Thanh âm dễ nghe ấy bỗng chốc biến đổi ngược lại tương phản với khuôn mặt xinh đẹp này. Lâm Khiếu Đường ngơ ngác một lát rồi khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nhìn lướt qua với thái độ đạm mạc rồi xoay người đi đến chỗ Hóa Long giao.
“Này. Đứng lại!”
Thiếu nữ vừa thẹn vừa giận kêu lên.
Bước chân của Lâm Khiếu Đường vẫn không dừng lại, cũng chẳng thèm quay đầu mà tiếp tục đi về phía trước.
“Bĩ Tu. Ngươi thực sự không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc?” Khuôn mặt thiếu nữ hiện lên vẻ khinh bỉ nói.
Vẫn không đáp lại như lần trước, bóng lưng không ngừng đi xa.
“Xem như ngươi lợi hại!”
Thiếu nữ nhỏ giọng thầm nói một câu, đôi tay khả ái phất nhẹ ống tay áo dài quá khổ đuổi theo.
Trong lúc thiếu nữ bước tới sánh vai Lâm Khiếu Đường, Lâm Khiếu Đường không nóng không lạnh mở miệng nói
“Ngươi theo ta làm gì, không sợ ta làm hại ngươi sao? Còn không mau đi trước khi ta thay đổi ý định?”
Trên mặt thiếu nữ hiện lên vẻ tự tin nói:
“Ngươi dám nói nhưng không dám làm!”
Từ nam tử biến thành thiếu nữ làm cho cô nàng này kiêu hơn không ít, còn có kiểu nói này à? Trong lòng Lâm Khiếu Đường thấy buồn cười, cũng không muốn dây dưa với nữ tử tính tình cổ quái này, tiệp tục đi về phía chỗ hai đầu hóa long giao.
Thấy không có lời đáp lại, thiếu nữ có chút nóng nảy, đi trước một bước giang tay chắn lối đi của Lâm Khiếu Đường nũng nịu nói
“Bĩ Tu, ta đã giúp ngươi thoát được tuyệt cảnh, ngươi sao không giúp ta?”
“Tử nhân yêu. Đừng ngáng đường!”
Lâm Khiếu Đường trước thái độ cường hoành của thiếu nữ cũng không thèm để ý, vận một cỗ khí lưu đẩy thiếu nữ qua một bên.
“Ngươi! Bĩ Tu ngươi là một tên biến thái, bản quận chúa phải cắt cái lưỡi của ngươi.”
Thiếu nữ thở gấp nói.
Lâm Khiếu Đường khẽ lắc đầu, điểm chân một cái bay vút về phía chỗ của nhị long. Thể nội thiếu nữ vốn đã không còn nguyên lực nên chỉ biết trừng mắt nhìn thân ảnh màu xanh nhanh chóng đi xa.
Thiếu nữ nhìn thân ảnh Bĩ Tu mà thấy không cam lòng. Thử hỏi tại Đại Hạ quốc tu luyện giới nào có ai dám nói chuyện kiểu ấy với nàng, tới giờ ai cũng nghe lời nàng răm rắp. Vô số anh hào tuấn kiệt đua nhau thể hiện tình cảm với nàng, thiếu điều lôi cả trái tim dâng hiến, chỉ cầu cùng nàng song tu, nào có người dám lạnh nhạt như thế với nàng.
Lâm Khiếu Đường đã tới trước nhị long tự nhiên không biết suy nghĩ của thiếu nữ ở phía sau, cẩn thận quan sát tình trạng thân thể của nhị long. Nhị Long không những bị ngoại thương nghiêm trọng, linh nguyên cũng bị thương tổn lớn, suy yếu vô cùng. Nếu không kịp cứu trị thì rất nhanh bị mất nhục thể, trở thành Long linh.
Các tu luyện giả chỉ vì lợi cho mình mà đã ra tay phá hoại cuộc sống yên bình của chúng. Trong lòng Lâm Khiếu Đường khẽ động, lấy ra hai khỏa linh nhục đưa vào miệng của nhị long.
Hóa long giao tuệ căn linh mẫn, cảm ứng được khí nguyên nhu hòa của Lâm Khiếu Đường, càng nhìn ra hai viên bạch đan chính là thần đan, nên không có một tia chống cự nuốt bạch đan.
Đợi linh nhục bắt đầu phát huy hiệu dụng, Lâm Khiếu Đường dẫn động chân linh từ trong cơ thể truyền vào trong cơ thể long cái đề chữa trị thương thế tương đối nghiêm trọng, dùng “Tu hồn dưỡng linh thuật” chữa trị cho linh nguyên Hóa Long Giao cái.
Xa xa, thiếu nữ trông thấy một màn này cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ rằng Bĩ Tu này lại giúp đỡ hai con súc sinh mới vừa rồi còn dồn hắn vào chỗ chết càng sửng sốt hơn khi thấy hắn dẫn động chân linh của bản thân truyền vào long thể. Thần thông cỡ vậy cho dù là phụ thân của nàng cũng khó mà làm được.
Một canh giờ sau, Hóa Long Giao cái ngâm khẽ một tiếng! Sinh mệnh đã không còn nguy hiểm. Bất quá thương thế vẫn còn nghiêm trọng, vết thương cỡ này không thể khôi phục hoàn toàn trong thời gian ngắn được. Lâm Khiếu Đường chỉ có thể giữ cho thương thế ổn định lại, bảo trụ tính mạng còn việc chữa lành được hay không thì phải để chúng tự mình cố gắng, còn việc tu vi hao tổn là chắc chắn.
Định.
Hóa Long Giao đực nhìn có vẻ yếu hơn Hóa Long Giao cái một chút, nhưng một chút chỉ là từ mang tính tương đối, đều cùng dạng không ổn định. Bất quá dưới sự chữa trị của Lâm Khiếu Đường cũng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Đợi khi xong xuôi hết thảy, Lâm Khiếu Đường bắt đầu triển khai nguyên thức liên kết với cảm nhận lực thuần túy của nhị long tiến hành giao lưu. Nhị long có chút khẩn trương, nhưng cũng từ từ bình ổn trở lại. Tựa hồ như chấp nhận yêu cầu của Lâm Khiếu Đường.
Long tâm, một trong tam đại yếu vật nằm trong thể nội của Hóa Long Giao. Ai cũng biết, tam đại yếu vật phân biệt là Long linh (tức là linh nguyên của Hóa Long Giao, tương đương với nội linh của tu luyện giả, chân linh các loại), Hóa Long tinh nguyên và Long tâm.
Ba loại đại yếu vật chính là kết tinh của toàn bộ cuộc đời tu luyện của hóa long giao. Nhưng long tâm so với hai loại đại yếu vật khác có chỗ không giống nhau, sau khi nó đạt tới một trình độ nhất định, nó sẽ biến đối thành một loại khí quan trong cơ thể hóa long giao, một loại giống như khí quan trái tim nhưng lại hơn cả trái tim, đợi đến khi hóa thành long, long tâm sẽ được thăng hoa.
Nếu đã không còn Long tâm thì Hóa Long Giao vô pháp trở thành chân long.
Bất quá Lâm Khiếu Đường cũng không cần toàn bộ Long tâm, chỉ cần một bộ phận rất nhỏ của Long tâm mà thôi. Một lúc sau, nhị long cũng minh bạch được ý định này, rối cuộc cũng đồng ý.
Lâm Khiếu Đường cẩn thận dùng Tử Kim Thương đưa tới vị trí thích hợp để cắt của long tâm, sau đó cẩn thận chọn một chỗ thuận lợi cắt xuống, chỉ lấy bộ phận nhỏ nhất cỡ chừng một nắm tay trẻ con. Trên mỗi thân của nhị long đều lấy ra một khối bằng nhau, ghép lại, sau đó phong ấn rồi bỏ vào trong giới chỉ.
Thiếu nữ lẳng lặng đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, hết thảy đều làm cho nàng kinh ngạc đến không ngờ, đồng thời làm nàng sinh ra nhiều nghi vấn khó hiểu.
Thiếu nữ vô pháp tưởng tuợng da bụng của nhị long vừa bị xé ra liền tức tốc khép miệng, cũng không rõ vì sao Bĩ Tu hao tổn công sức như vậy chỉ để lấy một chút Long tâm. Nếu đổi lại là nàng thì sẽ lập tức sát tử nhị long, trực tiếp đoạt lấy Long tâm.
Lâm Khiếu Đường sau khi lấy được long tâm, liền hướng về phía đống bảo bối chất cao như núi tỏa quang mang đi tới.
Hóa long giao rất thích cất giữ bảo vật, điều này cùng với lời đồn rất chính xác. Lâm Khiếu Đường tìm kiếm hồi lâu cũng không hề thấy mục tiêu bí huyền kim mà hắn muốn. Quả nhiên là tài liệu hy hữu, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Lâm Khiếu Đường đang muốn luyện chế ra nhiều hơn một chút tử kim trường thương, chí ít phải có hơn mười hai thanh có thể hoàn thành điều kiện cơ bản nhất để kiến tạo thương trận. Khi đó uy lực xuất thủ khắc địch hiển nhiên so với chỉ có một hai thanh trường thương như hiện nay mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nếu như có thể đạt được hai mươi bốn thanh liền sơ bộ hình thành hạ cộng tử kim thương trận. Đây chính là một loại phối hợp pháp bảo thi triển đạo pháp uy lực cực lớn trong lúc Lâm Khiếu Đường vận chuyển đấu luyện mà lĩnh ngộ ra, còn nếu như là ba mươi sáu thanh thì kết hợp thành hạ huyền tử kim thương trận, còn nếu như đạt tới bảy mươi hai thanh, vậy thì có thể công phòng cân đối, đạt tới chí thượng huyền tử kim thương trận. Thậm chí có được hơn một trăm thanh, vậy thì trận pháp này coi như đại thành, trở thành đại huyền tử kim thương trận.
Bộ thương này có uy lực đến đâu? Lâm Khiếu Đường cũng bởi vì không đủ Tử Kim Thương nên chỉ có thể tự suy diễn mà thôi. Trong tay lúc này chỉ có bốn thanh đơn thương mà thôi nên nhiều lúc chống địch nhưng lại không thể hình thành thương trận. Nếu hình thành được thương trận thì uy lực không cần phải bàn cãi.
Còn về hai tử kim thủ kia ngược lại không có tác dụng gì nhiều. Chủ yếu là vì khí nguyên hình thành nên kim thủ không thể làm cho nó có đủ cứng chắc nên Lâm Khiếu Đường phải dùng tử kim thủ coi như bổ xung.
Lâm Khiếu Đường mặc dù không tìm được “Bí Huyền Kim” nhưng cũng không phải trở về tay không. Không ngờ tìm được một ít vật hữu dụng, trong đó có một lọ Kim Dương dịch vạn năm khiến cho Lâm Khiếu Đường cực kì sung sướng. Chỉ cần một vài giọt nhỏ liền có thể khôi phục linh hồn thậm chí tu luyện giả tu vi đẳng cấp Vương giai bị tổn hao khí nguyên rất nặng cũng lập tức khôi phục lại như cũ. So với Kim Dương đan trước đây Kì Áo cho hắn thì còn công dụng hơn gấp trăm lần, Kim Dương đan chỉ có thể khôi phục lại khí nguyên với điều kiện đẳng cấp phải dưới Đại sư, còn cái Kim Dương dịch vạn năm này thì không hạn chế đẳng cấp.
Ngoại trừ Kim Dương dịch vạn năm ra thì Lâm Khiếu Đường còn kiếm được hai vật hữu dụng khác, một là “Dung tinh” và một là “Nguyên Ngưng Thảo“.
Dung tinh, một loại nguyên quáng có tính phụ trợ, bản thân nó cũng không có chỗ đặc biệt, thậm chí là không thể đơn độc dùng nó để chế tạo pháp bảo, thế nhưng lại là vật thôi hóa thần kỳ. Hầu như tất cả nguyên tinh quáng sau khi được hỗn hợp với dung tinh đều sẽ phát sinh ra biến hóa căn bản, ngũ hành tinh thạch nếu như được trộn lẫn dung tinh với tỉ lệ nhát định, có thể tăng thêm đặc tính trên diện rộng.
Lâm Khiếu Đường dùng mộc tinh để luyện chế ra thanh cự kiếm kia nếu như có thể dùng thêm một ít dung tinh, lúc đó độ cứng và tính dai sẽ đề cao trên diện rộng, hỏa châu dùng hỏa tinh luyện chế thêm dung tinh vào có thể làm cho nó gia tăng uy lực bạo tạc và lực xuyên thấu.
Dung Tinh đúng là loại quặng mang tính phụ trợ cao, ở chợ thường hầu như không có, chỉ có tại các hội đấu giá lớn, mà giá cả thì cao tận trời, chỉ với một hai phân lượng nhỏ nhất mà đã có giá hơn ba mươi vạn sơ cấp nguyên thạch, nhưng nếu đã có trong tay loại quặng này thì sẽ tăng uy năng pháp bảo lên hai cấp trong nháy mắt, cho nên giá trị thế nào thì không cần phải bàn cãi nhiều.
Lúc này Lâm Khiếu Đường đang cầm trong tay khối Dung Tinh nhỏ bằng một đầu người, trọng lượng đủ để trộn pháp bảo cho cả một tông phái kể cả đệ tử, trưởng lão, nguyên lão.
Về phần nguyên ngưng thảo, cũng không đến lượt Lâm Khiếu Đường sử dụng, mà là một loại dược thảo cần thiết để cho Tân Tây Á trọng tổ thân thể, tên cũng như ý nghĩa, loại thực vật thượng cổ này có công hiệu ngưng kết khí nguyên, càng có khả năng vững chắc linh nguyên, khi linh nguyên tiến vào trong thân thể mới rất cần loại dược thảo này để cố định, không đến mức tràn ra khắp cơ thể.
Bảo bối chồng chất như núi, mặc dù còn nhiều thứ tốt thậm chí có thể so sánh với mấy vật phẩm của Lâm Khiếu Đường. Thế nhưng lực công kích không mạnh. Lâm Khiếu Đường tự hỏi có phải mình quá lãng phí không, nhất là đem về bán ra cũng được khá nhiều nguyên thạch.
Làm cái chuyện buôn bán này, bản thân Lâm Khiếu Đường cũng không hứng thú lắm. Huống hồ bản thân có nhiều bảo vật cũng không phải là việc tốt. Tốt nhất là bỏ lại một số thứ.
Mọi chuyện thu xếp đâu vào đấy, Lâm Khiếu Đường thu thập lại hành trang của mình rồi bắt đầu tìm lối ra, nhưng chợt phát hiện toàn bộ động huyệt đều đã bị phong kín, căn bản không có lối thoát.
Lâm Khiếu Đường càng kinh ngạc hơn khi phát hiện những động huyệt này không hẳn là do tự nhiên vùi lấp mà còn có nhiều dấu vết do con người tạo ra sau đó giả tạo dấu vết. Một vài chỗ vốn là lối thoát nhưng bây giờ đã bị trọng tinh thạch bịt kín. Những cửa đá này vừa nặng vừa dày, ít nhất cũng phải nặng nghìn cân. Xung quanh cửa đá có nhiều cơ quan, chưa nói đến bản thân trọng tinh thạch rất khó để phá hủy, riêng những cơ quan xung quanh này cũng đủ làm cho người khác khó mà động chạm vào được rồi.
Lâm Khiếu Đường trong lúc chiến đấu ít nhiều cũng đã bị nội ngoại thương khí nguyên hao tổn, hiện tại không bằng một nửa lúc bình thường. Dưới trạng thái như vậy thì càng khó có khả năng xuất thủ một cách mạo muội.
Trên vách hang tựa hồ có ẩn chứa huyền cơ. Chủ nhân lúc trước của địa huyệt ắt hẳn không muốn bị quấy rầy trong lúc hắn tĩnh tu, nên nếu có một lúc nào đó phát hiện có nguy hiểm thi chắc hắn sẽ khởi động cơ quan toàn bộ địa huyệt để đề phòng.
“Bĩ Tu. Ngươi đừng có tốn công vô ích. Bản quận chúa đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi, căn bản không tìm thấy lối ra. Có thể hai lão quỷ vào trước đã khởi động cơ quan then chốt nào đó phong kín toàn bộ địa huyệt này rồi. Nếu có cái động huyệt nào thì chỉ có tử huyệt thôi.”
Âm thanh dễ nghe ấy bỗng nhiên từ phía sau Lâm Khiếu Đường truyền đến. Thiếu nữ khoác trường bào của Lâm Khiếu Đường từ trong một cái động khác đau khổ bước ra dường như đã thăm dò kỹ bốn phía xung quanh.
Do mải chăm chú chuyện của mình nên Lâm Khiếu Đường hầu như quên béng nữ tử này. Khi thấy nữ tử xinh đẹp, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời.
Thiếu nữ cũng nhìn thấu tâm tư của Lâm Khiếu Đường, nói:
“Linh nguyên của bản quận chúa bị tổn hại, không thể sử dụng Thuấn Di Đại Pháp.”