Đấu Y

Chương 113: Chương 113: Tiên nữ hạ phàm.




- Sư phụ ca ca, không thể tin tưởng bọn họ, chờ ngươi giao ra thứ đó, bọn họ khẳng định sẽ giết chết chúng ta!” Lâm Vũ Nhàn không biết lấy đâu ra dũng khí đột nhiên nói.

“Ba”, gã họ Đinh lập tức tung một cái tát, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Vũ Nhàn nhất thời hiện lên năm ngón tay.

- Dừng tay!

Lâm Vũ Tuyền giận giữ hét to, đáng tiếc cũng chỉ rát cổ họng mà không có tác dụng gì.

Gã họ Đinh trừng mắt nhìn, Lâm Vũ Tuyền không thèm để ý, lại chuyển hướng Lâm Khiếu Đường nói:

- Tiểu huynh đệ, nếu như ngươi không chịu giao ra thứ đó, vậy thì đừng trách tiểu đao này không có mắt, đao đầu tiên chỉ là hạ xuống cánh tay, đao tiếp theo ta không dám bảo chứng, nếu như không khéo hạ xuống tim mà nói, thế thì sẽ mất mạng đó, ta đếm đến ba, ngươi không giao ra thứ đó, ta sẽ hạ đao này xuống.

- Một

- Hai.

- Chờ một chút, làm sao ta có thể tin tưởng được khi ta giao cho ngươi thì ngươi sẽ thả bọn họ?” Lâm Khiếu Đường quát ngưng lại rồi nói, trong lòng không ngừng suy tính, nhưng không hề nghĩ ra chủ ý gì.

Gã Đinh sư đệ mỉm cười:

- Không giao ra bọn họ hẳn phải chết, về phần sau khi giao ra ngươi chỉ có thể chọn tin tưởng, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta thả người trước?

- Trước tiên thả hai người qua đây!

Lâm Khiếu Đường thử nói.

Gã họ Đinh thu nụ cười lại, trầm giọng nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi nên rõ ràng, ngươi căn bản kông có bất kì lợi thế nào có thể giao dịch, chúng ta có thể giết ngươi, sau đó đoạt bảo, cho ngươi mặt mũi ngươi lại không biết điều, muốn kéo dài thời gian, ta lập tức giết chết hai người rồi bàn tiếp, mau đem thứ đó giao ra đây.

Ngay cả Liên sư huynh cũng không minh bạch rõ ràng vì sao vị Đinh sư đệ này lại lựa chọn hình thức đàm phán, đang trong lúc nghi hoặc thì nhận được truyền âm của gã Đinh sư đệ:

- Liên sư huynh không cần lo lắng, bảo bối như vậy, thực lực không đủ hiển nhiên sẽ áp dụng phòng bị nghiêm ngặt, cũng có thể không hoàn toàn mang trên người, thậm chí có thể tăng thêm vài cái cấm chế gì đó, vạn nhất giết chết hắn nhưng lại không lấy được thứ đó, muốn tìm ra sợ là sẽ không dễ dàng, đến lúc đó chẳng phải là sẽ lãng phí công sức, hiện tại có người trong tay, không sợ hắn giở trò gì đó.

Vị Liên sư huynh lúc này mới bừng tỉnh, thầm tự trách mình sơ ý, may là cùng đi với vị Đinh sự đệ này tới, nói cách khác cho dù mình thắng cũng chỉ sợ không lấy được thứ đó, hối hận cũng không kịp.

Thấy Lâm Khiếu Đường còn đang do dự, gã Đinh sư đệ cũng không nói nhiều, mạnh mẽ rút tiểu đao đang cắm trong tay Lâm Bình ra đâm thẳng vào một người bên cạnh, chính là A Mãnh, tiểu đao hoàn toàn cắm sâu vào trong bụng.

Toàn bộ cơ mặt của A Mãnh vặn vẹo, đau đớn vô cùng.

Gã Đinh sự đệ nhịn không được nói:

- Một đao tiếp theo ta sẽ đâm vào người vị tiểu thư kia, ngươi vẫn không muốn giao ra?

Vị Đinh sư đệ hiển nhiên không muốn lãng phí thời gian, không hề chần chờ, rút tiểu đao ra, nắm chắc tiểu đao mang theo vết máu hướng ngực Lâm Vũ Nhàn đâm tới.

- Chờ đã, ta cho ngươi thứ đó!

Lâm Khiếu Đường cấp bách quát.

Tiểu đao cách ngực Lâm Vũ Nhàn không đầy mọt tấc thì dừng lại, mặt mày vị Đinh sư đệ vô cùng rạng rỡ:

- Sớm quyết định như vậy có phải là không còn chuyện gì nữa không, bằng hữu của ngươi cũng không phải chịu khổ nhiều như thế.

Lâm Khiếu Đường gỡ không gian giới chỉ trên tay xuống, trực tiếp ném tới:

- Mọi thứ đều ở trong này!

Gã Đinh sư đệ bắt lấy rồi tra xét một chút, Liên sư huynh rõ ràng lo lắng, sốt ruột hỏi:

- Thế nào? Bên trong có cái gì hay không?

Sau khi kiểm tra, gã Đinh sư đệ thoả mãn gật đầu:

- Là thật, hơn nữa còn không ít, hẳn là sẽ không có cái gì khác nữa.

Lâm Khiếu Đường có cảm giác hai gã này không đáng tin, thế nhưng lúc này căn bản hắn không có biện pháp gì, bản thân lại bị thương rất nặng, ngay cả Vô Tung Quyết cũng không thi triển ra được, huống hồ là có thi triển ra được cũng không nhất định có tác dụng gì, dù sao cự li thực sự khá xa.

- Hiện giờ cũng nên thả người ra đi chứ!

Lâm Khiếu Đường nhắc nhở nói.

- Ha ha ha. . .

Gã Đinh sư đệ thoải mái cười to, tức thì cúi đầu lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ngươi còn trẻ, có rất nhiều chuyện nhìn không đơn giản như vậy, lẽ nào ngươi lại quên ngươi vừa đối phó với Lương sư huynh như thế nào hay sao, tuy nói Lương sư huynh bình thường nhân duyên không được tốt, nhưng oán thù sư môn, chúng ta vẫn muốn rõ ràng, huống hồ nhiều người biết pháp bảo này trong tay ta và Liên sư huynh thì thực sự ta không yên tâm chút nào, bí mật càng ít người biết càng an toàn a, muốn trách thì trách ngươi đắc tội với Vân Tiêu Điện, khi xuống dưới đó ngươi phải nhớ kĩ, người không thể đắc tội thì vạn lần không nên đắc tội, ha ha ha. . .

Gã Liên sư huynh biình thường cũng không quá để ý đến vị sư đệ có thực lực yếu nhất trong sư môn này, thế nhưng hiện tại không thể không hiện lên một chút kính nể, luận tầm mắt và tâm kế sợ rằng mười người như hắn cũng không sánh được với một vị sư đệ này.

Kháo, trong lòng Lâm Khiếu Đường hung hăng chửi rủa, kết quả như vậy xuất hiện cũng được hắn tính đến, chỉ là hắn thực sự không có khả năng thay đổi, nói trắng ra là không có thực lực, tất cả mưu kế đều phí công vô ích.

Không tiếp tục suy nghĩ nhiều, Lâm Khiếu Đường toàn lực phóng tới, lúc này chỉ có thể liều mạng mà thôi, kết quả ra sao thì đành mặc số trời vậy.

Gã Đinh sư đệ tuyệt nhiên không có một chút bối rối, giơ tiểu đao lên, trong đôi con mắt nhỏ không hề có bất cứ sự do dự hay thương tiếc nào, mãnh mẽ đâm một đao vào ngực Lâm Vũ Nhàn, lần này so với những lần trước còn muốn nhanh hơn, chuẩn hơn, ác độc hơn. . .

Tròng mắt Lâm Khiếu Đường đỏ lên, dường như phát điên lên, muốn ngăn cản, nhưng khí hắn sắp tiếp cận được thì một thân ảnh cao gầy đã đứng chắn trước mặt, chính là gã Liên sư huynh.

- Ngươi, con mẹ nó cút ngay cho ta!

Lâm Khiếu Đường nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền quán chú lửa giận toàn thân đánh ra, thế nhưng hai mắt cũng chỉ có thể trừng lớn nhìn gã hỗn trướng họ Đinh tiếp tục đâm thanh tiểu đao vào ngực Lâm Vũ Nhàn.

Toa. . .

Âm thanh xé gió quỷ dị. . .

Một đạo quang ảnh hình vòng cung từ phía xa phóng tới. . .

Tốc độ cực nhanh, rồi lại tựa hồ rất chậm, trong quãng đường xẹt qua trên không trung dễ dàng nghe thấy những âm thanh êm tai. . .

Theo tốc độ của quang ảnh làm nổi bật, động tác của gã Đinh sư đệ giống như biến thành quay chậm. . .

Vô thanh vô tức, quang ảnh đã xẹt qua, chỉ thấy cánh tay của gã Đinh sư đệ không biết từ khi nào đã bay lên trên không trung, liên tục xoay tròn, mà bản thân hắn giống như chưa ý thức được cánh tay của mình đã rời khỏi thân thể.

Chỉ trong chốc lát khi các thân đại thụ liên tục đổ xuống, quang ảnh đi đến nơi nào đều như được tách ra tránh đường. . .

Gã Đinh sư đệ sực tỉnh vội vã cầm máu, từ trên vai phả, toàn bộ cánh tay đều bị cực nhận vô cùng sắc bén cắt đứt, vết cắt trơn nhẵn nhưng chẩy đầy máu, sắc mặt trắng bệch:

- Kẻ tới là người phương nào, đệ tử Vân Tiêu Điện đang ở đây làm việc, vì sao lại quấy rầy?

Không có hồi âm, trong chốc lát, trong không trung truyền đến âm thanh vù vù. . .

Chỉ thấy một nữ tử áo trắng thần sắc trang nghiêm từ trên trời giáng xuống, đúng vậy, nàng từ trên trời bay xuống. . .

Nữ tử bạch y nhẹ nhàng hạ xuống một gốc đại thụ, đứng ở trên một cành cây vươn ra, cành lá nom mềm yếu ớt ấy không ngờ có thể chịu đựng được một người đứng lên?

Tiên nữ hạ phàm? Lâm Khiếu Đường lắc đầu còn cho rằng mình hoa mắt, dụi dụi vài cái rồi nhìn lại mới xác định được nữ tử ấy chân thực tồn tại.

“Kháo, chả lẽ lão tử đúng là gặp được một thần tiên tỷ tỷ hàng thật giá thật?” Lâm Khiếu Đường vô cùng ngạc nhiên thầm nghĩ.

Gã Đinh sư đệ và Liên sư huynh ngẩn người tại chỗ, rất mất hình tượng. . .

Quan sát kĩ mọt thứ dưới đấu trường, vị bạch y nữ tử ấy chậm rãi mở miệng, tham âm ôn nhuận rõ ràng như thanh âm của tự nhiên mà không hề mất đi sự uy nghiêm, âm sắc còn mang theo một cố ý tứ không thể xâm phạm:

- Hậu sơn của Lâm gia từ khi nào đến phiên Vân Tiêu Điện các ngươi giương oai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.