Xung quanh tức thì phát ra những tiếng kinh hô, lại thấy Quách Vũ không hề có ý né tránh, không ít nữ đệ tử đều lấy tay che mặt.
Đông đông đông. . .
Kiếm khí tới phía trước Quách Vũ ba thước giống như đá chìm đáy biển, phảng phất giống như một đạo không khí đánh vào bức tường.
Liễu Thanh nhướng mày, lần thứ hai huy vũ thanh kiếm trong tay, kiếm khí giống như nước thuỷ triều, trong mắt rất nhiều tân đệ tử kiếm khí vốn thần bí nhưng hiện tại lại trở lên rất không đáng giá, đạo đạo quang mang lại bắn ra ngoài.
Một số đệ tử vốn bị doạ sợ hãi, nhưng rất nhanh phát hiện ra hai người một công một thủ, lực lượng dường như ngang nhau, không thấy có chuyện chảy máu sảy ra, dần dần bị kiếm khí hoa lệ hấp dẫn, đều tập trung nhìn náo nhiệt.
Một lúc sau, cục diện trên sân có chút kỳ quái.
Một bên là Liễu Thanh không ngừng phát ra kiếm khí, một bên là Quách Vũ với vòng cương tráo vững chắc không hề di chuyển một chút nào.
Khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy trượng, từng đạo kiếm quang lục sắc gào thét bay vùn vụt. . .
Bởi vậy, hai người lại vô cùng háo thắng, Liễu Thanh nghẹn đến đỏ mặt, nhưng vẫn không chịu dừng tay, hai mắt Quách Vũ đỏ bừng cũng không hề có ý định dừng tay.
Rốt cuộc, nguyên lực của Liễu Thanh đã tiêu hao quá nhiều, bộ dáng đã có vẻ lực bất tòng tâm, uy lực của kiếm khí càng lúc càng yếu, quang mang ảm đạm dần, đến hiện tại chỉ còn có khí ảnh.
“Phì….” Liễu Thanh thở phì phò từng ngụm.
Quách Vũ lạnh lùng cười. Trong lúc công thủ, thực tế bên phòng thủ tiêu hao sức lực nhỏ hơn bên tấn công rất nhiều, cho dù có hơi chút bị động, bất quá may là nguyên lực của hắn rất dồi dào. Bộ hộ thể cương quyết này lại tương đối dùng ít sức, bởi vậy nếu tiếp tục kéo dài thì rõ ràng sẽ chiếm được nhiều ưu thế hơn đối phương.
- Hiện tại đến phiên ta tới công kích!
Quách Vũ hung ác cười cười.
Triêu Lương một bên không nhịn được, quan trọng hơn nữa là có mỹ nữ đứng bên cạnh, nếu như bỏ qua không thể hiện thì quá đáng tiếc, lập tức quát lên:
- Tiểu nhân gian trá, vừa rồi chính ngươi muốn Liễu sư huynh công kích ngươi, hiện tại tỷ thí đã kết thúc, sao lại muốn tiếp tục ép người?
Quách Vũ khinh thường nhìn thoáng qua.
- Vậy thì tính là không dám.
Lời này hiển nhiên làm cho mặt mũi của mọi người trong tộc phái mất hết, ngay cả Liễu Vân không hề tham gia tranh đấu cũng không khỏi đỏ mặt nhục nhã.
Triệu Lương vốn là người không chịu thua kém ai, vừa nghe xong tức thì giận dữ quát:
- Bản thiếu gia muốn cùng ngươi chơi đùa!
Chưa nói xong Triệu Lương đã vọt tới.
Trước đó phải liều mạng chịu đựng, nguyên lực trong người của Quách Võ còn lại không nhiều lắm, đối phó với Liễu Thanh thì còn có chút nắm chắc, nhưng nếu như muốn đấu với người đang trong trạng thái sung mãn như Tiệu Lương hiển nhiên có điểm ăn không tiêu.
Quách Vũ chưa kịp nghĩ ngợi gì, Triệu Lương đã phóng đến trước người, một chưởng đánh tới, bỗng nhiên, phía sau Quách Vũ hiện lên một bóng đen, một bàn tay to sượt qua mặt Quách Vũ mà tới.
Phanh. . . , hai chưởng va chạm, Triệu Lương lùi lại ba bước mới đứng vững được thân hình.
- Hai đánh một, các ngươi cũng quá chơi xấu đi!
Một vị thanh niên đứng phía sau Quách Vũ lắc đầu nói.
Đó chính là người đoạt được vị trí thứ sau trong võ đạo đại hội - Đặng Tùng.
- Đó là các ngươi chơi xấu trước!
Phía sau Triệu Lương cũng có một vị thanh niên bước ra, đó chính là Lục Tông Minh, người Lục gia, một đại gia tộc khác ngoài Triệu, Liễu gia.
- Thối lắm, rõ ràng là các ngươi hai đánh một, lại còn nói chúng ta chơi xấu, trợn tròn mắt nói dối. Các ngươi cũng quá vô liêm sỉ rồi!
Lúc này lại có một gã có thân hình cao lớn, mặt trắng trông rất phúc hậu từ trong đám người tán phái bước ra, hắn đứng vị trí thứ chín trong Võ Đạo đại hội, Trầm Cường.
Liễu Vân rốt cuộc không nhịn được, cả giận nói:
- Mồm to nói bậy, nên đánh!
- Nên đánh!
- Nên đánh!
Lời nói căm phẫn của Liễu Vân lập tức đưa tới rất nhiều người đồng tình, những lời tức giận không ngừng phóng ra, lời chế giễu vừa rồi đã khơi dậy toàn bộ nhiệt huyết xích mích của tân đệ tử tộc phái.
- Đánh chết đám con ông cháu cha này đi!
Trong đám đông tán phái không biết ai rống to một tiếng kích động.
- Đánh chết bọn chúng!
- Đánh chết bọn chúng!
Người của tán phái cũng đã bị châm ngòi tức giận.
Rốt cuộc, có người nhịn không được ra tay, hai nhóm người kịch liệt va chạm với nhau một chỗ, hỗn chiến nổ ra.
Trong đại viện chỉ còn lại một người, hai tay khoanh trước ngực, đứng dựa vào một cây cột, đầy hứng thú nhìn một màn hỗn chiến không thu phí, hiệu quả võ công cực kỳ đặc biệt, cái này so với xem điện ảnh còn muốn nghiền hơn.
Kẻ đó hiển nhiên chính là Lâm Khiếu Đường, hắn không gia nhập vào bên nào, chỉ làm một kẻ đứng ngoài xem. Trong nhiều ngày qua Lâm Khiếu Đường đã phát hiện ra một số điểm ngoan độc của bọn người đang đánh nhau chí choé kia, nhưng lại có một số phương diện cực kỳ đơn thuần.
Lâm Khiếu Đường xem đến nghiền, thậm chí thấy có động tác nào đẹp mắt còn khen một tiếng hảo, bất quá thanh âm cũng chỉ có một mình hắn có thể nghe thấy, nếu không sợ bị người khác chú ý biết được, Lâm Khiếu Đường tuyệt đối hò hét trợ hứng, hô to cố lên, ồn ào trợ uy.
Thế nhưng chuyện vui lại không kéo dài, đại viện này tuy có vẻ lớn, nhưng đồng thời có đến hơn năm mươi người quần ẩu, thì rõ ràng lại như còn quá nhỏ.
Lục Tông Minh sau một hồi đánh đánh giết giết đã phát hiện ra bản thân không phải đối thủ của vị nữ đệ tử xinh đẹp này, đang tự thầm trách mình chọn sai đối tượng, không ngừng tìm kiếm biện pháp thoát thân, rất nhanh phát hiện ra một người đang nhàn nhã vênh váo tiến vào tầm nhìn của hắn, trên mặt hiện lên nét cười cười, thu tay chạy về phía kẻ đó. Chuyện kéo người khác xuống nước, Lục Tông Minh hiển nhiên rất nguyện ý làm.
Lâm Khiếu Đường nhìn thấy Lục Tông Mình chạy về phía mình, biết rằng tình huống không ổn, lập tức phòng bị, bất quá thực lực các đầu lĩnh trong đại viện này không hề yếu, so với các tu luyện giả khác hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Lâm Khiếu Đường muốn chạy, nhưng đã không kịp, Lục Tông Minh lắc mình mà qua, trong lúc lướt ngang người hắn thì hiện lên nụ cười âm hiểm.
Nữ đệ tử truy kích phía sau không quan tâm, một kiếm bổ xuống, Lục Tông Minh biến Lâm Khiếu Đường thành một tấm chắn, Lâm Khiếu Đường hiển nhiên cũng biết ý đồ của hắn.
Nữ đệ tử đuổi theo phía sau chính là Liễu Vân, thực lực của nàng tuy mạnh, nhưng Lâm Khiếu Đường có đủ năng lực chống đỡ một kiếm này của nàng, điều này tất nhiên sẽ làm cho thực lực của hắn bại lộ.
Những người khác trong đại viện này đều cho rằng hắn chỉ là một tiểu trùng vô hại, là người vệ giai duy nhất chưa tiến nhập sĩ giai, thực vất vả mới duy trì cực diện đến giờ. Lâm Khiếu Đương không muốn vứt bỏ đánh giá thấp này, mục đích của hắn chỉ là năm năm sau, trong năm năm này phải chốn giấu thực lực thật kỹ trong Cự Kiếm sớn trang, đến khi cuộc tranh đoat thần khí giữa các đại môn phái bắt đầu còn có thể thừa nước đục thả câu.
Thế nhưng nếu như không đỡ, thì chắc chắn hắn sẽ bị một kiếm này chém trúng. Bỗng nhiên mắt Lâm Khiếu Đường sáng ngời, ngón tay bắn ra một đạo kình khí, lực lượng không mạnh thế nhưng đủ để trì hoãn thế tiến công của Liễu Vân.
Lâm Khiếu Đường thối lui một bước, bộ pháp xảo diệu, chỉ trong chớp mắt đã sóng vai với Lục Minh Tông đang đứng phía sau, trên mặt còn bối rối hô to một tiếng:
- Lục huynh, cứu mạng!
Lục Tông Minh vốn nghĩ tên vô dụng này có thể chết thay mình, sau khi né tránh căn bản là không chú ý, khi hắn phát hiện ra Lâm Khiếu Đường không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh thì còn tưởng rằng bản thân nhất thời sơ ý.
Khi Liễu Vân cảm thấy một luồng lực lượng yếu ớt phóng tới, trong mắt nhất thời hiện lên tiếu ý. Không ngờ Lục Tông Minh lại có bản lĩnh như vậy, kình khí mặc dù yếu nhưng tốc độ cực nhanh, chính mình thậm chí phản ứng không kịp, chỉ có thể chia bớt lực, mạnh mẽ bổ một kiếm xuống phía dưới.
Đương. . .
Lâm Khiếu Đường và Lục Tông Minh đồng thời xuất thủ chống lại. Hai thanh cự kiếm phóng ra cuối cùng cũng cản được một kích sấm sét của Liễu Vân.
Lâm Khiếu Đường thầm thở ra một hơi, xem ra đại bộ phận lực lượng của Liễu Vân hiển nhiên được Lục Tông Minh chống đỡ.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường cho rằng có thể thoát nạn thì hai người kia cư nhiên đem hắn bao vây vào giữa tiếp tục giao thủ. Lục Tông Minh phát giác có người đứng giữa, lực lượng của đối phương rõ ràng giảm xuống không ít, tựa hồ như có điều có kỵ. Để bản thân không bị thua trận, chỉ có thể tiếp tục đem tiểu gia hoả trước mặt coi như tấm chắn.
Lâm Khiếu Đường không khỏi căm tức, muốn thoát ra khỏi sự bao vây của hai người này tất nhiên phải xuất toàn lực, thế nhưng như thế sẽ bị bại lộ thực lực chân chính.
Lục Tông Minh bị Liễu Vân đánh đến không kịp thởm cơ hội cong kích cực kỳ ít, từ đầu đến cuối vẫn phải phòng thủ. Hắn vẫn đang bị yếu thế, còn Liễu Vân tương đối mạnh mẽ, ít thủ, công kích rất sắc bén.
Lâm Khiếu Đường bị vây ở giữa hai người nhưng mọi nguy hiểm hầu hết đều đến từ những đòn công kích như muốn lấy mạng người khác của Liễu Vân.
Lâm Khiếu Đường lại phải phát ám kình một lần nữa, nhẹ nhàng hoá giả nguy cơ, cũng giúp Lục Tông Minh một lần, coi như ban cho hắn chút ân tình, bằng không người này đã sớm bị Liễu Vân đánh cho tè ra quần.
Trong lúc du đấu, thần sắc của Liễu Vân dần dần tỏ ra ngưng trọng, lúc đầu nàng vẫn cho rằng mấy lần ám kình trước đó là do Lục Tông Minh phát ra ngăn chặn công kích của nàng, thế nhưng đánh nhau hơn mười hiệp, nàng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
Chẳng lẽ lại do tiểu tử bị vây ở giữa phóng ra? Liễu Vân nghi hoặc. Thế nhưng rõ ràng hắn chỉ có thực lực vệ giai, căn bản không thể có sự không chế nguyên lực một cách chính xác như thế được, bộ pháp của hắn còn có chút hỗn loạn.
- Dừng tay! Các ngươi đang làm cái gì?
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, âm ba chói tai, vang vọng toàn trường!
Trần Phong là người được phái đi giám sát đám đệ tử mới nhập môn lần này. Trần chấp sự với vẻ mặt tức giận đang đứng ngoài cửa.
Trong lòng đám tân đệ tử biết rõ lần này gặp rắc rối lớn, tất cả hoảng sợ ngừng tay, im lặng đứng một chỗ không dám lên tiếng.
- Mới nhập môn phái đã khơi dậy nội chiến, cư nhiên đánh nhau nháo nhào như vậy, ta nghĩ các ngươi không muốn sống nữa rồi! Đã nhiều ngày qua, đám người các người âm thầm tỉ thí, niệm tình các ngươi tuổi trẻ khí thịnh, có chút hiếu thắng, nghĩ trong lòng cũng không quá đáng. Thực sự không nghĩ tới các ngươi lại dùng đao kiếm chém giết lẫn nhau, các ngươi còn nhớ nếu như người trong môn phái nội đấu sẽ bị xử trí như thế nào hay không?
Trần Phong đi vào trong đại viện nổi giận quát mắng.
- Trần sư thúc, là bọn hắn gây xích mích trước.
Triệu Lương cáo trạng nói.
- Thối lắm, là các ngươi nhục mạ người khác trước.
Đại mập mạp Trầm Cường phản bác nói.
- Là các người. . .
- Được rồi! Kẻ nào dám nói thêm câu nữa, lão tử là người thứ nhất đánh hắn!
Thanh cự kiếm sau lưng Trần Phong tự động bay lên rồi hạ xuống tay hắn.
Cự kiếm trong tay Trần Phong nhẹ nhàng vung lên, một luồng cuồng phong đập thẳng về phía trước mặt, đẩy lùi tất cả về một phía, đứng hết vào một chỗ.
Tach. . .
Trần Phong vung mạnh một kiếm, một đạo kình khí cường đại không nhìn rõ hình dáng sát mặt mọi người phóng ra, dưới chân cách một thước lưu lại một các rãnh rất sâu, hơn mười hòn giả sơn giữa sân bị chém thành hai nửa, tường đại viện phía sau cũng bị bổ một bỗ lớn.
Mọi người không khỏi lạnh toát sống lưng, nếu như thanh kiếm đó không kiêng nể gì bổ thẳng vào đầu một ai đó, hiển nhiên kẻ đó sẽ thành thanh củi đốt, bị chém thành hai nửa.
- Niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, môn quy chưa học đến nơi đến chốn, tạm thời tha cho các ngươi lần này, nếu còn lần sau, giết không tha, đừng tưởng rằng vào được Cự Kiếm son trang thì lập tức trở thành đệ tử đại môn phái, con đường của các ngươi mới chỉ bắt đầu mà thôi, các ngươi nghĩ rằng chỉ cần đăng kí là có thể trở thành đệ tử chính thức hay sao? Nằm mơ! Đoạt Đan đại tái một tháng sau, các ngươi sẽ phải tham gia, nhân tài có thể sống sót mới có thể trở thành đệ tử chính thức!
Trần Phong mắng té tát tiết ác khí, trong lúc vô tình đã đem chuyện một tháng sau công bố.