Kỳ Áo của ngày hôm nay nghiêm túc một cách dị thường, không hề giống như ba năm trước đây, khi mới “sinh ra” luôn hài hước dí dỏm, giống như trong lòng đang có tâm sự nặng nề, cho dù Lâm Khiếu Đường có làm bất cứ bộ dáng cố ý chêu trọc hay tán dóc nào, Kỳ Áo cũng không hề có một chút hứng thú.
Cái cảm giác vừa làm thầy vừa làm bạn lúc ban đầu đã biến mất không còn sót lại chút gì, Kỳ Áo giống như một lão bản hà khắc, dùng một loại biểu tình thượng vị giả nhìn Lâm Khiếu Đường, không hề cùng một tầng lớp với người làm công, cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu.
- Năm năm sau, mặc kệ ngươi dùng phương pháp nào, chí ít cũng phải lấy được một kiện thần khí, nói cách khác, sinh tử của ngươi nắm trong tay chính ngươi.
Thanh âm của Kỳ Áo thản nhiên nhưng lộ vẻ âm trầm.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường mắng to, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói gì, hắn biết rõ sự chênh lệnh giữa mình và lão quái vật này, bất quá trong lòng không phục nhưng cũng muốn nói vài câu:
- Đại thúc, ngươi lợi hại như vậy, sao ngươi không tự mình đi, không nên để một tiểu nhân vật như ta đến đó, ngươi đi tranh cướp còn có chút nắm chắc, linh hồn cấp là loại trình độ như thế nào? Coi như là ngũ đại tông chủ của ngũ đại tông cũng chỉ đến thế mà thôi.
Kỳ Áo lạnh lùng nói:
- Ta có lúc nào nói mình không đi đâu? Bên phía Minh Tây đại lục do ta phụ trách, bên đó cũng có hai ba kiện thần khí hiện hình, còn ở Kỳ Đông đại lục này phải giao cho ngươi rồi.
Ta thèm, tên Tử u linh này cũng quá tham lam đi, trong lòng Lâm Khiếu Đường máy động, không phải hắn nghĩ muốn đoạt ít nhất hai kiện thần khí? Lão quái vật này rốt cuộc là muốn làm gì? Thống trị thế giới sao?
Kỳ Áo cũng không để ý đến biểu tình biến hoá ngay lập tức của Lâm Khiếu Đường, lại nói:
- Bát đại thần khí, mỗi trăm năm một lần lại hiện hình, địa điểm xuất hiện cũng không giống nhau, thời gian hiện hình sẽ bào trì một năm, sau một năm chúng sẽ hoá thành hào quang bay về phía chân trời, cũng không biết sẽ đến nơi nào, khi hạ xuống sẽ tự hoá thành đá, chỉ đợi một trăm năm sau lại hiện hình một lần nữa.
Mọi người trong Kỳ Minh Phong đều biết việc này, Lâm Khiếu Đường đối với lời giải thích của Kỳ Áo cũng chỉ cười nhạt.
- Thần khí hiện thế có thời gian từ lúc nào, không ai biết, thế nhưng trong những năm tháng gần như vĩnh cửu, tác dụng của thấn khí đã được chứng minh, có rất nhiều ghi chép nói về chúng, có chỗ nói người nào đó sau khi đoạt được thần khí có thể độc bá khắp đại lục, có người mượn thần khí đột phá bình cảnh trở thành cao thủ siêu cấp, còn có người thông qua thần khí luyện chế đan dược cao cấp nhất, đề thăng thực lực lên một mức lớn, song song còn tăng tuổi thọ lên hơn một nghìn năm, còn có người luyện chế ra á thần khí(1) trường tồn hậu thế, có thể giúp ngươi trở thành cường giả một phương.
Những ghi chép này về thần khí, Lâm Khiếu Đường cũng có biết ít nhiều, trên thực thế, đây là kiến thức mà rất nhiều ngưòi đều biết, Lâm Khiếu Đường không hề minh bạch được vì sao Kỳ Áo lại nói với hắn những chuyện này.
Bỗng nhiên, Kỳ Áo chuyển chủ đề câu chuyện, lộ vẻ giận nói:
- Thế nhưng tác dụng chân chính của thần khí căn bản không một ai biết! Một đám ngu ngốc!
Một hồi trầm mặc, Kỳ Áo đột nhiên dừng lại không nói nữa, giữa đôi lông mày ẩn giấu một chút chán nản!
- Ngươi biết?
Lâm Khiếu Đường bật thốt lên, đối với cái loại thừa nước đục thả cầu của lão quái vật này vô cùng bất mãn.
Kỳ Áo lắc đầu:
- Ta không biết, nhưng ta khẳng định, tác dụng chân chính của thần khí không phải là mấy cái chuyện lung tung được lưu truyền gì gì đó.
Lời vô ích, nói cũng như không nói, Lâm Khiếu Đường tức giận lầm bầm trong miệng
- Đường Lâm, năm năm sau thần khí hiện hình, có một năm thời gian để tranh đoạt, năm năm mười một tháng sau vô luận có hay không đoạt được thần khí, chúng ta cần phải gặp mặt, mong rằng ngươi không khiến cho ta thất vọng.
Kỳ Áo thận trọng nói.
Nhìn thấy Kỳ Áo muốn đi, Lâm Khiếu Đường vội hỏi:
- Ai, ta nói, đại thúc, ngươi chuẩn bị cứ để ta như vậy ra trận, không dự định để lại cái gì đó cho ta, khiến ta trong năm năm tăng thực lực lên một chút, đến lúc đó mạnh hơn một chút thì cơ hội cũng lớn hơn một chút.
Kỳ Áo nhẹ nhàng cười:
- Thứ cần đưa cho ngươi, ta đã sớm đưa cho ngươi rồi, những thứ khác ta cũng không thể giúp gì cho ngươi, cuối cùng ngươi có thể đạt được trình độ nào, chỉ có thể dựa nào chính bản thân ngươi mà thôi, tuy rằng lúc ban đầu ta có che giấu một chút sự thực, ngươi có thể cũng không phải thiên tài gì đó, thậm chí còn rất kém cỏi, thế nhưng ngươi vẫn có một điểm vô cùng đặc biệt mà người khác khó có thể có được.
- Ví dụ như bách độc bất xâm, cái này làm cho ngươi có thể ăn bất cứ thứ dược phẩm gì, cho dù là độc dược ngươi cũng có thể ăn như ăn cơm, sẽ không có hậu quả gì đáng nói, ngươi luôn luôn phải dựa vào chính mình, đường đi chỉ có thể càng đi càng nhanh, nếu như cuối con đường là tử lộ, cũng không thể trở lại được, chỉ có thể vừa đi vừa. . . chết.
Lão tử cũng không muốn dựa vào ngươi, chỉ là muốn thêm chút ít chỗ tốt mà thôi, Lâm Khiếu Đường buồn cười nghĩ, sau đó nói:
- Kim Dương Đan ngươi cho ta phục dụng vừa rồi có còn hay không? Tuy rằng không phải là thứ tốt, nhưng nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm, cũng có thể dùng để bảo vệ cái mạng nhỏ một thời gian.
Kỳ Áo do dự một chút, có chút luyến lấy ra một chiếc bình nhỏ từ trong trữ vật giới chỉ, nhìn giống như cực kì hào phóng, nhưng trên mặt hiện rõ sự không tình nguyện:
- Đây là thu hoạch lớn nhất của ta lần trở lại này, chỉ cần cái này, người dưới đại sư cấp tu vi chỉ cần phục dụng một viên, vô luận là tiêu hao bao nhiêu nguyên lực cũng có thể trong thời gian ngắn hồi phục, nhưng đối với người từ linh hồn cấp trở lên đã không còn tác dụng nhiều lắm, đây có lẽ là lễ vật cuối cùng ta tặng ngươi.
Quỷ hẹp hòi, lão tử bán mạng cho ngươi, cũng chỉ cấp chút ít như thế này, lại còn nhấn mạnh là lần cuối cùng, quá đê tiện vô sỉ rồi, Lâm Khiếu Đường cười cười tiếp nhận bình nhỏ, trong lòng cũng đã sớm chửi rủa vài lần.
Ba, một âm thanh vang lên.
Lúc này Lâm Khiếu Đường mới phát hiện ra hình cầu phòng hộ bên ngoài vẫn hoạt động được Kỳ Áo thu lại, những lời đối thoại của bọn họ lúc này bên ngoài tuyệt đối không ai có thể nghe được, lão già này đúng là rất cẩn thận.
- Đường Lâm, nếu không phải thân thể ngươi có điều gì đó vô cùng đặc biệt thì lúc ta từ trong thân thể nữ nhân kia thoát ra ngoài, ngươi đã bị giết chết rồi, ta trực tiếp chiếm lấy thân thể của ngươi, tiêu diệt nguyên thức và tinh thần, lúc đó chỉ vì để không giết chết ngươi, ta đã hao tổn ít nhất tám mươi năm tu vi, khi ta giao tuyệt học của ta cho ngươi thì ta đã coi ngươi như một đồ đệ rồi, năm đó ngay như cả đồ đệ của ta, ta cũng không đối tốt như vậy.
- Đường Lâm, ngươi phải nhớ kỹ, lấy được từ người khác nhiều chỗ tốt nhưng không muốn làm việc gì đó cho người ta, hậu quả rất nghiêm trọng đó, không nên nghĩ trốn chạy, máu chảy trong người ngươi là ta truyền cho, ta có thể tìm được tung tích của ngươi rất dễ dàng, sáu năm sau có thể còn sống hay không, thì phải xem chính bản thân ngươi rồi.
Ngay trong lúc Lâm Khiếu Đường còn đang suy nghĩ, Kỳ Áo bước mạnh một bước, bay lên trời, hai tay bắt sau lưng bay đi, chỉ để lại dư âm trầm trầm của những lời nói vừa rồi.
Lâm Khiếu Đường cho rằng mình hoa mắt rồi, dụi dụi mắt một chút, tập trung nhìn lại, chỉ thấy một điểm đen nho nhỏ dần biến mất cuối chân trời.
Thực sự là bay! Điều này sao có thể? Lâm Khiếu Đường nguyên bản cho rằng chỉ có đạo tông thuật pháp mới có phương pháp giúp người ta bay lên, lão yêu quái đó rõ ràng cái gì cũng không dùng, cứ như vậy bay lên.
Điểu nhân? Siêu nhân?
Rõ ràng không phải là cùng một cấp bậc, hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc! Trong lòng Lâm Khiếu Đường thì thào nói, có một chút ngớ ngẩn.
Những lời nói cuối cùng của Kỳ Áo, Lâm Khiếu Đường cẩn thận suy nghĩ, chợt trong lòng lạnh run lên, có chút sợ hãi, khi đó nếu như lão quái vật hạ thủ mà nói, chính mình hiện tại đã tiêu biến trên cõi đời này, còn thân xác của mình sợ là đã thành thân thể của lão quái vật đó.
Bất quá đối với lí do thêm mắm thêm muối lão yêu quái không giết, Lâm Khiếu Đường tuyệt đối không tin tưởng, nhất định là có một nhân tố nào đó mà lão yêu quái không thể chống lại, bằng không lúc đó lão ta tuyệt đối không bỏ qua cho cơ thể này, hiện tại chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi. . .
- Sư huynh, nhất định là ở đây!
Trong con mắt của Lương Bồi bắn ra một đạo quang mang tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào phế dược phòng phía sau núi Lâm gia.
- Ngươi xác định phạm vi của Linh Mộc kết trận sẽ không kéo dài đến tận đây?
..........................
(1). Á thần khí: kém thần khí một bậc