Đấu Y

Chương 122: Chương 122: Sự tàn khốc của võ đạo đại hội.




Giai vị này trong mắt những danh môn đại phái chỉ là bước khởi đầu, trong tầm mắt của toàn bộ tu luyện giới chỉ là trúc cơ kỳ.

Nạp Lan U hôm nay mặc nam trang cẩm y đứng lẫn trong đám người, lẳng lặng quan sát tất cả diễn biến trên sân, chỉ là khi nào quét mắt về phía một tảng đá lớn nhô ra bên sườn núi, nơi một gã thiếu niên đang đứng, thiếu niên luôn luôn chuẩn xác đối mắt nhìn về phía nàng, ôn hoà mỉm cười, điều này làm chô Nạp Lan U cảm thấy nghi hoặc, đối với thuật dịch dung của bản thân có lòng tin vô cùng lớn, thế nhưng tiểu tử kia hiển nhiên nhận ra chính mình.

Nạp Lan U nào đâu biết rằng, Lâm Khiếu Đường đối với kết cấu thân thể luôn cực kỳ nhạy cảm, đây là một loại tài năng trời sinh, hơn nữa hơn một kiếp người luôn được bồi dưỡng rèn luyện, đừng nói là dịch dung, cho dù là giải phẫu thẩm mỹ cũng không qua được con mắt của hắn, chỉ cần hắn chú ý thì liếc mắt một cái đã có thể phán đoán ra nam hay nữ, người quen thuộc cho dù vắt hết óc cải biến diện mạo của mình, trong mắt của Lâm Khiếu Đương cũng không khác nhau là mấy.

Nạp Lan U bỗng nhiên có cảm giác không có chỗ nào che giấu được, lòng hiếu kỳ đối với thiếu niên này lại tăng thêm một bậc, thậm chí nàng còn suy đoán người này có đúng là một tiền bối cao nhân đang nguỵ trang hay không. . .

Võ Đạo đại hội không phân chia riêng rẽ Võ tông hay Đạo tông quyết đấu, đây coi như là một cách trắc thí năng lực tác chiến thực tế rất tốt.

Võ tông quyết đấu với Đạo tông phần nhiều là bại trận nếu ngang cấp bậc nhưng cũng không phải tuyệt đối, vẫn như cũ sẽ có người yếu chống lại người mạnh, hơn nữa Võ tông đấu tới Đạo tông cho dù thất bại, cũng không nhất định bị loại, bát đại tông phái còn xem xét năng lực ứng biến trong quá trình quyết đấu.

Bất quá trong quá trình chiến đấu của tu luyện giả chung quy là cực kỳ tàn khốc, không có quy tắc hạn chế gì nhiều, ngoại trừ hạn định thời gian cho một trận quyết đấu. Chỉ có một bên lên tiếng chịu thua thì trận đấu mới kết thúc, nếu như không chịu thua thì trận đấu vẫn được tiếp tục cho tới khi có một người ngã xuống.

Bởi số người lên thi đấu rất nhiều, thời gian lại cấp bách, thời gian quyết đấu tương đối ngắn, trong vòng một phần ba nén hương phải kết thúc trận đấu, vô luận có phân ra thắng bại hay không, đều phải dừng trận đấu lại, sau đó bát đại môn phái sẽ cử người ra phán định xem ai là người thua ai là người thắng.

Thua thì lập tức cút xéo, người thắng tiếp tục tham gia vòng lựa chọn tiếp theo, cứ thế cho đến khi chỉ còn lại năm mươi người liền tự động kết thúc, cuối cùng do bát đại môn phái đến chọn những người này.

Bất quá năm nay lại nhiều hơn môt hạng mục đó là quyết đấu nhiều người theo trận pháp, tức là tổ hợp hai người trở lên, phối hợp công phòng, tương hỗ quyết đấu. Hạn mức cao nhất là mười người. Vượt qua mười người sẽ không được tham gia.

Bởi vì đây là lần đầu tiên thêm vào hạng mục quyết đấu chiến trận tổ đội nên thực tế nhân số tham gia đại hội lần này cũng không phải quá nhiều, tổng cộng cũng chỉ có hơn bẩy trăm người, tính theo tổ đội thì có hơn một trăm năm mươi đội. So với hơn hai nghìn người tham gia quyết đấu một đối một mà nói, hiển nhiên áp lực sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Có người nói nguyên nhân lớn nhất của việc thêm hạng mục quyết đấu chiến trận tổ đội là vì tại chiến trường tây bắc bát đại môn phái chịu thiệt hại khá nhiều. Tại chiến trường tây bắc từ rất lâu vẫn thường diễn ra những cuộc chiến tranh quy mô nhỏ.

Liên minh Tây Bắc Lỗ Á mấy nghìn năm nay vẫn nhìn quốc thổ Hiên Viên quốc mà thòm thèm, thường thường vẫn tổ chức những cuộc tập kích sát biên giới. Nếu như họ phát giác ra sự phản kháng không quá mạnh lập tức sẽ phát động chiến tranh thần tốc tiến sâu hơn vào Hiên Viên quốc.

Liên minh Lỗ Á vốn có đất đai rộng lớn hơn Hiên Viên quốc rất nhiều thế nhưng đại bộ phận lại hoang vắng cằn cối, còn lại là thảo nguyên, khu vực thực vật thấp lùn. Đây là một quốc gia sống theo kiểu dân du mục.

Chủng tốc của liên minh Lỗ Á rất đa dạng nhưng lại chủ yếu do ba đại chủng tộc không chế quyền lực của liên minh. Bộ lạc người dã man, bộ lạc lang nhân (người sói) và bộ lạc ải nhân.

Ba đại bộ lạc này đều thuộc loại bưu hãn có tiếng, cũng có phân loại chức nghiệp riêng. Dân chúng bình thường trong Hiên Viên quốc căn bản không có khả năng chống lại, chỉ có tu luyện giả mới có thể so sánh được.

Ba năm trước đây đột nhiên liên minh Lỗ Á khởi động tấn công Hiên Viên quốc quy mô khá lớn, đệ tử của bát đại môn phái đóng quân tại biên giới trở tay không kịp, tuy rằng đánh lui được liên minh Lỗ Á, thế nhưng trong thời gian trước đó tổn thất không nhỏ, luận năng lực đối chiến cá thể đơn độc của đệ tử cấp thấp mà nói, cho dù là đệ tử chính thức của bát đại môn phái cũng không phái đối thủ của bộ tộc người dã man, lang nhân và ải nhân.

Trong khi hỗn chiến phi thường thua thiệt, nói trắng ra là tiểu binh không bằng người ta, trong trận chiến đó, bát đại môn phái chỉ có Hồng Diệp Cốc không có nhiều thiệt hại, ngược lại lại chiếm tiện nghi không nhỏ, bảy đại môn phái đều tổn hất hơn một nghìn đệ tử, mà Hồng Diệp Cốc chỉ có hơn mười người tử vong.

Hồng Diệp Cốc là một môn phái đạo tông tồn tại rất đặc thù, các nàng chỉ thu nữ đệ tử, nữ tính cho dù có xuất sắc trên các phương diện như thế nào, chung quy vẫn luôn yếu hơn nam giới , bởi vậy Hồng Diệp Cốc từ xưa đên nay vẫn nghiên cứu trận pháp đoàn thể đối chiến, ba đến chín người hợp lại tạo thành một chỉnh thể chiến đấu, nhiều người trừ bù lẫn nhau, chú ý công thủ, hiệu qủa phi thường rõ ràng. Kết quả chính là thiệt hại của Hồng Diệp Cốc trong trận chiến đó cực thấp, mà các đại phái thì ngược lại, có giáo huấn này làm cho bảy đại phái còn lại đột nhiên coi trọng trận pháp hơn nhiều.

Đương nhiên cũng không phải chỉ có nguyên nhân nếm mùi thất bại, mà còn để chuẩn bị cho sự việc thần khí hiện hình năm năm sau, trong năm năm phải bồi dưỡng ra cao thủ siêu cấp, điều đó cơ hồ là không có khả năng, trong thời gian ngắn muốn tăng cường thực lực, chỉ có thể thay đổi phương pháp mới, làm cho lực lượng đệ tử cấp thấp tăng lên.

Mặt khác, liên minh Lỗ Á nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm, lực lượng thực tế đã phi thường cường đại, căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, một ngày nào đó khi bọn họ cảm thấy mình đủ mạnh, nhất định sẽ khai chiến với Hiên Viên quốc.

Lâm Khiếu Đường cũng đã từng nghĩ trong năm năm xây dựng thế của riêng mình, lợi dụng tài nguyên hiện có, lớn mạnh từng bước một, thế nhưng đừng nói năm năm cho dù năm mươi năm cũng tuyệt đối không thể xây dựng được một thế lực đủ mạnh để đối kháng với bát đại môn phái, năm trăm năm phỏng chừng còn có chút hy vọng.

Bởi vậy ý niệm này vừa loé lên Lâm Khiếu Đường lập tức vứt khỏi đầu, cơ hội duy nhất của mình sau năm năm nữa chính là gia nhập vào một trong bát đại môn phái, làm đệ tử chính thức, còn có chút khả năng đục nước béo cò.

Quyết đấu trận pháp tổ đội, so với dự đoán còn muốn kịch liệt hơn rất nhiều, để tranh thủ sự coi trọng của bát đại môn phái, hơn nữa thời gian vô cùng hạn chế, những tuyển thủ trên sân có thể nói không từ bất cứ thủ đoạn nào, vừa tiến vào trận đấu đã sử dụng chiêu sát thủ.

Chỉ mấy vòng quyết đấu, đã có hơn trăm người chết oan uổng, dù là bên thắng cũng rất thê thảm, tiến độ trận đấu phi thường nhanh.

Thất tinh trận của bảy người Yến Linh rất nhanh thể hiện tác dụng, trong những đội ngũ đã đấu ba vòng thì đội của nàng là một trong những đội có tỉ lệ thương tổn nhỏ nhất.

Nếu chỉ luận thực lực cá thể thì bảy người Yến Linh cũng chỉ được xếp vào lớp trung bình, thế nhưng trận pháp vận chuyển rất tinh diệu, phối hợp nhịp nhàng, hát huy hết sở trường mỗi người trong đội, công kích sắc bén, phòng thủ chặt chẽ. Qua năm cửa chém sáu tướng, trở thành đội ngũ đáng sợ nhất trong hạng mục quyết đấu tổ đội.

Đối với trận pháp Lâm Khiếu Đường coi như không biết gì, Đấu Luyện trên phương diện này tựa hồ không có tác dụng gì, chỉ có thể nhìn náo nhiệt, bất quá trong lòng hắn cũng mong muốn tổ đội của Yên Linh đạt được chiến thắng, chí ít không có ai chết, Yến Linh hiện này được Lâm Khiếu Đường cói như một con đường tắt gia nhập Cự Kiếm Sơn trang mà bớt gặp phiền toái.

Một ngày một đêm quuyết đấu thảm liệt, hơn một trăm năm mươi đội ngũ chỉ còn lại ba mươi đội. Nhân số tử vong đạt tới con số hơn hai trăm bốn mươi người.

Quyết đấu theo trận pháp tổ đội, cũng không giống như quyết đấu cá nhân, khi quyết đấu cá nhân Võ tông luôn luôn chịu thiệt thòi trước đạo tông, thế nhưng quyết đấu thao trận pháp tổ đội lại không giống, nhiều người phối hợp lấy sở trường bù sở đoản, có gần có xa.

Võ tông có thể không có thuật pháp như của đạo tông. Thế nhưng vẫn có rất nhiều thủ đoạn công kích cự li xa, ví dụ như ám khí, cung nỏ, phi tiêu, thậm chí còn có một số loại vũ lỹ công kích tầm hoặc độc vật, những thủ đoạn này phần nào bù được chênh lệnh với đạo tông.

Cuối cùng có ba mươi đội thụ lại được, võ tông và đạo tông không sai biệt quá lớn mỗi bên chiếm một nửa. thậm chí võ tông còn nhiều hơn một chút, đạt được mười sáu đội, đạo tông thiếu người am hiểu cận chiến, ngược lại ít hơn, chỉ có mười bốn đội.

Căn cứ vào sở trường riêng của từng môn phái. Võ tông tứ đại môn phái, Toàn Võ Môn, Chiến Hổ Bang, Cự Kiếm Sơn Trang và Phù Thú Sơn chia nhau mười sáu đội, mỗi môn phái đều nhận được bốn đội.

Đạo tông tứ đại môn phái, Ngũ Đạo Tông, Vân Tiêu Điện, Yểm Nguyệt Nhai và Hồng Diệp Cốc tại cuộc tranh luận cuối cùng đưa ra kết quả phân chia mười bốn đội. Ngũ Đạo Tông và Yểm Nguyệt Nhai mỗi phái chọn bốn đội, Vân Tiêu Điện và Hồng Diệp Cốc mỗi phái chọn ba.

Bảy người Yên Linh trong trận quyết đấu khí thế vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp được lão đại của võ tông Toàn Võ Môn chọn lựa. Sau trận đấu Yên Linh lặng lẽ rời khỏi, thay đổi một cái tên khác, thần không biết quỷ không hay nhanh chóng đi mất không tìm thấy tung tích.

Hai ngày sau đó vẫn tiếp tục thi đấu vô cùng ác liệt, tình hình chiến đấu tàn nhẫn không đành nhìn, đám người tu luyện giả cho rằng thực lực của mình đã đủ, để tranh thủ bằng được không gian và thời gian phát triển trong tương lai, cạnh tranh tới mức đầu rơi máu chảy.

Cuối cùng còn lại năm mươi người, hoặc là căn cốt kỳ giai (tư chất tốt) hoặc là tuổi tác hơi lớn một chút nhưng tuyệt đối không vượt qua hạn chế bốn mươi tuổi, hoặc là người gặp được kỳ ngộ lấy được bí kíp cao cấp, pháp bảo lợi hại.

Năm mươi người này cũng không phải là Lã Vọng buông cần (1), bát đại môn phái còn thông qua đối chiến thực tế để lựa chọn nhân tài chân chính có tiềm chất.

Lần võ đạo đại hội năm mươi năm trước, cũng có năm mươi người lưu lại được, nhưng tám đại môn phái thì có sáu phái bỏ quyền lựa chọn, chỉ có hai người cuối cùng gia nhập hia phái còn lại.

Hiện tại cũng không phải khó khăn như vậy, bát đại môn phái đều chọn được người thích hợp cho mình, có nhiều có ít nhưng coi như có hai mươi bảy người được chọn, hai mươi ba người khác tiếp tục bị loại. Những người này sẽ mất đi tư cách tham dự lần sau, điều này cũng có nghĩa là tuyên bố bọn họ vĩnh viễn là những tán nhân.

Ba ngày đại hội, Lâm Khiếu Đường chưa từng vắng mặt, một mực đứng xa xa quan sát học tập, toàn bộ quá trình đại hội diễn ra đều được thu vào trong mắt.

Chiến đấu thảm liệt cũng làm dấy lên trong lòng Lâm Khiếu Đường một luồng rét lạnh mà không hiểu lí do.

Chỉ luận thực lực, sinh tử do mệnh!

So với một ít hậu nhân đại gia tộc được chỉ định tiến vào môn phái làm đệ tử mà nói, tán nhân có chút thê thảm, chỉ có thông qua đau khổ, trong đêm tối mò mẫm bước về phía trước, thế nhưng người có thể sống để vượt qua được bóng tối thực sự qua ít.

Bất quá trong đám tán nhân được lựa chọn tại võ đạo đại hội, vừa mới tiến vào môn phái nào đó lập tức đã có địa vị tương đối cao, sẽ nhanh chóng trở thành một trong những đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng.

Trong mắt Lâm Khiếu Đường, tham gia võ đạo đại hội chỉ là vì trải nghiệm nhiều hơn một phần mà thôi, đối với thế giới này có hiểu biết sâu hơn một chút, nếu bảo hắn tham gia quyết đấu hắn tuyệt đối từ chối, cho dù có thực lực cũng sẽ không tham gia, dù sao trên người hắn cũng có một tư duy của hai kiếp người. Hướng tới con đường chết hắn không thể chấp nhận được.

Mọi con đường đều có thể đi tới La Mã, không nhất định phái đi theo con đường nhiều người đã đi kia.

Ngày thứ hai sau khi võ đạo đại hội kết thúc, Thanh Phong Trấn như trở nên vắng vẻ tiêu điều, cuộc sống sinh hoạt bình dị ngày thường của dân chúng đã trở lại.

Trương Thông, Ngưu Tam cấp bách đợi một đêm, cũng không thấy vị Lâm công tử trở về, hai người gần như tuyệt vọng.

- Trương huynh, chúng ta sẽ chết đúng hay không?

Ngưu Tam khóc không ra nước mắt nói.

Trương Thông trầm mặc không nói, chung quy vẫn nghĩ mặc dù vị Lâm công tử này không phải loại người tốt lành gì, nhưng cũng không phai là người ác độc, huống hồ giết chính mình và Ngưu Tam cũng không cần thiết lắm, nghĩ vậy liền đứng dậy đi tìm kiếm quanh phòng.

- Trương huynh, ngươi đang tìm cái gì, hay là ngươi nghĩ biện pháp nào đó tự cứu chúng ta đi!

Ngưu Tam vội la lên.

- A, đây là cái gì?

Trương Thông từ trong cái gối đầu lấy ra một túi tiền thô sơ.

- Không quản nó là cái gì, vấn đề là lão tử khong muốn chết, mẹ nó, nếu như độc này không làm chết được lão tử, lão tử dù liều cái mạng này cũng sẽ tìm tên đó tính sổ.

Ngưu Tam tức giận nói.

Trương Thông đối với sự gào thét của Ngưu Tam giống như mắt điếc tai ngơ, từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy, trong đó viết:

- Ta để lại hai hoàn giải độc tăng nguyên đan, phục dụng vào liền vô sự, tĩnh tâm tiêu hoá dược lực, trong vòng ba tháng có thể tăng thêm một chút nguyên lực, đã lừa nhị vị huynh đệ, sau này còn gặp lại!

Khi Trương Tam đọc một lượt, sự tức giận của Ngưu Tam lập tức đình chỉ, hai người đối mặt nhìn nhau, cả kinh mở túi tiền ra, bên trong quả nhiên có hai hoàn đan dược màu xanh, sau khi hai người nuốt chửng, chỉ cảm thấy trong bụng có một dòng khí nóng, một luồng nhiệt lực sinh ra, quả nhiên là tăng nguyên đan.

- Luyện dược sư!

Hai người song song kinh hô, cao nhân a! Thầm hối hận không sớm bái làm môn hạ người ta, chỉ là làm chân sai vặt cũng không tồi, thực sự là hối hận cũng không kịp rồi.

Suy nghĩ hiện tại của hai người nếu như Lâm Khiếu Đường biết được, chắc chắn hắn sẽ cười bể bụng. . .

…………………………

(1). Lã Vọng buông cần hay Lã Vọng câu cá:

Khương Tử Nha hay còn gọi là Thái Công Vọng hoặc Lã Vọng là một công thần đời nhà Chu, học rộng nhưng không ra làm quan. Khi đã 80 tuổi. Lã Vọng vẫn ngồi câu cá ở bờ sông Vị Thủy chưa ra giúp đời. Một hôm, Văn Vương là vua sáng lập ra nhà Chu, đi săn gặp ông ở bờ sông Vị Thủy, biết ông là người có tài, Văn Vương mừng rỡ mời về lập làm quân sư, tôn làm thượng phụ. Từ đó, Lã Vọng đã đem tài đức của mình giúp Văn Vương lập nên nghiệp nhà Chu thành đạt rực rỡ, lưu sử sách muôn đời.

Về sau, trong dân gian truyền tụng câu nói: Lã Vọng câu cá. Sự tích này còn được dùng để chỉ những người có tài đức không muốn bon chen, chưa chịu ra giúp đời.

Còn rõ ràng hơn là câu: Lã Vọng buông cần. Ý nói Lã Vọng ở bờ sông Vị Thuỷ là để chờ đợi minh quân, ý nghĩa là nói những người cố gắng học tập chờ đợi thời cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.