Đấu Y

Chương 147: Chương 147: Tróc nã gian tế (1).




Lâm Khiếu Đường lấy hai ngón tay làm kiếm, đầu ngón tay phát ra một chùm tia sáng năm màu dài năm tấc, thong dong tiếp kiếm.

Đương đương đương…

Cao thủ so chiêu, trong nhắy mắt đã xuất thủ mấy chiêu, mỹ phụ nao nao, không nghĩ tới tên trung niên mặc trang phục gia phó cổ quái trước mắt này lại là một cao thủ đã tiến nhập vào sư giai.

Biết đối phương không kém, thế công của mỹ phụ càng dần càng trở lên sắc bén.

Tương Ngọc đứng một bên lại cực kỳ khẩn trương, hai người này đều không nên thụ thương, tiểu thư tự nhiên không cần phải nói, nhưng gã trung niên gia phó xa lạ kia nếu như có chuyện gì không hay say ra chính mình sợ là cũng phải bỏ cái mạng nhỏ này.

- Phỉ phỉ, không nên giết hắn, hắn đã hạ độc lên người ta.

Tương Ngọc thất thanh kêu lên.

Đương, Nam Cung Phỉ Phỉ chém ra một kiếm rồi thối lui ba bước, dừng thế tấn công lại hỏi:

- Tương Ngọc, ngươi nói cái gì? Hắn hạ độc lên người ngươi?

Tương Ngọc yếu đuối gật đầu. Đôi mắt đẹp của Nam Cung Phỉ Phỉ quét ngang nói:

- Lấy giải dược ra, tha cho ngươi khỏi chết!

- Có bản linh thì ngươi có thể đến lấy!

Lâm Khiếu Đường khiêu khích.

Nam Cung Phỉ Phỉ lần thứ hai nâng kiếm đe doạ:

- Giết ngươi rồi lấy giải dược sau cũng như nhau.

Khoé miệng Lâm Khiếu Đường nhếch lên thành một đường vòng cung. Vừa mới trải qua một trận quyết đấu, đối với bản lĩnh của mỹ phụ này đã có chút lý giải, nếu như không nói đến thuật pháp thì mỹ nữ này căn bản không phải đối thủ của mình.

Ngón tay Lâm Khiếu Đường bắn ra một đạo hoả đạn.

Mỹ phụ kinh hãi huy kiếm chống đỡ.

Đương…

Ánh lửa loé lên che lấp tầm nhìn. Mỹ phụ còn chưa kịp phản kích đã thấy một bàn tay loé ra kim quang nắm chặt cổ của mình.

Tay Lâm Khiếu Đường vừa thu lại, thân thể của mỹ phụ bay lên trời, tiếp tục bắn ra một hoả đạn đánh rơi trường kiếm trong tay mỹ phụ. Thân thể của mỹ phụ chuyển động, phảng phất giống như không có trọng lượng lướt ngang.

Mỹ phụ vừa mới đến trước mặt, kim trảo nắm lại, Lâm Khiếu Đường đã nắm chặt cái cổ trắng nõn của mỹ phụ, lạnh lùng nói:

- Ta chỉ là một người khách qua đường, có chút việc cá nhân cần giải quyết một chút mới phải lẻn vào Nam Cung thế gia các ngươi, chuyện của các ngươi không liên quan đến ta, vô luận là ta nhìn thấy cái gì đều coi như không thấy, tuyệt đối không nói ra ngoài. Bất quá nếu như ngươi quá cưỡng bức vậy thì không thể làm gì khác hơn là đắc tội.

- Ngươi muốn như thế nào?

Cổ bị chế trụ, hô hấp có chút khó khăn, nhưng mỹ phụ vẫn quật cường như cũ nói.

- Ta chỉ muốn gặp Uyển nhi tiểu thư một lần, sau khi gặp được tất nhiên sẽ lấy giải dược ra cho các ngươi.

Lâm Khiếu Đường gia tăng một chút lực đạo trên bàn tay.

- Khái…khái…

Mỹ phụ nhất thời không hít được không khí, áp lực trên cổ quá lớn, bóp chặt vào khí quản làm cho nàng khó chịu ho khan.

- Buông nàng ra, van cầu ngươi buông nàng ra! Cái gì ta cũng nguyện ý làm cho ngươi!

Tương Ngọc ở một bên lôi kéo cánh tay của Lâm Khiếu Đường cầu xin nói.

Trong lòng Lâm Khiếu Đường thở dài, người ta đồng tính luyến ái nhưng ái tình trong đó cũng là thiên địa chứng giám, miệng hơi ôn hoà một chút:

- Tiểu thư, ngươi có bằng lòng nói chuyện một cách hòa hảo với ta hay không?

Nước mắt của Nam Cung Phỉ Phỉ chảy ra, gian nan gật đầu, lập tức cảm thấy cổ được thả lỏng, thân thể mềm mại nhũn xuống, ngồi bệt trên mặt đất.

Tương Ngọc lập tức đi tới xoa bóp cổ của Nam Cung Phỉ Phỉ, khóc lóc nói:

- Phỉ Phỉ, đều là Tương Ngọc không tốt, hại ngươi phải chịu khổ, ngươi hãy đánh ta đi!

Nam Cung Phỉ Phỉ cũng áy náy nhìn Tương Ngọc

- Là ta không tốt, ta không nên hoài nghi ngươi, xin lỗi.

Da đầu Lâm Khiếu Đường một trận tê dại, thế nào bản thân cũng giống như một ác nhân chia rẽ đôi tình lữ người ta thề non hẹn biển

- Hai vị, không cần bi thiết như vậy, tạ hạ thực sự không có ác ý, tất cả chỉ là hiểu lầm.

Nam Cung Phỉ Phỉ vừa xoa nắn cổ vừa sợ hãi nhìn tên trung niên gia phó quỷ dị nói:

- Cái gì hiểu lầm? Ngươi tự tiện xông vào Nam Cung phủ, dùng độc uy hiếp ngươì Nam Cung gia chúng ta, thậm chí còn ẩn nấp rình trộm, những cái này lẽ nào lại là hiểm lầm.

Lâm Khiếu Đường đầu hàng nói:

- Hảo hảo hảo, tính như ta sai, các ngươi cũng đừng khóc sướt mướt như vậy nữa, nói chung hiện tại ta đã xông vào, cái không nên nhìn cũng đã nhìn rồi, chỉ cần an bài cho ta gặp mặt Uyển Nhi một lần, ta sẽ quên hết tất cả, đưa giải độc ra và ly khai!

- Chỉ có người chết mới có thể chân chính quên hết!

Nam Cung Phỉ Phỉ oán giận nói, hiển nhiên đối với người phát hiện ra bí mật lớn nhất của mình cảm thấy vô cùng căm tức.

- Chuyện hai nữ nhân phát sinh tình cảm cũng rất bình thường, tiểu thư ngươi quá mức để ý rồi, trước đây tại hạ đã gặp qua không ít người như vậy, bọn họ đều là quang minh chính đại ở cùng một chỗ, không có gì phải sợ hãi người khác nhận ra.

Lâm Khiếu Đường chỉnh trang từ ngữ nói.

- Thực sự!

Câu nói này quả thực đã chạm đến nỗi lòng của Nam Cung Phỉ Phỉ:

- Ngươi thực sự đã gặp qua những người như vậy? Ở nơi nào?

- Tại…

Lâm Khiếu Đường bĩu môi, không thể nói là mình từ thế giới kia xuyên việt, chuyển đề tài nói:

- Ta không cần phải lừa ngươi, theo ý ta mà nói không cần phải sinh ra bất cứ cái gì kỳ thị khinh bỉ, ta cảm thấy điều này rất bình thường”

Tương Ngọc cổ quái nhìn trung niên gia phó nói:

- Thực sự?

Lâm Khiếu Đường phát hiện ra càng nói càng quỷ dị, nhanh chóng ngừng câu chuyện này lại, mặt khác đặt câu hỏi:

- Tiểu thư nếu như không muốn để cho Tương Ngọc ba ngày sau độc phát thân vong thì nhanh chóng nghĩ biện pháp giúp cho tại hạ gặp mặt Uyển Nhi một lần. - Điều này cũng dễ dàng thôi thế nhưng ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì? Ta không biết gì cả, ta làm sao biết ngươi sẽ không đổi ý đây?

Nam Cung Phỉ Phỉ cảnh giác.

- Ngươi chỉ có thể tin tưởng!

Lâm Khiếu Đường cũng không trống rỗng bảo chứng cái gì.

Nam Cung Phỉ Phỉ nhấp hé miệng, trong lòng cũng biết nói nhiều lời vô ích

- Ngày mai ta sẽ thỉnh Uyển nhi sang bên này nói chuyện, đến lúc đó nhất định sẽ có một ít gia tướng đi theo, ta sẽ cho bọn chúng tạm thời lui ra ngoài, có điều gì thì nói nhanh một chút, nếu như bị người khác phát hiện ta thì ta sẽ mặc kệ không quan tâm.

- Tại hạ cảm tạ tiểu thư trước.

Lâm Khiếu Đường mỉm cười.

- Không cần, nhớ kỹ thuốc giải độc trước khi ly khai Nam Cung gia là tốt rồi.

Nam Cung Phỉ Phỉ từ trên mặt đất đứng lên, lạnh lùng nói.

Nhìn hai nữ nhân dìu nhau ra khỏi phòng, Lâm Khiếu Đường cảm giác có chút khác thường, dứt bỏ tạp niệm trong đầu, lấy ra một viên độc đan nuốt vào, ngay tại chỗ bắt đầu đả toạ nắm chặt tất cả thời gian tu luyện đấu luyện tầng thứ năm.

Tầng công pháp này, phải song song tu luyện hai loại vũ kỹ cao giai, hồn liệt chỉ và trảo long thủ vừa vặn phù hợp điều kiện, tuy rằng hồn liệt chỉ đã luyện đến tầng cao nhất, thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại.

Lúc xuất quan, Lâm Khiếu Đường vừa vặn đạt được dung lượng giá trị nguyên lực 1650 độ, đạt đến 2 tinh võ sư tiêu chuẩn, hiện tại dựa vào tiêu hoá độc đan, mỗi ngày đều đặn tăng trưởng nguyên lực lên một chút, mà nội anh và nội tinh phụ trợ phối hợp khăng khít với nhau, nội anh giống như máy hút bụi hấp thu sạch sẽ độc nguyên lực không còn một mảnh, mà nội tinh thì từng chút từng chút hấp thu, dung hợp dược lực tinh thuần của độc nguyên đan.

Từ khi nội anh được kích hoạt, Lâm Khiếu Đường phát hiện ra bình cảnh làm tu luyện bị đình tệ tựa hồ biến mất hết, chí ít hiện nay vẫn là như vậy.

Sân rộng phía bên cạnh, trong một căn phòng tầng thứ hai của tiểu lầu tinh xảo, Lâm Uyển nhi hai tay chống má ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm, hai ánh trăng ló ra chiếu sáng vằng vặc, một vàng một lam hoà lẫn.

- Khiếu Đường ca ca, Uyển nhi thật nhớ đoạn thời gian sống cùng ngươi, người của Nam Cung gia thực là đáng ghét!

Thì thào tự nói với bản thân, Lâm Uyển Nhi nằm gụi trên bàn nặng nề đi vào giấc ngủ, tác dụng phụ của tử long khí diễm khi bị kích phát quá lớn, đối với Lâm Uyển nhi đang bị gia trì cấm chế mà nói, gánh nặng lại tăng thêm rất nhiều.

Sáng sớm, bầu trời của Nam Cung phủ thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu giống như những con lợn bị giết, hai âm thanh khác nhau.

Thanh âm tại hai vị trí bất đồng hoà lẫn trong không trung.

Nam cung Bác tối hôm qua rất vui vẻ, uống mấy vò rượu mạnh, dù có một thân tu vi thâm hậu cũng không chống nổi, sáng sớm còn chưa ngủ đã giấc đã bị âm thanh như tiếng lợn kêu đánh thức, tâm tình cực kỳ bực tức.

- Tộc trưởng không tốt rồi, đại thiếu chủ và nhị thiếu chủ bị người ta đánh!

Một gã gia tướng bối rối đứng bên ngoài cửa kêu lên.

Hai vị tôn tử này mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng chung quy vẫn là đệ tử của Nam Cung gia, sau này còn phải nhờ vào bọn họ tiếp tục duy trì dòng họ, hơn nữa cha là phế vật cũng không nhất định con sẽ là phế vật, Nam Cung Bác còn trông cậy vào hai tên tiểu tử này sớm sinh cho mình vài tên chắt trai thiên tư không tồi.

Vừa nghe thấy bọn chúng bị đánh, Nam Cung Bác lập tức từ trên giường nhẩy dựng lên

- Cái gì? Bị người đánh? Ai đánh?

- Thuộc hạ không biết. thỉnh tộc trưởng tự mình đến xem một chuyến.

Tên gia tướng cúi đầu nói.

Khi Nam Cung Bác chạy đến nơi, vừa nhìn thấy liền tức giận đến mặt đỏ mang tai, đại tôn tử Nam Cung huy bị đốt mông cháy đen như than, nhị tôn tử Nam Cung Diệu thì bị một gã giang hồ đạo nhân mặt đỏ bừng giống như đang động đực đuổi theo chạy khắp phủ, hiện tại vừa lúc chạy đến căn phòng trong nội viện của Nam Cung Huy.

Nam Cung Bác giơ tay lên đánh xuống một chưởng làm cho tên giang hồ đạo nhân hôn mê, Nam Cung Diệu mới thở hổn hển dừng lại, không ngừng hít không khí, cảm kích nhìn lão cứu tinh

- Tạ ơn…tạ ơn, gia…gia gia…Hô xích hô xích (tiếng thở dốc).

Vẻ mặt của Nam Cung Huy cầu xin nói:

- Gia gia, ngươi nhất định phải làm chủ cho tôn nhi nha, đêm qua tôn nhi đang ngắm trăng vui vẻ, đột nhiên có một gã gia phó chạy đến, nói có đồ chơi tốt cho đồ tôn xem, đồ tôn liền đi theo hắn, kết quả vừa mới đến chỗ tối đã đánh lén đồ tôn, còn dùng hoả đốt mông đồ tôn, nói muốn cho đồ tôn đoạn tử tuyệt tôn, cuối cùng còn ném đồ tôn vào trong hồ nước.

Nam Cung Diệu sau đó cũng đem tất cả cáo trạng nói ra:

- Gia gia, người cũng phải làm chủ cho tôn nhi, ngày hôm qua tôn nhi cũng đang ngắm trăng, kết quả có một tên gia phó chạy đến bảo ngâm nước trà, dường như thả vật gì đó vào trong chén trà, buổi sáng ngày hôm nay Dư thiên sư ngủ ở phòng bên đột nhiên mất ý trí chạy vào phòng tôn nhi đè lên người tôn nhi, giống nhu một con chó động đực vây.

Nam Cung Bác nghe xong giận sôi lên:

- Buồn cười, các ngươi còn nhận ra mặt mũi tên gia phó đó hay không?

Nam Cung Diệu và Nam Cung Huy liên tục gật đầu. Mặt Nam Cung Bác trầm xuống, lập tức hướng sang tên gia phó bên cạnh nói:

- Lập tức phong toả toàn phủ, từ bây giờ trở đi tất cả gia phó không được rời khỏi phủ, tất cả nội viện độc lập cũng phái người tạm thời canh gác một chút, người dưới gia tướng không được phép đi lại, kẻ nào vi phạm xử theo tộc quy.

- Dạ!

Tên gia tướng lên tiếng trả lời rồi lui xuống.

Nam Cung Phỉ Phỉ sáng sớm đã muốn đi thỉnh Uyển Nhi về phòng mình nói chuyện, ai biết còn chưa ra khỏi cửa nội viện đã nghe thấy một gã gia tướng chạy đến thông báo:

- Tiểu thư, tộc trưởng vừa mới ra mệnh lệnh, toàn bộ người trong nội phủ dưới cấp gia tướng không được tự ý đi lại, tại chỗ đợi lệnh, còn tra xem trong phủ có xuất hiện khí tức khả nghi hay không, nói là hai vị thiếu gia hôm qua bị người khác đánh, hoài nghi có gian tế trà trộn vào trong phủ, muốn động viên toàn bộ người trong phủ bắt lấy kẻ đó.

- Biết rồi, ngươi đi thông tri cho những người khác, một lúc nữa ta sẽ tra xét.

Nam cung Phỉ Phỉ giả vờ bĩnh tĩnh nói, thấy tên gia tướng tiến vào sát vách tường, phía sau nhìn thấy một đám gia tướng sắc mặt nghiêm túc ba bước một trạm nhỏ, năm bước một trạm lớn đứng canh gác, Nam Cung Phỉ Phỉ phải tạm thời quay về phòng.

Nam Cung Phỉ Phỉ đề phòng người khác nghe lén chính mình, bởi vậy cố ý gia trì thêm một màn cấm chế cách âm, bởi vậy tiếng lợn kêu gào thảm thiết lúc sáng chỉ có những người trong nội viện của nàng không nghe thấy.

Lâm Khiếu Đường mặc trang phục một trung niên gia phó từ trong phòng đi ra, duỗi thắt lưng mệt mỏi, từ ngày hôm qua đến giờ Lâm Khiếu Đường vẫn chưa hề bỏ dịch dung, cũng là đề phòng vạn nhất có điều gì đó phát sinh.

Người vào người ra, Nam Cung Phỉ Phỉ và Lâm Khiếu Đường vừa vặn chạm mặt nhau, Lâm Khiếu Đường thực sự không nghĩ gì nhưng Nam Cung Phỉ Phỉ lại đỏ mặt lên, thầm nghĩ bí mật không thể cho ai biết của mình lại bị nam tử trước mắt này nhìn thấy, trong lòng có tư vị rất lạ, có chút e lệ, cũng có chút tức giận.

Bất quá Nam Cung Phỉ Phỉ là người tu luyện, thiên tư cũng không tồi, nếu như không phải đặt nhiều tâm tư vào vấn đề che giấu vấn đề của bản thân nàng thì tu vi hiện nay của nàng sợ là đã cao hơn rất nhiều.

- Có phải ngày hôm qua ngươi đánh hai vị chất nhi vô dụng của ta hay không?

Nam Cung Phỉ Phỉ ý nhị mười phần, trên khuôn mặt thiếu phụ còn thoáng hiện ra một rặng mây đỏ, nhưng thực tế lại tăng thêm một phần vẻ đẹp ngượng ngùng.

Ban đêm dù ánh trăng có sáng đên thế nào đi nữa thì cũng không thể thấy được rõ ràng, Lâm Khiếu Đường không có lòng thưởng thức mĩ sắc, nhưng lúc này nhìn lại thì thấy Nam Cung Phỉ Phỉ quả nhiên là một mĩ nhân, lại là một loại nữ tử thiếu phụ tinh khiết, cao nhã thành thục mà lại không mất đi khí tức thanh xuân.

Lâm Khiếu Đường gật đầu nói:

- Dùng vài thủ đoạn nhỏ giáo huấn mà thôi, hẳn là chưa đến nỗi đánh.

Chiếc trán tú lệ của Nam Cung Phỉ Phỉ nhăn lại:

- Ngươi coi người của Nam Cung gia là cái gì? Là trò chơi của ngươi hay sao? Tộc trưởng đã hạ lệnh truy nã, gia phó trong phủ không được tự ý đi lại, đợi lệnh tại chỗ, đang từng bước từng bước thẩm tra, gia tướng trong phủ toàn bộ đã xuất động canh giữ tất cả nội viện độc lập, không bao lâu sẽ tra đến nơi này, ta không giúp được ngươi nữa rồi, chính ngươi tự mình nghĩ biện pháp đi!

- Ngươi dự định không cứu tiểu Ngọc Ngọc của ngươi hay sao?

Lâm Khiếu Đường tuyệt không lo lắng hỏi ngược lại. Kinh qua vụ việc ngày hôm qua, Lâm Khiếu Đường đã rõ đại khái tính tình của vị đại tiểu thư này, lấy tu vi của nàng nếu như nàng không quan tâm đến Tương Ngọc mà nói thì hắn tuyệt đối không thể áp chế được nàng, tính tình thích phụ nữ này là một vấn đề rất lớn nhưng cảm tình của nàng lại thức sự đáng kích phục.

- Ta…

Nam Cung Phỉ Phỉ rất nhanh ngậm miệng, Tương Ngọc lúc này ăn mặc chỉnh tề từ trong sương phòng đi ra, giống như bình thường cẩn thận tỉ mỉ quét tước toàn bộ đình viện, mỗi một lần nhìn về phía Nam Cung Phỉ Phỉ, trong ánh mắt đều mang theo tình ý dạt dào, thân thể căng tròn lồi lõm có đủ càng làm cho Nam Cung Phỉ Phỉ rung động tâm hồn, nghĩ đến ngày hôm qua mưa gió một trận kịch liệt, thì trong lòng khó mà kìm nổi.

- Ngươi có thể dịch dung hay không?

Nam Cung Phỉ Phỉ lạnh lùng nói.

- Trùng hợp, dung mạo hiện tai của ta chính là dịch dung.

Lâm Khiếu Dường cười hì hì nói.

- Nhanh chóng đi vào gian phòng của ta, ngăn tủ có một bộ y phục nam tử, nguyên bản là ta sử dụng khi đi ra ngoài, hiện tại cho ngươi mượn một chút, giả trang như thế nào thì ngươi tự mình lo liệu, một lúc nữa nếu như tộc trưởng đến đây, ta tạm thời giúp ngươi tranh thủ chút thời gian, những việc khác cần vào chính ngươi.

Nam Cung Phỉ Phỉ cực kỳ không tình nguỵên nói.

- Tạ ơn!

Lâm Khiếu Đường chắp tay bộ dạng lãng tử nói.

Nam Cung Phỉ Phỉ vô lực nhìn Tương Ngọc đang cầm theo một cái gùi ra phơi nắng, trong lòng đã có sự oán hận chính mình vô dụng.

Lâm Khiếu Đường đã bước một chân vào sương phòng đột nhiên quay lại nói:

- Tiểu thư, mặc dù ta và ngươi chỉ là nhẫu nhiên gặp nhau, nhưng cả hai đều đối địch, bất quá tấm chân tình của ngươi ta rất kính phục, lấy thân phận của ngươi, bối cảnh, còn có tu vi, tất nhiên không cần vì một hạ nhân mà chịu thoả hiệp như vậy, liên tục bị tại hạ áp chế, điều này nói rõ ngươi thực tâm thích Tương Ngọc, một lúc nữa chờ khi thẩm tra qua đi, tại hạ chắc chắn sẽ giải độc cho Tương Ngọc trước.

Nam Cung Phỉ Phỉ hé miệng chưa trả lời, chỉ là nhìn người đó đi vào trong sương phòng, mây đen trong lòng thoáng tan đi không ít.

- Cô cô, có thể tra được khí tức khả nghi hay không?

Trong lúc Nam Cung Phỉ Phỉ đang xuất thần, bên ngoài đình viện xuất hiện những tiếng bước chân, Nam Cung Diệu đi đầu hỏi….[/Đại tiểu thư tuy có tu vi sư giai hậu kỳ, thế nhưng đạo tông chống lại võ tông khi cận chiến lại phi thường thiệt thòi, người thuộc đạo tông có thể am hiểu cận chiến cực kỳ ít.

Lâm Khiếu Đường lấy hai ngón tay làm kiếm, đầu ngón tay phát ra một chùm tia sáng năm màu dài năm tấc, thong dong tiếp kiếm.

Đương đương đương…

Cao thủ so chiêu, trong nhắy mắt đã xuất thủ mấy chiêu, mỹ phụ nao nao, không nghĩ tới tên trung niên mặc trang phục gia phó cổ quái trước mắt này lại là một cao thủ đã tiến nhập vào sư giai.

Biết đối phương không kém, thế công của mỹ phụ càng dần càng trở lên sắc bén.

Tương Ngọc đứng một bên lại cực kỳ khẩn trương, hai người này đều không nên thụ thương, tiểu thư tự nhiên không cần phải nói, nhưng gã trung niên gia phó xa lạ kia nếu như có chuyện gì không hay say ra chính mình sợ là cũng phải bỏ cái mạng nhỏ này.

- Phỉ phỉ, không nên giết hắn, hắn đã hạ độc lên người ta.

Tương Ngọc thất thanh kêu lên.

Đương, Nam Cung Phỉ Phỉ chém ra một kiếm rồi thối lui ba bước, dừng thế tấn công lại hỏi:

- Tương Ngọc, ngươi nói cái gì? Hắn hạ độc lên người ngươi?

Tương Ngọc yếu đuối gật đầu. Đôi mắt đẹp của Nam Cung Phỉ Phỉ quét ngang nói:

- Lấy giải dược ra, tha cho ngươi khỏi chết!

- Có bản linh thì ngươi có thể đến lấy!

Lâm Khiếu Đường khiêu khích.

Nam Cung Phỉ Phỉ lần thứ hai nâng kiếm đe doạ:

- Giết ngươi rồi lấy giải dược sau cũng như nhau.

Khoé miệng Lâm Khiếu Đường nhếch lên thành một đường vòng cung. Vừa mới trải qua một trận quyết đấu, đối với bản lĩnh của mỹ phụ này đã có chút lý giải, nếu như không nói đến thuật pháp thì mỹ nữ này căn bản không phải đối thủ của mình.

Ngón tay Lâm Khiếu Đường bắn ra một đạo hoả đạn.

Mỹ phụ kinh hãi huy kiếm chống đỡ.

Đương…

Ánh lửa loé lên che lấp tầm nhìn. Mỹ phụ còn chưa kịp phản kích đã thấy một bàn tay loé ra kim quang nắm chặt cổ của mình.

Tay Lâm Khiếu Đường vừa thu lại, thân thể của mỹ phụ bay lên trời, tiếp tục bắn ra một hoả đạn đánh rơi trường kiếm trong tay mỹ phụ. Thân thể của mỹ phụ chuyển động, phảng phất giống như không có trọng lượng lướt ngang.

Mỹ phụ vừa mới đến trước mặt, kim trảo nắm lại, Lâm Khiếu Đường đã nắm chặt cái cổ trắng nõn của mỹ phụ, lạnh lùng nói:

- Ta chỉ là một người khách qua đường, có chút việc cá nhân cần giải quyết một chút mới phải lẻn vào Nam Cung thế gia các ngươi, chuyện của các ngươi không liên quan đến ta, vô luận là ta nhìn thấy cái gì đều coi như không thấy, tuyệt đối không nói ra ngoài. Bất quá nếu như ngươi quá cưỡng bức vậy thì không thể làm gì khác hơn là đắc tội.

- Ngươi muốn như thế nào?

Cổ bị chế trụ, hô hấp có chút khó khăn, nhưng mỹ phụ vẫn quật cường như cũ nói.

- Ta chỉ muốn gặp Uyển nhi tiểu thư một lần, sau khi gặp được tất nhiên sẽ lấy giải dược ra cho các ngươi.

Lâm Khiếu Đường gia tăng một chút lực đạo trên bàn tay.

- Khái…khái…

Mỹ phụ nhất thời không hít được không khí, áp lực trên cổ quá lớn, bóp chặt vào khí quản làm cho nàng khó chịu ho khan.

- Buông nàng ra, van cầu ngươi buông nàng ra! Cái gì ta cũng nguyện ý làm cho ngươi!

Tương Ngọc ở một bên lôi kéo cánh tay của Lâm Khiếu Đường cầu xin nói.

Trong lòng Lâm Khiếu Đường thở dài, người ta đồng tính luyến ái nhưng ái tình trong đó cũng là thiên địa chứng giám, miệng hơi ôn hoà một chút:

- Tiểu thư, ngươi có bằng lòng nói chuyện một cách hòa hảo với ta hay không?

Nước mắt của Nam Cung Phỉ Phỉ chảy ra, gian nan gật đầu, lập tức cảm thấy cổ được thả lỏng, thân thể mềm mại nhũn xuống, ngồi bệt trên mặt đất.

Tương Ngọc lập tức đi tới xoa bóp cổ của Nam Cung Phỉ Phỉ, khóc lóc nói:

- Phỉ Phỉ, đều là Tương Ngọc không tốt, hại ngươi phải chịu khổ, ngươi hãy đánh ta đi!

Nam Cung Phỉ Phỉ cũng áy náy nhìn Tương Ngọc

- Là ta không tốt, ta không nên hoài nghi ngươi, xin lỗi.

Da đầu Lâm Khiếu Đường một trận tê dại, thế nào bản thân cũng giống như một ác nhân chia rẽ đôi tình lữ người ta thề non hẹn biển

- Hai vị, không cần bi thiết như vậy, tạ hạ thực sự không có ác ý, tất cả chỉ là hiểu lầm.

Nam Cung Phỉ Phỉ vừa xoa nắn cổ vừa sợ hãi nhìn tên trung niên gia phó quỷ dị nói:

- Cái gì hiểu lầm? Ngươi tự tiện xông vào Nam Cung phủ, dùng độc uy hiếp ngươì Nam Cung gia chúng ta, thậm chí còn ẩn nấp rình trộm, những cái này lẽ nào lại là hiểm lầm.

Lâm Khiếu Đường đầu hàng nói:

- Hảo hảo hảo, tính như ta sai, các ngươi cũng đừng khóc sướt mướt như vậy nữa, nói chung hiện tại ta đã xông vào, cái không nên nhìn cũng đã nhìn rồi, chỉ cần an bài cho ta gặp mặt Uyển Nhi một lần, ta sẽ quên hết tất cả, đưa giải độc ra và ly khai!

- Chỉ có người chết mới có thể chân chính quên hết!

Nam Cung Phỉ Phỉ oán giận nói, hiển nhiên đối với người phát hiện ra bí mật lớn nhất của mình cảm thấy vô cùng căm tức.

- Chuyện hai nữ nhân phát sinh tình cảm cũng rất bình thường, tiểu thư ngươi quá mức để ý rồi, trước đây tại hạ đã gặp qua không ít người như vậy, bọn họ đều là quang minh chính đại ở cùng một chỗ, không có gì phải sợ hãi người khác nhận ra.

Lâm Khiếu Đường chỉnh trang từ ngữ nói.

- Thực sự!

Câu nói này quả thực đã chạm đến nỗi lòng của Nam Cung Phỉ Phỉ:

- Ngươi thực sự đã gặp qua những người như vậy? Ở nơi nào?

- Tại…

Lâm Khiếu Đường bĩu môi, không thể nói là mình từ thế giới kia xuyên việt, chuyển đề tài nói:

- Ta không cần phải lừa ngươi, theo ý ta mà nói không cần phải sinh ra bất cứ cái gì kỳ thị khinh bỉ, ta cảm thấy điều này rất bình thường”

Tương Ngọc cổ quái nhìn trung niên gia phó nói:

- Thực sự?

Lâm Khiếu Đường phát hiện ra càng nói càng quỷ dị, nhanh chóng ngừng câu chuyện này lại, mặt khác đặt câu hỏi:

- Tiểu thư nếu như không muốn để cho Tương Ngọc ba ngày sau độc phát thân vong thì nhanh chóng nghĩ biện pháp giúp cho tại hạ gặp mặt Uyển Nhi một lần. - Điều này cũng dễ dàng thôi thế nhưng ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì? Ta không biết gì cả, ta làm sao biết ngươi sẽ không đổi ý đây?

Nam Cung Phỉ Phỉ cảnh giác.

- Ngươi chỉ có thể tin tưởng!

Lâm Khiếu Đường cũng không trống rỗng bảo chứng cái gì.

Nam Cung Phỉ Phỉ nhấp hé miệng, trong lòng cũng biết nói nhiều lời vô ích

- Ngày mai ta sẽ thỉnh Uyển nhi sang bên này nói chuyện, đến lúc đó nhất định sẽ có một ít gia tướng đi theo, ta sẽ cho bọn chúng tạm thời lui ra ngoài, có điều gì thì nói nhanh một chút, nếu như bị người khác phát hiện ta thì ta sẽ mặc kệ không quan tâm.

- Tại hạ cảm tạ tiểu thư trước.

Lâm Khiếu Đường mỉm cười.

- Không cần, nhớ kỹ thuốc giải độc trước khi ly khai Nam Cung gia là tốt rồi.

Nam Cung Phỉ Phỉ từ trên mặt đất đứng lên, lạnh lùng nói.

Nhìn hai nữ nhân dìu nhau ra khỏi phòng, Lâm Khiếu Đường cảm giác có chút khác thường, dứt bỏ tạp niệm trong đầu, lấy ra một viên độc đan nuốt vào, ngay tại chỗ bắt đầu đả toạ nắm chặt tất cả thời gian tu luyện đấu luyện tầng thứ năm.

Tầng công pháp này, phải song song tu luyện hai loại vũ kỹ cao giai, hồn liệt chỉ và trảo long thủ vừa vặn phù hợp điều kiện, tuy rằng hồn liệt chỉ đã luyện đến tầng cao nhất, thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại.

Lúc xuất quan, Lâm Khiếu Đường vừa vặn đạt được dung lượng giá trị nguyên lực 1650 độ, đạt đến 2 tinh võ sư tiêu chuẩn, hiện tại dựa vào tiêu hoá độc đan, mỗi ngày đều đặn tăng trưởng nguyên lực lên một chút, mà nội anh và nội tinh phụ trợ phối hợp khăng khít với nhau, nội anh giống như máy hút bụi hấp thu sạch sẽ độc nguyên lực không còn một mảnh, mà nội tinh thì từng chút từng chút hấp thu, dung hợp dược lực tinh thuần của độc nguyên đan.

Từ khi nội anh được kích hoạt, Lâm Khiếu Đường phát hiện ra bình cảnh làm tu luyện bị đình tệ tựa hồ biến mất hết, chí ít hiện nay vẫn là như vậy.

Sân rộng phía bên cạnh, trong một căn phòng tầng thứ hai của tiểu lầu tinh xảo, Lâm Uyển nhi hai tay chống má ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm, hai ánh trăng ló ra chiếu sáng vằng vặc, một vàng một lam hoà lẫn.

- Khiếu Đường ca ca, Uyển nhi thật nhớ đoạn thời gian sống cùng ngươi, người của Nam Cung gia thực là đáng ghét!

Thì thào tự nói với bản thân, Lâm Uyển Nhi nằm gụi trên bàn nặng nề đi vào giấc ngủ, tác dụng phụ của tử long khí diễm khi bị kích phát quá lớn, đối với Lâm Uyển nhi đang bị gia trì cấm chế mà nói, gánh nặng lại tăng thêm rất nhiều.

Sáng sớm, bầu trời của Nam Cung phủ thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu giống như những con lợn bị giết, hai âm thanh khác nhau.

Thanh âm tại hai vị trí bất đồng hoà lẫn trong không trung.

Nam cung Bác tối hôm qua rất vui vẻ, uống mấy vò rượu mạnh, dù có một thân tu vi thâm hậu cũng không chống nổi, sáng sớm còn chưa ngủ đã giấc đã bị âm thanh như tiếng lợn kêu đánh thức, tâm tình cực kỳ bực tức.

- Tộc trưởng không tốt rồi, đại thiếu chủ và nhị thiếu chủ bị người ta đánh!

Một gã gia tướng bối rối đứng bên ngoài cửa kêu lên.

Hai vị tôn tử này mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng chung quy vẫn là đệ tử của Nam Cung gia, sau này còn phải nhờ vào bọn họ tiếp tục duy trì dòng họ, hơn nữa cha là phế vật cũng không nhất định con sẽ là phế vật, Nam Cung Bác còn trông cậy vào hai tên tiểu tử này sớm sinh cho mình vài tên chắt trai thiên tư không tồi.

Vừa nghe thấy bọn chúng bị đánh, Nam Cung Bác lập tức từ trên giường nhẩy dựng lên

- Cái gì? Bị người đánh? Ai đánh?

- Thuộc hạ không biết. thỉnh tộc trưởng tự mình đến xem một chuyến.

Tên gia tướng cúi đầu nói.

Khi Nam Cung Bác chạy đến nơi, vừa nhìn thấy liền tức giận đến mặt đỏ mang tai, đại tôn tử Nam Cung huy bị đốt mông cháy đen như than, nhị tôn tử Nam Cung Diệu thì bị một gã giang hồ đạo nhân mặt đỏ bừng giống như đang động đực đuổi theo chạy khắp phủ, hiện tại vừa lúc chạy đến căn phòng trong nội viện của Nam Cung Huy.

Nam Cung Bác giơ tay lên đánh xuống một chưởng làm cho tên giang hồ đạo nhân hôn mê, Nam Cung Diệu mới thở hổn hển dừng lại, không ngừng hít không khí, cảm kích nhìn lão cứu tinh

- Tạ ơn…tạ ơn, gia…gia gia…Hô xích hô xích (tiếng thở dốc).

Vẻ mặt của Nam Cung Huy cầu xin nói:

- Gia gia, ngươi nhất định phải làm chủ cho tôn nhi nha, đêm qua tôn nhi đang ngắm trăng vui vẻ, đột nhiên có một gã gia phó chạy đến, nói có đồ chơi tốt cho đồ tôn xem, đồ tôn liền đi theo hắn, kết quả vừa mới đến chỗ tối đã đánh lén đồ tôn, còn dùng hoả đốt mông đồ tôn, nói muốn cho đồ tôn đoạn tử tuyệt tôn, cuối cùng còn ném đồ tôn vào trong hồ nước.

Nam Cung Diệu sau đó cũng đem tất cả cáo trạng nói ra:

- Gia gia, người cũng phải làm chủ cho tôn nhi, ngày hôm qua tôn nhi cũng đang ngắm trăng, kết quả có một tên gia phó chạy đến bảo ngâm nước trà, dường như thả vật gì đó vào trong chén trà, buổi sáng ngày hôm nay Dư thiên sư ngủ ở phòng bên đột nhiên mất ý trí chạy vào phòng tôn nhi đè lên người tôn nhi, giống nhu một con chó động đực vây.

Nam Cung Bác nghe xong giận sôi lên:

- Buồn cười, các ngươi còn nhận ra mặt mũi tên gia phó đó hay không?

Nam Cung Diệu và Nam Cung Huy liên tục gật đầu. Mặt Nam Cung Bác trầm xuống, lập tức hướng sang tên gia phó bên cạnh nói:

- Lập tức phong toả toàn phủ, từ bây giờ trở đi tất cả gia phó không được rời khỏi phủ, tất cả nội viện độc lập cũng phái người tạm thời canh gác một chút, người dưới gia tướng không được phép đi lại, kẻ nào vi phạm xử theo tộc quy.

- Dạ!

Tên gia tướng lên tiếng trả lời rồi lui xuống.

Nam Cung Phỉ Phỉ sáng sớm đã muốn đi thỉnh Uyển Nhi về phòng mình nói chuyện, ai biết còn chưa ra khỏi cửa nội viện đã nghe thấy một gã gia tướng chạy đến thông báo:

- Tiểu thư, tộc trưởng vừa mới ra mệnh lệnh, toàn bộ người trong nội phủ dưới cấp gia tướng không được tự ý đi lại, tại chỗ đợi lệnh, còn tra xem trong phủ có xuất hiện khí tức khả nghi hay không, nói là hai vị thiếu gia hôm qua bị người khác đánh, hoài nghi có gian tế trà trộn vào trong phủ, muốn động viên toàn bộ người trong phủ bắt lấy kẻ đó.

- Biết rồi, ngươi đi thông tri cho những người khác, một lúc nữa ta sẽ tra xét.

Nam cung Phỉ Phỉ giả vờ bĩnh tĩnh nói, thấy tên gia tướng tiến vào sát vách tường, phía sau nhìn thấy một đám gia tướng sắc mặt nghiêm túc ba bước một trạm nhỏ, năm bước một trạm lớn đứng canh gác, Nam Cung Phỉ Phỉ phải tạm thời quay về phòng.

Nam Cung Phỉ Phỉ đề phòng người khác nghe lén chính mình, bởi vậy cố ý gia trì thêm một màn cấm chế cách âm, bởi vậy tiếng lợn kêu gào thảm thiết lúc sáng chỉ có những người trong nội viện của nàng không nghe thấy.

Lâm Khiếu Đường mặc trang phục một trung niên gia phó từ trong phòng đi ra, duỗi thắt lưng mệt mỏi, từ ngày hôm qua đến giờ Lâm Khiếu Đường vẫn chưa hề bỏ dịch dung, cũng là đề phòng vạn nhất có điều gì đó phát sinh.

Người vào người ra, Nam Cung Phỉ Phỉ và Lâm Khiếu Đường vừa vặn chạm mặt nhau, Lâm Khiếu Đường thực sự không nghĩ gì nhưng Nam Cung Phỉ Phỉ lại đỏ mặt lên, thầm nghĩ bí mật không thể cho ai biết của mình lại bị nam tử trước mắt này nhìn thấy, trong lòng có tư vị rất lạ, có chút e lệ, cũng có chút tức giận.

Bất quá Nam Cung Phỉ Phỉ là người tu luyện, thiên tư cũng không tồi, nếu như không phải đặt nhiều tâm tư vào vấn đề che giấu vấn đề của bản thân nàng thì tu vi hiện nay của nàng sợ là đã cao hơn rất nhiều.

- Có phải ngày hôm qua ngươi đánh hai vị chất nhi vô dụng của ta hay không?

Nam Cung Phỉ Phỉ ý nhị mười phần, trên khuôn mặt thiếu phụ còn thoáng hiện ra một rặng mây đỏ, nhưng thực tế lại tăng thêm một phần vẻ đẹp ngượng ngùng.

Ban đêm dù ánh trăng có sáng đên thế nào đi nữa thì cũng không thể thấy được rõ ràng, Lâm Khiếu Đường không có lòng thưởng thức mĩ sắc, nhưng lúc này nhìn lại thì thấy Nam Cung Phỉ Phỉ quả nhiên là một mĩ nhân, lại là một loại nữ tử thiếu phụ tinh khiết, cao nhã thành thục mà lại không mất đi khí tức thanh xuân.

Lâm Khiếu Đường gật đầu nói:

- Dùng vài thủ đoạn nhỏ giáo huấn mà thôi, hẳn là chưa đến nỗi đánh.

Chiếc trán tú lệ của Nam Cung Phỉ Phỉ nhăn lại:

- Ngươi coi người của Nam Cung gia là cái gì? Là trò chơi của ngươi hay sao? Tộc trưởng đã hạ lệnh truy nã, gia phó trong phủ không được tự ý đi lại, đợi lệnh tại chỗ, đang từng bước từng bước thẩm tra, gia tướng trong phủ toàn bộ đã xuất động canh giữ tất cả nội viện độc lập, không bao lâu sẽ tra đến nơi này, ta không giúp được ngươi nữa rồi, chính ngươi tự mình nghĩ biện pháp đi!

- Ngươi dự định không cứu tiểu Ngọc Ngọc của ngươi hay sao?

Lâm Khiếu Đường tuyệt không lo lắng hỏi ngược lại. Kinh qua vụ việc ngày hôm qua, Lâm Khiếu Đường đã rõ đại khái tính tình của vị đại tiểu thư này, lấy tu vi của nàng nếu như nàng không quan tâm đến Tương Ngọc mà nói thì hắn tuyệt đối không thể áp chế được nàng, tính tình thích phụ nữ này là một vấn đề rất lớn nhưng cảm tình của nàng lại thức sự đáng kích phục.

- Ta…

Nam Cung Phỉ Phỉ rất nhanh ngậm miệng, Tương Ngọc lúc này ăn mặc chỉnh tề từ trong sương phòng đi ra, giống như bình thường cẩn thận tỉ mỉ quét tước toàn bộ đình viện, mỗi một lần nhìn về phía Nam Cung Phỉ Phỉ, trong ánh mắt đều mang theo tình ý dạt dào, thân thể căng tròn lồi lõm có đủ càng làm cho Nam Cung Phỉ Phỉ rung động tâm hồn, nghĩ đến ngày hôm qua mưa gió một trận kịch liệt, thì trong lòng khó mà kìm nổi.

- Ngươi có thể dịch dung hay không?

Nam Cung Phỉ Phỉ lạnh lùng nói.

- Trùng hợp, dung mạo hiện tai của ta chính là dịch dung.

Lâm Khiếu Dường cười hì hì nói.

- Nhanh chóng đi vào gian phòng của ta, ngăn tủ có một bộ y phục nam tử, nguyên bản là ta sử dụng khi đi ra ngoài, hiện tại cho ngươi mượn một chút, giả trang như thế nào thì ngươi tự mình lo liệu, một lúc nữa nếu như tộc trưởng đến đây, ta tạm thời giúp ngươi tranh thủ chút thời gian, những việc khác cần vào chính ngươi.

Nam Cung Phỉ Phỉ cực kỳ không tình nguỵên nói.

- Tạ ơn!

Lâm Khiếu Đường chắp tay bộ dạng lãng tử nói.

Nam Cung Phỉ Phỉ vô lực nhìn Tương Ngọc đang cầm theo một cái gùi ra phơi nắng, trong lòng đã có sự oán hận chính mình vô dụng.

Lâm Khiếu Đường đã bước một chân vào sương phòng đột nhiên quay lại nói:

- Tiểu thư, mặc dù ta và ngươi chỉ là nhẫu nhiên gặp nhau, nhưng cả hai đều đối địch, bất quá tấm chân tình của ngươi ta rất kính phục, lấy thân phận của ngươi, bối cảnh, còn có tu vi, tất nhiên không cần vì một hạ nhân mà chịu thoả hiệp như vậy, liên tục bị tại hạ áp chế, điều này nói rõ ngươi thực tâm thích Tương Ngọc, một lúc nữa chờ khi thẩm tra qua đi, tại hạ chắc chắn sẽ giải độc cho Tương Ngọc trước.

Nam Cung Phỉ Phỉ hé miệng chưa trả lời, chỉ là nhìn người đó đi vào trong sương phòng, mây đen trong lòng thoáng tan đi không ít.

- Cô cô, có thể tra được khí tức khả nghi hay không?

Trong lúc Nam Cung Phỉ Phỉ đang xuất thần, bên ngoài đình viện xuất hiện những tiếng bước chân, Nam Cung Diệu đi đầu hỏi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.