Lâm Khiếu Đường bị nắm lấy cánh tay, nhìn xuống bàn tay đang chụp lấy mình, ngẩng đầu khinh thường nhìn Lý Phong, chỉ chỉ vào mũi mình, dùng một loại thần sắc vô cùng kiêu ngạo nhìn đối phương, nói: “Ngươi gọi ta à?”
Một tên ác bác mắt hí đứng bên cạnh Lý Phong bước lên, đẩy Lâm Khiếu Đường một cái: “Nói nhảm, không gọi ngươi thì gọi ai? Ở nơi này ngoại trừ ngươi là người hầu còn có người khác nữa hay sao?”
Khi nãy bị Tô Thiến Thiến trêu chọc, cơn giận của Lâm Khiếu Đường còn chưa kịp nguôi, hiện tại lại bị người khác cố ý làm phiền, tâm tình hắn lập tức nổi dậy, đang muốn phát tác, bỗng nhiên hắn nghe thấy một thanh âm truyền đến: “Đừng gây chuyện, chuyện chính sự quan trọng hơn. Không nên phí thời gian dây dưa với đám tục nhân này. Nhìn trang phục có lẽ thân phận bọn họ cũng không tầm thường, có thể là đám người của quan lại.”
Lâm Khiếu Đường đối với sự cảnh giác, cẩn thận đột ngột của Tô Thiến Thiến cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá cũng ráng nhịn xuống.
Lâm Hồng liếc mắt một cái liền nhận ra Lâm Khiếu Đường, bộ dáng đặc biệt kia của hắn trong cả Lâm gia không có người thứ hai. Gắp được cứu tinh hắn lập tức vùng vẫy mãnh liệt lên.
Bốp…
La Chính Dương lại đánh tiếp một tát, hung hăng nói: “Không muốn chịu khổ thì đừng có mà lộn xộn.”
“Ý…” Lý Phong bỗng nhiên phát hiện ra một thứ đáng chú ý khác, bàn tay đang nắm Lâm Khiếu Đường lập tức buông lỏng ra, không kìm được giơ tay qua thân người gã người hầu chụp về phía nữ nha hoàn nãy giờ vẫn đang cúi đầu đứng đó.
Tô Thiến Thiến xảo diệu nhích người một cái, nhẹ nhàng tránh khỏi ác trảo của hắn. Lý Phong tự nhiên cũng không phát hiện, chỉ cho rằng do mình nhất thời hoa mắt mà chụp nhầm chỗ.
“Không ngờ trên đời này lại có nữ nha hoàn xinh đẹp như vậy. Chỉ vài năm không đến đây, gia nghiệp của biểu muội ta tăng lên không ít a! Ngay cả người hầu cũng có đẳng cấp cao như vậy.” Hai mắt Lý Phong lóe sáng nói.
Một trảo chụp không được, Lý Phong lại chụp thêm một trảo nữa. Bặc, tay hắn còn chưa vươn thẳng ra, đã bị một bàn tay chụp lấy cổ tay.
Lý Phong sửng sốt một chút, không nghĩ đến sẽ có người dám ngăn cản mình, giương mắt nhìn lên, đúng là tên người hầu lại không thèm trả lời kia, lập tức nổi nóng, dùng sức lắc mạnh, cũng không nhúc nhích gì.
Hắn giật mạnh một cái, Lâm Khiếu Đường thả tay ra. Lý Phong dùng sức quá mạnh, bỗng nhiên nhẹ hẫng, lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút nữa là té sấp xuống.
“Mẹ nó, dám đánh trả, tất cả lên đi, đánh chết tiểu tử này cho ta!” Lý Phong nhất thời nổi nóng, quát to.
La Chính Dương cùng với vài tên ác bá, còn có hai gã bảo tiêu kia nữa đồng thời vọt lên.
“Các ngươi đang làm gì đó?” Đúng lúc này, một thanh âm như chuông ngân chợt từ phía sau vang lên.
Đám người đang lao tới nhất thời dừng bước, xoay người nhìn lại, Lâm Vũ Nhàn vẻ mặt tức giận đang đứng đó, hiển nhiên là đối với việc bọn họ không để nàng vào mắt mà không vui.
Lý Phong đầu tiên là cả kinh, sau đó suy nghĩ cẩn thận lại, hắn nhớ rõ mình từng chính mắt nhìn thấy cảnh ả nha đầu này ngược đãi đám người hầu kẻ hạ trong nhà. Nếu nói bọn họ là ác bá, nha đầu kia chính là một ả ma nữ tiêu chuẩn nhất. Hắn nghĩ lại, nha đầu này tuyệt đối không có khả năng vì đám người hầu mà ra mặt.
Lý Phong cười a dua: “Biểu muội, chúng ta đang định giúp ngươi giáo huấn mấy tên người hầu không nên thân này, trò chơi của chúng ta một chút nữa hãy tiếp tục.”
“Chán lắm, mau bỏ bọn họ ra, lại đây chơi với ta!” Lâm Vũ Nhàn nhăn mặt nói.
Thần sắc Lý Phong vừa động, nói: “Nếu không, biểu muội cùng chúng ta chơi một trò chơi đuổi bắt đi, sau đó chúng ta mới tiếp tục chơi trò trốn miêu miêu, ngươi thấy thế nào?”
Nếu không phải cảm ứng được tiểu cô nương này xuất hiện, chỉ sợ Lâm Khiếu Đường đã sớm ra tay đánh cho mấy người này răng rơi đầy đất rồi. Bất quá nghĩ đến nhưng lời Tô Thiến Thiến vừa mới nói, lúc này cũng không tiện quá mức thể hiện. Hắn định trực tiếp đem đám ác bá này một tát đánh chết, bằng không sau này lại gặp phiền phức, lỡ đâu gặp phải một thân tinh thì sao.
Lâm Vũ Nhàn xuất hiện, khiến cho trên mặt Lâm Khiếu Đường toát ra một nụ cười tà ác, khẽ nhích người một chút, đứng phía sau một cây cột của hành lang, vừa vặn che hết thân thể hắn.
Vừa nghe nói có chuyện vui, Lâm Vũ Nhàn lập tức hưng phấn lên: “Trò chơi đuổi bắt? Làm sao chơi? Nói mau, nói mau, nếu có thể làm cho bổn tiểu thư thấy vui vẻ, chuyện hôm nay cũng không so đo với ngươi nữa.”
Lý Phong vừa thấy nàng ta có vẻ hứng thú, trong lòng mừng rỡ, len lén liếc mắt nhìn về phía nữ nha hoàn xinh đẹp nãy giờ vẫn im lặng cúi đầu đứng đó, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, nói: “Trò chơi này các quý tộc ở Kinh Châu hằng ngày vẫn đều chơi, cực kỳ náo nhiệt.”
Lâm Vũ Nhàn có chút không kiên nhẫn, nói: “Nói mau, trò chơi gì thế?”
Lý Phong cười gian trá: “Bịt mắt bắt dê!”
“Bịt mắt bắt dê?” Lâm Vũ Nhàn cân nhắc một chút, nhăn nhăn cái mũi, bất mãn nói: “Cái tên nghe thấy không vui chút nào.”
“Còn chưa có chơi, làm sao biểu muội biết trò chơi này không vui chứ? Vẽ một vòng tròn lớn dưới đất, sau đó một người bịt mắt lại, những người khác phải đứng trong vòng tròn, không được nhảy ra ngoài, xem ai là người đầu tiên bị người bịt mắt bắt lấy. Nếu như ai bị nắm lấy, sẽ phải chịu sự trừng phạt của người bịt mắt. Ai mà chơi xấu sẽ là con rùa đen!” Lý Phong dường như giải thích không rõ ràng lắm.
Kỳ thật trò chơi này là một trò chơi thấp kém mà một số gã công tử con nhà giàu đam mê tửu sắc bình thường không có gì làm, hay cùng kỹ nữ hoặc tiểu thiếp chơi đùa.
Lâm Vũ Nhàn đảo con mắt vài vòng, cảm thấy có chút thú vị: “Tốt lắm, cứ chơi trước rồi tính sau!”
Lý Phong mừng rỡ, vội nói lớn: “Tất cả mọi người nghe đây, mọi người ở đây đều phải chơi, nếu ai không chơi chính là không nể mặt mũi của bổn thiếu gia. Hai người các ngươi đừng ra vẻ cầu xin nữa, hầu các vị thiếu gia chơi vui vẻ, chuyện vừa rồi ta sẽ bỏ qua.”
Ngay từ đầu, Lý Phong đã có ý muốn ám chỉ về phía nữ nha hoàn vẻ mặt xinh đẹp kia. Sau khi nói ra quy tắc rõ ràng, Lý Phong liền lập tức xung phong nhận việc che mắt. Trước khi che mắt lại, hắn còn nháy mắt về phía La Chính Dương một cái, hai người tà tâm hợp nhau, tự nhiên hiểu rõ.
Lý Phong vừa mới che mắt lại. La Chính Lương liền bỗng nhiên một tay chụp về phía nữ nha hoàn xinh đẹp, lại còn giả bộ lảo đảo ngã về phía nàng, tay kia hất mạnh về phía trước một cái.
Một cỗ kình khí nhẹ nhàng đẩy ra, giúp Lý Phong lúc này không thấy đường, có thể cảm giác được phương hướng mà nhào tới chụp lấy nàng.
Lý Phong lúc này cũng không còn thấy gì, chỉ có cách nghe ngóng, cảm giác không sai biệt lắm, rướn người nhào tới. Nhưng mà hắn còn chưa có đụng đến thân thể mềm mại, càng không kịp chiếm chút tiện nghi nào. Bốp, một thanh âm giòn tan nhất thời vang lên.
Chớp mắt đã trúng phải một bạt tai, trên mặt Lý Phong nhất thời hiện lên dấu năm ngón tay.
Lý Phong nổi nóng, giơ tay giật mạnh mảnh vải che mắt, định mở miệng mắng, đã thấy Lâm Vũ Nhàn đang thở phì phì trừng mắt nhìn mình. Hắn chưa kịp phản ứng gì, đã trúng thêm một cái tát nữa. Lý Phong liếc mắt nhìn về phía La Chính Dương, lúc này đang đứng phía sau, làm ra vẻ mặt vô tội, ý nói không biết Nhị tiểu thư từ khi nào đã đứng ở đó.
“Muốn lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi của bổn tiểu thư hả, xem ra ngươi chán sống rồi.” Lâm Vũ Nhàn lập tức hiểu rõ dụng tâm ti tiện của Lý Phong. Chỉ là nàng cũng không biết đối tượng hắn lợi dụng cũng không phải là nàng.
“Biểu muội, ngươi nghe ta giải thích…” Lý Phong cười lấy lòng.
Mấy người La Chính Dương cũng sợ bị vạ lây, vội vàng lui về phía sau, uy phong lúc đánh đấm đám gia nhân lúc này bay sạch sành sanh không còn chút nào.
Lâm Vũ Nhàn làm gì còn tâm tư mà nghe hắn giải thích, nâng tay lên định đánh. Lý Phong còn thiếu chút nữa là quỳ xuống lạy lục xin tha thứ, cả người khom xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vũ Nhàn. Nha đầu kia ra tay thực rất nặng, Lý Phong đã muốn khóc đến nơi.
Đúng lúc này, tay Lâm Vũ Nhàn đánh xuống đến một nữa, đã dừng lại trong không trung. Từ trong cặp mắt to, linh động lóe ra một sự sợ hãi mơ hồ, khiếp đảm nhìn về phía Lý Phong. Chính xác hơn là tầm mắt hơi chếch về phía sau một tí, thân hình nho nhỏ cũng không kềm nổi chợt run rẩy lên.
Lý Phong sửng sốt một chút, nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Lâm Vũ Nhàn, thắt lưng cúi gập lại đứng thẳng lên, đắc ý nói: “Biểu muội, biết sợ rồi sao? Về sau không được làm dữ với ca ca nữa. Ca ca cam đoan mỗi ngày sẽ khiến ngươi vui vẻ.”
“Khiếu… Khiếu Đường sư… sư thúc…, ngài… ngài vừa hạ sơn xuống đây!” Lâm Vũ Nhàn ấp úng suốt nửa ngày, rốt cuộc cũng nói xong câu nói.