Đấu Y

Chương 345: Chương 345: Thôn phệ nguyên hỏa




Vừa tiến vào trong lam hà, Lâm Khiếu Đường liền đau nhức thiếu chút ngất xiu đi. loại đau đớn này không phải bình thường mà đến từ tận sâu trong linh hồn, chân linh và thực dương trong cơ thể đã biến thành màu lam, hiển nhiên hỏa diễm màu lam đã hoàn toàn xâm nhập vào trong linh nguyên.

Lúc này. bên ngoài thân Lâm Khiếu Đường chẳng chịt gân xanh. phảng phất như muốn bạo tạc đứt vụn ra.

Lam hà nhỏ bé nhưng thâm sâu khôn cùng, không ngừng trầm xuống, tựa hồ không có giới hạn. càng ờ dưới. tinh thế bất lực và nỗi đau đớn càng thêm mãnh liệt.

Có mấy lần Lâm Khiếu Đường thiếu chút nữa không chống đỡ được suýt ngất đi, cũng cố cắn đầu lưỡi một lần đề giữ tỉnh táo, thế nhưng thề xác và tinh thần cùng đã bị đả kích nghiêm trọng.

Nếu không phải Lâm Khiếu Đường không ngừng phục dụng linh nhục, chỉ bằng ngạnh kháng thì tuyệt đối không thề chịu tới đây. Linh nhục không ngừng chữa trị các loại tồn thương huống chi Lâm Khiếu Đường mới lĩnh ngộ được Linh Tung Quyết có thể cho kinh nguyên tự chữa trị, một trong một ngoài phối hợp phụ trợ lẫn nhau, Lâm Khiếu Đường mới bất đắc dĩ chổng đỡ được đến bây giờ.

Cùng không biết chìm xuống bao lâu, rốt cục bốn phía trống trải. dịch thể màu lam đã biến mất không thấy. Lâm Khiếu Đường rơi xuống một vùng thâm trầm. dịch thể màu lam lại quỷ dị không cùng rơi xuống, không gian này cùng không lớn, lại sáng sủa. một đoàn hỏa diễm u lam trên một đóa hồn lan đang bừng bừng thiêu đốt.

Gốc hoa lan này chính là vật ký sinh cùa ngọn hỏa chủng, hai bên bám vào cùng nhau. tương trợ lẫn nhau!

Trên đầu hòa diễm u lam thỉnh thoảng còn tràn ra một loại vụ khí màu lam. vụ khí bốc thẳng lên cao chứ không cùng hòa vào trong dịch thể màu lam.

Dịch thể màu lam này hiền nhiên là khí nguyên do ngọn tiểu hỏa chủng sản sinh ra. tựa hồ dùng tựa như một loại bình chướng bảo hộ.

Lúc tiến tới nơi này, cảm giác đau đớn trên người Lâm Khiếu Đường đã tốt hơn rất nhiều, ngọn tiểu hỏa chủng tựa hồ cũng không có địch ý, chi lặng lẽ thiêu đốt, đối với người xâm lấn kia làm như không thấy.

Tiều hỏa chùng màu lam trước mắt này nhìn như vô hại khiến cho Lâm Khiếu Đường thực không biết lảm sao, nhưng chỉ riêng khí nguyên tiểu hỏa tràn ngập ra đã có uy lực như vậy. Bản thân tiểu hòa chủng kia chẳng phái có thề hủy thiên diệt địa sao.

Cân nhắc mãi. Lâm Khiếu Đường quyết định buông tha, dù sao Tu vi chính mình hôm nay không kém. cũng không nhất định phái thôn phệ nguyên hỏa, nếu như thất bại. không chỉ có một thân Tu vi bị phế. thậm chí tính mệnh này cùng có thề bị phế theo.

Huống hồ Lâm Khiếu Đường cũng không biết làm sao đề thôn phệ nguyên hỏa, tại trên một vài sách cồ có ghi chép. nguyên hỏa không thể sống một minh. xung quanh nó chắc chắn có vật dựa vào, có thể là hoa cỏ, có thể là yêu thú. cùng có thề là linh thạch, nói chung là vô cùng đa dạng, chi cần phá hủy đi những vật này, nguyên hỏa sẽ phải nương tựa vào vật khác.

Trong thời gian nguyên hỏa tìm kiếm vật ký thác đó chính là thời điềm tốt nhất thôn phệ, nhưng cùng có thể bị nguyên hỏa thôn phệ ngược trở lại, Từ đó trở thành ký sinh dựa vào nguyên hỏa, trở thành người vô hồn, chẳng khác như một bấc đèn dầu lay lắt.

Hạ quyết tâm. trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm nghĩ tìm một chồ xa tiều hoa nhất, ngồi xếp bằng bắt đầu điều tức. Vừa rồi xuyên qua dịch thề màu lam tiêu hao sức lực thật lớn, hiện tại khí nguyên trên người chỉ còn lại không đến hai thành, muốn lập tức quay ngược lại sợ là chịu không nồi, phái khôi phục lại ít nhất tám chín phần rồi mới tính đến chuyện xông qua dịch thề màu lam kia.

Vừa nghĩ đến còn phái thừa nhận một lần loại đau đớn sâu tận linh hồn, Lâm Khiếu Đường không khỏi cười khổ liên tục, nhưng dù không muốn cùng phải chấp nhận.

Đúng lúc Lâm Khiếu Đường dự định tiến hành nhập định. không gian bất ngờ thay đổi, dịch thể lam sắc huyền phù trên không trung bắt đầu thong thả lưu động hạ dần xuống, Tựa hồ bị một thứ gì đó nhồi dần vào bên trong, lại có một tầng lam tinh phong kín hoàn toàn phía trên lòng núi.

Lâm Khiếu Đường cà kinh, mắt nhìn về tiều hỏa chủng phía xa xa, vẫn như cũ yên lặng thiêu đốt, thế nhưng nhìn biểu tình như vô hại kia, bên trong Tựa hồ còn che đậy một tầng sát khí.

Lâm Khiếu Đường tự thấy chinh mình đà quá sơ ý. kim quang trong mắt chợt lóe, bỗng nhiên phát hiện đóa hồn lan kia có điều không thích hợp. lá bên dưới đài hoa có chút khô, phần căn cơ phía dưới lại có mẩy điềm loang lồ nho nhó.

Lẽ nào đáo hồn lan này đã chết?

Phát hiện kinh người này khiến cho lòng Lâm Khiếu Đường rét lạnh, nếu như là vậy, tiều hỏa chủng kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua chính minh, lẽ nào Cực Băng Hàn Thiền gặp phải bên ngoài cũng là bị dẫn dụ tới.

Lâm Khiếu Đường cẩn thận hồi tưởng lại thấy càng khả nghi. thậm chí ngay cả Tham Thị Thú xuất hiện ở nơi này cùng đều có thề do bị động dẫn dụ tới. nguyên hỏa này đang lúc khí nguyên sung túc. linh nguyên mở rộng, nhìn như vật chết lại cực kỳ có linh khí, chi cần nó không muốn, muốn phát hiện được nơi này coi như là những lão quái vật địa vương giai cũng khó như lên trời.

Trong lòng Làm Khiếu Đường không khỏi bốc lên một cỗ hỏa khí vô danh, chính mình không muốn trêu chọc nguyên hỏa này. nó lại muốn xem chính mình làm con mồi, so với ngồi chờ chết chẳng bằng liều mạng một phen.

Nhìn dịch thề màu lam đang không ngừng nhúc nhích chảy xuôi. thân ảnh Lâm Khiếu Đường nhoáng lên. thoáng cái tới trước gốc hồn lan. một tay đưa tới rút ra, tiểu hòa tựa hồ cảm giác được nguy cơ, ngay lúc Lâm Khiếu Đường tiếp cận. trong nháy mắt thuấn di tới nơi khác.

Làm Khiêu Đường cùng không quản hướng đi của tiều hỏa. trực tiếp thu lại toàn bộ gốc hồn lan rồi phục dụng, trong cơ thể nhất thời nóng lên, gốc hồn lan này Tuy đã chết thế nhưng cùng làm bạn với nguyên hóa nhiều năm. chắc chắn là vật đại bổ, tự nhiên không thề lãng phí.

Gốc hồn lan bị diệt, đoàn li hòa màu lam kia lập tức mở rộng gấp mẩy lần, điên cuồng nhào tới Lâm Khiếu Đường.

Làm Khiếu Đường không tránh không né, chính diện tiếp xúc lam hỏa, hai bên đối bính cùng một chỗ, dưới va chạm. Lâm Khiếu Đường lại một lần nữa lãnh hội được loại cảm giác đau đớn sâu tận linh hồn.

Loại đau đớn này so với trước còn mạnh hơn gấp trăm lần, Lâm Khiếu Đường ngừa mặt hét lớn một tiếng, ý thức dần trờ nên mơ hồ. Đồi kháng nguyên hòa hoàn toàn dựa vào một loại bản năng ý chí cầu sinh.

Một lúc lâu sau, Lâm Khiếu Đường đã không thể khống chế thân mình, thực dương và chân linh trực tiếp thoát ra ngoài thân thể, chính diện đối kháng với nguyên hòa, tất cà quần lấy cùng một chỗ.

Một canh giờ trôi qua...

Hai canh giờ trôi qua...

Đọ sức vẫn còn đang tiếp diễn, nét mặt già nua của Lâm Khiếu Đường dưới tác dụng cùa biển hỏa đang từ từ biến hóa. khôi phục lại diện mạo nguyên bản. trong nguyên hỏa thiêu đốt, dược lực của biến hóa đan cũng bị đốt cháy hết.

Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy chấn động mãnh liệt, thực dương và chân linh đột nhiên thu vào trong cơ thề, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đưa chính mính đẩy ra ngoài. đập thật mạnh vào trên vách lòng núi sâu tận mấy trượng, sau đó mắt tối sầm nên cái gì cũng không biết nữa.

Không biết qua bao lâu. Lâm Khiếu Đường cảm giác một cỗ lực lượng ấm áp nhu hòa trong cơ thề đang thiêu đốt, khó nhọc mở hai tròng mắt, phía trước là một mảnh tối tăm. lam mang lúc trước cũng biến mất không còn nữa.

Lâm Khiếu Đường láo đáo bò lên. Từ trong lỗ ngầm chui ra, dịch thể màu lam trong lòng núi lúc sáng lúc tối, đã không còn quang mang chói mắt như trước nữa.

Lúc này người Lâm Khiếu Đường đầy vết máu khô, người không giống người, quỷ không giống quỷ, bất quá vẫn còn nói được, thể nhưng rốt cuộc có thành công thôn phệ nguyên hỏa hay không. Lâm Khiếu Đường cũng cảm giác không ra.

Đúng lúc này, dịch thể màu lam phía trên cư nhiên xoay tròn. mạnh mẽ quán nhập vào trong thiên linh cái Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường muốn ngăn cản cũng không làm gì được. trong cơ thể tựa hồ có một loại lực lượng hấp dẫn những dịch thể màu lam này. khấp lòng núi quang mang màu lam tỏa ra. sáng chói vô cùng.

Theo dịch thể màu lam không ngừng quán nhập, bằng mắt thường có thề nhận thấy biến hóa trên thân thể Lâm Khiếu Đường, những vết thương trước đó chậm rãi khép lại. khi nguyên trên người cũng hồi phục với tốc độ chóng mặt.

Sự thống khố lúc nảy đều bị hóa giải, vui sướng vô cùng, hơn nữa cảm giác rất rõ ràng một đoàn tiều hỏa trong cơ thề đang không ngừng phát triền, đồng thời hết sức nhu thuận trờ thành bồn nguyên chi hòa của chân linh và thực nguyên.

Thành công rồi sao? Lâm Khiếu Đường kinh ngạc tự hỏi trong lòng, hẳn cũng không dám quá xác định!

Rốt cuộc toàn bộ dịch thể màu lam đều quán nhập vào trong cơ thề Lâm Khiếu Đường, đồng thời trong nháy mắt dung hợp tiêu hóa, trở thành khí nguyên bản thân. Lâm Khiếu Đường vừa mới uể oái bất kham. lúc này lại rắt thoải mái, thân nhẹ như yến. thực vui sướng không nói nên lời, không khác gì được trọng sinh một lần nữa.

Những vết thương tổn trên người sau lễ rửa tội của lam hòa chi nguyên đều bị đốt sạch.

Lâm Khiếu Đường đứng tại trung ương lòng núi. trên người tòa lam quang nhàn nhạt, trờ thành nguồn sáng cho cả không gian lòng núi.

Nhìn thân thể của chính mình. Lâm Khiếu Đường có một loại cảm giác như mơ giấc mơ hồng. chính mình không chỉ có thành công thôn phệ nguyên hỏa. trong quá trinh dung hợp Tu vi lại thành công tăng tiến một bước lớn, tiến tới linh hồn giai hậu kỳ, hơn nữa còn là hậu kỳ đinh phong, chi kém một bước liền có thể bước lên địa vương giai.

Lâm Khiếu Đường chậm rãi vươn tay, ý niệm chuyển động, một đoàn tiểu hỏa u lam thuận theo đó thoát ra ngoài.

Làm Khiếu Đường vô thức cười khẽ. đây chính là nguyên hỏa, hơn nữa còn là Dung Hồn Yêu Hòa mà hắn muốn tim kiếm, cũng là loại nguyên hỏa khó thôn phệ nhắt dưới hạ giới. Chính mình sở dĩ có thề thành công thôn phê nguyên hỏa này trở thành bồn nguyên chi hỏa, hoàn toàn là cơ duyên có được song linh nguyên của bàn thân.

Hiện tại chân linh và chân dương dưới tác dụng của Dung Hồn Yêu Hóa đã thành công kết hợp hoàn mỹ, kết quả tạo thành một tâm dương mới.

Tu vi Lâm Khiếu Đường tâng tiến nguyên cũng không phải do thôn phệ nguyên hỏa, nguyên nhân chân chính là do hai loại chân linh dung hợp hoàn mỹ.

Cảm thụ được khoái cảm như phục sinh, Làm Khiêu Đường từ trong trừ vật đai lưng lấy ra quần áo và vật dụng hàng ngày, sau khi sửa sang lại chính tề. chân điềm nhẹ bắn thẳng lên trời. Nguyên bản con đường lúc trước tràn đầy dịch thề màu lam lúc này trống không, bốn phía là một mảnh đen kịt.

Bất quá tại lúc sắp lao ra khỏi con đường chửa dịch thể mày lam. tâm tình Lâm Khiếu Đường thoáng trầm xuống, không biết Tham Thị Thủ còn lại được bao nhiêu!

Vèo, Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng uốn minh tiến vào trong bụng núi, vừa tiến vào, tràng cảnh bên trong đập vào mắt nhất thời khiến Lâm Khiếu Đường kinh hãi.

Đàn Tham Thị Thú không những không chịu bất luận tồn hao nào. hơn nữa trên người đám tiểu tử kia mơ hồ đều có một tầng bạch quang nhàn nhạt.

Lẽ nào những tiểu tử kia đã thôn phê sạch Băng Hàn Linh Hỏa rồi sao? Một người tùng trải như Lâm Khiếu Đường, ngay từ đầu nuôi dưỡng, tiếp xúc với đàn Tham Thị Thú mẩy chục năm, Lâm Khiếu Đường vẫn như cũ không ngừng nhận được những phát hiện mới mẻ kinh hỉ từ trên người lù tiểu tử này.

Lâm Khiếu Đường nghi hoặc, lại gần một con Tham Thị Thú. phảng phất như cảm ứng được nghi hoặc của chủ nhân. nó kêu tê một tiếng, mở cái miệng tí hon phun ra một đạo hỏa diễm màu trắng, tuy thè lửa không láo nhưng có thể nhận thấy rất rõ uy lực không chút tầm thường.

Lâm Khiếu Đường vừa kinh hỉ rất nhiều lại không khôi cảm thán sự thần kỳ của Tham Thị Thú, nghĩ tới một đường hành trinh đi qua. nếu không phải những tiểu tử này phụ trợ, chi sợ chính minh rất khó đi tới được như bây giờ.

Tất cà sự tình phát sinh trong lòng núi, đối với ngoại giới tựa hồ không có bao nhiêu quan hệ.

Nưng hiện tại một đám tu luyện giả đang huyền phù trên bầu trời phiến thồ địa đầy nham thạch này. bọn họ đã tới đây tìm tòi gần một ngày đêm rồi, đám người này chính là tu luyện già Tiềm Long Viện.

Tiềm Long Viện tồng cộng phái tới gần hai mươi vị Tu luyện giả chia làm hai Tồ. một tổ phụ trách tim kiếm sào huyệt Hóa Long Giao,tổ còn lại phụ trách tìm kiếm Băng Hàn Linh Hòa, đám Tu luyện già này chinh là tồ được phân còng tìm kiến Băng Hàn Linh Hòa.

- Lý sư huynh, các vị đại tu sĩ đã tìm tòi toàn bộ khu vực này. chi có nơi này xuất hiện hàn hỏa nguyên động!

Một gã trung niên áo mặc đạo bào màu xanh nhạt kinh cẩn báo cáo nói.

Lý Tùy Dương híp lại hai mắt. nhìn chằm chằm xuống phiến thổ nham sơn không chút đạc biệt dưới kia. cả sườn núi nồi nên một khối cự thạch khiến cho hắn đặc biệt chủ ý:

- Sợ rằng có người đi trước chúng ta một bước tìm tỏi đây, hẳn chính là nơi này rồi, nhấc khối nham thạch này sang một bên cho ta!

Theo lệnh Lý Tùy Dương vài tên đại tu sĩ song song thi pháp. vài đạo tiều kết trận bao phủ lên khối cự thạch lập tức bị phá. bản thân thổ nham thạch cùng bị một cỗ lực lượng vô hình hút đẩy sang một bên.

Nhất thời một cửa động hiện ra trước mất chúng tu sì Tiềm Long Viện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.