Lâm Khiếu Đường căn bản nhìn cũng không thèm, lật tay ra, một đoàn tử hỏa lần thứ hai phóng lên, thôn phệ sạch Hồi thiên tam xoa kiếm.
Lão giả còn muốn ngăn cản tử hỏa kéo tới nhưng căn bản là không thể, nhất thời mái tóc bạc trắng trên đầu bị cháy sạch sẽ, quần áo trên người và đồ dùng thường ngày cũng bị cháy trụi, bộ dáng vô cùng chật vật.
Vài tên đệ tử đi theo lão giả tới nhất thời ngạc nhiên không ngớt, bất quá lão giả cũng không có tâm tư để ý tới, chỉ biết xoay người điên cuồng chạy trốn.
Trong quá trình phi độn, rõ ràng lão giả đã bị kinh sợ không ít, nói với tên đệ tử bên cạnh:
- Nhanh trở lại phái thỉnh nguyên lão tới đây, người này chỉ sợ đã là linh hồn giai thượng vị tu luyện giả, không phải là người ta có thể trêu chọc tới được.
Thiếu nữ xinh đẹp vội hít một ngụm lương khí, lúc này mới triệt để đoạn tuyệt ý định báo thù trong đầu, phải biết gã thanh niên bị giết chết ngày hôm qua chính là bạn lữ song tu của nàng.
Lại qua một ngày, nguyên lão Dương Môn là Dương Bồi dẫn theo vài tên trưởng lão và đệ tử phi thân đến, Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu vẫn như cũ đứng yên bên cây cầu nhỏ bắt ngang suối cạnh sơn thôn.
Lão giả ngày hôm qua cũng theo đến, bất quá lúc này mái tóc bạc đã biến mất không còn, trên đầu đội một cái mũ, trông có phần giống với lão ni cô.
Lão giả đối với sự tình quan môn đệ tử của mình bị giết thực phẫn hẫn không ngớt, quyết tâm báo thù cho bằng được, không ngại dựa vào lực lượng Dương Môn thề không giết được thanh niên mặc tử bào này không thôi.
Lão đối với thực lực của Dương Bồi rất rõ ràng, người này có tu vi linh hồn giai hậu kỳ, là người có hi vọng trùng kích địa vương giai nhất trong ba nguyên lão. Dương Môn từ thủa khai phái tới nay đã có hơn ba ngàn năm vẫn chưa xuất hiện một vị địa vương giai nhưng thực lực môn phái vẫn từng bước được đề thăng, coi như là một đại môn phái.
- Sư thúc, chính là gã thanh niên mặc tử bào phía dưới!
Lão giả cực kỳ cung kính nói.
Dương Bồi dẫn theo mấy người hạ xuống đất, bắt đầu quan sát gã thanh niên mặc tử bào, nhưng càng quan sát lại càng thấy kinh ngạc, ngoại trừ giống y hệt một phàm nhân thì hắn căn bản không dò xét ra điều gì.
- Giết đệ tử Dương Môn ta, ngươi ngày hôm nay nhất định phải đền mạng cho đồ nhi của ta!
Lão giả đột nhiên kích động nói.
Thần sắc Lâm Khiếu Đường biến đổi, trong lòng Dương Bồi cũng vô cùng kinh hãi, vội vàng xoay ngời trừng mắt nói:
- Làm càn, chớ có ăn nói hồ đồ.
Một tiếng quát tức giận khiến cho lão giả kia á khẩu không trả lời được, ngây người không biết vì sao sư thúc mình lại như vậy, chẳng lẽ mình nói sai rồi?
- Tiền bối, gia đồ ngu dốt mong người thông cảm cho, bản phái đã quấy rầy chốn thanh tu của ngài thực vạn lần xin lỗi, còn thỉnh tiền bối không nên tính toán, nếu tiền bối không chê, vãn bối đại biểu chúng đệ tử Dương Môn mời tiền bối giá lâm làm khách, cho chúng vãn bối được hiếu kính!
Dương Môn nói vô cùng thành khẩn, thần sắc càng trở nên cung kính vạn phần.
Lời này vừa nói ra, chúng trưởng lão Dương Môn nhất thời ngạc nhiên không ngớt, ánh mắt nhìn về phía thanh niên mặc tử bào đầy vẻ không thể tưởng tượng, bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra một người nhìn không quá hai mươi năm hai mươi sáu tuổi dĩ nhiên còn có tu vi cao hơn cả Dương Bồi sư thúc rất nhiều lần.
Thân hình lão giả kia mạnh mẽ run lên, phảng phất như bị một đạo thiên lôi bất ngờ đánh trúng, tâm thần đại loại, nếu đến ngay cả Dương Bồi cũng phải gọi người ta một tiếng tiền bối thì hẳn phải là một lão quái vật địa vương giai rồi.
Địa vương giai, tuyệt đối là bậc ngưỡng vọng tối cao, ánh mắt lão giả đã thất thần, toàn bộ thân thể bắt đầu nhũn ra, đắc tội với một lão quái vật địa vương giai, hậu quả không cần nói cũng biết, coi như là toàn bộ Dương Môn cũng tuyệt đối không dám đi trêu chọc tới một lão quái vật địa vương giai.
Lão giả dưới cơn ngây dại quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói:
- Vãn bối có mắt nhu mù, nguyện tự đoạn một tay, hy vọng tiền bối không nên trách tội bản phái, tất cả đều là do vãn bối không biết cách giáo dục đệ tử của mình.
Dứt lời lão giả liền nâng cánh tay, ngón tay điểm một đạo quang mang, cánh tay đã đứt đoạn.
Lâm Khiếu Đường không hề ngăn cản, hơn nữa hắn tự nhận giáo dục đệ tử không nghiêm cũng là sự thực, bất quá tính tình cũng có phần cương liệt, tự đoạn một tay mà lông mày không nhíu một cái, lòng trung thành đối với môn phái như vậy cũng tính hiếm có, tuy có chút kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng cũng không phải là hạng người đại gian đại ác.
Lâm Khiếu Đường chậm sắc mặt nói:
- Thôi vậy, ngày sau Dương Môn các ngươi không được quấy rầy sơn thôn này, nếu còn tiếp tục làm khó dễ hay tàn sát người vô tội thì đừng trách Lâm mỗ vô tình.
Lúc này chúng thôn dân bên trong thôn trang tụ lại thành đám đông hiếu kỳ nhìn mấy tiên nhân giằng co phía xa xa, ai ai cũng vì người thanh niên mặc tử bào mà toát mồ hôi lạnh.
Bất quá khi thấy một lão giả sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất, chúng thôn dân đều thở dài lấy một hơi, bỗng nhiên có một vị lão giả trong đám thôn dân nói:
- Lão giả kia không phải là tiên nhân được đúc tượng đặt tại Bát Lý Sơn sao?
Lão giả chính là Dương Bồi!
Những thôn dân khác nhất thời nghĩ tới vị lão giả này với bức tượng tiên nhân kia có hình dáng giống nhau y đúc.
- Đại tiên, thực sự là đại tiên!
Có thôn dân thốt lên.
Bình thường nhìn thấy đều là tượng kim thân, lúc này lại chân chính mắt nhìn thất chân thân đại tiên, chúng thôn dân nhất thời kích động tâm tình vô cùng, chỉ là bọn họ không biết thảm kịch ngày hôm quan ít nhiều cũng có quan hệ tới vị đại tiên này.
Nhưng mà chúng thôn dân vốn là những người giản dị mộc mạc nên không suy nghĩ nhiều lắm, trong mắt bọn họ đây tuyệt đối được xem như một điềm lành.
Ngay chúng thôn dân đang hưng phấn chuẩn bị quỳ xuống xụp lạy đại tiên lại thấy vị lão giả kia chậm rãi hạ mình hướng về phía thanh niên mặc tử bào quỳ xuống, vô cùng cung kính dập đầu ba cái.
Chúng thôn dân đang nháo loạn nhất thời lặng ngắt như tờ.
Toàn bộ thôn trang bào trùm trong không khí tĩnh lặng dị thường.
Dường như chúng thôn dân đã quên ngay cả việc hít thở.
Ngay sau khi vị đại tiên dập đầu hướng thanh niên mặc tử bào, lập tức dẫn theo đám tiên nhân phía sau bay lên trời rời đi.
Khi chúng thôn dân có phần phản ứng được thì bên bờ suối đã không còn một bóng người, thanh niên mặc tử bào và nữ tử áo xanh không biết đã đi mất từ lúc nào.
Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu trở lại động phủ trong núi, nghỉ ngơi hồi phục một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lập tức phong bế động thủ muốn rời khỏi, có điều lại bất ngờ thấy ba tiểu hài tử dáng vẻ tiều tụy đang ngước mắt nhìn lên, ba tiểu hài này chính là Trương Nhạc Nhạc, Trương Đại Ngưu và Vương Nhị Cẩu.
Ba thân hình nhỏ bé quỳ trên mặt đất khẽ run lên vì lạnh, tóc tai dính đầy sương sớm, hẳn là suốt đêm bò lên đỉnh núi.
- Tiên nhân ca ca, van cầu ngươi thu nhận cho ba người chúng ta đi cùng, muốn chúng ta làm gì cũng được!
Trương Nhạc Nhạc vừa cúi người thật sâu vừa nói.
Thần sắc Lâm Khiếu Đường đạm mạc nói:
- Con đường tu luyện khô khan chán nản, nguy cơ rình rập bốn phía, chỉ cần phút chốc lơ là liền mất đi tính mệnh, tốt nhất hãy cứ làm một phàm nhân tiêu dao tự tại một đời thống khoái!
Trương Đại Ngưu dứt khoát nói:
- Tiên nhân ca ca, xin người cứ thu nhận chúng ta, chúng ta có thể chịu được khổ, cho dù mất mạng cũng không một câu hối hận hay oán giận!
Vương Nhị Cẩu cũng nói theo:
- Tiên nhân ca ca, xin hãy nhận lấy chúng ta!
Lâm Khiếu Đường tự nhiên không tính tới chuyện thu đồ đệ, nhưng ba gã hài đồng này đã giúp bản thân lĩnh ngộ được phần then chốt của vô vi chi cảnh, tuy còn chưa thành công nhưng vẫn có ảnh hưởng lớn tới tâm tình, sau một hồi tự suy ngẫm đành nói:
- Chuyện thu nhận các ngươi không nên nhắc lại, ta với các ngươi cũng coi như hữu duyên, nếu như các ngươi đã quyết ý bước lên con đường tu luyện, ta sẽ giúp các ngươi nhập đạo!
Nói xong Lâm khiếu Đường liền động thân, hóa thành một đạo tử quang dẫn theo tất cả rời đi, ba người Trương Nhạc Nhạc, Trương Đại Ngưu và Vương Nhị Cẩu cũng được cuốn vào trong đó, còn cả Mạc Côn, thanh niên họ Giang cũng đồng loạt được dẫn theo bay lên trời.
Phi hành nửa ngày, Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu đã đi tới địa cảnh thuộc địa phận Dương Môn, toàn bộ Dương Môn đều suốt đêm bài biện gióng trống khua chiêng nghênh tiếp.
Vừa bước vào Dương Môn, chúng đệ tử xếp thành hàng chào đón có tới hơn nghìn người, dẫn đầu là Dương Bồi, một trong ba nguyên lão linh hồn giai hậu kỳ đi ra nghênh tiếp, phía sau còn có mấy nguyên lão tu vi hơi yếu hơn một chút.
Bỗng nhiên trong đám nguyên lão có một thanh niên kinh ngạc nói:
- Lâm tiền bối!
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên cười:
- Dương đạo hữu, không nghĩ tới ngươi là người trong Dương Môn!
Thanh niên này chính là Dương Thiên, thấy Lâm Khiếu Đường xưng hô chính mình là đạo hữu, Dương Thiên có chút đỏ mặt, xấu hổ ngẩng đầu nói:
- Vãn bối là hậu duệ của người sáng lập ra Dương Môn!