Lâm Khiếu Đường vận khởi Vô Tung quyết lên mức cao nhất, đem khí tức ẩn dấu, nắm tay tuỳ thời phát ra Trảo Long thủ đối địch, Đạn Liệt chỉ cũng đã chuẩn bị kỹ càng, cần xuất thủ lập tức phát ra.
Cẩn thận đi về phía trước, trên con đường mấy trăm thước, ngoại trừ sương mù tràn ngập thì còn có một con đường đầy thi thể, vô cùng thê thảm, chí ít có hơn ba mươi người chết tại nơi này.
Từ trạng thái máu đọng của thi thể mà suy xét, hẳn là đã chết ngày hôm qua, rõ ràng là những người tuổi tác khác nhau nhưng đều là cùng đến đây theo tổ đội.
Lúc đầu Lâm Khiếu Đường tưởng những người này bởi vì tranh giành vật gì đó mà giết hại lẫn nhau, nhưng khi kiểm tra thương thế của những người này thì phát hiện ra đại đa số không phải do con người gây ra.
Có một số người, quần áo và đồ dùng hàng ngày đều bị ăn mòn hoà tan, lưu lại thi thể thối nát, giống như những thi thể này bị ngâm qua axit mạnh, trên ngực vài người còn có ba vết thương song song khá lớn, dường như bị cái gì đó rất sắc bén cắt trúng, còn có người giống như bị cắn xé.
Kỳ quái chính là, trữ vật giới chỉ và trữ vật đai lưng của hơn ba người cỗ thi thể này đều bị người khác lấy đi, Lâm Khiếu Đường phân tích, chắc là có người đi qua nơi này đục nước béo cò, hoặc là chính kẻ sát nhân lấy đi, hẳn là không có khả năng thứ ba.
Từ biểu hiện của các dấu vết còn lại, vùng này chính là nơi có u thảo sinh trưởng, cũng có một ít yêu thú nhị cấp không quá lợi hại, đây là một trong những nguyên nhân an toàn để hái được u thoả.
Lẽ nào có cái gì đó không đúng? Lâm Khiếu Đường lại nghe thấy những âm thanh đánh nhau lộn xộn và kêo gào thê thảm.
Lâm Khiếu Đường theo hướng âm thanh phát ra phóng đi, cách đó hơn trăm thước, lại có bẩy tám cỗ thi thể. Đây là vừa mới chết, phía trước có một khoảng trống rộng rãi, năm tên đệ tử đang vây công một con đại tích dịch.
Tích quái? Nơi này sao lại có tích quái? Đây là yêu thú cấp bốn trở lên, tính tình hung ác, hút máu người không nói, cơ bản trong phạm vi lãnh thổ của nó tuyệt đối không có sinh mệnh tồn tại. Thích sống những nơi gần ao đầm.
Thế nhưng trên bản đồ lại không hề có đánh dấu nguy hiểm, bỗng nhiên Lâm Khiếu Đường cả kinh, chẳng lẽ là môn phái cố ý, chỉ có những đệ tử chân chính kinh qua chiến đấu giành giật sự sống mới có thể đáng tin cây.
Đây là thực tế của tử vong rèn luyện? Lâm Khiếu Đường không rét mà run. Có thể chém giết lẫn nhau, lại còn có yêu thú cấp bốn trở lên, thực sự mỗi lần có thể sống sót phân nửa số người hay sao? Lâm Khiếu Đường có chút hoài nghi.
Tu luyện giả không kinh qua tử vong rèn luyện, đúng là vẫn không thoát ly được tích cách tầm thường của con người, có thể các môn phái khác đều đều có sự rèn luyện tương tự. Chỉ với một mục đích duy nhất có thể chọn ra một nhóm người ngoan cường nhất, cho dù trong nhóm này có một số người thực lực và tiếm chất không nhất định tốt. Thế nhưng tuyệt đối không thể xem thường lực lượng sinh tồn của loài gián.
Trong lúc Lâm Khiếu Đường suy tư, trong năm tên đệ tử đã có một bị giết chết, vô luận là tốc độ, lực lượng hay kỹ năng đặc thù của tích quái đều đã đạt tới sĩ giai đỉnh, thậm chí có khi là sư giai cũng không có gì lạ, hơn nữa thính giác và khứu giác nhạy cảm bẩm sinh, đối thủ không thể nào ẩn nấp được, còn có một thân lân giáp vô cùng cứng rắn, công kích bình thường đối với nó chỉ là gãi ngứa. Đang muốn ly khai, chợt thấy có một huyệt động các đó không xa, trước huyệt động có hơn mười cây u thảo đã thành niên, trong huyệt động thậm chí còn có vật gì đó chiếu sáng loè loè, giống như là những vật phẩm gì đó rất không tồi.
Thấy bốn gã đệ tử kia còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian, trong lòng Lâm Khiếu Đường không khỏi khẽ động, nếu như có thể lấy được toàn bộ những cây u thảo này, như vậy mấy ngày tiếp theo có thể thoải mái, không cần tiếp tục mạo hiểm.
Rất gần, dưới chân đề lực mạnh mẽ, thân hình Lâm Khiếu Đường giống như tia chớp vọt mạnh hướng phía huỵêt động.
Gần, gần hơn nữa. Đột nhiên, một tiếng tê rống, tiếp theo đó là mấy tiếng kêu thảm thiết, một bóng đen phóng như bay mà đến. Lâm Khiếu Đường kinh hãi, thân hình nhoáng lên, buông tha mấy cây u thảo, rời xa mấy trượng.
Nhìn lại khoảng trống phía trước, bốn gã đệ tử trong nháy mắt đã bị giết chết, con tích quái kia lấy tốc độ khó có thể tin được đứng che trước huyệt động, một đôi con ngươi xám vàng yếu ớt gắt gao nhìn chằm chắm Lâm Khiếu Đường xa xa.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường nhất thời rung lên, có chút hối hận vì đã tham lam, chỉ sợ con tích quái này vừa rồi chỉ vui đùa, không muốn hạ sat thủ đối với bốn gã đệ tử kia, huyệt động chắc chắc chính là sào huyệt của súc sinh này, thấy có người muốn xông vào, nhất thời giận giữ nhanh chóng hạ sát thủ đuổi quay về.
Lấy tốc độ của con tích quái này mà nói, chỉ sợ muốn chạy trốn cũng không dễ dàng như vây.
“Tê. . .” Tích quái gầm lên một tiếng bén nhọn, lại lao tới.
Tốc độ nhanh đến đáng sợ!
Khó có thể tưởng tượng, thân hình lớn như vậy mà có thể giống như một con rắn mối bình thường hoạt động linh hoạt đến thế.
Dưới sự kinh hãi, Lâm Khiếu Đường vận chuyển vô tung quyết đến cực hạn hiểm hiểm tránh thoát được đòn công kích của tích quái. Lần đầu vồ hut, có chút ngoài ý muốn, lạnh lùng nhìn sinh vật vừa mới tránh thoát, chiếc lưỡi thò ra thụt vào liên lục.
“Tê. . .” Lại thêm một tiếng rít như đâm thủng màng tai vang lên.
Một đạo dịch thể màu vàng không một dấu hiệu từ trong miệng tích quái phun ra, tốc độ so với đạn dường như nhanh hơn rất nhiều.
Lâm Khiếu Đường cho dù đã luyện thuần thục tầng thứ tư Vô Tung quyết cũng khó mà tránh né được, trong lúc cật lực thối lui nguyên sa lập tức tràn ra bao phủ cơ thể, né tránh giao tranh chính diện, tuy nhiên vẫn bị dịch thể màu vàng kia dính vào người không ít.
Một mùi vị khét lẹt truyền vào mũi, dịch thể màu vàng có tính ăn mòn rất mạnh, y phục trên người Lâm Khiếu Đường bị hủ thực thối nát không ít, từng mảng tróc ra, cháy đen giống như bị lửa đốt, chỉ một lúc sau đã hoà tan biến mất trong không khí.
May là nguyên sa không e ngại dịch thể ăn mòn này, Lâm Khiếu Đường thầm thở một hơi, nếu không lần này chắc phải mất cái mạng nhỏ, cho dù không chết thì cũng chịu cảnh huỷ dung, da thịt nát hết.
Để an toàn, Lâm Khiếu Đường lập tức điều khiển nguyên sa bao quanh thân thể che hết mặt mũi, tóc tai, làm cho thân thể phát sáng loè loè, bất quá cũng không hoàn toàn che kín được khuôn mặt và đầu tóc, nhìn từ xa vẫn đen thui như cũ, chỉ là trong màu đen thỉnh thoảng loé lên chút ánh sáng.
Tích quái đột nhiên phát hiện ra đối thủ hiện tại so với kẻ trước đây hoàn toàn không giống, tuy rằng cả hai đều dài ngoằng, xấu xí như cũ, thể nhưng kẻ đứng trước mặt hiện nay tựa hồ đã mạnh hơn không ít, thậm chí toan dịch của mình cũng không còn ảnh hưởng.
“Tê. . .” Tích quái giống như có chút hưng phấn, vọt tới một lần nữa.
Lâm Khiếu Đường nghiêng mình né tránh, trở lại, lại trốn tránh, cứ duy trì như thế mười mấy hiệp, rõ ràng đã vận dụng bản lãnh đến mức cao nhất. Trong khi né tránh, nguyên lực tổn hao không nhỏ.
Khi tích quái kiên trì lao tới lần nữa, Lâm Khiếu Đường cắn răng, đánh ra một quyền. Tích quái căn bản không nghĩ tới đối thủ đột nhiên đánh lại, trong lúc sơ ý bị trúng một đòn khá nặng, trong lúc bay ngược về phái sau vẫn kịp quất đuôi trả đòn.
Một người một tích quái, đồng thời bị đánh bay về phía sau, phân biệt va chạm vào hai cây đại thụ mới ngừng lại được, cũng đồng thời đứng lên.
“Phi. . .” Lâm Khiếu Đường hung hăng phun ra một ngụm máu, xoa khoé miệng hét lớn:
- Đến a, đến a!
Tích quá dường như nghe hiểu ý tứ của Lâm Khiếu Đường. Khẽ rít lên một tiếng, tiếp tục vọt tới. Thân thể Lâm Khiếu Đường nóng lên, quát to:
- Cửu hoả trọng tượng quyền!
Sau đó đột nhiên bắn ngược lại, so với lần trước còn bị nặng thơn nhiều.
- Quái vật !
Lâm Khiếu Đường gian nan từ dưới đất đứng lên, hoả nguyên tố đối với con súc sinh này căn bản là vô dụng, hơn nữa tàn tượng cũng không mê hoặc được, chỉ có lực lượng đơn thuần mới có chút tác dụng.
Nếu như không phải nguyên sa có tác dụng phòng hộ vô cùng tốt, cho dù dưới tình huống lực lượng kém hơn không nhiều thì với độ cứng rắn da thịt của Lâm Khiếu Đường cũng ăn không tiêu, lân giáp của tích quái có tác dụng phòng hộ vô cùng tốt. Hiển nhiên Lâm Khiếu Đường may mắn còn có một tầng nguyên sa bảo hộ, hơn nữa giữa nguyên xa và thân thể có tầng nguyên khí làm giảm áp lực.
Cứ như vậy, tích quái so với Lâm Khiếu Đường thụ thương nặng hơn một chút, chỉ là nắm tay của hắn như rời ra, đau muốn chết, lân giáp của đối phương thực sự quá biến thái.
Đây là một hồi đánh nhau sống chết, người và tích quái hơn nhau chỉ ở ý chí mạnh mẽ, nhưng trải quá một hồi như vậy, cả hai cơ hồ không thể kham nổi.
Tích quái bỗng nhiên kêu lên một tiếng, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, buông tha hai chân đang đứng thẳng, bốn chân đồng thời hạ xuống, cấp tốc lao vào trong huyệt động.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường vui vẻ, súc sinh này rốt cuộc cũng sợ. Nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lập tức đuổi theo, mục đích cũng chỉ là hơn mười cây u thảo phía trước huyệt động.
Khi có thể đưa tay lấy được thì trong huyệt động đột nhiên có một cái đuôi quét ra, Lâm Khiếu Đường phản ứng cực nhanh, tay co rút lại, theo bản năng lui lại mấy bước, lách mình tránh thoát.
Lại đến thử vài lần, Lâm Khiếu Đường quyết định buông tha, ngay cả Trảo Long thủ cũng không thể lấy được chỗ u thảo này.
Cứ như vậy, một người một tích quái, trong và ngoài huyệt động nhìn nhau. Hồi lâu, Lâm Khiếu Đường nhìn cự kiếm trong tay, có chút mờ mịt, nếu như dùng nó, chỉ sợ súc sinh này đã chết dưới tay của mình.
Lại qua một canh giờ, tích quái tựa hồ nghỉ ngơi đã đủ, từ trong huyệt động nhảy ra ngoài, đôi con ngươi xám vàng loé ra nét phẫn nộ, hiển nhiên sinh vật nhỏ bé ngoài huyệt động này đã làm cho nó nóng giận.
Chống lại mấy chiêu, Lâm Khiếu đường cảm thấy có điều gì đó không thich hợp, súc sinh này so với hai canh giờ trước mạnh hơn không ít, nhất định là đã ăn vật gì đó.
Đánh nhau hồi lâu , thể lực của Lâm Khiếu Đường rất nhanh giảm sút, rốt cuộc rơi vào hiểm cảnh.
- Đánh vào cái đuôi của nó!
Đột nhiên có một tiếng kêu kẽ từ phía xa truyền đến.
“Là nàng!” Trong lòng Lâm Khiếu Đường cảm thấy ngoài ý muốn, bất quá cũng tập trung đánh vào đuôi của tích quái, thế nhưng phản ứng của tích quái rất nhanh, cái đuôi là một vũ khí lợi hại, muốn đánh trúng không phải là dễ. Đột nhiên mắt Lam Khiếu Đường sáng ngời, thì ra là thế, tuyệt chiêu vốn liếng lập tức dùng hết, làm cho tích quái mạnh me quét đuôi, Lâm Khiếu Đường không tránh không né, ngạnh kháng một kích này, chịu đựng đau nhức trên ngực, ôm lấy cái đuôi, một quyền đánh xuống, nguyên lực bộc phát.
“Tê. . .” Tích quá đau đớn kêu lên, giãy giụa kịch liệt thoát khỏi.
Chiếc đuôi vẫn như cũ bị Lâm Khiếu Đường ôm trên tay, tự đứt đuôi trốn thoát? Thằn lằn? Lâm Khiếu Đường muốn cười, vứt chiếc đuôi đuổi theo. Nói đến cũng lạ, con tích quái này khi mất đuôi thì thực lực đột nhiên giảm đi phân nửa, giống như người uống rượu say đứng thẳng cũng khó.
Mất đi chiếc đuôi thăng bằng làm cho tích quái khó có thể đứng thẳng, cho dù bốn chân chống xuống đất cũng không ổn định nhưu trước, bị Lâm Khiếu Đường cho ăn vài quả đấm phải chạy vòng quanh. . .
Tao. . .
Một đạo ngân quang hiện lên tích quái từ đó bị chém thành hai nửa.
Liễu Vân ăn mặc một thân y phục da thú, mặt không biểu tình đem cự kiếm đeo vào bao kiếm sau lưng.
- Sư tỷ lợi hại!
Lâm Khiếu Đường cười ha ha, xoay người hướng phía huyệt động chạy đi, một lúc sau đã hái lấy mười ba cây u thảo, nhanh như chớp tiến vào sâu trong huyệt động.
Liễu Vân cũng không nôn nóng, trước tiên đào lấy thú nguyên tinh trên người tích quái ra, có đến bốn khoả, thu hồi thú nguyên tinh, Liễu Vân sâu lắng nhìn vào trong huyệt động, nàng không hiểu nổi vì sao một người chỉ có tu vi vệ giai lại có thể bất phân thắng bại với yêu thú cấp bốn.
Nhìn trong huyệt động có mấy trăm khoả trữ vật giới chỉ, Lâm Khiếu Đường há hốc mồm, trừ những thứ đó ra còn có rất nhiều đồ vật hắn tạm thời không rõ được tích quái vận chuyển vào tỏng huyệt động của mình, con tích quái này vẫn còn nhỏ, nếu như là con trưởng thành, trong huyệt động chắc sẽ có thứ tốt.
Một giọng nói nữ nhân êm ái vang lên từ ngoài huyệt động tiến vào, Liễu Vân với biểu tình đạm nhiên tiêu sái đến trước mặt Lâm Khiếu Đường.
- Thảo nào nới này có nhiều trữ vật giới chỉ như vậy, nói như vậy, mấy chục năm qua, con tiểu tích quái này không biết đã giết chết bao nhiêu đệ tử môn phái tiến nhập nơi này?
Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.
- Chắc là vậy!
Liễu Vân có chút không tập trung, trong đôi mắt phượng loé lên dị dạng.
- Cảm tạ y phục của ngươi!
- Y phục của ta đã bị con tích quái này làm hỏng mất rồi. . .
Lâm Khiếu Đường nhìn thân thể buồn bực nói.