Mà mấy cỗ khí nguyên cường đại không phải một phe, có đến trước có đến sau, tất cả đều dùng bí pháp thu liễm khí tức của chính mình, thế nhưng không thể nào tránh khỏi nguyên thức cường đại của Lâm Khiếu Đường.
Ước chừng nửa canh giờ sau, xa xa có một đám mây đen cuồn cuộn bay tới, tốc đọ cực nhanh, vừa mới bay tới đỉnh ngọn núi, đám mây đen nhanh chóng co rút lại.
Đại hán mặt đen từ trong đám mây hiện ra, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn về phía Lâm Khiếu Đường, chỉ là lúc này cũng hiện lên một tia cố kỵ.
Nhưng theo sau có một đoàn mây vàng đang bay tới, vẻ cố kỵ trên mặt đại hán mặt đen lập tức tiêu tan thành mây khói.
Đoàn mây màu vàng co rút lại, xuất hiện một người thanh niên mặc đạo bào màu vàng, nhìn qua tuổi tác không lớn lắm, nhưng đã có tu vi đại tới địa vương giai trung kỳ.
Hai người huyền phù trong không trung, nhìn người mặc tử bào đứng thẳng dưới đỉnh ngọn núi, không khỏi lạnh lùng cười.
- Tiểu tử, hoặc là ngươi tự mình giao ra đây, hay là chúng ta tới động thủ?
Đại hán mặt đen khinh miệt nói..
Lâm Khiếu Đường đùa nghịch viên hỏa châu trong tay, cười nói:
- Lâm mỗ chờ ở đây đã lâu, lưu lại Thiên Ma Kính, bản thân cút!
Gã thanh niên và đại hán mặt đen thực sự không ngờ tới một tu luyện giả linh hồn giai lại có thể kiêu ngạo tới như vậy, đều sửng sốt một chút.
Đại hán mặt đen đâu chịu được tức giận, đường đường một lão quái địa vương giai trung kỳ, dĩ nhiên bị một tu luyện giả cấp thấp thét to, nhất thời giận dữ.
- Muốn chết!
Đại hán mặt đen lật ra ra, một cỗ hắc khí trào lên, khuôn mặt âm hiểm cười cười.
- Tiểu tử, ngươi còn không biết sao? Trước đó lão tử đã hạ hắc linh hoa độc trên người ngươi, chỉ cần lão tử động nguyên niệm một chút thôi, ngươi sẽ phải chịu cảnh sống không bằng chết, tốt nhất đưa linh vương đan giao cho lão tử, lão tử còn cho ngươi chết thống khoái.
Tuy rằng Triển Thanh Nhu biết thực lực của Lâm Khiếu Đường, thế nhưng khi nghe được những lời này vẫn hiện lên một tia lo lắng.
Lâm Khiếu Đường không phản đối, nói:
- Vậy ngươi thử xem là được!
Đại hán mặt đen đung đưa ngón tay, đoàn hắc khí lập tức bắt đầu sôi trào, đại hán mặt đen đầy chờ mong nhìn biểu tình của thanh niên mặc tử bào, rất nhanh đấu hiệu độc khí sẽ hiện ra.
Thế nhưng qua hồi lâu, sắc mặt Lâm Khiếu Đường vẫn không thay đổi, hoàn toàn không có bất cứ cảm giác không khỏe nào, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười.
- Không có khả năng!
Đại hán mặt đen cả kinh nói.
Thanh niên một mực đứng bên cạnh lúc này cũng có chút không nhịn được.
- Quỷ Linh huynh, nói lời vô ích với loại rác rưởi vô dụng này làm cái gì? Trực tiếp giết chết là được rồi!
Trong mắt đại hán mặt đen lúc này hiện lên một tia dị động khó có thể phát hiện, lập tức ứng lời nói.
- Giang đạo hữu nói đúng! Chỉ là ta lo lắng sẽ làm ảnh hưởng tới viên dan dược kia mà thôi!
Thanh niên họ Giang nhẹ nhàng cười nói:
- Đối phó với tiểu tử kia không cần phải lo lắng nhiều như vậy, Quỷ Linh huynh sao lại biến thành nhát gan rồi, nhìn bản thiếu chủ đây!
Nói xong, khí nguyên trên người thanh niên họ Giang bành trướng mạnh mẽ, trong nháy mắt đã lấy ra một chiếc hắc kỳ (lá cờ màu đen), hắc kỳ không lớn, lá kỳ hình tam giác, trên mặt còn có đồ án hình bộ xương khô màu xanh.
- Đi!
Thanh niên họ Giang quát nhẹ một tiếng, hắc kỳ trong tay bắn ra ngoài, vô số bộ xương khô giống như thủy triều từ trong hắc kỳ cuồn trào mãnh liệt.
Con ngươi của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ co rụt lại, nguyên bản muốn bắn ra hỏa châu cũng thu lại, cánh tay rung lên, một chiếc đại kỳ màu xanh chính giữa mặt có một đồ án u hồn màu vàng xuất hiện trong tay.
Đây chính là Vu Vương Kỳ mà hắn cướp đoạt được từ trong tay Kim Phi, cây kỳ này trải qua trận tranh đấu ác liệt đã bị tổn thất hơn phân nửa hồn lực trong đó, nguyên bản mười vạn u hồn chỉ còn duy nhất một chủ hồn là hoàn thành, thế nhưng hiện tại lượng u hồn không tới ba phần, uy lực của bảo bối này tự nhiên giảm đi rất nhiều.
Bất quá dù sao thì đây cũng là di bảo thời kỳ thượng cổ lưu lại, cho dù yếu hơn nữa thì cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với đám hồn kỳ do quỷ tu hiện tại luyện chế ra. Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ chuyển nguyên niệm, Vu Vương Kỳ bắn ra ngoài, mấy vạn u hồn dưới sự dẫn đầu của tam đại chủ hồn cuồn cuộn bay ra ngoài.
Trong lúc nhất thời hư không tràn đầy u hồn và bộ xương khô, giống như quần ma múa loạn điên cuồng cắn xé lẫn nhau.
Thanh niên họ Giang cả kinh, hai tròng mắt bắn ra vẻ tham lam, làm thiếu chủ của Minh Quỷ Phủ, hắn tự nhiên cực kỳ mẫn cảm đối với những pháp bảo quỷ tu, ưu khuyết như thế nào vừa nhìn liền biết.
Đại hán mặt đen gần đó vốn giữ vẻ mặt luống cuống lúc này thực ra tỉnh táo lại, thấy rõ bộ xương khô trong không trung có vẻ như không địch lại, dưới sự kinh hãi bật thốt nói:
- Giang đạo hữu, có muốn bản vương hỗ trợ hay không?
Thanh niên họ Giang tự tin nói:
- Quỷ linh huynh không cần lo lắng, Giang mỗ chỉ là thử đối phương một chút mà thôi.
Dứt lời, thanh niên họ Giang nắm chặt bàn tay, một cỗ khí lưu màu xanh xuất hiện, quang mang trong đại kỳ phiêu phù tại không trung nhất thời bừng lên, càng nhiều bộ xương khô mãnh liệt cuộn trào lao ra, hơn nữa một đầu lớn hơn một đầu.
Những bộ xương khô khí thế như hồng, hình như có ý phản phác lại, đám u hồn thì như mềm nhũn.
Lâm Khiếu Đường không chút hoang mang, nguyên niệm không ngừng phát ra một cỗ ba động mờ ảo, làm cho vu vương kỳ trong tay run rẩy, càng nhiều u hồn điên cuồng bay ra, cho dù chỉ còn lại ba thành u hồn so với trước kia thì cũng lên tới con số ba vạn.
Đám u hồn giống như quỷ đói, bắt đầu điên cuồng cắt nuốt đám xương khô, chỉ thấy một đầu u hồn màu xanh há lớn cái miệng, nuốt một bộ xương khô vào trong bụng, sau đó toàn bộ u thể khẽ động, thể tích lập tức tăng lên gấp đôi, sau đó tự động phân hóa ra thành hai u hồn hoàn toàn khác nhau.
Thanh niên họ Giang quá sợ hãi, chỉ trong thời gian mấy hơi thở dốc, mấy nghìn bộ xương khô đã bị u hồn thôn phệ, mà số lượng của u hồn lại theo thôn phệ không ngừng tăng lên.
Thanh niên họ Giang đang muốn thu hồi lại cây kỳ khô lâu, thế nhưng quá chậm, chỉ thấy Vu Vương Kỳ bỗng nhiên tản mát ra một cỗ quang mang màu vàng, bao vây lấy kỳ xí khô lâu, khi quang mang màu vàng biến mất thì cây kỳ xí khô lâu cũng không còn bóng dáng.
- Quỷ Vương Kỳ!
Thanh niên họ Giang thất thanh nói.
Đại hán mặt đen cũng giật nảy mình, không dám tin tưởng.
- Thảo nào tiểu tử này mới chỉ có tu vi linh hồn giai hậu kỳ mà lại kiêu ngạo tới vậy, nguyên lai là trên người mang theo kỳ bảo, đã quá coi thường hắn rồi.
- Cây kỳ này chính là chí bảo quỷ tu, Giang mỗ nhất định phải có!
Thanh niên họ Giang phát ra quang mang khát vọng cực độ.
Lâm Khiếu Đường nắm tay lại, Vu Vương Kỳ nhanh chóng bay vào tay, tất cả u hồn trong không trung cũng giống như bị triệu hồi trở về, trong nháy mắt biến mất không còn.
Lần thôn phệ này làm cho số lượng tu hồn tăng thêm tới gần vạn con, mặt kỳ nguyên bản ảm đạm lúc này bắt đầu tỏa ra quang mang nhàn nhạt, có loại cảm giác như rực rỡ hẳn lên. Lâm Khiếu Đường chợt hiểu ra, có thể chữa trị Vu Vương Kỳ bằng cách này.
Sắc mặt của thanh niên họ Giang trầm xuống nói.
- Quỷ Linh huynh, đối phương có bảo bối rất lợi hại, hai người chúng ta phải liên thủ với nhau.
Đại hán mặt đen sớm có ý này, gã thanh niên mặc tử bào kia thực sự vô cùng quỷ dị, mau chóng giết chết mới an tâm, nếu không trong lòng luôn luôn có một áp lực vô hình nào đó.
Thanh niên họ Giang chuyển động ý niệm trong đầu, tám chiếc quan tài đột nhiên hiện ra, tám tiếng nổ vang, trong quan tài truyền tới một cỗ lực lượng chấn động.
Trong tám chiếc quan tài có tám thi thể cương thi cứng chắc như sắt thép, cơ nhục nổi cuồn cuộn.
- Minh Quỷ Thi!
Đại hán mặt đen cả kinh nói, không nghĩ tới gã thanh niên họ Giang lại có thể điều khiển loại quỷ vật đẳng cấp cao tới như vậy, tùy tiện một đầu Minh Quỷ Thi nào cũng có thực lực võ tu địa vương giai thông thường, hơn nữa thân thể cứng chắc đao thương không thể xâm phạm.
Lòng nghi ngờ của đại hán mặt đen lại một lần nữa biến mất, không hề bảo lưu, suy nghĩ trong đầu, hơn mười thanh Hắc Vân Phi Kiếm vờn quanh bốn phía.
- Đi!
Đại hán mặt đen quát nhẹ một tiếng, Hắc Vân Phi Kiếm giống như đạn pháo bắn thẳng đi.