Nạp Lan U nhấp hé miệng không hề lên tiếng, cũng không ly khai, Nạp Lan U có được một thân tu vi bản lĩnh như hiện nay hoàn toàn là do một tay sư phụ ban cho, bằng không vài chục năm trước Nạp Lan U chỉ là một tâm phúc của một kỹ nữ kỹ viện tại Hiên Viên quốc mà thôi, sau này nhất định là đồ chơi của đám quyền quý, một thiếu nữ thế gian, hiện tại sợ là hoa tàn ít bướm, thậm chí có thể hồn về tây thiên rồi.
Trong lòng của Nạp Lan U tuy rằng có sợ hãi, thế những vẫn cố kìm lại, đứng bên cạnh Lâm Khiếu Đường chuẩn bị tùy thời động thủ.
Lâm Khiếu Đường lẳng lặng dừng tại không trung quan sát tình hình chiến đấu, hai Mông Tạp một thực một giả tựa hồ như đã tiến vào trạng thái điên cuồng, đánh đến tơi bời hoa lá, Hoa Tiên Tử thì phiêu phù một bên, cư nhiên không chen tay vào.
Đột nhiên, sâu trong ma pháp trận có một bóng đen phóng tới, Lâm Khiếu Đường thầm cả kinh, vô tung quyết vận chuyển tới đỉnh phong, đấu luyện cũng đã hoàn toàn mở ra, cái bóng sâu trong ma pháp trận đang hình thành rất nhanh, áp lực của cái bóng cực kỳ kinh khủng làm cho thân thể của Lâm Khiếu Đường không thể tự chủ được run rẩy một chút.
- Nạp Lan tiểu thư, ngươi đi ra ngoài trước đi! Nhanh!
Lâm Khiếu Đường vô cùng lo lắng lớn tiếng nói.
Nạp Lan U bướng bỉnh:
- Ta sẽ không bỏ lại sư phụ của ta đâu!
Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn Nạp Lan U, phảng phất giống như muốn đem nàng ta ăn tươi, đuổi đi nói:
- Nếu không đi bây giờ, một lúc nữa sợ là không thể đi nữa, huyễn ly thú vừa tập kích sư phụ ngươi chỉ là một phân thân của nó mà thôi, chân thân đang hướng về phía bên này di động cực nhanh, không lâu nữa sẽ đến, thừa cơ hội hiện tại còn có thể đi, ta sẽ mang theo sư phụ của ngươi đuổi theo sau.
- Cái gì!
Tâm trạng của Nạp Lan U giống như đá chìm đáy biển, phân thân mà đã lợi hại như vậy, vậy thì chân thân chẳng phải giống như ma thần không thể xâm phạm hay sao? Liếc mắt nhìn lên không trung, Nạp Lan U bất lực nhìn Lâm Khiếu Đường nói:
- Lâm tiên sinh, sư phụ của ta phải giao cho ngài rồi, đại ân đại đức của ngài, Nạp Lan U tuyệt đối không quên!
- Hãy bớt nói nhảm đi, còn lo lắng cái gì nữa, mau chạy đi, ta sẽ trợ giúp ngươi một tay, nếu ngươi không đi nhanh ta sẽ xuất thủ đánh ngươi.
Lâm Khiếu Đường đang nói chuyện, phóng xuất ra một trăm thủ thủ, đem tất cả ma thú khôi lỗi cản được thanh lý hàng loạt.
Nạp Lan U không dám tiếp tục chậm trễ, một cây long cân tiên (roi gân rồng) đã xuất hiện trên tay, theo con đường Lâm Khiếu Đường mở ra chạy thật nhanh.
Hoàn cảnh không gian nơi này biến đổi rất nhiều, đám ma thú khôi lỗi hiện rõ vẻ khiếp đảm, không ít ma thú cấp bậc thấp theo bản năng hướng về một phía chạy đi, sâu trong lình hồn của chúng đang vô thức run rẩy mãnh liệt.
Một khỏa hỏa cầu màu trắng từ trong hư không nhanh chóng phóng tới, chính là thủ đoạn quen dùng của Tây Tắc Lị Á, chỉ là uy lực lúc này cực lớn, hỏa cầu màu trắng trực tiếp bắn về phía Nạp Lan U đang chạy trốn chết.
Đôi con ngươi đen của Lâm Khiếu Đường hơi nheo lại, nguyên lực toàn thân bành trướng, ánh mắt tập trung gắt gao vào mục tiêu. Ốc Trát. Trên thực tế từ lúc Ốc Trát bị tấn công, Lâm Khiếu Đường đã có thể khống chế được tình hình, trong mắt Lâm Khiếu Đường một cao thủ địa vương giai mà bị thương nặng thì không thể gây cho hắn bao nhiều sợ hãi.
Trước đó phân thân huyễn ly thú đã đả thương Ốc Trát, hắn vẫn chưa di động chút nào, hạ thấp nguyên lực, tập trung chữa thương thân của bản thân. Ốc Trát vẫn lẳng lặng quan sát tất cả tìm kiếm cơ hội có thể thoát thân. Huyễn ly thú ngoại trừ đòn tấn công trước đó đã không thấy quản gì đến hắn, thế nhưng Ốc Trát biết rất rõ rằng huyễn ly thú vẫn luôn luôn tập trung vào hắn, chỉ cần hắn hơi có hành động khác thường lập tức rước lấy họa sát thân.
Nhưng mà, ngay khi Ốc Trát tĩnh tâm chữa thương, dưới chân bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, tựa hồ như bị vật gì đó kéo xuống dưới.
Ốc Trát còn chữa kịp phản ứng, liền nhìn thấy một khỏa hỏa cầu màu trắng hướng về phía bản thân phóng tới, dưới sự kinh hãi mạnh mẽ đem ma pháp thuân ra bảo hộ.
Trừng mắt nhìn khỏa hỏa cầu màu trắng hướng về phía bản thân mà tới, Nạp Lan U còn tưởng rằng bản thân không thể chạy thoát được, bỗng nhiên có một thân ảnh xuất thể ngang trời chặn đứng hỏa diễm cầu màu trắng, trong đầu Nạp Lan U càng vang vọng lên tiếng truyền âm gấp gáp của Lâm Khiếu Đường:
- Chạy mau!
Nạp Lan U mạnh mẽ từ trong sự thất thần hồi phục lại, toàn lực độn phi, vượt qua hơn mười con ma thú khôi lỗi, bay ra ngoài tường trận pháp…
Hỏa cầu màu trắng chính diện bắt trúng Ốc Trát, nhất thời làm cho vị ma pháp sư địa vương giai này thương càng thêm thương, Ốc Trát lúc này mới phát hiện ra một bàn tay màu vàng nhạt vẫn đè lên cổ mình lặng yên biến mất.
Ốc Trát quét mắt nhìn về phía Lâm Khiếu Đường, hận không thể đem hắn ăn sống nuốt tươi, vừa rồi trong thời gian sấm trận hắn đã nhìn thấy Lâm Khiếu Đường dùng đến chiêu này, chính mình cư nhiên bị một gã hậu bối đại sư giai cỏn con ám toán, Ốc Trát cảm thấy phổi bản thân sắp nổ tung rồi, càng làm cho hắn hối hận hơn chính là, người thứ nhất lao ra khỏi trận bích lại chính là nữ tử đại sư giai mà bản thân không thèm nhìn liếc mắt.
Bất quá hiển nhiên lúc này Ôc Trát không có nhiều thời gian để đi ghi nhớ cừu hận, một nữ tử mỹ lệ thình lình xuất hiện trong hư không cách đó không xa, bộ trường bào màu trắng theo gió mà lay động, đúng là người đẹp Tạp Tây Lị Á.
Tạp Tây Lị Á chân chính đang bị nội thương trợn tròn đôi mắt đẹp nhìn tràng cảnh này, con huyễn ly thú kinh khủng đó cư nhiên đã để mắt đến nàng, dùng hình tượng của nàng mà xuất hiện.
Một phân thân huyễn ly thú xuất hiện trước đó đã hóa thân thành Mông Tạp cùng với Mông tạp đích thực đánh nhau đến khó hòa giải, bản thân còn đang mừng thầm, mười bốn cấp khôi lỗi ma thú chỉ như thế này mà thôi, tuy là chưa thể đem đối phương giết chết được. Thế nhưng hiện tại Mông Tạp thực sự cảm thấy một tia tuyệt vọng, con huyễn ly thú đang chiến đấy với bản thân bất quá chỉ là phân thân mà thôi.
Hoa Tiên Tử nhẹ nhàng xóa đi vết máu đỏ tươi nơi khóe miệng, trong đôi mắt đẹp hiện rõ sự ngưng trọng. Con huyễn lý thú vừa mới hiện ra, so với đám phân thân lúc trước hoàn toàn không giống nhau. Cho dù bản thân ở trong trạng thái toàn thịnh cũng không nhất định là đối thủ của nó.
Bên kia, Áo Phỉ Khắc đã cùng với môt phân thân khác của huyễn lý thú biến thành hình ảnh Áo Phỉ Khắc tiến hành giao đấu, tình huống của Áo Phỉ Khắc so với Bỉ Mông Khăn Long không hơn được bao nhiêu, toàn thân mình mẩy của hắn đã bị đánh cho đầy thương tích, một thân quần áo hoa lệ đã nhuốm hồng, nếu như muốn nhận ra thật giả thực sự rất dễ dàng, người đang chật vật bất kham, thương thế đầy mình chính là Áo Phỉ Khắc, còn hoàn hảo không tổn hao gì là giả.
Tạp Tây Lị Á và Da La bị hai phân thân khác bao vây thế nhưng chưa có dấu hiệu muốn xông lên giao đấu.
Áo La Lạp cùng với một Áo La Lạp khác đang công kích lẫn nhau bằng ma pháp, chưa ai làm gì được nhau.
Đúng lúc này một thanh âm mềm mại từ trong hư không vang lên:
- Một nghìn năm? Hai nghìn năm? Hay năm nghìn năm? Rốt cuộc là đã bao nhiêu năm trôi qua? Nói chung đã rất lâu không có người nào đến thăm nơi này, bản tôn quá tịch mịch, tịch mịch đến nỗi tài nguyên tu luyện cũng không có, bất quá, hiện tại cũng may mắn, có các ngươi, chỉ cần đem nguyên linh của tất cả các ngươi thôn phệ, bản tôn liền có thể đột pháp phong ấn của trận pháp này, từ đó thấy được mắt trời bên ngoài rồi, ha ha ha…
Huyễn ly thú hình dạng Tạp Tây Lị Á lộ vẻ hưng phấn thì thào tự nói.
Lâm Khiếu Đường dùng sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng nhìn chân thân huyễn ly thú, người này cư nhiên không phải khôi lỗi thú, rất rõ ràng, nó chính là một cá thể có linh hồn hoàn toàn đầy đủ, là một ma thú mười bốn cấp chân chính, không, phải nói là một con nhất cấp ma tinh.
Ma thú cấp cao nhất chính là mười ba cấp, tuy rằng nói là ma thú mười bốn cấp, nhưng trên thực tế, tới lĩnh vựa của ma thú mười bốn cấp, ma thú đã siêu việt cực hạn cơ bản của ma thú, so với các chủng tộc có trí tuệ không còn gì khác biệt, chúng có thể hình thành quần thể, ma tinh bộ tộc, mà ở phiến lĩnh thổ Kỳ Minh Phong địa lục này, nhiều nhất chỉ sinh nhị cấp ma tinh mà thôi, cũng chính là mười lăm cấp ma thú, cao hơn nữa tuyệt đối không thể tồn tại, sẽ phi thăng lên thần giới trở thành thánh thú, hoặc là sẽ bị không gian pháp tắc thôn phệ, trừ hai khả năng đó ra tuyệt đối không còn khả năng nào khác.
Nhất cấp ma tinh trên cở bản đã trở thành tồn tại đỉnh cấp, chúng dù có tu vi kém cỏi đến đâu đi nữa thì cũng tương đương với địa vương giai trung kỳ của các chủng tộc khác, đại đa số là đại vương giai hậu kỳ, thậm chí còn có một phần nhỏ đạt tới giả đế hoàng giai.
Lâm Khiếu Đường rất rõ ràng rằng bản thân trước mặt nhất cấp ma linh căn bản chỉ là con kiến hôi mà thôi, tùy tiện sờ một cái cũng có thể làm cho hắn chết không chỗ chôn, ngay cả chút xương cốt cũng không lưu lại.
Không chỉ là chính mình, cho dù tất cả mọi người ở đây cũng không thể chống lại, Lâm Khiếu Đường cảm giác đã tiến vào một con đường chết chóc, hơn nữa đi vào rất sâu không có khả năng quay trở lại, không nhìn thấy lối ra, lẽ nào bản thân lại phải táng mạng nơi này hay sao?
Lâm Khiếu Đường không cam lòng, coi như là phân thân toái cốt, cũng nhất định phải trở lại, trở lại Kỳ Đông đại lục, trở lại vùng đất nơi hắn sinh ra và lớn lên, nơi đó còn có rất nhiều thân nhân bằng hữu của hắn, Lâm Khiếu Đường vô ý thức lắc đầu, trên một đời đã gặp phải cảnh di hồn tha hương, chả lẽ đời này cũng phải chịu cảnh đó một lần nữa hay sao?
Cho dù không vào được tầng thứ năm, cũng nhất định phải đem Hoa Tiên Tử còn sống ra ngoài, nàng đã có thể đến Minh Tây đại lục từ ba trăm năm trước, vậy thì nhất định nàng biết được phương pháp quay trở về. Từ lúc biết thiếu nữ là Hoa Tiên Tử thì ý định này đã xuất hiện trong đầu Lâm Khiếu Đường, lúc đó hắn cũng đã nổi lên ý niệm không muốn đi sâu vào trong ma pháp trận này.
Thế nhưng Hoa Tiên Tử đã mất đi một bộ phận ký ức, tính cách trở nên rất kỳ quái, lấy năng lực của Lâm Khiếu Đường hiển nhiên không làm gì được nàng, lại thêm Lâm Khiếu Đường có chút hiếu kỳ đối với bảo bối tầng thứ năm, càng muốn tìm được “linh vương đan” để đề cao tu vi của bản thân, vì vậy đã đi theo một đường vừa rồi, tùy theo tình huống mà định liệu.
Lâm Khiếu Đường đã làm tốt công tác chuẩn bị tinh thần sung túc, thế nhưng vẫn không ngờ tới hắn gặp phải một địch thủ cường đại đến mức này….
Các phân thân của huyễn ly thú đều đã ngừng tay lại, đôi mắt vô thần thối lui đứng sang môt bên.
Tất cả mọi người ở đây như ngừng thở, không biết ma tinh này muốn gì? Huyễn ly thú Tạp Tây Lị Á quét mắt nhìn toàn trường, trước mắt sáng ngời nói:
- Bắt đầu từ ngươi đi, nguyên linh tinh thuần luôn luôn dễ cho tiêu hóa hấp thu nhất.
Dứt lời người động, chỉ thấy thân ảnh trong hư không biến mất.
Phốc, xuyên thấu chân thân yếu ớt, Da La không thể tin tưởng nhìn ngực của chính mình, một bàn tay nhỏ bé tình tế từ phía sau xuyên qua thân thể, thò ra trước ngực, bàn tay đỏ tươi máu đang hướng Da La vẫy chào.
Không ai nhìn thấy được huyễn ly thú di động như thế nào, lại càng không biết được nó tấn công vào ai, linh hồn giai mục sư ngay cả một chiêu cũng không thể chống lại được, nháy mắt bị thuấn sát.
Khi huyễn ly thú đưa cánh tay xuyên qua thân thể Da La rút ra, trong tay nắm chắc một đoàn quang mang màu trắng, trực tiếp đem nguyên linh của Da La rút ra ngoài.
- Thực thơm a, lạc lạc…
Huyễn lý thú Tạp Tây Lị Á bộc phát ra chiêu bài của thân thể biến thân cười vang, sau đó một ngụm đem quang mang màu trắng nuốt xuống dưới, thỏa mãn liếm liếm bên môi.
Da đầu của mọi người một trận tê dại, Tạp Tây Lị Á nhẹ nhàng đỡ Áo Phỉ Khắc toàn thân đầy máu lên, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm nói:
- Nếu như giáo hoàng đại nhân đến đây thì tốt rồi, hắn nhất định có biện pháp thu phục tên ma tinh thấp kém này.
Áo Phỉ Khắc cực kỳ chú ý đến hình tượng, gảy gảy một sợi tóc, miễn cưỡng cười cười:
- Bệ hạ cũng phải phí công sức rất lớn, thánh nữ điện hạ, người không cảm giác được trên người tên súc sinh này có một loại nguyên tinh lực giống với giáo hoàng hay sao?
- Kế tiếp là ai đây?
Huyễn ly thú thôn phệ nguyên linh thành nghiền lại một lần nữa quét mắt nhìn toàn trường, sau cùng ánh mắt tập trung nên người Hoa Tiên Tử
- Thật mạnh, so với ta không thua kém bao nhiêu, chỉ cần ăn sống nguyên linh của ngươi có lẽ đủ rồi.
Thân thể của Hoa Tiên Tử không tự chủ được hơi giật mình, từ sâu trong tâm khảm đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác đã từ lâu không xuất hiện, đó là sợ hãi. Đã từ rất lâu trước kia, loại cảm giác này Hoa Tiên Tử đã sớm quên mất nó tồn tại, thế nhưng hiện tại nàng lại một lần nữa được nếm thử cảm giác này.
Lâm Khiếu Đường vô cùng lo lắng, đấu luyện vận chuyển đến cực hạn, hầu như muốn đem không gian nguyên thức của hắn bạo tạc…
Đúng lúc này, từ sau trong nguyên thức của Lâm Khiếu Đường cảm ứng được những tiếng vang vỡ vụn thanh thúy!
Là thanh âm của những quả trứng vỡ ra.
Trong sự kinh ngạc, Lâm Khiếu Đường nhanh chóng phóng nguyên thức ra tiến vào trong trữ vật yêu ***, sau khi tìm tòi, nhất thời cảm giác được bên trong phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệnh đất…