mang xanh biếc đột nhiên bắn đến.
Thanh niên tuấn mỹ rốt cuộc cũng buông tha việc triệu hồi hóa phượng thanh loan, tiếp tục tấn công, tựa hồ đã phát hiện ra gã thanh niên áo xanh có thể đấu một trận tương xứng với chính mình sẽ phá được lồng giam.
Lâm Khiếu Đường không mở miệng, tử kim trường thương trong tay lập tức lao ra chống lại quang mang đột kích, đương một tiếng, quang mang xanh biếc và tử kim trường thương va chạm vào nhau kịch liệt, lực lượng ngang nhau đồng thời văng ngược lại.
“Bĩ tu, ta và ngươi vẫn chưa phân ra thắng bại. Muốn phá lồng giam thì phải qua ải của ta trước!”
Thanh niên tuấn mỹ phi hành cực nhanh lạnh lùng nói.
Lâm Khiếu Đường cảm thấy đau đầu, sau một hồi giao đấu, thực lực của bản thân và gã nhân yêu này chỉ sàn sàn như nhau mà thôi. Pháp bảo cũng tương xúng, nếu như thực sự muốn giao đấu thì cho dù ba ngày ba đêm cũng khó có thể phân ra thắng bại. Nếu như bình thường muốn đấu thì đấu cho triệt để, thế nhưng lúc này làm gì còn tâm tư đánh nhau, thời gian cũng không cho phép.
“Nhân yêu huynh, hóa long giao đã xuất hiện, vậy thì sào huyệt của nó chắc chắn gần ngay phụ cận, lẽ nào ngươi không muốn tiến vào sào huyệt của nó trước một bước chiếm bảo bối làm của riêng?”
Lâm Khiếu Đường mê hoặc nói.
Thanh niên tuấn mỹ nghe được ba chữ “nhân yêu huynh”, trên mặt không tự giác được hơi giật giật, hiển nhiên đối với xưng hô này rất bất mãn, lập tức thẹn quá thành giận:
“Ngươi mới là nhân yêu!”
Chưa nói xong, thanh niên tuấn mỹ nhanh chóng lấy ra một chiếc bạch mạt (có lẽ là cái khăn màu trắng, giống như hổ phách chu lăng trong tru tiên), sau đó quang mang màu trắng lóe lên, chiếc khăn trắng giống như phô thiên cái địa lao tới Lâm Khiếu Đường.
Đây lại là bảo bối gì? Thần tình Lâm Khiếu Đường vô cùng quái dị nhìn bạch mạt thật lớn lao tới, nguyên khí toàn thân bành trướng, hình thành một màn bảo hộ thật lớn.
Bạch mạt chỉ đến được hơn phân nửa không thể hoàn toàn bao vây màn bảo hộ và chèn ép được, thanh niên tuấn mỹ không ngừng gia tăng áp lực, Lâm Khiếu Đường thì lại không ngừng phóng nguyên khí ra chống đỡ.
Hai bên lại một lần nữa giao đấu đến bất phân thắng bại!
Đột nhiên Âm La Ma Quân xoay người một cái bay vụt ra ngoài, sau đó trong hư không phá ra một tiếng hét thảm, trung niên nhân áo trắng đang cùng với Âm Toàn lão tổ đấu pháp đột nhiên bị một cái miệng xương khô thật lớn mở ra cắn thành hai đoạn, thực linh rời khỏi thân thể cũng không thể thoát đi được, hoàn toàn bị bộ xương khô nuốt chửng, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Mọi người còn chưa phản ứng kịp, thanh niên tuấn mỹ lúc này thực sự không thể thoát thân, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn thủ hạ của chính mình bị Âm La Ma Quân đánh lén mà chết.
“Tiểu nhân bỉ ổi!”
Thanh niên tuấn mỹ nghiến răng nghiến lợi nói, thế nhưng không có cách nào, lúc này chỉ cần hơi phân tâm rất có khả năng bị đánh trúng, chỉ có thể giận dữ mắng một tiếng mà thôi.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường khẽ nhúc nhích, tựa hồ như đã đoán được bước tiếp theo Âm La ma quân định làm gì, nhất thời trong lòng có chút khó chịu, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, người tu ma quả thực quá tàn nhẫn, sau này nếu như tiếp xúc với những kẻ này nhất định phải đề phòng cẩn thận.
Quả nhiên, thành công giết chết trung niên nhân áo trắng, Âm La ma quân cũng không quay người trở lại, mà là cùng với Âm Toàn lão tổ hướng về phía địa điểm hóa long giao vừa mới nhất phi trùng thiên bay đi.
Ý đồ của hai gã nguyên lão Âm La Điện lúc này thực sự quá rõ ràng, bọn họ căn bản không có lòng đi giải cứu tu luyện giả Nam Xuyên Giới đang bị nhốt trong lồng giam, trong nháy mắt khi hóa long giao hiện thân thì hai lão gia hỏa này đã thầm suy nghĩ làm cách nào để tiến vào sào huyệt của nó một cách nhanh nhất.
“Hừ, ta vẫn biết rằng hai lão bất tử này không tốt đẹp gì!”
Nhìn Âm Toàn lão tổ và Âm La ma quân đang bay đi xa, Thông Vân chân nhân không nhịn được nói.
“Thông Vân man ngưu, còn không mau đến trợ giúp Lâm nguyên lão đem gã yêu nhân kia bắt lại, còn đứng một chỗ ngẩn người cái gì? Ngươi cho rằng hiện tại đang luận võ đạo hay sao?”
Tam Nhãn thần cái trong lồng giam nhìn thấy Lâm Khiếu Đường và thanh niên tuấn mỹ tranh đấu đến không phân thắng bại, dưới sự lo lắng không dằn nổi hét lên.
“Xú khất cái, bản chân nhân tự biết đúng mực, không cần phải tên khất cái như ngươi đứng một bên khua tay múa chân, ngươi cứ ngồi yên trong chiếc lồng chim của ngươi đi!”
Thông Vân chân nhân trừng mắt nói.
“***, có chừng mực cái rắm, nhanh chóng xuất thủ đi cho rồi, tử man ngưu ngươi cho là đang xem kịch a. Bản thần cái nếu không phải là đang ở trong lồng giam, đã sớm nhân cơ hội này đem đám yêu nhân kia đánh thành thịt vụn rồi.”
Tam Nhãn thần cái mắng to nói.
Sắc mặt Thông Vân chân nhân có chút xấu hổ, chúng đệ tử của bản thân đang cùng với đám tu luyện giả mặc trang phục quái dị tranh đấu cách đó không xa. Thế nhưng với thân phận của bản thân, không có khả năng cùng với cái miệng thối của xú khất cái kia mắng mỏ qua lại, hừ lạnh một tiếng nói:
“Không biết cái gì cả, ngươi cho là ai cũng như ngươi, loại hạ tam lưu chỉ biết giậu đổ bìm leo hay sao chứ?”
“Thông Vân tiền bối, vãn bối cả gan nói chen vào một câu. Đối với yêu nhân Đại Hạ quốc thực sự không cần phải giảng giải cái gì đạo nghĩa. Bọn họ cũng đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để bắt chúng ta giam vào trong chiếc lồng này, nếu không phải như vậy thì sao có thể rối loạn đến mức này! Cùng là dùng âm mưu mà thôi, nếu như Thông Vân tiền bối có thể xuất thủ, tất cả tu luyện giả nơi này chắc chắn không ai dám chê bai người.”
Một gã đệ tử không biết thuộc phái nào khẩn cầu nói.
Sắc mặt Thông Vân chân nhân hơi nhục nhã, rốt cuộc không thể tiếp tục thờ ơ, lấy ra một pháp bảo hình cầu rất lớn trực tiếp phóng ra ngoài.
Pháp bảo hình cầu lấy tốc độ không nhanh lắm bay tới đỉnh đầu của thanh niên tuấn mỹ, sau đó mới chậm rãi hạ xuống thấp!
Thanh niên tuấn mỹ nhìn pháp bảo hình cầu chậm rãi hạ xuống, sắc mặt vốn không chút sóng không khỏi lộ ra một tia khẩn trương. Đây chính là pháp bảo đắc ý của Thông Vân chân nhân “thần thông như ý hoàn”, có thể biến lớn hóa nhỏ rất linh hoạt. Một khi bị nó bám trụ rất khó có thể thoát ra được, nếu như trong trạng thái hoàn hảo cùng không lo lắng cho lắm, thế nhưng lúc này đã tiêu hao quá nhiều nguyên khí đối với thanh niên xa lạ, nếu như còn tiếp tục dây dưa sợ là có nguy hiểm.
Khi pháp bảo hình cầu chỉ còn cách thanh niên tuấn mỹ không đến một trượng đột nhiên tăng tốc, xu thế nhất cử bắt giữ, đôi mắt đẹp của thanh niên tuấn mỹ mạnh mẽ mở to. Khẽ quát một tiếng, mấy chiếc trâm ngọc bắn ra ngoài.
Phịch một tiếng, bảy chiếc ngọc trâm cư nhiên đánh bạt được pháp khí hình cầu trở lại, lại có thêm ba chiếc ngọc trâm khác bay về phía Thông Vân chân nhân, Thông Vân chân nhân nhất thời kinh hãi, hoàn toàn không thể ngờ được thanh niên tuấn mỹ trong tình huống như vậy mà vẫn có thể phản kích lại.
Thông Vân chân nhân vội vàng phóng xuất ba thanh phi kiếm chống lại, nhưng mà phi kiếm va chạm với ngọc trâm lập tức bị ngọc trâm đánh nát, thế bay tới của ngọc trâm không hề có dấu hiện giảm xuống.
Phất trần trong tay Thông Vân chân nhân giơ lên chống đỡ, trong phất trần hầu như đã được quán thâu toàn hộ nguyên khí hiện tại của Thông Vân chân nhân.
Oanh, một tiếng nổ!
Thông Vân chân nhân giống như diều đứt dây bay đi thật nhanh, rơi xuống một gò đất cao, nửa ngày cũng không thấy đứng dậy, đạo bào trên người bị chấn đến rách nát. Thân thể lại càng nhiều chỗ bị thương, vai bị một chiếc trâm ngọc xuyên thủng ra sau, đã bị trọng thương.
Tất cả tu luyện giả trong lồng giam đều kinh hãi, thực sự không ai nghĩ tới thanh niên tuấn mỹ vẫn còn dư lực đi đối phó với Thông Vân chân nhân, mọi người vô cùng cảm thán linh hồn giai hậu kỳ quá đáng sợ, Thông Vân chân nhân tốt xấu gì thì cũng là một cao thủ linh hồn giai trung kỳ.
Thế nhưng không ai chú ý tới trong mắt thanh niên tuấn mỹ cũng hiện lên vẻ không giải thích được, nhãn thần nhìn về phía thanh niên xa lạ đối diện trước mặt đang giằng co với chính mình dần dần trở nên cổ quái.
Tại thời điểm phân lực ra đối phó với Thông Vân chân nhân, thanh niên tuấn mỹ đã làm tốt công tác chuẩn bị cho thụ thương, thế nhưng hắn lại không ngờ được khi lấy ra một phần nguyên khí thôi động bạch mạt để khống chế ngọc trâm tạm thời, khí nguyên đối diện trong nháy mắt theo đó mà yếu đi không ít, tựa hồ như hắn có ý muốn bảo trì sự cân đối nguyên khí như hiện tại.
Thanh niên tuấn mỹ rất rõ ràng thanh niên xa lạ trước mặt hoàn toàn có lực lượng tương xứng với mình, khi hai người giao đấu nếu như có ngoại lực tham gia vào, nhất định khó có thể phân tâm, nếu như phân tâm thì chắc chắn sẽ bị thụ thương.
Thế nhưng bản thân phân ra nhiều nguyên khí như vậy mà cư nhiên không bị trùng kích, điều này rõ ràng là đối phương giở trò. Ánh mắt của thanh niên tuấn mỹ khẽ nhúc nhích cùng với Lâm Khiếu Đường liếc mắt, Lâm Khiếu Đường chỉ sâu sắc hờ hững cười cười.
Vì sao? Vì sao hắn lại muốn làm như vậy? Thanh niên tuấn mỹ nhất thời có chút hồ đồ, đối với hành động không thích hợp của thanh niên xa lạ quả thực không thể giải thích được.
Đột nhiên có một đạo truyền âm vang lên:
“Nhân yêu huynh, lão đạo sĩ kia tại hạ cũng nhìn không quen, mượn tay ngươi giáo huấn hắn một phen mà thôi, không cần phái nhìn ta như vậy! Ta ngại lắm!”
Thanh niên tuấn mỹ hơi kỳ lạ, tuy là có chút giải thích được nhung lại không hiểu, cho dù là không thích nhìn, thế nhưng thời điểm mấu chốt này cũng không nên trợ giúp địch nhân.
“Bĩ tu, bản vương cũng không bởi vì như vậy mà cảm kích ngươi!”
Dứt lời, thanh niên tuấn mỹ vẫn cẩn thận chờ đợi lời yêu cầu, dù sao thì trên đời này không có bữa tiệc nào cho không, nghĩ đến chắc chắn đối phương âm thầm làm trò gì đó, thế nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy đối phương truyền âm trở lại.
Trước khi Thông Vân chân nhân thụ thương, Lâm Khiếu Đường cứu cũng tốt, thế nhưng sau khi nghe được kinh lịch của Tô Thiến Thiến thì hắn lại có chút hối hận khi cứu trị Thông Vân chân nhân, lạp linh nhục kia đưa cho lão man ngưu này thực sự quá lãng phí. Sau đó lại nhìn thấy hành động bội bạc của hai lão già Âm La Điện, ấn tượng của Lâm Khiếu Đường đối với đám tu luyện giả này cực kỳ thấp.
Lúc này chẳng qua có nhân vật cực kỳ lợi hại xuất hiện mới làm cho đám người này liên hợp cùng một chỗ, nếu như đám tu luyện giả Đại Hạ quốc không tới Tù Ma cốc này mà nói, nơi này hẳn là sẽ loạn thành một đoàn, chỉ sợ là đám tu luyện giả bị nhốt trong lồng giam lại đánh nhau đến lợi hại hơn.
Lâm Khiếu Đường không tiện xuất thủ đối với Thông Vân chân nhân, dù sao thì thân phận hiện tại cũng không thấp, dùng tay của nhân yêu huynh tốt hơn nhiều. Lâm Khiếu Đường cũng không phải là một kẻ trượng nghĩa gì đó, nếu như Thông Vân chân nhân đánh lén thành công thì hắn chắc chắn có thể một kích đánh bại đối thủ. Nhưng nếu thực sự đem lồng giam mở ra thì sao, sẽ phát sinh ra những chuyện gì? Lâm Khiếu Đường cũng tưởng tượng không ra, có một loại trực giác không ổn nào đó làm cho Lâm Khiêu Đường chần chờ.
Nếu không phải Hồ Mị Nhi, lựa chọn đầu tiên của Lâm Khiếu Đường sợ là lập tức rời cốc, sau đó đem tất cả mọi chuyện phát sinh bên trong nói cho bên ngoài là được, như vậy coi như hắn đã tận lực.
Sau khi Lâm Khiếu Đường cân nhắc kỹ, cuối cùng tuyển chọn giở chút thủ đoạn, bản thân không chắc chắn có thể chiến thắng được thanh niên tuấn mỹ, nhưng đối phương cũng không có biện pháp nào đối với chính mình, nếu như muốn toàn thân thoát ra thực sự rất dễ làm, không cần đến Thông Vân chân nhân góp một tay.
Cứ như vậy, Lâm Khiếu Đường liền mượn tay nhân yêu huynh, cho Thông Vân chân nhân chút giáo huấn, bị một đòn này, sợ là lão đạo phải bế quan thật lâu, coi như trút khẩu ác khí cho Tô Thiến Thiến.
Trọng yếu hơn nữa chính là Lâm Khiếu Đường muốn bảo trì một loại cân đối, cho tới tận khi rời khỏi Tù Ma cốc, bằng không một khi mất đi áp lực, đám tu luyện giả trong lồng giam sợ là sẽ vì bảo bối bên trong sào huyệt hóa long giao mà chém giết lẫn nhau. So với như vậy không bằng để chút áp lực để bọn họ đồng cam cộng khổ đến cuối cùng, sau khi rời cốc cũng coi như giữ chút hòa khí đồng tâm đối kháng lại với tu luyện giới Đại Hạ quốc. Nếu như trong cốc này đánh nhau đến chó gà không yên, đi ra sợ là không thể hình thành liên minh được.