Người thanh niên tuồi trẻ gật đầu nói.
- Vị đại ca này quả thực là nhãn lực tốt, tại hạ xác thực không phải là người Vạn Sơn, nghe nói Vạn Sơn Đạo Minh là thiên hạ của đạo tu, liền từ Thập Quốc Minh chạy tới Vạn Sơn Đạo Minh gia nhập môn phái, muốn tiếp túc với những đạo kỹ cao thâm trước đây chưa từng nghe nói.
- Tiểu huynh đệ, vậy thì ngươi nhầm địa phương rồi! Phải biết Phi Tiên Môn mới là môn phái đứng đầu.
Trung niên mặc hoàng sam có chút phong phạm đạo sĩ lắc đầu nói.
- Vì sao?
Thanh niên tuổi trẻ rất nôn nóng hỏi.
- Tiểu huynh đệ có điều không biết rồi, thực lực Thiên Hà Tông đích thực không bằng được với thiên hạ đồn thổi, là một môn phái yếu nhất trong tứ đại môn phía Vạn Sơn Đạo Minh, Thiên Kiều Lão Tổ hôm nay tuổi đã cao, mà tu vi trong hơn hai trăm năm vẫn trì trệ không tiến, chỉ sợ thọ nguyên sắp hết, tối đa chỉ sống thêm được mấy chục năm nữa mà thôi.
Trung niên mặc hoàng sam có chút tiếc hận nói.
- Nhưng Thiên Hà Tông cũng không phải chỉ có Thiên Kiều Lão Nhân là linh hồn đạo sư, không phải còn có một Lạc Trần Tử có tuổi tác không lớn sao?
Người thanh niên tuổi trẻ nói, lắc lắc chiếc điểu lung trong tay, khuôn mặt không cam lòng truy hỏi.
- Đúng là có, thế nhưng tu vi lại không bằng được Thiên Kiều Lão Nhân, huống hồ là một đại phái, chỉ có một vị linh hồn giai tọa trấn thì không ổn, như Phi Tiên Môn người ta có tới ba linh hồn đạo sư, trong đó có một người đạt tới linh hồn giai hậu kỳ, còn Thiên Sát Môn và Âm La Điện càng không cần phải nói, phía sau rốt cuộc là có bao nhiêu tài ba dị sĩ, người ngoài không ai biết được, chí ít thì cũng có ba bốn người. Thiên Hà Tông so với ba môn phái này hiển nhiên yếu hơn không ít.
Trung niên mặc hoàng sam có chút hiểu biết giảng giải nói.
- Vị đại ca này sao biết tỉ mỉ như vậy mà vẫn còn muốn gia nhập vào môn phái yếu nhược này đây?
Người thanh niên tuồi trẻ kỳ quái nói.
Trung niên nhân mặc hoàng sam cười khổ nói:
- Còn không phải giống như huynh đệ thiết tháp đây sao, chỉ vì điều kiện gia nhập Thiên Hà Tông có hơi chút thắp hơn so với ba môn phía kia. Thiên Hà Tông dù có suy bại hơn nữa, nhưng lạc đà đói chết còn hơn ngựa, chung quy lớn mạnh hơn hẳn so với những môn phái nhị lưu, lại nói tài nguyên tu luyện của Thiên Hà Tông, tuy không đứng đầu tứ đại môn phái, nhưng vẫn không đến nỗi nào.
Người thanh niên tuổi trẻ còn muốn nói cái gì, đột nhiên ánh mắt lóe lên, khép miệng không nói!
Trên Đảo Đỉnh Sơn, hai đạo quang mang xuất hiện, một trung niên đạo sĩ và một lão già mặc đạo bào màu xanh, trên ngực có thêu hai chữ Thiên Hà đột nhiên xuất hiện trước đám tán nhân.
Ngô quản sự dựa theo lệ cũ giải thích một ít quy tắc và trình tự một cách đơn giản, trong đám người có chút xôn xao bàn luận, trước kia nhiều nhất có người chủ động rời đi, chưa hề bỏ lại câu oán hận nói, dù sao thì với thực lực của tán nhân, dù thế nào cũng không dám diễu võ dương oai trước mặt các môn phái, đặc biệt là đại môn phái.
- ***,cái trym gì quy củ, còn muốn điều kiện, Thiên Hà Tông các ngươi không phải là là một môn phái cao một chút thôi hay sao!
Trong đám tán nhân có một đại nhân đeo cự đao sau lưng la hét nói.
Ngô quản sự nhíu mày lại.
- Người không phục có thể tự tiện rời đi, không được phép gây tiếng động la hét ở đây, nếu không đừng trách ta xuất thủ đuổi đi.
- Đuổi cái con mẹ đại đầu quỷ, nghĩ mình là người trong môn phái thì có thể cuồng ngạo hay sao? Lão tử đứng ở đây, ngươi tới đuổi ta a!
Đại hán đeo cự đao khác thường hô lớn.
Đám tán tu đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm gã đại hán đeo cự đao, đây không phải là muốn chết hay sao? Gã quản sự Thiên Hà Tông kia rõ ràng có tu vi sư giai hậu kỳ, mà đại hán này bất quá chỉ là sĩ giai sơ kỳ mà thôi, người ta tùy tiện dùng một ngón tay có thể dí chết như con kiến, kẻ này đúng là đầu có vấn đề.
Ngô quản sự không phải là người nóng nảy, thế nhưng trước mặt rất nhiều vãn bối bị người ta chỉ vào mũi, cho dù tu dưỡng có tốt hơn nữa thì cũng phải tức giận.
Ngô quản sự điểm ngón tay một cái, một đạo hỏa diễm trong nháy mắt hình thành, bắn thẳng về gã đại hán đeo cự đao!
Kỹ nghệ như vậy trong mắt đám tán tu, tuyệt đối là đạo kỹ cao cấp, chỉ một chiêu này dù là bất cứ người nào ở đây cũng phải bó tay chịu chết, nhất thời cả đám đều dùng vẻ thương hại nhìn đại hán đeo cự đao.
Nhưng mà, khuôn mặt của đại hán đeo cự đao lại vô cùng thong dong, trong nháy mắt khi đoàn hỏa diễm bắn tới, mạnh mẽ rút thanh cự đao sau lưng ra, bổ về phía đoàn hỏa diễm.
Ầm, đoàn hỏa diễm trực tiếp bị đao phong dập tắt, đao khí mãnh liệt lập tức tạo ra sóng chấn động tỏa ra xung quanh, lấy khí thế khiếp người tiếp tục bổ về phía Ngô quản sự, một gã tán nhân đứng gần gã cự hán quả thực là không may, bị đao khí lan tới đánh trọng thương văng ra xa!
Kỳ nghệ kinh người!
Nguyên lực đáng sợ!
Đại hán cự đao rõ ràng có tu vi đại sư giai, hơn nữa không phải là đạo tông, mà là võ tông!
Ngô quản sự không thể di động thân thể, đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt vô cùng kinh hãi nhìn về phía đao khí bổ về chính mình, chỉ còn chờ đợi cái chết ập đến.
Vèo, đột nhiên một đạo phù phóng tới cực nhanh, tạo ra một chiếc quang thuẫn màu vàng nhạt che chắn trước mặt Ngô quản sự, đao khí mạnh mẽ trung hòa với quang thuẫn.
Linh Nguyệt Tiên Tử giống như tiên nữ hạ phàm xuất hiện, bình tĩnh nhìn vào hai vị quản sự đang vô cùng khiếp hãi bên cạnh. Lúc này Ngô quản sự mới định thần lại, cảm kích liếc mắt nhìn Linh Nguyệt Tiên Tử, run rẩy sờ sờ vào gáy đã chảy mồ hôi lạnh.
Hơn trăm tán nhân kinh hãi, trong lòng biết hung hiểm, tốt nhất không nên ở đây lâu, trước mặt những tu luyện giả cấp cao như thế này, chính mình bất quá chỉ là con ruồi nhỏ lúc nào cũng có thể bị giết chết, đều nhanh chóng chạy đi, thế nhưng còn chưa chạy được mấy bước thì đã bị một tầng che chắn vô hình bao phủ toàn bộ quảng trường ngăn lại, không cách nào vượt qua.
Cự hán đại đao đột nhiên cười to nói:
- Ha ha, hơn trăm tinh nguyên, như vậy cũng đủ cho lão tử dùng một đoạn thời gian rồi.
- Ngươi là người phương nào? Dám cả gan giương oai trước Thiên Hà Tông!
Linh Nguyệt Tiên Tử giận dữ nói.
- Tiểu nương tử, không nên hung hăng như vậy, một lúc nữa ta sẽ làm cho ngươi rên rỉ sung sướng, ha ha ha...
Trong đám người đột nhiên có một nam tử thấp lùn xấu xí nhảy ra, thân hình cao không tới năm thước, hai bàn tay khô đen, cầm một loại binh khí sắc bén hình tròn.
Vừa rồi không hề có chút cảm giác người này tồn tại, nhưng lúc này, khí nguyên trên người hắn tỏa ra rõ ràng là tu vi đại sư giai trung kỳ.
- Yêu nhân lớn mật, trước khi bần đạo còn chưa xuất thủ, mau chóng cút đi!
Một đạo quang mang màu xanh bắn tới, Thanh Vân Tử trợn mắt hét lên.
- Ngươi nói ai cút?
Lại một giọng nói phá không lao tới, trong thanh âm ẩn chứa khí nguyên vô cùng hồn hậu, lập tức làm cho thân thể của Thanh Vân Tử lung lay nhoáng lên, hơi lui về phía sau nửa bước.
Trong đám tán nhân có một trung niên nhân sắc mặt hồng nhuận bước ra, tu vi so với hai người trước đó rõ ràng cao hơn một tầng, đã đạt tới đại sư giai hậu kỳ.
Khuôn mặt của Thanh Vân Tử chỉ có tu vi đại sư giai trung kỳ nhất thời trở nên trắng bệnh, không biết làm như thế nào cho phải, không nghĩ tới đám yêu nhân không biết từ nơi nào tới dĩ nhiên lại có trận hình cường đại tới như vậy.
Linh Nguyệt Tiên Tử mặc dù có tu vi tương đương với Thanh Vân Tử, trong lòng cũng có chút chấn động, thế nhưng trên mặt lại không hề đổi sắc, còn đang muốn nói cái gì đột nhiên cảm giác được phía sau truyền tới hai cỗ nguyên lực cường đại, liền thu lại lời muốn nói.
Hơn trăm tán nhân xung quanh đã không thể chịu đựng nỗi khí nguyên đang kịch liệt bành trướng, hai cỗ khí nguyên này so với năm người kia còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Lúc khí nguyên tràn tới áp bách, lập tức có hơn phân nửa tán nhân bị đè hẳn xuống đất không thể nào đứng dậy nổi.
Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân trong nháy mắt tới nơi, hạ xuống trước mặt Linh Nguyệt Tiên Tử và Thanh Vân Tử, ung dung nhìn vào ba yêu nhân dám can đảm giương oai trước cửa Thiên Hà Tông.
Khí thế của ba gã yêu nhân vừa rồi còn bừng bừng mạnh mẽ, áp bức phe Thiên Hà Tông không dậy nổi, nhưng bởi vì hai vị nguyên lão Thiên Hà Tông xuất hiện, lập tức bị áp chế hoàn toàn.
- Chính là bảo ngươi chút!
Phất trần trong tay Lạc Trần Tử chỉ thẳng vào trung niên mặt hồng.
Nghe được lời nói này, trung niên nhân mặt hồng nhất thời yên lặng không nói, bất quá hung quang trong mắt vẫn bừng bừng hiện rõ.
Thiên Kiều Lão Nhân vẫn nửa nhắm hai mắt, đột nhiên mạnh mẽ mở ra, đôi con ngươi mờ đục già nua nhất thời bắn ra quang mang khiếp người, ngón tay đầy vết nhăn đưa lên, nhẹ nhàng phát ra một tiếng.
- Đi!
Một thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ bắn thẳng về phía gã trung niên mặt hồng, trung niên nhân mặt hồng nhất thời quá sợ hãi, vội vàng ném ra một chiếc thiết luân, phi kiếm va chạm với thiết luân trong không trung, keng một tiếng vang dội, thiết luân bị phi kiếm mạnh mẽ đánh văng ra xa, thế công của phi kiếm không hề giảm, vẫn tiếp tục bắn thẳng về phía trung niên nhân mặt hồng.
- Thiếu chủ!
Trung niên nhân mặt hồng cấp bách hô to.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang dội.
Phi kiếm nát bấy, sóng khí và mảnh nhỏ bắn ra bốn phía. Xung quanh nhất thời vang lên tiếng la thảm thiết liên tiếp, đám tán nhân lập tức bị giết chết mấy người, những người khác đều hiện rõ vẻ mặt kinh khủng, hận bản thân mình không thể đào được hầm dưới mặt đất chạy đi. Ánh mắt Thiên Kiều Lão Nhân cả kinh, sắc mặt có hơi chút khó coi, phi kiếm chế tạo từ cương thiết vạn năm bị nát bấy dễ dàng như vậy, không khỏi có chút luyến tiếc.
Mà thứ làm cho phi kiếm nát bấy dĩ nhiên là một chiếc điểu lung, điều này làm cho Thiên Kiều Lão Nhân có chút không thể chịu đựng được, đang muốn xuất thủ, thân thể lại đột nhiên chấn động mạnh mẽ, có chút do dự.
Chỉ thấy một gã thanh niên tuổi còn trẻ nhẹ nhấc tay lên thu lại chiếc điểu lung làm từ nguyên tinh màu tím nào đó, trên mặt nở nụ cười tươi tắn nhìn vào Thiên Kiều Lão Nhân.
- Ngươi chính là lão tổ tông của Thiên Hà Tông - Thiên Kiều Lão Nhân sao?
Gã hán tử thiết tháp và trung niên nhân mặc hoàng sam vừa mới đối thoại với người thanh niên tuổi còn trẻ, lúc này kinh hãi vô cùng, mặt không chút huyết sắc, hai người nằm mơ cũng không nghĩ được rằng người thanh niên tuổi còn rất trẻ mà có thể phát ra nguyên khí cường đại như vậy.
Thiên Kiều Lão Nhân lúc này cũng kinh hãi không thôi, nhìn bề ngoài thì người thanh niên này bất quá chỉ chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, thế nhưng tu vi đã đạt tới linh hồn giai hậu kỳ, nghe câu hỏi vẫn chưa lên tiếng trả lời.
Tình thế chuyển biến cực nhanh, làm cho mỗi một người nơi đây đều có chút không phản ứng kịp. Cao thủ lần lượt xuất hiện, hơn nữa một người so với một người lợi hại hơn nhiều, thậm chí còn xuất hiện linh hồn giai hậu kỳ.
Nhìn vào người thanh niên trẻ tuổi mặc thanh sam trước mặt, cho dù là Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân cùng có mặt cùng rơi vào hạ phong, hai người giống như gặp phải đại địch, sắc mặt vô cùng khẩn trương!
Thiên Hà Tông thực sự phát sinh nguy cơ rồi!
- Ha ha, Thiên Hà Tông các ngươi dù sao cũng là đại môn phái, vậy mà lại sợ hãi như vậy sao?
Người thanh niên trẻ tuổi khinh miệt cười nói, tùy ý mở điểu lung để cho tiểu điểu (chim nhỏ) bên trong bay ra, vờn xung quanh chính mình.
- Không đáp lời chính là sợ hãi sao? Coi thường mà thôi, mặc kệ các hạ có là thần thánh phương nào, nếu như không nhanh chóng rời khỏi ta và sư huynh muốn xuất thủ rồi!
Lạc Trần Tử ngửa mặt lên trời cười lớn nói.
Người thanh niên trẻ tuổi chuyển ánh mắt từ tiểu điểu sang hai người Lạc Trần Tử, thoải mái cười nói.
- Thiên Hà Tông các ngươi hôm nay đã suy nhược như vậy rồi, hai vị đâu cần phải miễn cưỡng, nếu như tại hạ không cẩn thận giết chết hai người, vậy thì Thiên Hà Tông thực sự muốn biến mất khỏi đất Vạn Sơn này rồi.
- Hừ, người tài ba dị sĩ của bản phái nhiều không đếm nổi, sao có thể mất đi hai người chúng ta mà điêu tàn, trong mắt các hạ quá mức không có người rồi!
Thiên Kiều Lão Nhân hừ lạnh một tiếng nói, ngôn ngữ sắc bén, chỉ là khí thế có chút không đủ.
- Đúng sao?
Người thanh niên trẻ tuổi quỷ dị cười nói.
- Nếu như quý phái có thể mời ra được một vị linh hồn đạo sư mà nói, vậy thì tại hạ sẽ lập tức rời khỏi đây, sau này tuyệt đối không bén mảng tới Thiên Hà Tông.
Dừng một chút, sắc mặt người thanh niên trẻ tuổi bỗng nhiên chuyển biến, nguyên lực toàn thân bành trướng, mắt lộ hung quang nói.
- Nếu như không mời ra được, vậy thì ngày hôm nay tại hạ sẽ san bằng Thiên Hà Tông, biến mất khỏi thế gian.
Ngay lúc này, trên bầu trời hiện lên dị tượng, thải vân (mây các màu) ào ào xoáy tụ, nguyên khí thiên địa trong vòng nghìn dặm điên cuồng ngưng tụ hướng về phía một địa phương bên trong Thiên Hà Tông.
- Thiên địa biến đổi!