Bất quá Lâm Khiếu Đường tự hỏi chính mình có thể không quan tâm đến sao? Nhìn vào đám mắt của đám tiểu hài tử vô tội, hắn nhất định phải xuất thủ.
Đám đạo tặc và chúng thôn dân đối diện giao tranh, thôn dân đã có nhiều người bị thương nằm lăn ra đất, bất quá cục diện này chỉ duy trì trong thời gian rất ngắn.
Mỗi người thôn dân dường như bỗng chốc trở nên cường đại, càng có mấy người không lưu tay đánh chết vài gã đạo tặc, khiến cho đại hắn mặt đỏ có chút luống cuống, vội hỏi:
- Các huynh đệ, trước lui binh, trở lại thỉnh đại tiên trợ giúp!
Thấy đám đạo tặc bắt đầu chạy trốn, thôn dân đánh càng lúc càng hăng say, trong miệng liên tục hô lớn diệt sát, truy đuổi hơn mười dăm đường tới khi không đuổi kịp nữa mới dừng tay, không ít người lúc trở về trong miệng còn mắng chửi thóa mạ liên hồi.
Đám đạo tặc vừa đi, huyết nhân liền bối rối nói:
- Chúng ta nhanh quay về thu thập các thứ, tạm trôn vào núi chừng hai ba tháng đừng đi ra.
Vừa đánh thắng trận nên đám thôn dân vô cùng cao hứng, đâu có nghe lọt tai những lời này:
- Đừng xem thường sơn thôn dân dã chúng ta, khi nổi giận thực sự coi như là tiên nhân tới cũng có thể đánh chạy.
Trương Hổ, phụ thân của Trương Đại Ngưu vỗ vỗ vai huynh đệ mình nói:
- Huynh đệ ngươi cũng thấy rồi, đám đạo tặc kia đã bị chúng ta đánh đuổi, không cần phải sợ, ở bên ngoài không được chúng ta cứ trở về thôn đợi, bọn chúng có đến chúng ta lại cùng nhau đánh cho bỏ chạy.
Vẻ mặt Trương Thiết vẫn sợ hãi và bối rối, đối với việc thôn dân đánh thắng trận không hề có chút vui mừng nào mà là càng nôn nóng hơn.
Xa xa Lâm Khiếu Đường vừa nghe xong lắc đầu thở dài, đối với việc mình ra tay giúp đỡ những thôn dân này không biết là đúng hay sai. Tu luyện giả kỳ thực không nên quá can thiệp vào chốn nhân gian, tựa hồ đây cũng là một loại pháp tắc, tuy không rõ ràng nhưng tóm lại sẽ có ảnh hưởng nhất định.
Đối với sự tự tin đột nhiên tăng đến cực độ của thôn dân, Lâm Khiếu Đường không muốn nhìn tiếp, xoay người cùng với Triển Thanh Nhu đi lên, trên mặt Triển Thanh Nhu cũng hiện ra một tia biến hóa khó có thể giải thích được.
Ngày thứ hai, khi Lâm Khiếu Đường trở lại thôn trang phát hiện tất cả đều đã thay đổi, bắt đầu có người đánh nhau ẩu đả, còn có người gói ghém đồ đạc muốn ra thế giới bên ngoài xông pha một phen.
Thôn trang một thủa an bình tĩnh lặng nay biến thành ầm ĩ bát nháo, tiếng hài tử khóc nỉ non, tiếng chửi bậy, đập bàn đập ghế…
- Lâm đại ca, tại sao lại như vậy?
Triển Thanh Nhu có chút không thể tin tưởng hỏi. Nàng từ bảy tuổi đã bước chân vào con đường tu luyện, đối với chốn nhân gian chưa từng có bất luận tiếp xúc nào, bởi vậy lý giải về chốn nhân gian phi thường hạn chế.
Lâm Khiếu Đường cười khổ nói:
- Lực ngưng tụ đối với người yếu thông thường tới dễ hơn một chút so với kẻ mạnh. Lòng ham muốn của người yếu so với kẻ mạnh cũng sẽ ít hơn, tự nhiên bình thản rất nhiều, điều này liên quan tới thực lực của bản thân. Lòng ham muốn của cường giả so với người yếu mạnh hơn nhiều lắm, cường giả dễ tự tin tới mức tự phụ, chỉ là rốt cuộc đó thực sự là mạnh hay là tự mình cho là mạnh đây?
- Phàm nhân rốt cuộc vẫn là phàm nhân, so với tu luyện giả kém hơn không ít!
Triển Thanh Nhu cảm thán nói, từ trước nàng vẫn nghĩ đại đa số tu luyện giả đều rất nông cạn, bất quá hiện tại xem ra, tâm tình tu luyện giả trầm ổn hơn so với phàm nhân nhiều lắm.
Lâm Khiếu Đường lập tức xoay người hướng lên núi nói:
- Đi thôi, nguyên bản ta muốn ở chỗ này thể ngộ ý cảnh, hiện tại xem ra vẫn còn sớm một chút hoặc cũng không còn thích hợp nữa, để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi!
Thế nhưng chưa đi được mấy bước đã thấy Lâm Khiếu Đường ngừng lại, sắc mặt có chút do dự nhìn bầu trời. Triển Thanh Nhu cũng cảm ứng được xa xa, trên không trung có vài cỗ khí nguyên bay về hướng này, đại khái có bốn người, đều có tu vi đại sư giai.
Lúc này bên ngoài sơn thôn, Trương Nhạc Nhạc đang túm góc áo phụ thân Trương Hổ không cho đi ra ngoài. Vẻ mặt Trương Hổ không nhịn được nói:
- Nhạc Nhạc buông ra, cha đi ra ngoài tung hoành một phen, rất nhanh sẽ trở về đưa hai mẹ con ngươi rời núi, nơi này quá khổ cực, ta chịu hết nổi rồi!
Trương Nhạc Nhạc khóc nói:
- Cha trước đây không đi, sao hiện tại lại muốn đi? Ngươi không cần Nhạc Nhạc nữa sao?
Trương Hổ thật thà vuốt đầu Nhạc Nhạc nói:
- Ngốc, trước đây cha không biết mình rất lợi hại, hiện tại đã biết rồi đương nhiên muốn đi ra ngoài xông pha một lần xem sao!
Nói xong Trương Hổ liền muốn buông Trương Nhạc Nhạc khiến nàng khóc lớn nói:
- Cha không nên đi, cha không nên bỏ lại ta và mẫu thân!
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên có điểm minh bạch vì sao tu luyện giới không cho phép can thiệp tới chốn phàm nhân, đối với tu luyện giả mà nói chỉ cần phất nhẹ tay liền có thể đưa phàm nhân vào chỗ chết, nếu tu luyện giả dùng pháp lực, vũ lực bản thân đi tương trợ phàm nhân rồi khiến cho họ quá mức tự tin, hoặc biến bọn họ thành những kẻ nhát gan không có đầu óc, quá mức phụ thuộc.
Ngay lúc Trương Nhạc Nhạc bất lực liền thấy Lâm Khiếu Đường đứng cách đó không xa, dường như bắt được phao cứu mạng liền vội hét lớn:
- Đại ca ca, khuyên nhủ cha, không được cho hắn đi!
Lâm Khiếu Đường thầm thở dài, tiến lại nói:
- Trương đại ca, thế giới bên ngoài không có đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, ngươi sẽ hối hận đó.
Trương Hổ đã không còn vẻ nhiệt tình như trước, khinh miệt nhìn Lâm Khiếu Đường nói:
- Tiên sinh, ngươi không cần nói nữa, cho dù hối hận cũng là chuyện của ta, với ngươi đâu có quan hệ?
Lâm Khiếu Đường có thể cảm ứng bất luận tình huống gì trong chu vi ba trăm dặm quanh, có thể dò xét tu luyện giả địa vương giai, càng có thể nhìn ra tất cả các loại ám khí kết trận âm hiểm nhưng hắn lại không thể nhìn thấu nhân tâm.
Lâm Khiếu Đường hoàn toàn không thể ngờ tới một phàm nhân lại có thể đáp một câu như vậy, hắn nói sai rồi sao? Không có, thế nhưng người ta vì sao phải căm tức như vậy?
Nỗ lực nhưng không được hồi báo, một tháng vừa qua dưới con mắt Lâm Khiếu Đường, sơn thôn này đã phát sinh những biến hóa long trời lở đất, nhưng tất cả lại bị một câu nói của Trương Hổ làm cho biến mất sạch sẽ.
Trong mắt Lâm Khiếu Đường thoáng hiện lên sát khí. Giết chết một gã phàm nhân ăn nói lỗ mãng trước mắt này đối với hắn quả thực so với giết một con kiến còn muốn dễ dàng hơn.
Bất quá khi trông thấy Trương Nhạc Nhạc, sát khí trong mắt Lâm Khiếu Đường lập tức biến mất không còn, thoáng cái tâm tình liền bị vây vào một trạng thái cực kỳ phức tạp.
Tình cảm cũng chỉ trong một chữ niệm, ngộ cũng ngộ rồi, không ngộ cũng đành không!
“Tâm tri kỳ không nhi vi chi! Vô kỳ vi, thị vi; vô kỳ sự, thị sự; vô kỳ vị, thị vị; phàm nhân chích tri kỳ hữu, bất tri kỳ vô, phàm nhân chi vi đô thị hữu vi.”
Vì vậy, con người chung quy là người phàm. Tâm niệm của Lâm Khiếu Đường trằn trọc suy tư, trong lúc nhất thời như thể hồ quản đỉnh, đầu óc đột nhiên rõ ràng, hắn đã thể ngộ được vô vi chi cảnh, tâm mở nguyên phát, tam đại nguyên linh trong cơ thể bắt đầu rục rịch sôi động.
Trong mắt Triển Thanh Nhu hiện lên một tia dị dạng, nàng cảm giác Lâm đại ca có điều không đúng thế nhưng lại không thấy khác ở chỗ nào, tu vi không biến hóa nhưng lại có vẻ phi phàm thoát tục, đôi mắt thâm sâu trong sáng khiến người người kính sợ.
Thê tử của Trương Hổ là Vương Tú đứng một bên khóc lóc, lúc này thấy rõ Trương Hổ như vậy, lập tức nói:
- Tiên sinh, hắn đã bị điên rồi, không cần lo cho hắn, cứ để mặc hắn đi được rồi!