Đấu Y

Chương 7: Chương 7: Tử dịch




Chất lỏng tung toé đầy người nháy mắt không thấy, dấu hiệu này cũng chẳng tốt đẹp gì, vuốt ve thân thể của mình một hồi, không phát giác ra có gì dị thường, đang chuẩn bị đi xem hắc bào nữ tử, Lâm Khiếu Đường đột nhiên cảm thấy một trận ghê tởm mãnh liệt trong lòng.

Oa. . . . . .

Dạ dày kịch liệt sôi trào, Lâm Khiếu Đường không thể khống chế lập tức phun ra một đống máu me đen đỏ. . . . . .

Nôn ọe ước chừng một phút đồng hồ, cơ hồ đến mật cũng khạc ra, nhìn đống máu đen đỏ trên mặt đất, Lâm Khiếu Đường toàn thân chảy mồ hôi lạnh, lượng máu này đủ làm cho hắn chết vài lần.

Nhìn qua phỏng chừng lượng máu trên mặt đất ít nhất có đến hai ba lít, không sai biệt lắm tương đương bảy phần máu trong cơ thể đã bị hắn phun ra ngoài. Trên cơ bản, mất một lúc một lít máu, cũng đủ làm cho một người trưởng thành thân thể khoẻ mạnh tử vong ngay lập tức.

Đợi một lúc thật lâu, thấy không xuất hiện cảm giác mê muội, Lâm Khiếu Đường ngoe nguẩy tứ chi cũng không có cảm giác gì không khoẻ, tinh lực còn có vẻ thực sự dư thừa, quả nhiên là không thể tưởng tượng .

Chẳng lẽ là chất lỏng vừa mới thẩm thấu qua da đang quấy phá?

Nghĩ không ra nguyên cớ, Lâm Khiếu Đường chỉ còn cách từ bỏ, chỉ cần chính mình không có việc gì là tốt rồi,hai lần làm người,có trải qua việc lạ hơn cũng chỉ là quái lạ . . . . . .

Sờ sờ cổ hắc bào nữ tử,mạch có nhảy lên,chưa tử vong, chỉ là ngất đi.

Hoàng Nhất Đao cùng lão Tam tử vẫn dựng tai nghe nghóng,âm thanh khóc lóc nỉ non bên trong chờ đợi cũng không có xuất hiện, thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh va chạm đứt quãng, một già một trẻ thực sự sợ tới mức không dám động đậy, trong lòng bất an, tai hoạ bất ngờ này đột nhiên phủ xuống cũng thật quá bá đạo.

Hoàng Nhất Đao miệng không ngừng thì thào tự nói, “Lão thiên gia gia ơi, tiểu lão nhân chưa làm ra chuyện gì thương thiên bại lý, chỉ muốn tránh điểm bán quan tài mà thôi. . . . . .”

Chi dát. . . . . . , cánh cửa phòng mở ra, Lâm Khiếu Đường có chút chật vật bước ra.

Cặp mắt đang sa sút già lão của Hoàng Nhất Đao nhất thời lại khôi phục thần thái, bức thiết hỏi, “Hảo đồ nhi, thế nào? Thành công sao?”

Nhìn thần sắc Lâm Khiếu Đường rõ ràng không tốt, trong bốn đồ đệ người có niên kỉ nhỏ nhất,lão Tam tử sắp khóc đến nơi. Lâm Khiếu Đường nhìn lão Tam tử chớp mắt nói, “Ngốc tiểu tử, Đại sư huynh ngươi đã khi nào thất thủ hay chưa?

“Thành công?” Lão Tam tử vẫn không thể tin hỏi.

“Không sai biệt lắm!” Lâm Khiếu Đường vừa nói vừa giúp ba người cởi dây thừng, làm xong đã đau đớn đến mê muội, bất quá cũng không có gì lo ngại.

Đoàn hắc hoả trong phòng khi nãy hắc bào nữ tử phóng ra sau khi nàng ngất đi cũng tự động biến mất.

Hoàng Nhất Đao vọt vào phòng trong nhìn tình cảnh bên trong, hô to nói, “Đồ đệ a, ngươi làm sao lại giết chết nàng, cái tai nạn chết người này, làm sao cho tốt đây!”

“Giết cái lông à, lão già đáng chết, nhìn rõ rồi hãy nói!” Lâm Khiếu Đường thật muốn tung cho lão già này một cước.

“Nga, không chết, không chết, vẫn còn thở, nhưng máu trên mặt đất là sao, chuyện gì xảy ra?” Hoàng Nhất Đao bịt mũi che đi mùi máu tươi khó ngửi.

Không nghĩ ngợi nhiều, tùy tiện tìm một lý do, Lâm Khiếu Đường chỉ vào lớp màng vật thể hình quả trứng trên mặt đất, “Sinh ra quái thai hình quả trứng, bên trong đều là huyết, nữ nhân này nhìn thứ chính mình sinh ra,sợ quá nên ngất xỉu.

Mấy sư đồ cho là thực, sau đó quét dọn hiệu thuốc vài lần, cuối cùng khôi phục nguyên lai bộ dáng, còn dùng vài loại bao phấn hun khói vài lần, mãi đến khi hoàn toàn không ngửi thấy mùi máu tươi mới dừng tay lại.

Làm xong hết thảy, đã là lúc mặt trời lặn núi tây, Lâm Khiếu Đường trước khi trời tối phải về Lâm gia, nếu không sẽ không được vào cửa.

“Đồ đệ, ngươi nói chúng ta nên xử lí nữ nhân này như thế nào bây giờ?” Hoàng Nhất Đao thấy Lâm Khiếu Đường phải đi, vội vàng hỏi.

“Nữ nhân này lai lịch không rõ, cũng không biết thân phận nàng ta, xem thân thế của nàng, sợ là không dễ chọc,lúc giữa trưa ta ở trên đường cũng đã gặp nàng, hình như có người đang truy đuổi nàng ta, nàng ta tựa hồ chính là đến tìm Nhất đao Môn chúng ta, ta cũng không biết làm sao bây giờ,trước hết cứ để nàng ở phòng của ta đi, chờ nàng thanh tỉnh rồi hãy nói sau“. Lâm Khiếu Đường chung quy cảm giác sự tình có chút kỳ hoặc.

Liếc mắt nhìn phòng trong một cái, Hoàng Nhất Đao nghĩ mà sợ nói, “Chờ nàng tỉnh lại nếu nàng muốn giết người thì làm sao?”

Lâm Khiếu Đường khoát tay nói, “Hẳn là sẽ không, trong tình huống khẩn cấp nàng mới ngoan tay với chúng ta, bất quá là vì muốn sống, nàng hiện tại đã không có nguy hiểm , ta nghĩ,nàng sẽ không làm khó dễ mấy người các ngươi”

Hoàng Nhất Đao khe khẽ thở dài, “Thật sự năm hạn bất lợi a!”

Lâm Khiếu Đường trừng mắt nói, “Còn không phải chính ngươi gây họa, nếu không phải ngươi khoác lác hai năm nay, tên tuổi Nhất đao Môn có thể truyền đi xa thế sao? Nữ nhân này ta nhìn không giống như là người địa phương, thậm chí cũng không phải là người Hiên Viên quốc, nàng sao biết được tên tuổi Nhất đao Môn, khẳng định là có được từ tổ chức tình báo Hoa U, sớm đã nói với ngươi cây to đón gió.”

Trên mặt hiện lên vẻ hối hận, Hoàng Nhất Đao khô khốc cười, nhưng tia sáng tham lam trong cặp mắt kia không hề yếu bớt, “Hảo đồ đệ, ngày mai chúng ta đi Lâm gia!”

Nhìn lão đầu chuyên gây chuyện thị phi thấy tiền là sáng mắt, Lâm Khiếu Đường thật sự muốn đá hắn một cái, nhưng nghĩ lại nếu không phải mấy năm nay hắn ra mặt chắn gió, chính mình căn bản không có cơ hội lại cầm đao giải phẫu, trong lòng thở dài, nói, “Ngày mai giữa trưa ngươi chuẩn bị tốt trang bị, ta sẽ tới là được.”

“Hắc hắc, hảo đồ đệ, chúng ta ngày mai gặp!” Hoàng Nhất Đao nhận được câu trả lời thuyết phục, nét mặt già nua lại khôi phục nhan sắc như thường, cười nói.

Thay đổi quần áo, Lâm Khiếu Đường thật cẩn thận ra khỏi hiệu thuốc, cố ý đổi hướng vài lần, cuối cùng dưới bầu trời nhập nhoạng tối, nhanh chóng chạy về Lâm gia.

Trong Lâm phủ đèn đuốc sáng trưng, hạ nhân đi lại nhịp nhàng, so với bình thường náo nhiệt hơn không ít, nhưng trên mặt mỗi người đều có chút ngưng trọng, bất quá Lâm Khiếu Đường đối với sự thay đổi bất thường này cũng không có nhiều hứng thú, nhìn không chớp mắt nhanh chóng quay về phòng của mình.

Tuy là ngoại tộc đệ tử, nhưng cha mẹ Lâm Khiếu Đường ở Lâm gia địa vị cũng không thấp, bởi vậy lúc gởi nuôi Lâm gia, đãi ngộ đối với Lâm Khiếu Đường coi như không tồi, còn có thể miễn cưỡng có một căn phòng đơn sơ để ở.

Từ rất xa, Lâm Khiếu Đường đã nhìn thấy một thân ảnh mềm mại đang đứng đợi tại của phòng của hắn, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vỗ vỗ gáy, thực muốn quay đầu chạy đi, nhưng bóng người nhỏ nhắn ấy hiển nhiên đã phát hiện ra hắn. . . . . .

“Khiếu Đường ca ca, buổi chiều ngươi đi đâu ?” Thanh âm thanh thúy thoang thoảng đã sớm truyền tới.

Kiên trì đến cùng, Lâm Khiếu Đường đành phải nghênh đón, cười nói, “Ha ha, ta ra ngoài mua vài thứ, kết quả quên mất thời gian, lúc này mới trở về.”

Trong mắt hiện lên vẻ mất mác,nhưng khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn vẫn ngọt ngào cười, Lâm Uyển Nhi nháy mắt mấy cái nói, “Khiếu Đường ca ca, ngươi là con chó nhỏ!”

Lâm Khiếu Đường làm bộ khó hiểu nói, “Vì cái gì?”

Cười khẽ chép chép miệng, Lâm Uyển Nhi hợp tình hợp lý nói, “Chúng ta đã hẹn trước, buổi chiều ngươi phải đi cùng với ta, giúp ta kiểm tra thân thể, ai không đi chính là con chó nhỏ.”

“Cáp, nguyên lai là việc này a, mặt trời cũng không hoàn toàn lặn mất nga, ta không phải đã trở lại đây sao? Đang muốn đi tìm ngươi a!” Lâm Khiếu Đường mặt dày nói.

“Nói không giữ lời!” Hai tiểu ngọc thủ của Lâm Uyển Nhi gảy gảy chơi đùa mái tóc mềm mại buông trước ngực, hơi hơi xoay mặt nói.

Một tiểu nha đầu tinh quái, Lâm Khiếu Đường trong lòng mắng một câu, khuôn mặt vội vàng tươi cười nói, “ Hảo Uyển nhi muội muội a,ngươi sẽ không tính toán chi li một chút thời gian như vậy với Khiếu Đường ca ca ta a, đúng không, chúng ta hiện tại bắt đầu đi thôi!”

Không biết vì sao, khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển nhi sau khi nghe được câu ‘Hảo Uyển nhi muội muội’ lại có chút nóng lên, tim đập nhanh hơn, theo bản năng cúi đầu, không xác định nói, “Ở trong này..?”

“Đương nhiên rồi, phòng Uyển nhi còn một khoảng cách rất xa, chúng ta không nên lãng phí thời gian quý giá, đi, vào nhà nói sau.” Lâm Khiếu Đường vừa nói vừa mở cửa phòng.

Lâm Uyển Nhi thoáng do dự, khẽ mấp máy đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, theo sau đi vào. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.