Đấu Y

Chương 365: Chương 365: Rời cốc




Đối với biểu tình dị dạng của thiếu nữ Lâm Khiếu Đường không để tâm, nguyên khí bản thân đã khôi phục được hơn năm thành lập tức đứng dậy nói:

“Thương thế của ngươi cho dù chưa khỏi hẳn, thế nhưng đã có thể vận chuyển nguyên khí, thi triển pháp quyết đã không còn trở ngại quá lớn, ta sẽ chuyền cho ngươi nguyên khí lần thứ hai để thi triển pháp quyết thuấn di, việc ra khỏi nơi này rất đơn giản.”

Đôi mắt đẹp của thiếu nữ hơi chuyền động, ý thức được đối phương rõ ràng cố ý quên đi lời mời của chính mình, thuận tiện nói:

“Bĩ Tu, chỉ cần ngươi gia nhập vào Ma Thiên Môn chúng ta, ta có thể đảm bảo cho ngươi trong vòng mười năm tiến cấp thành địa vương giai, trở thành nhân vật tuyệt đỉnh cho dù toàn bộ Đại Hạ quốc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói:

“Nhân yêu, ngươi thực đúng là dong dài được ngay, nếu không thi pháp, đừng trách ta lại dùng thủ đoạn mạnh mẽ.”

“Ngươi...”

Thiếu nữ lại một lần nữa ngẹn lời, nhiều lần đưa lời mời hảo ý đều bị cự tuyệt, hầu như đã đạt tới sự nhẫn nại cực hạn của nàng:

“Bĩ Tu, ngươi thực sự không biết có bao nhiêu tu luyện giả muốn gia nhập vào Thiên Ma Môn chúng ta, ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại không biết tốt xấu, sau này nhất định ngươi sẽ hối hận.”

Lâm Khiếu Đường nhìn qua hoàn cảnh phong bế bốn phía, lạnh nhạt nói:

“Nếu như ngươi vẫn không chịu thi pháp rời khỏi huyệt động này, không cần chờ đến sau này, ngươi lập tức sẽ hối hận.”

“Nguyên khí của bản quận chúa còn chưa khôi phục, không thể thi pháp!” Thiếu nữ nổi giận nói.

Đối với thiếu nữ này tựa hồ như ngoại trừ việc dùng thủ đoạn bá đạo đúng là không còn cách nào khác, Lâm Khiếu Đường không tiếp tục nói nhiều, tay đưa lên làm hành động thu lại, lập tức thân thể của thiếu nữ bị một cỗ lực lượng vô hình khống chế, nhanh chóng bị hút về phía Lâm Khiếu Đường.

Lại một lần nữa bị khống chế, thiếu nữ tức giận vô cùng trừng mắt nhìn Lâm Khiếu Đường nói:

“Bĩ Tu, ngươi liên tục đối với một thiếu nữ dùng thủ đoạn cưỡng chế, tính là hảo hán gì?”

Lâm Khiếu Đường không một chút ánh hưởng nào, khẽ cười nói:

“Ta đã nói khi nào mình là hảo hán?”

Thiếu nữ thủy chung áp chế nỗi lòng không muốn phát tác nhưng lại không thể tránh được, chỉ có thể căm tức nhìn gã Bĩ Tu mềm cứng đều không ăn, đôi mắt đã bị bịt kín một tầng hơi nước, ủy khuất không gì sánh được.

Lâm Khiếu Đường vốn định lần thứ hai mạnh mẽ khống chế linh nguyên thiếu nữ để thi pháp, nhìn thấy biểu tình này của đối phương lại sinh ra sự thương tiếc, thuyết phục nói:

“Mấy canh giờ nữa, không gian kết trận bên ngoài Tù Ma cốc sẽ đóng lại, đến lúc đó cả ngươi và ta sẽ bị vây trong này không thể ra ngoài nữa rồi, ta xem thân phận của ngươi tại Đại Hạ quốc chắc hẳn không thấp. Lẽ nào ngươi thực sự muốn bị phong bế trong này hơn trăm năm hay sao chứ?”

Hàm răng thiếu nữ khẽ cắn lại, trong sự do dự cuối cùng cũng thi triển pháp thuật, bàn tay Lâm Khiếu Đường chạm vào vai thiếu nữ không dám thả lỏng, lúc nào cũng đề phòng thiếu nữ giở trò gian trá.

Không bao lâu, thuấn di đại pháp rốt cuộc cùng hoàn thành, dưới thông đạo đen tối hai thân ảnh từ từ không rõ, sau một khắc đã xuất hiện trong một mảnh hư không an tĩnh.

Lúc này Lâm Khiếu Đường mới buông nắm tay vẫn nắm chắc bả vai thiếu nữ, sau khi tra xét bốn phía một hồi, biểu tình hơi nao nao, nơi này cách cửa ra Tù Ma cốc cực kỳ xa xôi, chỉ sợ nhất thời nửa khắc không thể đến được, thời gian thì còn lại không nhiều lắm, sau khi xác nhận phương hướng chính xác Lâm Khiếu Đường lập tức độn phi mà đi.

Ngoại trừ xác định phương hướng, Lâm Khiếu Đường cũng tận lực phát ra nguyên thức để tìm kiếm tung tích những tu luyện giả khác, nhưng không hề có kết quả, tựa hồ như chỉ trong một đêm này tất cả các tu luyện giả khác đều đã biến mất không còn tung tích.

Thăm dò không thấy khí tức tu luyện giả nào, ngược lại Lâm Khiếu Đường cảm thấy yên tâm hơn không ít, suy nghĩ chắc là các tu luyện giả này đã rời khỏi Tù Ma Cốc, trải qua việc hóa long giao lăn qua lăn lại, chiếc lồng giam kia cũng chịu không nổi, cho dù là thiên tinh đi nữa cũng không tránh khỏi tổn hại, nếu như kiên trì chắc chắn có thể phá được, Lâm Khiếu Đường suy xét.

Hoàn toàn không thèm nhìn đến thiếu nữ hóa thành đạo quang mang màu xanh hổn hển đuổi theo phía sau, nàng truyền âm nói:

“Bĩ Tu, ngươi tên là gì?”

Trong hư không không hề có phản ứng, thiếu nữ truyền âm một lần nữa, chỉ là ngữ khí mang theo đầy vẻ khinh miệt:

“Bĩ Tu, không nghĩ tới ngươi không chỉ vô liêm sỉ, mà còn nhát như chuột. Ngay cả tên cũng không dám lưu lại, sợ ta trả thù ngươi hay sao chứ?”

Một lúc lâu sau, một anh thâm trầm thấp phá không mà đến, chỉ mang theo ba chữ đơn giản:

“Lâm Khiếu Đường!”

Nhãn thần của thiếu nữ sáng lên, lập tức truyền âm ngược lại:

“Lâm Khiếu Đường, ngươi nhớ cho kỹ, ta là Thượng Quan Dao, sau này ta sẽ thu toàn bộ Nam Xuyên Giới vào Đại Hạ Quốc.”

Hư không xa xôi không hề truyền lại âm thanh nào, Thượng Quan Dao không cam lòng nhìn về phía vầng quang mang biến mất bĩu môi, sau đó lấy trừ trong không gian trữ vật một khối ngọc giản, mặc niệm khẩu quyết, sau đó thân ảnh dần dần biến mất trong hư không, một lúc sau không trung dường như không có bất cứ thứ gì tồn tại từ trước đến giờ.

Nhưng mà, trong phiến rừng tâm sườn một ngọn núi xa xa, Lâm Khiếu Đường cẩn thận nhìn về phương hướng chính bản thân đang bay tới, nhìn thấy Thượng Quan Dao ngay tại chỗ biến mất không thấy, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền tỉnh ngộ, hiển nhiên là Thượng Quan Dao có một phương pháp đặc thù để ra ngoài Tù Ma Cốc, nếu như là trước đó nàng dùng trong huyệt động, bản thân thực đúng là không có cách nào để bắt được nàng, chỉ có thể một thân một mình ở trong huyệt động đó mà thôi.

Cô nàng Thượng Quan Dao này có tính tình điêu ngoa, không phải là người lương thiện, khẳng định mang theo chính mình ra là có ý đồ, mặc kệ ra sao, cẩn thận vẫn tốt. Lâm Khiếu Đường vô cùng tỉ mỉ kiểm tra toàn bộ thân thể, không hề phát hiện ra có điều gì khả nghi, lúc này mới phát động nguyên lực bay đi.

Lâm Khiếu Đường đường cũ phản hồi, một đường bay như điên, một ngày sau mới tới được cửa ngoài Tù Ma cốc, trước khi xông qua không gian kết trận đã nghiên cứu ghi nhớ thật kỹ quy luật, không bao lâu đã xuất hiện bên ngoài, lúc này kết trận bao phủ bên ngoài Tù Ma cốc từ từ trở nên mạnh mẽ cường liệt, cái khe cũng chậm rãi khép kín, lần mở ra tiếp theo là chuyện của vài trăm năm, hiện tại không cần phải quan tâm.

Vừa ra khỏi khe, Lâm Khiếu Đường liền hỏi han xung quanh, đồng thời không hề phát hiện ra tung tích của bất cứ tu luyện giả nào, trong cốc không có tung tích có thể lý giải được, nhưng ngoài cốc vẫn như cũ không hề có người, điều này làm cho Lâm Khiếu Đường có chút nghi hoặc, tu luyện giả các phái tại sao lại phải hành động cấp tốc như vậy.

Ngay khi Lâm Khiếu Đường không đoán ra được nguyên nhân thì thu được một đoạn ám hiệu, loại ám hiệu này là do kết trận loại nhỏ đặc biệt, chỉ có hà tinh ngọc của Thiên Hà Tông mới có thể thu được.

Tin tức là do Linh Nguyệt Tiên Tử lưu lại:

“Lâm sư thúc, Đại Hạ quốc rục rịch, đối với Nam Xuyên Giới chúng ta dụng tâm mờ ám, các gián điệp đưa vào Đại Hạ quốc đã phát tin cho các phái, sắp tới Đại Hạ quốc sợ là có hành động lớn, các nguyên lão Nam Xuyên Giới lo lắng bất an, cùng quyết định nửa tháng sau sẽ cùng với Hiên Viên Tông và Thập Quốc Minh tại nơi giao giới Thiên Lan thành tiến hành họp mặt, thương nghị làm cách nào để đối phó với cuộc xâm lược quy mô lớn của Đại Hạ quốc, sư thúc tuy là bị bao vây trong băng bạc long quyển phong, thế nhưng đệ tử tin chắc rằng sư thúc hóa hiểm thành an, cố lưu lại chút tin tức, nếu như là thời gian sư thúc rời cốc thích hợp, vậy thì thỉnh người nhanh chóng tới Thiên Lan thành tham dự hội nghị, đệ tử cùng với Lạc Trần sư thúc cùng với mấy vị trưởng lão về tông môn trước một chuyến, sau khi bố trí công việc phòng bị chu đáo cũng sẽ tới Thiên Lan thành, hy vọng có thể gặp lại sư thúc tại đó.”

Lâm Khiếu Đường nghe xong lời nhắn này làm cho hắn yên tâm hơn không ít, xem ra các phái đều đã cảnh giác, không cần phải chính mình truyền lời. Chỉ là đám gian tế trong Hiên Viên tông kia vẫn cần chính mình đến giải quyết một chuyến, nếu như không diệt trừ thì tai họa ngầm này có thể gây nên hậu quả không lường được.

Lâm Khiếu Đường suy nghĩ một chút, quyết định không lập tức đi tới Thiên Lan thành mà là tìm một chỗ yên tĩnh gần đây, nghỉ ngơi lấy lại sức. Trước tiên đem trạng thái tinh thần, thân thể điều tức lên mức tốt nhất, dù sao trong vài trận chiến trước đó ít nhiều làm cho cơ thể chịu thương tổn không nhỏ, hơn nữa lại còn hỏng mất mấy pháp bảo. Lâm Khiếu Đường tổn thất không phải nhỏ, phải nhanh chóng khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, thuận tiện tiến hành nghiên cứu nguyên hỏa vừa mới thôn phệ thành công.

Lâm Khiếu Đường rất muốn nhanh chóng đem dung tinh dung nhập vào trong mấy pháp bảo, đáng tiếc thời gian không có nhiều, trong thời gian mười ngày hiển nhiên không thể kịp, chỉ có thể tạm thời để sang một bên.

Lần này tham thị thú đấu với hai đại thần thú, bị tổn hại rất nặng, số lượng giảm đi một phần ba, bất quá số tham thị thú còn lại so với những con chết đi cường tráng hơn rất nhiều, hơn nữa cũng đã thôn phệ không ít nguyên khí và thân thể của hai đại thần thú, những thứ này đều là đại bổ vật, lại thêm trước đó thôn phệ băng hàn linh hỏa, tham thị thú thôn phệ quá nhiều trong đai lưng trữ vật có vẻ cực kỳ nôn nóng rục rịch, bắt đầu tấn công lẫn nhau.

Lâm Khiếu Đường có chút lo lắng, liền đem chúng phóng ra ngoài, nhưng vẫn như cũ không thể ngăn cản được chúng tranh đấu lẫn nhau, bất quá nói đến cũng lạ, vô luận là đánh giết như thế nào, những tiểu tử này lại không ăn đồng loại của chính mình, nhưng sẽ đem những con nhỏ yếu hơn giết đi.

Nhìn đàn tham thị thú với số lượng không ngừng giảm đi, Lâm Khiếu Đường vài lần muốn triệu hoán chúng ngăn cản không được tàn sát lẫn nhau, nhưng cũng chỉ vô dụng, ngược lại càng tranh đấu mạnh mẽ hơn.

Bất quá nguyên khí của những con bị giết chết sẽ bị những con bên cạnh hấp thụ thôn phệ hoàn toàn, thân thể mất đi sức sống từ trên không trung rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt đã hủ hóa biến mất không thấy.

Lâm Khiếu Đường tuy rằng rất lo lắng, thế nhưng dù sao đã nhìn thấy vài lần tham thị thú tiến hóa, sau khi ngăn cản cũng không kết quả, đành để mặc cho chúng tự phát triền, bản thân chuyên tâm điều tức khôi phục.

Trải qua ba ngày đêm liên tục giết chóc, đám tham thị thú còn lại không đến một phần mười từ từ an tĩnh lại, không biết là mệt mỏi hay là đã đạt được kết quả mong muốn, nói chung là đã không còn tự giết chóc lẫn nhau, đều bám vào tất cả các vật thể có thể bám, vô luận là tảng đá, cây cối hay hoa cỏ, bắt đầu đẻ trứng.

Nhìn thấy một màn này, Lâm Khiếu Đường biết những tiểu tử này lại muốn tiến hóa một lần nữa, lần trước chúng đẻ trứng hoàn toàn là màu lam, lần này trứng lại chuyển biến thành màu bạc xám, thậm chí còn có vô số những chấm màu đỏ sậm bên ngoài mặt quả trứng.

Một đầu tham thị thú sẽ đẻ hơn mười quả trứng nho nhỏ, số lượng rất khả quan, lần trước rốt cuộc là bao nhiêu trứng thành công ấp thành tham thị thú mới, Lâm Khiếu Đường cũng không biết, lúc này cũng không có thời gian để nghiên cứu quá nhiều, đành cẩn thận đem tất cả trứng thu vào trong trữ vật đai lưng dùng nguyên trận bảo hộ, để tự hành ấp trứng.

Lâm Khiếu Đường chuyên tâm điều tức khôi phục không hề biết rằng lần này bản thân trải qua nhiều trận chiến trong Tù Ma cốc làm cho thanh danh của hắn đại chấn. Thiên Hà Tông đệ tam nguyên lão uy danh truyền xa, toàn bộ Nam Xuyên Giới bàn tán xôn xao.

Vị đệ tam nguyên lão này tuổi còn trẻ mà tu vi vô cùng thâm hậu, tại Tù Ma cốc ngăn cản cơn sóng dữ, lấy lực lượng bản thân đấu với rất nhiều yêu tu Đại Hạ quốc, càng đả bại rất nhiều cao thủ linh hồn giai, cổ bảo trong người nhiều vô số, khéo tay bắt giao long mạnh mẽ trên bầu trời.

Bất quá theo những lời đồn vinh quang này, lại có thêm một tin tức làm cho người khác phải thở dài, Thiên Hà Tông đệ tam nguyên lão vì muốn giải cứu chúng tu luyện giả bị bắt nhốt, nên bị yêu nhân Đại Hạ quốc ám toán, bị cuốn vào trong thiên hàn địa đống băng linh trận, hóa giao long vì đau đớn mất đi long đản đã tự kích nổ long tâm thi triển tuyệt kỹ “băna bạc long quyển phong”, sinh tử chưa biết, nhiều người tận mất nhìn thấy cho rằng dữ nhiều lành ít, hơn phân nửa cho rằng vị đệ tam nguyên lão tuổi còn trẻ này cùng với yêu nhân Đại Hạ quốc trong màn mưa đá kinh khủng đã cùng nhau đồng quy vu tận.

Các môn phái có người nhập cốc đều tổn thất nhất định, đại môn phái cũng đã chết đi không ít đệ tử, thậm chí các nguyên lão cũng tổn thương không nhỏ, một số môn phái thuộc hạng trung tầm nguyên khí đại thương, một số môn phái nhỏ thậm chí còn tiêu vong.

Tiềm Long Viện lần này nhập cốc tổn hại tương đối lớn, tuy rằng cuối cùng bảo tồn được lực lượng trung kiên rời khỏi Tù Ma cốc, thế nhưng hai vị đại tu sư lại bị trọng thương, hơn mười gã đại viện tu sĩ mất mạng trong cốc, cũng may vài gã tuổi còn trẻ nổi bật nhất đều tránh được một kiếp này, nhưng đều bị thương không nhẹ.

Tiêu Mục, Bạch Du, Lâm Uyển Nhi dưới sự yểm hộ của Triển Thanh Nhu đầu tiên chạy trốn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hai gã yêu tu mặc áo bào trắng Đại Hạ quốc, cuối cùng phải đối mặt với một trong hai gã, trong tình huống ba đấu với một, chịu thiên tân vạn khổ rốt cuộc cũng đánh bại được, nhưng ba người vẫn bị trọng thương.

Triển Thanh Nhu hiển nhiên là người bị thương nặng nhất trong bốn người, thế nhung trong cơ thể có một cỗ khi nguyên nhu hòa tự động chữa trị một phần, thương thế ngược lại biến thành nhẹ nhất.

Mấy người dù cho chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hai vị viện chủ và đan vương đã hứa hẹn, để cho bọn họ tiếp vào nội viện hạch tâm tiến hành tu luyện, đồng thời giúp đỡ bốn người chữa thương.

“Thanh Nhu, lại đang nghĩ tới vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông xuất thủ cứu ngươi lần đó hay sao?”

Một gã trung niên tu sĩ vô cùng phong độ mặc bộ áo bào màu trắng dùng ánh mắt nhu hòa nhìn thiếu nữ áo lam đứng bên ngoài sân đình viện ân cần thăm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.