Đấu Y

Chương 269: Chương 269: Tế thần đại điển




Đỉnh núi nơi Đạt La Tư thần điện tổ chức tế thần đã sớm tấp nập nhiều người, rất nhiều giáo chúng đã tụ tập từ rất lâu bên trong thánh thành Uy Tư Tháp dưới chân núi chờ đợi.

Trong lúc nhất thời khắp tòa thành Uy Tư Tháp đã chật kín người, nhưng điều này đã đem đến cho nhà nghỉ, bình dân lữ điếm của dân địa phương cơ hội kiếm tiền một cách thuận lợi.

Nơi trực tiếp tổ chức tế thần đại điển không phải là bất kỳ tín đồ nào cũng có thể tham gia, chỉ có những đại biểu đặc biệt mới được phép đến quan sát, đại bộ phận tín đồ chỉ đành phải ở tại nơi xa xa bên dưới Đạt La Tư thần điện trông ngóng.

Đội ngũ tín đồ khổng lồ đã xếp hàng từ đại môn Đạt La Tư thần điện nơi sườn núi kéo dài đến tận mười dặm dưới chân núi, nhân số nhìn sơ qua ước tính lên tới năm mươi vạn người.

Đây là lần triều bái lớn nhất từ trước đến nay, mỗi một vị tín đồ đều muốn nhìn thấy vị thần trong tưởng tượng của mình rốt cuộc là hình dạng như thế nào.

Thậm chí còn có một số người huyễn tưởng bản thân sẽ nhận được một chút ân huệ của chúng thần, cho dù xa xa không được như những tu luyện giả, thế nhưng ít nhất sống lâu được thêm vài chục năm thì quá tốt.

Bình thai trên đỉnh núi đã đông nghịt, trăm vạn tín đồ đang xếp hàng, thủ vệ thần điện đứng thành vòng tròn canh giữ không cho bất kỳ ai có thể tiến vào trong phạm vi thần thai, cho dù đến gần trăm trượng cũng không được.

Các tín đồ đều mặc trường bào màu đen, còn có một số tín đồ dùng mũ trường bào che đầu lại, khuôn mặt được giấu trong bóng tối, còn có một số lại không mang mũ, khu vực thờ phụng khác nhau đã làm nảy sinh những tập quán khác nhau.

Trong đám người, có hai gã tín đồ vóc người nhỏ bé cúi đầu, yên lặng chờ đợi đại điển diễn ra.

“Công tử, vì sao không tuyển chọn ly khai?” Trong đó có một vị tín đồ hạ thấp giọng hỏi.

Vị tín đồ bên cạnh kia cẩn thận quan sát xung quanh, nhỏ giọng trả lời:

“Vượt qua nghìn trượng, ta liền không thể khống chế được nội linh nữa rồi, nếu là như vật cụ thân thể kia lập tức không có sự khống chế của nội linh, rất nhanh sẽ bị phát hiện ra.”

Gã tín đồ đặt câu hỏi hơi hơi gật đầu, sau đó yên lặng không nói gì.

Hai gã tín đồ này chính là Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á ngụy trang mà thành.

Trên thực tế, từ nửa tháng trước, Lâm Khiếu Đường đã lợi dụng quang minh nguyên lực dùng phương pháp trung hòa “hắc ngục ma pháp trận” cuối cùng đã đục thủng được một thông đạo, hắn cũng xử dụng phương pháp này để đả thông tường địa lao nơi giam giữ Tân Tây Á.

Sau đó dùng tính biến ảo nhiều hình dạng của nguyên sa để giả tạo lại đất đá lấp lại động khẩu trên tường. Tất nhiên nguyên sa chỉ giả dạng được bề ngoài mà thôi, không hề có tác dụng tương đồng.

Bất quá, Lâm Khiếu Đường lợi dụng đấu luyện đem nguyên sa giả tạo thành vật thể nào đó giống như đúc, lại rót vào hắc ám nguyên lực tương đồng, vì vậy căn bản không có ai phát hiện ra “hắc ngục ma pháp trận” đã bị đả thông.

Lâm Khiếu Đường lại sử dụng nguyên sa và một số vật phẩm trên người, lợi dụng bản thân có sự nhận thức về cấu tạo cơ thể cực kỳ tinh chuẩn, thêm sự phối hợp với tính sáng tạo thần kỳ của tâm pháp đấu luyện, chế tạo ra một cụ khôi lỗi trống rỗng giống bản thân như đúc, tiếp tục để cho nội linh đi vào khống chế, thân xác khôi lỗi nghiễm nhiên trở thành một phân thân của Lâm Khiếu Đường.

Ba ngày trước, Đạt La Tư thần điện bắt đầu cho phép các tín đồ lục tục tiến nhập, Lâm Khiếu Đường đã thừa cơ thoát ra ngoài, đồng thời cứu theo Tân Tây Á, từ trên người của đám tín đồ trộm hai kiện trường bào màu đen, trực tiếp trà trộn vào trong đại quân tín đồ khổng lồ.

Nếu như trực tiếp ly khai, Lâm Khiếu Đường không thể khống chế được phân thân, dù sao thì Lâm Khiếu Đường chỉ có tu vi đại sư giai, đối với phạm vi khống chế nội linh cực kỳ hữu hạn, nếu như thân xác khôi lỗi trống rỗng không có sự khống chế của nội linh thì khó có thể tạo thành hiệu quả đánh lừa Đạt Khắc giáo, chỉ cẩn cửa lao mở ra, lập tức sẽ bị phát hiện, lấy lực lượng cường đại của Đạt Khắc giáo, chỉ sợ không bao lâu đã có thể đem bản thân bắt giữ trở lại.

So với việc chạy trốn không chắc chắn, không bằng cố gắng tiềm tàng trong đó, thời dan phân thân giả bị phát hiện càng chậm, cơ hội chạy trốn thành công của Lâm Khiếu Đường càng lớn, chỉ cần qua được thời khắc tốt nhất, hắc nguyệt trôi đi vậy thì tế thần đại điển không thể tiếp tục tiến hành.

Chỉ cần lỡ mất thời gian tế thần, vậy thì giá trị của một vật tế như hắn sẽ giảm đi một mức lớn.

Không chỉ có như vậy, một khi tế thần đại điển không thể tiến hành một cách thuận lợi vậy thì nhất định hàng vạn tín đồ lập tức bạo động gây rối, động chạm đến lòng tin về tín ngưỡng.

Đến lúc đó cho dù là chọc giận đến A La Khắc đến đâu đi nữa thì cơ hội chạy trốn thành công của Lâm Khiếu Đường tăng lên một mức lớn, hơn nữa một nghi thức trọng yếu như thế này tại Minh Tây đại lục, Làm Khiếu Đường tuyệt đối không tin không có ai đến quấy rối, đặc biệt là Lai Đặc giáo hội, bọn họ làm sao có thể để cho thần tích xuất biện trên bầu trời của Đạt La Tư Thần điện.

Thần linh của hai đại giáo hội thờ phụng hoàn toàn không giống nhau, mấy nghìn năm gần đây cả hai đại giáo hội chưa giáo hội nào có thể làm cho thần tích xuất hiện, hiện tại ai có thể làm cho thần tích phủ xuống thì bọn họ có thể thu được nhiều tín đồ hơn.

Ngay khi Lâm Khiếu Đường còn đang âm thầm suy nghĩ thì đột nhiên có một đạo thân ảnh sáng lên xuất hiện trên chủ vị tại tế đàn xa xa, chính là Hoa Tiên Tử.

Theo thời gian dần dần trôi đi, xa xa thỉnh thoáng có những khí tức nguyên lực hướng về phía Đạt La Tư thần điện, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh.

Một đạo thân ảnh màu xanh nhảy lên không, Khố Ban với một thân phục sức da thú cao quý, sau lưng đeo hai thanh trường kiếm, mang theo một cỗ khí lưu cường đại từ trên trời giáng xuống.

Bảy đại chấp giáo Đạt Khắc giáo lục tục tiến đến, trang phục của mấy người đều cực kỳ tinh tế, hiển nhiên đối với tế thần đại điển coi trọng phi thường.

Ngay khi các tín đồ chen lấn lên trên muốn nhìn thấy rõ hơn những cao nhân đương đại, một cỗ hàn khí ác liệt gào thét mà đến, đoàn người một trận rối loạn, không ít người bị đông lạnh đến phát run, có một số còn lạnh đến môi chuyền dần sang tím rồi đen, khí thở ra ngoài đều hiện rõ màu trắng.

Một cỗ hàn khi màu đen từ không trung giống như đạn pháo nhằm thẳng vị trí trên đài cao, khí lưu hầu như đem tất cả mọi người xung quanh thổi đến lảo đảo, thân hình lực lưỡng của Mông Tạp đã xuất hiện.

Lâm Khiếu Đường cảm giác có chút kinh ngạc, lúc trước tại thời điểm trong cấm địa, người này thụ thương không nhẹ, không nghĩ tới chỉ trong thời gian mấy tháng mà hắn đã có thể sinh long hoạt hổ, năng lực khôi phục của linh hồn giai xem ra cực kỳ cường hãn.

“Mông Tạp hội trưởng, ngươi nên tự thu liễm một chút, nơi này không hề thiếu những tín đồ bình dân, chỉ là tìm chỗ đặt chân mà thôi không cần phải gây nên động tĩnh lớn như vậy, vạn nhất không thể khống chế được làm cho vài người phải chết, vậy thì tín đồ nhất định sẽ bất mãn!”

Khố Ban không âm không dương nói, từ rất lâu Khố Ban đối với gã hội trưởng này đã có điểm khó chịu.

“Bản hội trưởng tự do đúng mực, không cần phiền đến kiếm thánh đại nhân quan tâm!”

Mông Tạp nhìn không chớp mắt nói.

Con mắt màu xanh u u của Khố Ban thiểm điện chợt lóe, không nói thêm câu nào, nếu như không phải A La Khắc đối với Mông Tạp rất coi trọng thì hắn đã sớm đem tiểu tử này phế bỏ rồi.

Lúc này đoàn người lại bộc phát ra một trận rối loạn kịch liệt, chỉ thấy xa vời có một điểm đen, điểm đen dần dần chuyển thành to lớn, càng lúc càng lớn, chính là một hắc ám cự long thanh niên có thân hình với những đường cong cực kỳ xinh đẹp.

Trên đỉnh đầu cự long có một nam tử cực kỳ tuấn mỹ phiêu dật, đầu đội mũ, nhìn qua còn rất trẻ.

“Mau nhìn, Tát La Gia, Tát La Gia tới!”

Một vài gã tín đồ bên cạnh Lâm Khiếu Đường hưng phấn kêu la.

“Không hổ là vẻ đẹp đệ nhất của Long Thạch đế quốc, ngay cả vị công chúa xinh đẹp nhất Long Thạch đế quốc cũng phải ghen tị với dung nhan của hắn!”

“Thực sự là lực lượng và khuôn mặt kết hợp cực kỳ hoàn mỹ, Long Thạch đế quốc, không, có thể là toàn bộ Minh Tây đại lục, vị hắc ám long kỵ sĩ duy nhất hiện nay...”

Thời điểm Tát La Gia hiện thân làm cho các tín đồ hưng phấn không ngớt, Tát La Gia trong cảm nhận của những tín đồ này có địa vị cao hơn cao tầng của giáo hội rất nhiều, dù sao thì nhân loại có thể chinh phục được hắc ám long tộc nhất định phải cường đại vô cùng, hắc ám cự long lại là thánh vật chí cao vẫn được thờ phụng của Đạt Khắc giáo, hậu duệ của Long thần đại nhân. Tại vô số năm tháng thần tích không hề xuất hiện thì hắc ám long tộc chính là biểu tượng để các tín đồ triều bái.

Trong mắt của Lâm Khiếu Đường hiện lên dị sắc, tế thần đại điển đã làm nên những động tình thực sự không nhỏ, chỉ sợ là toàn bộ cao thủ trong vòng ảnh hưởng của Đạt Khắc giáo đều đã đến nơi này quan sát, bọn họ rốt cuộc là đến xem náo nhiệt hay là muốn làm cái gì? Hay là sự tôn kính đối với tín ngưỡng? Hoặc cũng có thề là dự đoán được cái gì?

Một góc khác trên bình thai, trong một thông đạo Đạt La Tư thần điện, cửa lớn chậm rãi mở ra, A La Khắc mặc một bộ trường bào hoa lệ màu vàng và hồng giao nhau bước ra, phía sau chính là Lý Nhĩ, tiếp theo nữa là Áo La Lạp với khuôn mặt bảo trì lạnh lẽo giống như núi băng vạn năm không tan.

Hơn mười vị cường giả Đạt Khắc giáo sớm đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu, hướng về phía A La Khắc thi lễ, A La Khắc gật đầu đáp lại, thế nhưng ngươi thứ tư sau Áo La Lạp hiện ra, trong hơn mười vị cường giả này thì có đến hơn phân nửa lộ rõ biểu tình biến hóa quỷ dị trên khuôn mặt.

Người thứ tư này bị nghiêm khắc trói buộc bằng một sợi dây màu đen, khuôn mặt tuấn lãng có hơi chút cứng ngắc, trên người tản mát ra hắc ám nguyên khí nồng nặc, cực kỳ tinh thuần.

Bảy đại chấp giáo thì đã có ba người nhìn qua bức họa truy nã của người này, trước kia Lai Đặc giáo để bắt được người này đã phái vận dụng đến không ít nhân lực, thế nhưng vẫn chưa từng bắt được hắn.

Thân thể của Hoa Tiên Tử hơi cứng lại, ngẩn người, nàng thế nào cũng không nghĩ ra, Lâm Khiếu Đường dĩ nhiên bị A La Khắc bắt được đem đi làm “thần tế” cho “tế thần đại điển“.

Vật phẩm dùng để tế thần tất cả chia làm ba loại, từ thấp đến cao, phân biệt là “vật tế”, “người tế” và “thần tế“. “Vật tế” là loại thấp nhất có thể trực tiếp dùng đồ vật hay thực phẩm gì đó là được, nhiều nhất dùng đến một số động vật hay ma thú còn sống, “người tế” thì lại tương đối tàn nhẫn một chút, trực tiếp bắt người sống làm tế phẩm để tế trời hoặc tế thần, mà “thần tế” lại là loại cao cấp nhất, nhưng đồng dạng vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp dùng đến những tu luyện giả cao thâm để tế thần.

Hoa Tiên Tử trước đó vẫn luôn có chút chờ mong, lúc này dung nhan tuyệt mỹ nhất thời trầm xuống, trong đôi mắt đẹp tản mát ra một loại nôn nóng nào đó không hiểu lí do.

Con mắt màu xanh của Khổ Ban thì lại hiện lên vẻ giật mình, trăn trở hơn mười năm về tiểu tử này, hiện tại cư nhiên bị bắt tới đây, thậm chí còn bị A La Khắc bắt được dùng làm vật tế thần, thực là quá lãng phí một thân y thuật thần kỳ của hắn, bất quá tiểu tử này tại sao lại có được một thân hắc ám bổn nguyên tinh thuần đến vậy? Chẳng lẽ lại là hậu duệ của hắc ám cự long hay sao?

Phản ứng lạch liệt nhất chính là Tát La Gia và hắc ám cự long Phí Đức Lỗ Tư, tọa kỵ của “hắn”, hắc ám cự long hầu như không thể khống chế được, nhưng mà trước mặt A La Khắc, Phí Đức Lỗ Tư có nóng nảy đến đâu cũng không thể phát ra được.

“Phí Đức Lỗ Tư, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Tát La Gia không thể tin tưởng được hỏi.

Hắc ám cự long truyền âm nói:

“A La Khắc muốn dùng Đường Lâm để tế thần, hắc ám bổn nguyên trên người của Đường Lâm so với hắc ám long tộc nhất mạch của chúng ta đều cực kỳ tinh thuần.”

Tát La Gia hơi ngập ngừng, lẩm bẩm nói:

“Đúng vậy, thậm chí ngay cả Phí Đức Lỗ Tư cũng không có hắc ám bổn nguyên tinh thuần được như hắn, vậy thì A La Khắc đem hắn giống như một vật tế hiếu kính hắc ám long thần? Bỏ vào trong huyết nguyên trì hay sao?”

Phí Đức Lỗ Tư không trả lời, một hồi trầm mặc, bỗng nhiên nói:

“Tát La Gia, xem ra ngày hôm nay Phí Đức Lỗ Tư ta phải cùng ngươi nói lời từ biệt rồi, Phí Đức Lỗ Tư phải đi cứu Đường Lâm.”

Tát La Gia nhẹ nhàng cười:

“Chúng ta là cộng tác mà, Phí Đức Lỗ Tư ngươi phải tính cho ta một phần, lời từ biệt không cần phải nói nữa.”

“Tát La Gia, rất nguy hiểm đó!”

“Không nguy hiểm làm sao chơi vui vẻ được, Phí Đức Lỗ Tư ngươi không được bỏ ta ra ngoài a!”

“Được rồi, Tát La Gia, bất quá cứ như vậy, Long Thạch đế quốc rất có khả năng bị Đạt Khắc giáo bài xích.”

“Như vậy cũng tốt, dù sao thì hiện giờ Đặng Cổ Tháp cũng không có việc gì để làm, phải biết rằng hiện tại hắn mới chính là người nắm quyền lực tối cao!”

“Tát La Gia, ngươi học xấu!”

“Cũng là ngươi dạy mà!”

“Không, Phí Đức Lỗ Tư chỉ dạy ngươi trí tuệ mà không phải là giả dối!”

“Cũng như nhau! Dùng từ khác nhau mà thôi.”

“Cũng không chỉ có dùng từ khác nhau...”

“Được rồi mà! Tiếp tục tranh cãi như thế này, Đường Lâm sẽ bị bỏ vào trong huyết nguyên trì đó!”

Đột nhiên, một đạo bạch quang cấp bách phóng đi, tốc độ cực nhanh, thoáng qua trong lúc đó, Hoa Tiên Tử đã ôm được Lâm Khiếu Đường độn phi mà đi.

A La Khắc thế nào cũng nghĩ không ra, vị tu luyện giả địa vương giai cùng với hắn đã có tới giao tình hơn hai trăm năm, lúc này lại đột nhiên làm khó hắn, mang cống phẩm then chốt nhất của hắn trốn đi, nhất thời nổi giận lôi đình, hồng quang chợt lóe, lập tức truy đuổi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.