Đấu Y

Chương 175: Chương 175: Tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc.




- Lạc lạc, Mị nhi chính là cửu ngũ nguyên môi thiên âm thể, nếu như tiền bối không sợ nha đầu ta hấp khô thì Mị nhi rất nguyện ý a, lạc lạc!

Hồ Mị Nhi linh động nhẹ nhàng cười nói, không có một chút xấu hổ và giận giữ vì những lời nói thô lỗ của Thổ Nham lão quái.

Thổ Nham Lão quái vừa nghe xong nhưng lời đó nhất thời đối với Hồ Mị Nhi mất đi hứng thú, thậm chí ngay cả nhìn thân thể của nàng cũng có vẻ không nhịn được, hừ hai tiếng trong lỗ mũi nói:

- Lần này lão phu đến đây chủ yếu là để mở truyền tống trận, luyện ngục hành lang gấp khúc là một không gian đồng vị do các vị thần thượng cổ phong ấn, truyền tống trận này cũng là thượng cổ lưu xuống, không có tu vi linh hồn giai thì cực khó khống chế được, lão phu chính là đến để hộ tống các vị, huống hồ chẳng lẽ các ngươi không biết hay sao? Truyền tống trận này không thể mạnh mẽ truyền tống được, người có tu vi từ linh hồn giai trở lên không thể từ bên ngoài tiến vào, nếu như cường ngạnh đi vào, rất có khả năng truyền tống đến một địa phương khác.

Trương Mạo Thiên nghe thấy lời này, sắc mặt không hề biến đổi, lão bất tử gì đó, ngươi đương nhiên vào không được, rõ ràng là muốn trước thời gian xuất trận nói bảo hiểm, chờ người đi ra thì cưỡng bức dụ dỗ, ngoài miệng nói thật dễ nghe, hộ tống a, thối lắm.

Suy nghĩ của Hồ Mị Nhi cùng với Trương Mạo Thiên không bàn mà hợp, Ngũ Đạo Tông sợ là muốn độc chiếm “cửu thiên nguyên lô”, nếu như các đệ tử đi vào không thể thu thập được tất cả các mảnh vỡ mà bị đệ tử các phái khác nhau mỗi phái thu được một ít, bên ngoài còn có một lão quái vật đang chờ, đến lúc đó cường thủ cướp đoạt, mạnh mẽ giao dịch, ai dám nói một câu “không” đây?

Trong bát đại thần khí thì “cửu thiên nguyên lô” đặc thù nhất, bảy đại thần khí khác theo như ghi chép thì là một chỉnh thể hoàn chỉnh, chỉ có “cửu thiên nguyên lô” là phân thành mấy phần, tổng cộng có chin khối riêng biệt, thu thập tất cả ghép vào nhau mới hoàn toàn là một chỉnh thể, bởi vậy mỗi lần tranh đoạt nó đều cực kỳ khó khăn, cho dù vượt qua được tất cả trắc trở đoạt được tám phần thì cũng vô công. Nhiều năm như vậy trôi qua, tình huống xuất hiện “cưu thiên nguyên lô” hoàn chỉnh cực kỳ ít, lần gần đây nhất cũng phải ngược dòng thời gian đến hơn ba nghìn năm trước.

Lần này “cửu thiên nguyên lô” rơi vào luyện ngục hành lang gấp khúc có thể nói là họa cũng có thể nói là phúc. Nơi này xác thực hung hiểm, thế nhưng hy vọng thu thập được đầy đủ lại có thể tăng lên một mức lớn.

Từ trước tới nay, đây là lần Lâm Khiếu Đương nhìn thấy nhiều nhân vật cấp lão quái vật như vậy, trước đây cũng chỉ thấy qua một Trương Mạo Thiên, đứng từ phía xa quan sát các trưởng lão khác của Cự Kiếm sơn trang cảm giác không được sâu. Hồ Mị Nhi trước mặt không chỉ có một thân dáng điệu hồ ly tinh mê người, hơn nữa còn có tu vi thâm bất khả trắc, còn lợi hại hơn các vị trưởng lão của Cự Kiếm sơn trang rất nhiều. Về phần lão quái vật thổ Nham Lão Quái kia, đây là kẻ có tu vi cao nhất Lâm Khiếu Đường gặp được.

Ngay khi Thổ Nham Lão Quái dứt lời không lâu, xa xa xuất hiện một đoàn mây trắng cuồn cuộn, một đám người của Vân Tiêu Điện dẫm trên phi hành khí phiêu diêu bay đến, nhìn thoáng qua có vài phần vị đạo tiên nhân.

Dẫn đầu chính là Vân Tiêu Điện Trần trưởng lão, một thân tu vi cũng đã đạt tới đại sư giai trung kỳ.

Sau đó môt phi hành khí hình pho tượng đuôi hổ, đám thổ phỉ Chiến Hổ Bang mặc trang phục võ sĩ phá bụi mà vào, dẫn đầu là Bạch Hổ tôn giả cưỡi một đầu bạch hổ hung mãnh tiếng vào.

Yểm Nguyệt Nhai, Phủ Thú Sơn, Ngũ Đạo Tông theo nhau mà đến, mỗi phái đều tự có phi hành pháp khí chính thức riêng mình, trông rất uy phong.

Ngũ Đạo Tông đương nhiên ra vẻ nhất, không chỉ có nhân số đông đảo, lại có Thổ Nham Lão Quái một trong các nguyên lão đến trước một bước, đội hình cường đại, nhất thời đem uy phong của sau phái đè xuống dưới một bậc.

Trong bát đại môn phái chỉ có Ngũ Đạo Tông và Toàn Vũ Môn có ba đại nguyên lão. Mà cấp trưởng lão phía dưới cũng là mỗi người thần thông to lớn. Toàn Vũ Môn còn một một vị võ học tinh thần Lâm Liệt, hiển nhiên không phải là sáu phái khác có thể so sánh được.

Trong sáu môn phái khác ngoại trừ Cự Kiếm Sơn Trang có hai vị nguyên lão thì năm môn phái còn lại chỉ có một vị nguyên lão. Thực lực của trưởng lão cũng không như Ngũ Đạo Tông và Toàn Vũ Môn. Nhiếu nhất chỉ có Hồng Diệp Cốc ở tầng cấp trưởng lão thực lực mạnh hơn một chút.

Mà một trong hai vị nguyên lão của Cự Kiếm Sơn Trang có một vị Thiên Kiếm Lão Nhân đã sắp đến đại hạn, nếu như trong vòng ba mươi năm không thể có được một bước đột phá mới mà nói thì sẽ phải tạo hóa tây du.

Bởi vậy sáu phái còn lại không thể nào cử một vị nguyên lão đến nơi này dẫn đầu được.

Lúc bảy phái đã đến đầy đủ chỉ còn có Toàn Vũ Môn chậm chạp chưa thấy tới, bộ dáng ngông nghênh quả là quá đủ.

Lại đợi thêm nửa canh giờ, nét mặt của Thổ Nham Lão Quái có chút khó coi, nhưng vẫn chí có thể tiếp tục đợi, dù sao cách thời gian ước định từ trước còn có mấy khắc.

Rốt cuộc, thời điểm truyền tống trận hoạt động còn có một khắc thời gian cuối cùng, một chiến xa thật lớn đạp mây đỏ cuồn cuộn lao vùn vụt mà đến, chính là đại hình phi hành khí của Toàn Vũ Môn, liệt hỏa chiến xa.

Chiến xa chưa tới, một mũi tên lớn đã từ khoảng không phóng thẳng tới, khí thế như hồng, một tiếng trống vang lên cắm trên mặt đất, nhìn kỹ vật này cũng không phải tên.

Nói mũi tên lớn bất quá chỉ là một đạo ảo ảnh, thực tế chính là có người lợi dụng võ nguyên lực cường đại của bản thân phóng ra ngoài hình thành.

Người đó chính là một trong tam đại nguyên lão của Toàn Vũ Môn, Kim Bất Phôi Kim nguyên lão, một thân tu vi linh hồn giai trung kỳ có một không hai trong toàn bộ Hiên Viên quốc đã hơn ba trăm năm, kim cương bất hoại thân, để không ít cao thủ Đạo tông đau đầu không ngớt.

Mấy nhân vật cấp quái vật ở đây, sắc mặt đều hơi chấn động, hiển nhiên không hề nghĩ tới Toàn Vũ Môn cũng phái một nguyên lão đến đây tọa trấn, nếu như nói Ngũ Đạo Tông phái Thổ Nham Lão quái đến để khống chế truyền tống trận thì lão quái vật Kim Bất Phôi này đến đây làm cái gì? Chỉ sợ là lòng của Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết.

- Kim lão quái, ngươi tới đây để làm cái gì?

Sắc mặt Thổ Nham Lão Quái không tốt nhìn hỏi, ở nơi này cũng chỉ có một mình hắn có tư cách để đặt câu hỏi, những người khác cho dù trong lòng có nghi vẫn cũng không dám nhiều lời, ngay cả Hồ Mị Nhi cũng không dám phát ra tiếng cười câu dẫn, lão Kim Bất Phôi này không chỉ có thần thể cương ngạnh mà tính tình cũng cực kỳ kiên định, nếu như không hòa hợp thì rất có thể hành hung một trận, nam nữ già trẻ đối xử tuyệt đối bình đẳng. - Thổ lão quái, ngươi có thể tới, lão tử lại không thể tới hay sao!

Khuôn mặt trung niên hán tử của Kim Bất Phôi lộ ra vẻ khinh thường rõ ràng.

Thổ Nham lão quái biết rõ tính tình người này không tốt lắm, không tính toán thiệt hơn với lão, thuận tiện nói:

- Lão phu tới là để mở truyền tống trận, lẽ nào ngươi cũng muốn mở hay sao? Lão phu nhường ngươi cũng được, bất quá phí mở truyền tống trận là năm vạn nguyên thạch, không cần Toàn Vũ Môn các ngươi bỏ ra.

- Mở truyền tống trận? Lão tử không có hứng thú, lão tử chính là đến đây xem có hay không vương bát nào đó cậy già lên mặt, khi dễ vãn bối, nếu như không có, lão tử tự nhiên sẽ đi.

Kim Bất Phôi cực kỳ thô lỗ nói.

Thổ Nham Lão Quái cho dù có tốt tính đến đâu thì lúc này cũng không nhịn được giận giữ.

- Thiết đản chính là thiết đản (trứng sắt), dù cho thế nào đi nữa thì cũng không thể biến thành kim đản (trứng vàng).

Thiết đản chính là biệt danh hồi còn trẻ của Kim Bất Phôi, bất quá hắn phi thường ghét người khác dám gọi hắn như vậy, từ khi tu vi của hắn đại thành, không còn người nào dám dung tên hiệu này để xưng hô với lão, phạm húy kiêng kị, đương nhiên chỉ có mấy lão quái vật có thể là ngoại trừ.

- Thổ rùa (rùa đất), ta xem ngươi không muốn sống nữa rồi, có muốn đánh với lão tử ba ngày ba đếm?

Kim Bất Phôi nhớn nhác nói.

Thổ Nham Lão Quái đang muốn phác tác, chợt thấy trên chiến xa bay tới có một thân ảnh rất quen thuộc, nét mặt cười, đúng là nhịn xuống không phát tác.

Lúc này hỏa chiến xa đã hạ xuống đất, người đi đầu chính là một trung niên nữ tử khoan thai kiều diễm lộng lẫy, nhưng lại đi cùng một đám đệ tử thôn phu mặc trang phục võ sĩ cùng nhau đi ra.

Nữ tử trung niên mới đến một lúc đã nhíu mày nói:

- A Kim, sao lại cùng người khác cãi nhau ở đây?

Thần sắc Kim Bất Phôi đột nhiên đại biến, ngược lại nhìn bầu trời mây trắng, bộ dáng thích thú nói:

- Khí trời hôm nay đẹp như vậy, tâm tình cãi nhau với người khác, tự nhiên là không có rồi.

- A, vậy là tốt rồi! Không nên hơi một tí là mắng lời thô tục, nhiều đệ từ nhìn như vậy, ngươi thân là một nguyên lão phải là gương tốt!

Nữ tử trung niên dường như một vị lão sư kiên trì giáo dục học sinh chậm rãi nói.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Kim Bất Phôi liên tục gật đầu, bộ dáng tiếp nhận sự chỉ bảo.

Những người khác nhìn thẳng không chớp mắt, thực sự khó có thể có chuyện tu vi của nữ tử trung niên kia còn cao hơn Kim Bất Phôi! Thế nhưng rõ ràng nàng chỉ có tu vi đại sư giai thôi nha!

Nguyên lai vị nữ tử trung niên này chính là thê tử của Kim Bất Phôi, Kim Bất Phôi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vị thể tử tao nhã này.

Thấy Kim Bất Phôi lúng túng kinh sợ, Thổ Nham Lão Quái nửa cười nửa không cười nói:

- Kim lão, có muốn hai ta luận bàn một chút hay không?

Kim Bất Phôi trừng mắt nói:

- Lão tử là một người nhã nhặn, chưa bao giờ vô duyên vô cớ cùng người khác tranh đấu, Nham lão quái ngươi tự mình gãi ngứa là được rồi.

Nói xong Kim Bất Phôi dung vẻ mặt quyến rũ tiêu sái đến trước người nữ tử trung niên cúi đầu khom lưng.

- Phu nhân, ngươi nói xem ta đúng hay không?

Nữ tử trung niên che miệng cười, khen ngợi nói:

- Phu quân, nói rất đúng!

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Kim Bất Phôi liên tục gật đầu, đâu còn bộ dáng cao nhân đương đại, nghiêm nhiên chính là một gã nông phu thiết đản sợ lão bà!

- Ha ha ha, hảo hảo hảo, lão phu cùng ngươi đấu một trận,

Thổ Nham Lão quái cười ha ha, Kim Bất Phôi rõ ràng tỏ ra yếu kém rất nhiều.

Những đệ tử khác chỉ có thể đối mặt nhìn nhau, người không biết tình huống thực sự khó có thể ký giải được rốt cuộc vì sao thái độ của Kim Bất Phôi lại chuyển biến ba trăm sáu mươi độ như vậy.

Tám phái đã đến đầy đủ, Thổ Nham Lão Quái cũng không chờ đợi lâu, lấy ra năm vạn nguyên thạch đặt vào vị trí hoa văn truyền tống trận, tiếp tục lấy ra mấy trăm khỏa ngọc điều (một loại ngọc có định vị truyền tống trận bên trong), đưa cho các thủ lĩnh của tám phái, để cho bọn họ tiếp tục đưa cho các đệ tử, mỗi người một khỏa.

Đây là một loại linh quang ngọc hỗ trợ khi muốn trở về, ngọc điều này chỉ cần trong thời gian truyền tống trận được mở ra, người cầm nó đem nguyên thức truyền vào liền có thể trong nháy mắt phản hồi lại địa phương truyền tống trận, kỳ thức nó chính là một loại truyền tống trận mang theo người, chỉ có thể sử dụng được một lần.

Cự Kiếm sơn trang cư nhiên là phái đầu tiên đi vào, điểm này làm cho Lâm Khiếu Đường rất phiền muộn, thực tế hắn muốn là người vào cuối cùng, quan sát xem người của các phái khác tiến vào có cao thủ cấp bậc đại sư giai hay không.

Truyền tống trận chỉ có thể đem người truyền vào, địa điểm không có cách nào cố định, thậm chí những người được truyền tống cùng một lúc cũng sẽ cách nhau hơn một trăm dặm.

Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, sau một khắc đã đừng trên một mảnh đất màu đỏ hồng, bốn phía xung quanh là những đại thụ viễn cổ thật lớn.

Lâm Khiếu Đường còn chưa kịp quan sát kỹ cảnh sắc xung quanh, lam ma thạch trong tay đã tích tích kêu lên, đây là một loại lam ma thạch có thể cảm ứng được vị trí thần khí, đầu tiên là chỉ dẫn, một khi tiến vào phạm vi mười dặm sẽ kêu lên liên tiếp, trừ phi có người mạnh mẽ cưỡng bức nó ngừng lại, bằng không sẽ không bao giờ dừng lại.

Lam ma thạch kêu kịch liệt như vậy, “cửu thiên nguyên lô” toái phiến hẳn là ở gần nơi này, Lâm Khiếu Đường lập tức động thân tìm kiếm, nếu như có thể lấy được một khối trước tiên, cho dù không còn thu hoạch gì nữa, thì cũng an tâm, bởi vì thu được một khối hay thu được tám khối không khác nhau nhiều lắm.

Trong quá trình tìm kiếm, Lâm Khiếu Đường vận khởi vô tung quyết lên cảnh giới cao nhất, đã có một lần kinh nghiệm tại mê vụ cốc, Lâm Khiếu Đường tuyệt đối không tin tưởng đệ tử của tám phái đều chung sức hợp tác trong thời gian tới, chỉ sợ là mỗi người đều mang theo ý xấu, đều có các dự định riêng, bản thân cẩn thận một chút là tốt nhất.

Thanh âm của lam ma thạch trong tay lại một lần nữa tăng cao, Lâm Khiếu Đường tìm tòi xung quanh ba trăm sáu mươi độ, tìm thấy phương hướng dao động mạnh nhất, lập tức phóng tới.

Đột nhiên, một cỗ vị đạo cực kỳ khó ngửi xông vào mũi, coi như là Lâm Khiếu Đường đã quen với các mùi lạ thường cũng có chút chịu không nổi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.