Hỏa long quả năm trăm năm tuổi tuy rằng có ẩn chứa hỏa nguyên lực tương đối mạnh, thế nhưng đối với tu luyện giả đạt tới đại sư giai mà nói không có tác dụng gì quá lớn, trừ phi là đối với tu luyện giả có một đan phương phối chế thượng cổ đan dược nào đó may ra có chút điểm tác dụng.
Thực tế cái gì gọi là phương pháp phối chế thượng cổ đan dược Lâm Khiếu Đường không hề có, bất quá trong hỏa long quả này có một loại “tịnh độc nguyên lực”, đối với đại đa số các tu luyện giả trong tình huống bình thường mà nói, loại nguyên lực này hầu như là phế thải không dùng được, khi đem hỏa long quả tinh luyện thường bài trừ đi loại nguyên lực này, để tránh khỏi gây ra chút phiền toái khi tu luyện giả hấp thu hỏa nguyên lực, chỉ khi tại trường hợp trúng độc đặc biệt cực kỳ ít thấy mới dùng tới, thế nhưng muốn “tịnh độc nguyên lực” phát huy hoàn toàn hiệu quả còn cần phải có điều kiện tu luyện giả có năng lực bài trừ độc tố trong người, bằng không thì cũng là vô dụng mà thôi.
Mà loại tịnh độc nguyên lực này đối với thể chất bách độc bất xâm của Lâm Khiếu Đường mà nói chính là một loại nguyên lực phụ trợ tốt nhất.
Trước kia Lâm Khiếu Đường cầm theo sáu hộp gấm tại phế dược phòng Lâm gia, hiện tại vẫn chưa mang ra sử dụng, bên trong hộp gấm có niêm phong sáu khỏa độc nguyên đan không biết tên, Lâm Khiếu Đường thủy chung chưa dám mạo hiểm phục dụng.
Tuy rằng Lâm Khiếu Đường có thể chất vạn độc bất xâm, thế nhưng nếu như cơ thể trúng phải độc nguyên lực vô cùng cường đại mà nói, cho dù không bị thương tổn đến tính mạng thì độc nguyên lực cường đại cũng sẽ trùng kích cơ thể gây nên tổn thương nhất định, bởi vậy Lâm Khiếu Đường chưa dám mạo hiểm phục dụng.
Sáu khỏa độc nguyên đan này đã theo Lâm Khiếu Đường hơn hai mươi năm trời, Lâm Khiếu Đường vẫn chưa từng mở hộp gấm ra, thế nhưng đối với thuộc tính của sáu khỏa độc nguyên đan này lại rõ ràng như lòng bàn tay, từ lâu hắn đã dùng nguyên thức của mình phân tích thấu triệt thành phần bên trong, độc nguyên lực ẩn chứa bên trong cực kỳ cường liệt, đủ để đạt tới cấp bậc đan dược thượng phẩm, về một mặt nào đó thậm chí còn mạnh hơn một chút, chỉ là năm thành dược lực của chúng thuộc về độc nguyên lực có hại cho cơ thể.
Những tu luyện giả cấp thấp đừng nói là phục dụng đan dược này mà chỉ cần đến gần thôi cũng đủ để thương tổn đến tính mạng, tu luyện giả cao cấp cũng bị được lực tản mát ra gây nên thương tổn không nhỏ, tuyệt đối không thể nuốt vào. Một khi vào bụng, nhẹ thì nội thương, nặng thì thương hại đến trụ cột nguyên linh, thậm chí ngay cả cao thủ linh hồn giai cũng không nhất định có thể chịu đựng được độc nguyên lực điên cuồng này.
Lâm Khiếu Đường cho dù có thể chất bách độc bất xâm đi nữa thì hắn cũng không dám mạo hiểm.
Hiện tại Lâm Khiếu Đường đã có tu vi đại sư giai hậu kỳ đỉnh phong, căn cơ vô cùng vững chắc, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là không sơ hở. Trên con đường tu luyện dài dằng dặc này, tuy Lâm Khiếu Đường có đủ can đảm thế nhưng hắn vẫn cẩn thận phi thường, luôn chờ đợi thời cơ chín mùi.
Một hỏa long quả lớn chừng nửa nắm tay có thể làm cho xác suất an toàn khi Lâm Khiếu Đường quyết định phục dụng độc nguyên đan cao cấp này tăng lên chút ít.
Lần trước Lâm Khiếu Đường đã dùng một khỏa linh vương đan nhưng trùng quan thất bại, điều này làm cho hắn nhiều ít có điều cố kỵ, mặc dù linh vương đan trên người hắn còn không ít, thế nhưng loại đan dược chỉ có thể ngộ không thể cầu này không thể dùng một cách lãng phí. Lúc này thay đổi khẩu vị một chút có lẽ sẽ có thu hoạch nào đó, độc nguyên đan đã cất giữ trong người quá lâu rồi, đã đến lúc mang ra phục dụng.
Trừ sáu khỏa độc nguyên đan ra Lâm Khiếu Đường còn có năm cây “cổ độc thi thảo”, thứ này có độc nguyên lực thậm chí còn mạnh hơn sáu khỏa độc nguyên đan rất nhiều, nếu như không có thứ gì đó phụ trợ thì ngay cả linh hồn giai cũng không dám phục dụng. Có tịnh độc nguyên lực trong hỏa long quả làm cho sự an toàn tăng lên một mức nhất định, ít nhất không đến nỗi không có sức chịu đựng.
Thu hồi hỏa long quả, vẻ mặt của Lâm Khiếu Đường vô cùng lạnh nhạt, nhìn lướt qua máy gã tu luyện giả đang quan sát hắn thật kỹ, nhanh chóng thu hồi ánh mắt rồi như không có chuyện gì xảy ra quay về chỗ cũ.
Giao dịch vẫn tiếp tục tiến hành, sau đó còn có sáu gã tu luyện giả sư giai hậu kỳ đưa ra vật phẩm của chính mình ra trao đổi, chỉ có hai người thành công giao dịch, còn vật phẩm của bốn người kia không một ai buồn hỏi thăm tới, chỉ có thể cúi đầu rời đi.
Khi gã tu luyện giả thứ tám không cam lòng bước ra khỏi phòng, hiện tại nơi này chỉ còn bốn vị tu luyện giả đại sư giai, nam tử tóc hồng và Tân Tây Á, thêm cả Lâm Khiếu Đường vào trong tổng cộng có bảy người.
Trong bảy người này, tu vi kém cỏi nhất cũng là đại sư giai sơ kỳ, đại khái khoảng trên dưới 2 đến 3 tinh đại đấu sư, mặt khác hai gã còn lại có một là đại ma pháp sư tu vi đại sư giai trung kỳ, một vị hoàng kim kỵ sĩ, cũng có tu vi đạt tới đại sư giai trung kỳ.
Còn có một vị trong trang đại chiến sư tu vi đã tiến nhập vào đại sư giai hậu kỳ, toàn thân trên dưới đều tỏa ra chiến ý nồng đậm, loại chức nghiệp này đi đến đâu cũng là hạng nặng vũ trang, bộ chiến giáp trên người dù đơn giản nhất thì cũng nặng tới một tấn, hơn nữa lại được chế tạo nên từ những quáng thạch vô cùng hy hữu, thông qua thợ rèn ải nhân xuất sắc tỉ mỉ chế tạo, lực phòng ngự vô cùng mạnh, công kích bình thường đối với họ mà nói căn bản không có tác dụng gì, chỉ luận về điều này đã có thể thấy được sự lợi hại của chức nghiệp này, mà vị tu luyện giả đại chiến sư trong phòng lại là một trong những người có giá tiền lớn nhất (theo như mình hiểu thì giá tiền ở đây không những ý nói chức nghiệp này cần thiết, lợi hại mà còn ý nói bộ chiến giáp đắt tiền đi theo).
Chỉ cần một chiếc “hồng ma chiến phủ” tỏa sáng trên tay hắn, nếu như bán ra ngoài thì ít nhất cũng thu được trên vạn nguyên thạch.
Tất cả các trang bị của chức nghiệp trọng trang đều cực kỳ xa hoa, bọn họ không chỉ cần những kỹ nghệ cường đại hơn mà còn cần những trang bị phụ trợ thượng phẩm, có thể so sánh với một chiếc xe tăng chủ yếu chiến đấu trên mặt đất làm cho người khác nhìn thấy sợ vỡ mật.
Bọn họ thông thường xuất thân từ những nhà giàu có, có tiền có quyền, nếu như tu luyện giả tuyển chọn tu luyện chức nghiệp trọng trang mà nói, điều này căn bản tự làm khó bản thân, tự mình chuốc lấy khổ, đồng thời muốn đạt được thành tựu khó hơn các chức nghiệp khác rất nhiều, bởi vì chức nghiệp này căn bản phải dùng tới “tiền” để xây dụng lên trụ cột thực lực.
Lâm Khiếu Đường vẫn luôn quan sát tỉ mỉ vị trọng trang đại chiến sư này, ngày hôm nay nếu như muốn có được năm vạn nguyên thạch mà nói, hơn phân nửa là phải lấy từ trong tay của người này, những người khác dù nhìn thế nào cũng không thấy giống như người có tiền, ma pháp sư là một chức nghiệp hoa lệ, thế nhưng khả năng trong bọn họ xuất hiện người giàu có lại thiếu thốn đến phi thường, hơn phân nửa tương đối bần cùng.
Trong phòng lại một lần nữa rơi vào tình trạng trầm mặc...
Tuy rằng giao dịch sở này không hề có quy định rõ ràng hạn chế tiến hành giao dịch như thế nào, tuy nhiên từ lâu đã hình thành thông lệ trình tự phải được tiến hành bắt đầu từ những người có tu vi thấp nhất đến người có tu vi cao, đây chính là loại tiềm thức cường giả vi tôn.
Loại thông lệ không có quy định này vẫn được tiến hành một cách thuận lợi, dần dần trở nên thống nhất.
Người có tu vi sư giai đã ly khai hết, người yếu nhất hiển nhiên là gã đại đấu sư sơ kỳ, bất quá dù sao thì hắn cũng là cao thủ đại sư giai, giả bộ rụt rè một chút, kiềm nét bầu không khí làm cho trung niên đại đấu sư cúi đầu, lấy ra một khối lam ma thạch nói:
“Đây là một loại tâm giai cao cấp ma pháp “tiểu lưu tinh vũ”, ta vô ý tìm được trong một huyệt động.”
Ánh mắt của vị ma pháp sư duy nhất ngồi trong phòng nhất thời sáng ngời, rất hiển nhiên loại vật phẩm này cơ bản nhằm vào chính hắn.
“Bao nhiêu?”
Lão ma pháp sư có chút cấp bách hỏi.
Đại đấu sư suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tại hạ muốn trao đổi lấy một quyển đấu kỹ đồng cấp, nếu như không có vậy thì lấy mười vạn nguyên thạch cũng được!”
Gã đại đấu sư ra giá không tính quá phận, thế nhưng trên mặt lão ma pháp sư lại hiện rõ sự do dự không quyết, dù sao thì mười vạn nguyên thạch cũng không phải là một sổ lượng nhỏ, cho dù đối với một tu luyện giả có địa vị cao như hắn cũng là một con số phi thường to lớn.
“Mười vạn nguyên thạch, có phải hơi nhiều một chút hay không, hiện tại, mỏ nguyên thạch đã bị hải thú nhất tộc chiếm đi một phần ba, tuy rằng hai đại giáo hội đang bắt người trắng trợn khai thác nguyên quáng, thế nhưng bởi vì chống đỡ những ma pháp trận phòng ngự tấn công khổng lồ, mỗi một năm đều phải tiêu hao đến sáu bảy vạn nguyên thạch. Lúc này, nguyên thạch vô cùng khan hiếm, giá cả cũng không thể so với trước kia, nếu như năm vạn nguyên thạch, bản ma pháp sư chấp nhận trao đổi.”
Lão ma pháp sư chậm rãi nói.
Đại đấu sư lắc đầu:
“Đây chính là tâm giao cấp ma pháp, ra giá mười vạn nguyên thạch vốn không hề cao, còn năm vạn nguyên thạch vậy thì ta giữ lại cho chính mình.”
Lão ma pháp sư có chút lo lắng nói:
“Các hạ thuộc về chức nghiệp tu luyện đấu khí, giữ lại một quyển ma pháp bí tịch thì có tác dụng gì, nếu như không bán đi thì so với một khối phế thạch cũng không khác gì nhau, năm vạn nguyên thạch không nhỏ đâu.”
“Không phải vấn đề hữu dụng hay vô dụng...”
Đại đấu sư không đồng ý nói, đối với lời nói của lão ma pháp sư hiển nhiên cực kỳ không tán thành, ngôn từ cũng hơi chút kịch liệt hơn, chỉ là vừa mới nói được một nửa thì lại bị gã nam tử tóc hồng cắt đứt.
“Hai vị không cần phải tranh luận nữa, nếu như La Nhĩ pháp sư đã không muốn lấy ra mười vạn nguyên thạch, vậy thì bản ma pháp đó ta mua là được, bất quá mười vạn xác thực hơi cao, nếu như sáu vạn ta lập tức mua, trừ đi phần trăm chi phí sư dụng nơi trao đổi, tổng cộng là năm vạn tám nghìn hai, Khắc Lý Tư tiên sinh, ngươi xem thế có được không?”
Áo Đức Liệt nhìn như vô cùng hào sảng nói.
Khắc Lý Tư nhướng mày, đối với cái giá này vô cùng bất mãn, đang muốn mở miệng, lão pháp sư La Nhĩ lại nói:
“Bá tước không thể, bản “tiểu lưu tinh vũ” này chính là tâm giai cao cấp ma pháp, thế nhưng điều kiện lại cực kỳ hà khắc, không có tu vi thất tinh đại sư giai căn bản không thể tu luyện được, nếu như không phải như vậy thì bản pháp sư cũng không hạ giá thấp như vậy.”
“A, thực sự?”
Sắc mặt của An Đức Liệt trầm xuống, cực kỳ khó chịu đưa mắt nhìn về phía Khắc Lý Tư, giống như hắn bị người khác lừa dối vậy.
Khắc Lý Tư có chút mơ hồ, đối với ma pháp bí tịch hắn cũng không có nhiều hiểu biết cho lắm, “tiểu lưu tinh vũ” hắn cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi.
“Khắc Lý Tư, một năm qua ngươi đã giao dịch tại bản hội sở rất nhiều lần, bản bá tước vẫn luôn luôn chiếu cố ngươi, thế nhưng ngươi dĩ nhiên muốn lừa gạt bản bá tước, có phải là hơi quá đáng?”
An Đức Liệt dùng ngữ khí nghiêm khắc chất vấn, nguyên lực trên người bành trướng làm bộ như muốn động thủ ngay tại chỗ.
Khắc Lý Tư cũng không muốn chịu sự tức giận lên người, cắn răng một cái nói:
“Tại hạ cũng không biết hạn chế của ma pháp này, thỉnh bá tước thứ lỗi, vậy thì cứ theo cái giá mà bá tước nói trao đổi là được rồi.”
“Hừ, một quyển ma pháp bí tịch nhiều hạn chế thì có bao nhiêu tác dụng, nhiều nhất ba vạn, bản bá tước sẽ không thu phí dụng khu giao dịch với ngươi.”
An Đức Liệt mặt không đổi, tim không đập nhanh vô sỉ nói.
Trong mất của Khắc Lý Tư hiện lên hung quang, thế nhưng không dám phát tác. Hắn đã từng nhìn thấy hỏa ma bá tước An Đức Liệt miểu sát một gã ma pháp sư có tu vi đại sơ giai sơ kỳ, tuy rằng chức nghiệp của hắn không giống, thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ là đại sư giai sơ kỳ mà thôi, đắc tội với hỏa ma bá tước đã tiến một chân vào linh hồn giai hiển nhiên không phải hành động sáng suốt, huống hồ bản bí tịch này cũng không phải bản thân liều mạng tìm được, chỉ là may mắn vô ý mà có.
Khắc Lý Tư không nói một câu, đưa ra ký ức lam ma thạch, An Đức Liệt kiểm tra hồi lâu, một gã nữ hầu mang tới nhẫn trữ vật, bên trong có đủ ba vạn nguyên thạch, Khắc Lý Tư tiếp nhận nhẫn, không quay đầu lập tức đứng dậy rời đi.
Trên mặt của An Đức Liệt hơi hơi hiện lên một tia đắc ý, cùng với La Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của hai người rõ ràng mang theo nét sung sướng nào đó.
Lâm Khiếu Đường nhếch môi cười nhạt, hai gã này rõ ràng đã hợp tác với nhau để chèn ép tên đại đấu sư kia.
Lúc này, hoàng kim kỵ sĩ lấy ra một chiếc nhẫn nói:
“Đây là một khỏa trấn thiên giới, có thể làm cho người khác trong nháy mắt tăng nguyên lực lên gấp ba lần, thời gian duy trì có thể kéo dài tới hơn nửa canh giờ, gần đây tình hình kinh tế của ta có điểm thiếu thốn, nên muốn lấy ra đổi lấy ít nguyên thạch dùng, ra giá mười lăm vạn, trong các vị ai có thể đưa ra đủ nguyên thạch, thì chiếc nhẫn này về tay người đó, cho dù thiếu một hai vạn cũng có thể thương lượng.”
Con ngươi của Lâm Khiếu Đường co rụt lại, kiện trấn thiên giới này rõ ràng là bản thân cố ý đưa cho Pháp Mã Nhĩ bán cho Phỉ Nhã thương hội trước kia, để cho Nạp Lan U có thể ngụy trang tiến vào Phỉ Nhã thương hội lấy lại một khỏa linh vương đan và năm cây “cổ độc thi thảo” của nàng.
Trấn thiên giới không phải là trân bảo quý hiếm, thế nhưng hiển nhiên càng không phải tùy tiện có thể lấy được, hiện tại số lượng phi thường ít ỏi, hơn nữa mỗi một kiện có đặc thù ngoại hình khác nhau, Lâm Khiếu Đường có thể xác định chắc chắn rằng kiện trấn thiên giới mà gã hoàng kim kỵ sĩ kia lấy ra chính là của hắn.
La Nhĩ, An Đức Liệt và hoàng kim kỵ sĩ, ba người này chẳng lẽ lại là một phe? Trong đầu của Lâm Khiếu Đường nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, bọn họ vì sao lại phải làm như vậy đây chứ?
Ánh mắt của Lâm Khiếu Đường cuối cùng dừng lại trên người gã chiến sư với một thân trang bị vô cùng xa hoa, con mắt hơi hơi híp lại, nhanh chóng quan sát suy nghĩ kết nối, chẳng lẽ gã này là một kẻ coi tiền như rác?