Đấu Y

Chương 309: Chương 309: Vị nguyên lão thứ ba. (Hạ)




Mọi người ở đây vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, lúc này đều phải tiến lên hành một lễ, không ít người còn đưa lên lễ vật chuẩn bị thật tốt trước đó để “hiếu kính” một phen.

Lâm Khiếu Đường đối với những thứ này cũng không phản đối, vui vẻ nhận lấy, đồng thời đặt ở một bên. Nhữna thứ gọi là bảo bối này ở trong mắt hắn giá trị lợi dụng thực sự là quá nhỏ, bất quá có nhận lấy cũng không hề gì.

Hai mươi hai vị trưởng lão, chỉ có Linh Nguyệt Tiên Tử là không tặng lễ vật, một tiếng “sư thúc” cũng là cực kỳ không tình nguyên.

Ngoại trừ trưởng lão ra, đám người còn lại đều hô lớn một tiếng “sư tổ”, trong lòng Lâm Khiếu Đường cảm giác có chút quái dị nhưng rồi cũng phải tiếp nhận, những lời nói này không phải là luận niên kỷ sắp xếp bối phận mà là luận thực lực.

Bạch mi lão giả Từ trưởng lão khi tiến lên “hiếu kính” với Lâm Khiếu Đường, trên mặt có chút xấu hổ, một tiếng “sư thúc” có phần ngập ngừng, năm đó khi Lâm Khiếu Đường nhập phái thật ra lão đã tận mắt nhìn thấy, càng có tâm muốn thu về, sau lại bởi vì nhìn ra người này tư chất quá kém nên mới buông tha.

Từ trưởng lão cho dù có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra, khi đó vị trẻ tuổi này tu vi đã vượt qua cả bản thân lão, đang chờ thời cơ tốt nhất bắt đầu trùng kích tiến vào linh hồn giai, nếu thật sự có thể nhận ra mà nói, Từ trưởng lão nói thế nào cũng sẽ nhất quyết đem vị ẩn sĩ cao nhân này về làm môn hạ của mình, chứ đâu để Linh Nguyệt Phong chiếm được đại tiện nghi như hôm nay. Từ nay về sau, địa vị Linh Nguyệt Phong ở trong môn phái tất nhiên là cao thêm không ít.

Phương Thiên Minh Phương đại chưởng môn khi đối mặt với Lâm Khiếu Đường thi có vẻ dè dặt, tình cảnh lần thu nạp đệ tử bốn mươi năm trước, Phương đại trưởng môn vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Lúc này bất giác nhớ lại xem năm đó khi phấn phối nhóm đệ tử mới gia nhập kia có an bài gì không ổn hay có đắc tội gì với vị nguyên lão này hay không. Một tiếng “sư tổ” gọi ra cực kỳ thành khẩn.

Lấy tu vi Lâm Khiếu Đường hôm nay, tự nhiên là sẽ không tính toán với vị chưởng môn đồ tôn này làm gì.

Rất nhiều người hầu như chẳng có chút giá trị gì khiến cho Lâm Khiếu Đường chú ý, chỉ có vị sư phụ trên danh nghĩa của bản thân Mục Tình khi tiến lên tặng lễ vật là rất có ý tứ.

- Sư tổ, qua nhiều năm như vậy ngài lừa gạt người ta thật cực khổ, người ta hiện tại thật không biết làm thế nào cho phải đây!

Mục Tình cực kỳ thấp giọng yêu kiều nói.

Lâm Khiếu Đường tỏ ra vô tội:

- Mục sư phụ, ta sao dám lừa dối ngươi, à, thuật chế phù kia dùng có tốt không vậy?

Thân thể Mục Tình nao nao nhưng rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường, kiều thanh nói:

- Lúc này rồi mà sư tổ vẫn còn pha trò người ta, tiểu kỹ chế phù này chỉ sợ chẳng vào được pháp nhãn của sư tổ đâu, lúc trước người ta thật sự là muốn giúp sư tổ một chút, ai ngờ lại là tự mình đa tình rồi. Sư tổ thần thông cái thế sao coi trọng mấy thứ vô dụng của tiểu nữ. Lúc đó sư tổ hẳn chỉ là muốn tiểu nữ làm tấm lá chắn cho ngài, để ngài an tĩnh tu luyện trùng quan mà thôi!

Lâm Khiếu Đường thú vị nhìn Mục Tình, đối với cô gái này có thể thích ứng nhanh chóng như vậy cái nhìn cũng có phần thay đổi, cùng với lực phản ứng cực nhanh thật ra có vài phần thưởng thức, nàng quả là một nữ nhân thông minh.

- Nói lại ta còn thực sự phải cảm tạ ngươi!

Lâm Khiếu Đường không hề ra vẻ là nguyên lão nói.

Mục Tình chớp chớp mắt nói:

- Sư tổ quá lời rồi, đệ tử vì ngài cống hiến sức lực vốn là việc phải làm, càng là vinh hạnh của đệ tử. Đây là hai gốc Hối Linh thảo trưởng thành, là đệ tử “hiếu kính” ngài!

Khi Lâm Khiếu Đường đưa tay tiếp nhận Hối Linh thảo, ngón tay thon dài nhỏ bé cầm Hối Linh thảo đưa qua lơ đãng nắm nhẹ lấy bàn tay hắn, ánh mắt Lâm Khiếu Đường khẽ động. Mục Tình mị ý nồng đậm xấu hổ cười, lúc này mới xoay người lại đi xuống đài.

Nghi thức xác nhận tiến hành thêm một hồi lâu mới kết thúc, Lạc Trần Tử cùng Thiên Kiều Lão Nhân chính là hai người vui vẻ nhất ở đây, thực lực của Thiên Hà tông từ nay về sau sẽ vững chắc hơn rất nhiều. Tuy rằng cùng với các phái khác có thể còn có chút chênh lệch, vẫn đang xếp cuối cùng trong bốn phái, nhưng đồng thời có được ba vị linh hồn giai thì cũng sẽ không bị người khác xem thường, ba phái khác tự nhiên là phải một lần nữa đánh giá lại thực lực của Thiên Hà tông.

Hai vị nguyên lão cố ý để cho Lâm Khiếu Đường chọn lấy một chỗ tu luyện cố định trên Thiên Kiều Phong, nơi có nguyên khí nhiều nhất Thiên Hà tông. Lâm Khiếu Đường lại không thích cái loại cảm giác cao ngạo này, tuy có thân phận nguyên lão, nhưng trong lòng không có chút tự cao ra vẻ nguyên lão gì cả, chỉ cần chỗ tu luyện trước kia của mình là đủ.

Lạc Trần Tử cùng Thiên Kiều Lão Nhân tuy có phần không minh bạch, nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng, lập tức đem sơn khẩu bên trong Linh Nguyệt Phong phân định ra, đặt cho một cái tên riêng là “Khiếu Linh Phủ”

Trở lại Khiếu Linh Phủ, Lâm Khiếu Đường lập tức tiến vào bên trong bồi dưỡng thất, từ sau khi tiến nhập vào tu luyện then chốt, Lâm Khiếu Đường cũng chưa từng ngó ngàng qua tình huống của bồi dưỡng thất này. Vừa tiến vào bên trong, Lâm Khiếu Đường chợt thất kinh, năm gốc Cổ Độc Thi Thảo hôm nay chỉ còn lại một gốc, bốn gốc kia đều đã bị những bộ phận vươn dài ra từ Bạch Sắc Linh Chi che khuất không còn thấy tung tích đâu nữa.

Duy nhất một gốc Cổ Độc Thi Thảo bởi vì khoảng cách khá xa nên vẫn chưa bị Bạch Sắc Linh Chi ăn rụng, nhưng nguy cơ thì cũng sắp bộc phát rồi. Chỗ của gốc Cổ Độc Thi Thảo cuối cùng đã có một số rễ của Bạch Sắc Linh Chi lan tới vậy quanh. Lâm Khiếu Đường vội vàng đem gốc Cổ Độc Thi Thảo cuối cùng này nhổ lên rồi trồng vào nơi cao nhất trong bồi dưỡng thất.

Tuy rằng bị tổn thất đến bốn gốc Cổ Độc Thi Thảo cực kỳ trân quý thế nhưng Bạch Sắc Linh Chi vốn thủy chung không cách nào bồi dưỡng được, sau khi đã thôn phê Cổ Độc Thi Thảo liền trở nên sinh trưởng một cách điên cuồng, những thảo dược khác quanh đó đều bị chúng thôn phệ sạch sẽ.

Giá trị Bạch Sắc Linh Chi cũng không kém hơn so với Cổ Độc Thi Thảo, chỉ có hơn chứ không hề kém, cho đến bây giờ, Lâm Khiếu Đường còn chưa phát hiện ra bệnh khuẩn nào mà Bạch Sắc Linh Chi không thể giết nổi, cho dù có là loại bệnh khuẩn dị biến thể.

Nhìn đám Bạch Sắc Linh Chi vốn chỉ có hai mươi gốc như ngón tay hiện nay đã liên hợp lại trở thành một cây linh chi cực lớn chừng một trượng vuông, Lâm Khiếu Đường có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Số lượng lớn như vậy đã đủ cho Lâm Khiếu Đường tiến hành nghiên cứu cùng luyện chế rồi!

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nhớ đến hai gốc Hối Linh Thảo mà Mục Tình đưa cho mình, lập tức lấy ra trồng ở bên cạnh Bạch Sắc Linh Chi, một màn kinh ngạc xảy ra , Bạch Sắc Linh Chi mạnh mẽ dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đem hai gốc Hối Linh Thảo bao vây lại, rồi rất nhanh đã bị Bạch Sắc Linh Chi thôn phệ.

Lâm Khiếu Đường lại đổi thành một con tham thị thú, sau đó đánh thành trọng thương, từ trên thân của cây Bạch Sắc Linh Chi cực lớn lấy xuống một chút rồi cho vào miệng của tham thị thú, kỳ tích xảy ra, những vết thương vô luận là nội thương hay ngoại thương, lấy tốc độ kinh người khép lại, con tham thị thú rất nhanh đã trở nên sinh long hoạt hổ.

Lâm Khiếu Đường nhìn cây Bạch Sắc Linh Chi cực lớn này, nhìn thế nào cũng thấy như là một khối thịt lớn màu trắng, bên trong thân cây nguyên cảm dồi dào, cộng thêm sự hấp thu điên cuồng địa nguyên lực từ sâu trong địa mạch, cũng chính vì nguyên nhân khối thịt lớn màu trắng này mà một điểm nguyên nhân nho nhỏ đang chậm rãi hình thành.

Bạch Sắc Linh Chi rất thần kỳ, Lâm Khiếu Đường đã đặt tên cho nó là Linh Nhục. Sau khi bỏ ra mấy ngày quên ăn quên ngủ nghiên cứu, đối với hiệu dụng của Linh Nhục này Lâm Khiếu Đường cơ bản đã nắm được sự lý giải đại khái. Ngắt xuống một khối để dự phòng bên người, vô luận là thương tổn nặng thế nào chỉ cần chưa chết, sau khi ăn Linh Nhục thì đều sẽ được trị hết trong vòng nửa canh giờ, căn cứ theo thương thế nặng hay nhẹ để phán đoán phải phục dụng nhiều hay ít, nhưng tối đa không được vượt quá hai phân lượng.

Nhìn Linh Nhục trong tay, trên mặt Lâm Khiếu Đường vô ý thức hiện lên tiếu ý, có thứ đồ chơi này, tỷ lệ sinh tồn của bản thân được tăng lên rất lớn, cho dù là gặp phải địa vương giai cũng có thể đấu qua một trận.

Hết thảy đã chuẩn bị ổn thỏa, Lâm Khiếu Đường đem Khiếu Linh Phủ gia trì thêm vài đạo kết trận cùng pháp trận, chuẩn bị để mấy ngày sau lên đường đi Hiên Viên tông của Thập Quốc Minh tìm một vài cố nhân, bản thân hôm nay đã danh chính ngôn thuận là nguyên lão Thiên Hà tông, mặc trên người chính là Thiên Hà đạo bào thâm lam sắc chí cao của Thiên Hà tông, trên thắt lưng còn treo một khối quải bội Hà Tinh Ngọc, mặt trên quải bội có khắc ba tòa chủ phong của Thiên Hà tông, Đại Tiểu Thiên Phong cùng Thiên Kiều Phong, mặt sau của ngọc bội là một đỉnh núi ngược cùng với một thác nước chảy ngược, quải bội này không thể nào phỏng chế được.

Có hai thứ trang bị tiêu chí không thể phỏng chế này, Lâm Khiếu Đường có thể đi qua được ranh giói phía Nam mà không hề gặp trở ngại.

Ngay trước khi Lâm Khiếu Đường chuẩn bị xuất phát hai ngày, Khiếu Linh Phủ lại có hai vị khách không mời mà tới.

Nhìn Mục Tình cùng Mộ Dung San, Lâm Khiếu Đường có chút khó hiểu, bầu không khí cũng có vẻ rất quỷ dị, hai nữ tử này không lâu trước vẫn còn là sư phụ cùng sư thúc mình, hôm nay lại phải cung kính gọi mình một tiếng sư tổ.

Hai nữ tử vừa thấy Lâm Khiếu Đường cũng không nói hai lời, liền trực tiếp quỳ xuống, Mục Tình có chút nức nở nói:

- Gia sư Linh Nguyệt Tiên Tử bị người đả thương, mời sư tổ xuất phủ làm chủ Linh Nguyệt Phong giúp chúng ta!

Linh Nguyệt Tiên Tử lúc trước đối đãi với bản thân không tệ, ấn tượng của Lâm Khiếu Đường đối với nàng cũng rất tốt, Linh Nguyệt Tiên Tử dù sao cũng đã là đại sư giai, ở trong môn phái có địa vị cao thượng. Kẻ nào dám can đảm xuất thủ đả thương nàng đây? Cho dù kẻ này có chút tu vi, nhưng cũng vẫn phải suy nghĩ đến Thiên Hà tông sau lưng Linh Nguyệt Tiên Tử chứ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.