Lực hút không gian vừa mới tàn sát bừa bãi khắp nơi lập tức bị ngăn cản lại, bốn phía trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
“Đây là lực lượng của thiên nguyên thánh bảo sao?”
Lâm Khiếu Đường ngửa đầu nhìn về phía lỗ hổng không gian, trong lòng bình tĩnh hỏi. Rốt cuộc thì hắn cũng đã hiểu được vì sao thời kỳ viễn cổ lại có nhiều tu luyện giả có thể dễ dàng phi thăng thượng giới đến như vậy. Chỉ mấy thiên nguyên thánh bảo này đã có lực lượng để chống lại uy năng của không gian.
Có Lâm Khiếu Đường bên cạnh, tâm tình của Lâm Uyển Nhi so với trước đây bình thản hơn rất nhiều, cho dù Âm Quỷ Lão Ma, một trong những đầu sỏ tạo nên cái chết của phụ thân mình cách đó không xa, trong lòng Lâm Uyển Nhi cũng không sinh ra nhiều gợn sóng, nếu như trước đây thì chắc hẳn nàng sẽ liều lĩnh khởi xướng tấn công.
Khi đó Lâm Uyển Nhi cô đơn tâm lãng, đối với tương lai của chính mình vô cùng mờ mịt, một lòng suy nghĩ cách báo thù. Thế nhưng từ thời khắc Lâm Khiếu Đường xuất hiện, Lâm Uyển Nhi biết chính mình không hề cô đơn, đối với tương lai lại tràn đầy tưởng tượng mong chờ, tâm tình bình thản hơn rất nhiều, cừu nhất định phải báo, thế nhưng nàng cũng không cần phải quá mức sốt ruột.
- Sứ giả đại nhân, ngươi bội ước rồi!
Trên cao, môt thanh âm u lãnh vang lên. Khuôn mặt Hàn Nguyệt Tiên Tử lộ vẻ sương lạnh, chậm rãi từ trên cao rơi xuống.
- Hàn Nguyệt, bản tôn mượn hai kiện pháp bảo kia dùng một chút, đợi khi bản tôn thoát khỏi chỗ này liền trả, không tính bội ước!
Ngữ khí của Ma Tôn Sứ Giả vẫn có chút dư địa như cũ, nhưng diện mục lại âm trầm dữ tợn không gì sánh được. Trong mơ hồ tựa hồ có điểm không tiếp tục nhường nhịn.
- Sao? Mượn dùng? Sứ giả đại nhân, ngươi coi thường bản cung không biết cái gì sao? Thiên nguyên thánh bảo tuy rằng vô cùng cường đại, thế nhưng một khi đối kháng với lực lượng không gian sẽ tương hỗ trung hòa, thậm chí hoàn toàn biến mất, khi hai kiện bảo bối và không gian lực trung hòa, ngươi lấy cái gì để trả cho bản cung?
Khẩu khí của Hàn Nguyệt Tiên Tử so với trước kia rõ ràng biến đổi rất lớn.
Trước đó trong hơn mười kiện pháp bảo Ma Tôn Sứ Giả giao cho Hàn Nguyệt Tiên Tử, chân chính thiên nguyên thánh bảo kỳ thực chỉ có bốn năm kiện mà thôi, trong đó phật hoàng đao và long văn kiếm có giá trị lớn nhất, những pháp bảo khác cùng lắm chỉ tính như làm nền mà thôi.
Hiện tại dùng hai kiện pháp bảo này để chặn lại lỗ hổng không gian, bằng với đi tong hết, Hàn Nguyệt Tiên Tử từ vị trí người thắng lợi trở về đột nhiên biến thành tay trắng, làm sao không làm cho vị tiên tử thượng giới này không tức giận.
Nhìn thấy nữ tử thần bí kia muốn xuất thủ, mấy tu luyện giả hạ giới hơi lộ ra nét hòa hoãn, lúc này Nguyên Thủy Ma Tộc đã hết đi hơn phân nửa, chỉ còn lại một kẻ cuối cùng mà thôi, vô luận như thế nào thì tình thế đã lặng lẽ biến đổi.
- Hàn Nguyệt, ngươi không sợ làm cho Ma Tôn đại nhân tức giận hay sao?
Ma Tôn Sứ Giả lại một lần nữa uy hiếp nói.
- Sứ giả đại nhân, ngươi bị phong ấn mấy vạn năm rồi, chẳng lẽ còn cho rằng thượng giới vẫn cắt cứ giống như trước đây sao?
Hàn Nguyệt Tiên Tử lạnh lùng nói.
Sắc mặt Ma Tôn Sứ Giả có hơi chút khó coi, trong lòng của hắn đương nhiên rõ ràng chính mình hôm nay không có bao nhiêu hiểu biết đối với thượng giới, vẫn cường điệu Ma Tôn chỉ là ôm tâm lý may mắn mà thôi.
Vèo!
Một bông tuyết nhìn như vô hại từ trong tay Hàn Nguyệt Tiên Tử bắn ra ngoài.
Sắc mặt Ma Tôn Sứ Giả đại biến.
- Băng cực hàn tinh!
Dứt lời trên tay liền khởi động một chiếc hắc thuẫn.
Ầm…
Bông tuyết va chạm với hắc thuẫn, một cỗ lực lượng cực mạnh truyền tới. Ma Tôn Sứ Giả trực tiếp bị đánh bay đi, mà trung tâm vụ va chạm thì bộc phát ra cỗ hàn khí vô cùng cường đại.
Hàn khí tràn ra xung quanh, năm đại phong ma tế đàn trong nháy mắt bị đóng thành băng.
Trước đó để trốn tranh lực hút không gian, mọi người tứ tán khắp nơi, chúng tu từ lâu đã ở bên ngoài mấy nghìn trượng nhưng vẫn bị ảnh hưởng như cũ, một số người cách hơi gần một chút trực tiếp bị đông cứng thành băng.
Nắm tay của Ma Tôn Sứ Giả cũng bị nhiễm một tầng băng trắng, hơi rung lên tức thì phát ra ma khí, hòa tan toàn bộ tầng băng trắng kia.
Khoảng cách gần Ma Tôn Sứ Giả nhất là ba đại cao thủ liên tục kêu khổ không thôi, căn bản không nghĩ tới bông tuyết nhìn rất bình thường kia lại có thể bộc phát ra hàn khí cường đại tới như vậy.
Cửu Đỉnh Công liều mạng chịu nội thượng dốc sức bức hết hàn khí ra ngoài cơ thể, sau đó lập tức thoát khỏi trung tam hàn khí tới bên người Thượng Quan Dao.
Hai vị viện thủ Tiềm Long Viện thì khi nửa người bị đông cứng thành băng, lập tức xuất ra tuyệt học, sau đó chật vật chạy ra khỏi trung tâm hàn khí, chịu chút thương thế nhẹ.
Hơn mười bị đại tu sư dưới một kích này ở một trình độ khác nhau đều có tổn thương, lập tức chạy ra xa, không dám tới gần.
Lâm Uyển Nhi và Triển Thanh Nhu cách trung tâm hàn khí tương đối gần, bất quá cũng may có Lâm Khiếu Đường đứng trước che chắn cho nhị nữ. Nhị nữ không phải chịu nhiều ảnh hưởng của hàn khí, chỉ hơi vận chuyển khí nguyên trên người liền có thể hóa giải được.
Nhìn bóng lưng màu tím che trước mặt chính mình, sắc mặt Triển Thanh Nhu có hơi chút tái nhợt, tâm tình rối loạn, trong lòng nàng rất rõ ràng, nguyên nhân có được sự che trở của Lâm Khiếu Đường, hoàn toàn là vì Lâm Uyển Nhi đứng bên cạnh, cùng với chính mình không có quan hệ gì, không biết vì sao loại cảm giác vô duyên này làm cho nàng thấy thật cô độc thê lương.
Cỗ hàn băng khí kia kỳ thực đối với Lâm Khiếu Đường không hề nhẹ nhàng, vừa rồi bằng vào một tia lôi điện màu vàng mới chống đỡ lại được, độc nguyên lực trong cơ thể cũng góp phần quan trọng, kịch độc chi nguyên đối với pháp thuật băng hệ có lực miễn dịch trời sinh.
Hơn mười vị đại tu sư rời khỏi hơn trăm trượng, sắc mặt cả đám đều khiếp sợ nhìn về phía hư không cách đó hơn tám mươi trượng nơi đó đang có bốn người đang huyền phù chia làm ba nhóm tỏa ra theo hình cung, trong đó hai người là viện thủ Tiềm Long Viện, Mục Bách Thông và Hình Hướng Thiên, bọn họ đều đơn độc huyền phù trong không trung.
Một nhóm nữa dẫn đầu là Cửu Đỉnh Công bảo bộ Thượng Quan Dao, còn có đại hộ pháp Cửu Đỉnh Sơn Phong Bạc.
Nhóm người cuối cùng này cũng là nguyên nhân khiến cho các đại tu sư cảm thấy vô cùng khiếp sợ, một người thanh niên mặc tử bào che chở trước người hai nữ tu tuyệt sắc, dễ dàng ngăn cản được cỗ hàn khí cường đại tới biến thái bên ngoài.
- A! Nếu lão phu nhớ không lầm thì người thanh niên kia chính là đệ tam nguyên lão của Thiên Hà Tông năm đó!
Cực Ám Ma Quân Nam Cung Lân kinh dị nói.
Trước đó bốn ma tướng hợp thể thành hai ma tướng, do tình hình chiến đấu quá mức kịch liệt, cũng quá nguy hiểm, cho nên vị đại tu sư Ma Tông này cũng không chú ý lắm tới mọi chuyện xảy ra xung quanh, không nhìn thấy rõ người thanh niên xa lạ đột nhiên xuất hiện, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng.
Trên mặt các vị đại tu sư khác nhất thời biến sắc, bởi vì vị đệ tam nguyên lão này cơ bản đã xác nhận chết trận tại Đại Hạ quốc, huống hồ đối với dung mạo của hắn chưa từng chú ý qua, bởi vậy ký ức không quá rõ ràng. Dù sao truyền kỳ năm đó bất quá chỉ là một tu luyện giả linh hồn giai mà thôi, tu vi này dù có nổi tiếng cũng không thể khiến những đại tu sư này coi trọng, nhiều lắm chỉ là một quân cờ dùng để tùy ý khiêu khích mà thôi, chết thì chết.
Thế nhưng giờ khắc này, những vị đại tu sư đã từng có duyên gặp mặt với vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông năm đó, trong ánh mắt cả đám đều hiện lên vẻ không thể nào tin tưởng và nghi hoặc.
Đặc biệt là mấy vị minh chủ Nam Xuyên Giới, nội tâm chấn động rất lớn, thứ nhì đó là mấy vị đại tu sư của Đại Hạ và liên minh thảo nguyên.
Người thanh niên mặc tử bào từ khi xuất hiện luôn gây ra trùng kích thật lớn cho chúng ta, hơn nữa một lần mạnh mẽ hơn một lần.
Cỗ băng hàn khí kia, càng gần với trung tâm thì càng mãnh liệt, coi như là đại tu sư cũng phải rời khỏi đó hơn hai trăm trượng mới miễn cưỡng chống đỡ được, tuy rằng hơn mười vị đại tu sư đánh khá lâu đã tương đối kiệt sức, tự nhiên không thể bằng được trạng thái đỉnh phong, thế nhưng người thanh niên mặc tử bào cũng đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, đồng thời còn chém chết hợp thể Huyết Ma, lại còn bảo vệ hai nữ tu đằng sau dưới tình huống cách trung tâm băng hàn khí gần như vậy, biểu hiện không hề kém hơn so với tam đại cao thủ, điều này đã đủ chứng minh thực lực của người thanh niên mặc tử bào này tương đương với tam đại cao thủ.
Bất luận vị đại tu sư nào cũng không thể tiếp tục tiến thêm một bước, cho dù bọn họ có khôi phục lại toàn bộ khí nguyên thì cũng chỉ có thể đến gần ba bốn mươi trượng mà thôi, tuyệt đối không thể đạt tới vị trí của người thanh niên mặc tử bảo và tam đại cao thủ.
Trong lòng hơn mười vị đại tu sư đều rất rõ ràng, trước đó nếu không phải người thanh niên mặc tử bào phân tán lực chú ý của ma đầu thì số lượng đại tu sư còn sống sót sợ là phải giảm đi ít nhất ba người.
Những tu luyện giả đỉnh cao nhất kim tự tháp hạ giới tuy rằng có khả năng hợp lực giết chết ma đầu hợp thể, thế nhưng nhất định phải thành lập trên điều kiện tổn thất thật lớn, tuyệt đối không thể nhẹ nhàng giải quyết đối thủ như người thanh niên mặc tử bào kia.
Trên đại lục Kỳ Đông lẽ nào đã xuất hiện tứ đại cao thủ rồi sao? Nghìn năm qua, chí ít có hơn mười tu luyện giả đạt lục tục đạt tới tu vi địa vương giai hậu kỳ, thế nhưng ngoài tam đại cao thủ vô hạn tiếp cận với đế giai thậm chí là giả đế giai một nghìn năm trước ra thì một người cũng không có. Lẽ nào ngày hôm nay vị cao thủ thứ tư rốt cuộc đã xuất hiện rồi sao.
Một một đại tu sư nhìn vào bóng lưng của người thanh niên mặc tử bào và tam đại cao thủ đều xuất hiện ý nghĩ này trong đầu.
Thế nhưng làm cho các vị đại tu sư không thể nào lý giải được chính là, người thanh niên mặc tử bào kia nhìn thế nào cũng vẫn chỉ duy trì tại tu vi địa vương giai trung kỳ đỉnh phong, về phần địa vương giai đỉnh phong hay giả đế giai còn xa mới đạt được.
- Tam đệ?
Hồng Chiến ý thức không rõ dưới sự giúp đỡ của U Minh Lão Tổ chậm rãi chữa thương, rốt cuộc cũng đã tỉnh táo lại, mơ hai mắt ra, câu đầu tiên chính là la lên.
U Minh Lão Tổ đối với chuyện Hồng Chiến nhiều năm trước từng kết bái một vị tam đệ cũng biết được một ít, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, năm đó người thanh niên này mới chỉ có tu vi linh hồn giai, cư nhiên chỉ dùng thời gian hơn trăm năm ngắn ngủi liền đạt tới được cảnh giới như bây giờ, thậm chí đã vượt qua được tu luyện giả địa vương gia hậu kỳ, quả thực là hiếm thấy.
Trên thực tế, lúc này người có thần tình phức tạp nhất chính là Tiểu Ma Thiên Thiên, tuy rằng nàng cũng chỉ có tu vi địa vương giai trung kỳ, nhưng có thần thông tương đương với địa vương giai hậu kỳ, vì nàng là người phát ngôn của thượng giới, nàng thế nào cũng không rõ, năm đó người thanh niên tại thành Tân La mới chỉ có tu vi sư giai, hai trăm năm trôi qua, dĩ nhiên đạt tới trình độ như vậy.
Tiểu Ma Thiên Thiên có thể nói là người đầu tiên tiếp xúc với Lâm Khiếu Đường trong mười vị đại tu sư ở đây, cũng là người tiếp xúc với hắn nhiều nhất.
Mỗi lần Tiểu Ma Thiên Thiên và Lâm Khiếu Đường gặp nhau, Lâm Khiếu Đường đều gây cho nàng một lần kinh ngạc thật lớn, hơn nữa một lần so với một lần càng rung động hơn.
Ba vị minh chủ đã từng tiếp xúc trực tiếp với Lâm Khiếu Đường là Băng Hoàng, Thái Âm Thiên Quân và Lục Dương Chân Nhân, lúc trên mặt bọn họ đều hiện lên một nét bất bình, dù sao thì kẻ này năm đó chỉ là vẫn bối, hôm nay đã tồn tại vượt qua bọn họ, hơn nữa lại trong thời gian ngắn ngủi tới như vậy, thoáng cái xác thực là không thể tiếp thu.
Năm đó, trong sáu người đánh lén Đại Hạ, Thái Âm Thiên Quân là đầu lĩnh, lúc thành lập âm quỷ trận thành công, từng có ý niệm muốn giết chết người này, khi đó cảm giác người này là một mối uy hiếp, nếu không phải lúc đó một lòng muốn Quỷ Võ Điện bị thương nặng phải hoàn thành âm quỷ trận thì tự hỏi chính mình, hơn phân nửa hắn sẽ hạ độc thủ.
Trong mắt Băng Hoàng hiện lên vẻ khác thường, mà Lục Dương Chân Nhân cũng tự giết cười. Năm đó hắn và người thanh niên mặc tử bào này có giao dịch chính diện, lúc đó thân phận chênh lệnh, làm cho Lục Dương sinh ra sự coi thường đối với người này, ai nhờ trăm năm trôi qua, người ta đã vượt qua chính mình, nghiễm nhiên trở thành đệ tứ cao thủ. Lúc này, trong cảm nhận của mỗi vị đại tu sư, ít nhiều đều thừa nhận người thanh niên mặc tử bào kia trở thành đệ tứ cao thủ là chuyện thực, chí ít cũng là vô hạn tiếp cận rồi.
Lâm Khiếu Đường tập trung tinh thần vào Ma Tôn Sứ Giả và Hàn Nguyệt Tiên Tử, đương nhiên hắn không biết thế giới nội tâm của các vị đại tu sư xa xa kia đang cuộn trào mãnh liệt, hiện tại điều hắn muốn chỉ có một, đó chính là làm sao bảo hộ được Uyển nhi toàn thân thoát khỏi đây.
Hai khối toái phiến từ khi xuất thủ Lâm Khiếu Đường đã âm thầm lấy đi, loại toái phiến không có bao nhiêu giá trị lợi dụng này không khiến cho người khác chú ý nhiều lắm.
- Tiểu tử, hiện tại chỉ còn thiếu một mảnh toái phiến nữa thôi, theo suy xét của lão phu thì mảnh cuối cùng này hẳn là ở nơi mới bắt đầu.
Kỳ Áo đột nhiên nói.
- Nơi mới bắt đầu?
Lâm Khiếu Đường có chút không hiểu hỏi lại.