Lâm Khiếu Đường chưa hoàn toàn trồi lên trên mặt nước, tìm một chỗ bí mật có thể quan sát được rõ ràng, yên lặng chăm chú nhìn vào mấy điểm đen mờ ảo trên không trung, hai bên quấn lấy nhau chiến đấu.
Kỳ Áo, vừa rồi chính là Kỳ Áo, tựa hồ mỗi khi Lâm Khiếu Đường ổn định lại bắt đầu quyết định bắt đầu thực hiện bước kế hoạch trong thời gian tới thì Kỳ Áo lại như âm hồn không tan xuất hiện rất đúng lúc, tinh chuẩn không gì sánh được.
Ngoại trừ Kỳ Áo ra còn có ba điểm đen khác, từ hình dáng bên ngoài thì tựa hồ bọn họ không phải là nhân loại, bộ dáng nửa người nửa thú, thế nhưng so với thú nhân lại có điểm không giống, cùng với huyền vũ thú gặp mặt lần trước rất tương tự, bình tĩnh quan sát thật kỹ thì rõ ràng là hải thú.
Trên người của ba hải thú này tản mát ra khí tức nguyên lực vô cùng cường liệt, chí ít cũng đạt tới linh hồn giai hậu kỳ, theo đó có thể suy đoán ra ba hải thú này thuộc về hải thú mười hai cấp trở lên.
“Duy Lạp tiểu thư, không phải ngươi nói rằng nơi này không thể có hải tộc cấp cao xuất hiện hay sao?”
Lâm Khiếu Đường trầm giọng hỏi.
Duy Lạp nhấp hé miệng, chính nàng cũng không làm sao giải thích được, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Lâm tiền bối, nơi này đối với hải thú mười ba cấp sinh ra ảnh hưởng lớn nhất, mười hai cấp tuy rằng có ảnh hưởng nhất định, thế nhưng trong thời gian ngắn chúng vẫn có thể chịu đựng được.”
Lâm Khiếu Đường không tiếp tục hỏi nhiều, thượng giới bất luận là có thực hay không, lấy năng lực của Duy Lạp làm sao biết được tin tức hải thú nhất tộc sắp sửa xua quân tấn công quy mô Minh Tây đại lục, nơi này thực sự có an toàn như vậy hay không, rất nhiều điều giống như một dấu chấm hỏi thật lớn vẫn đang lơ lửng trên đầu Lâm Khiếu Đường.
Kỳ Áo và ba đại hải thú chiến đấu tới mức thiên hôn địa ám, chu vi hơn một nghìn trượng xung quanh đều bị lực lượng khí tức nguyên lực cường đại của hai bên bao phủ, không gian tựa hồ như đang run lên nhè nhẹ.
Mỗi một đòn tấn công đều sinh ra kình khí cường đại không gì sánh được tràn ra xung quanh, bất luận là nguyên khí va chạm hay là bảo bối hai bên đối chọi với nhau.
Kỳ Áo đã tiến nhập địa vương giai, hơn nữa hiện tại tu vi đã là trung hậu kỳ, cho dù ba đại hải thú đã tiến hóa lên cấp mười hai đi nữa thì cũng phải rơi xuống hạ phong. Lâm Khiếu Đường đối với việc Kỳ Áo tu luyện nhanh chóng như vậy cảm thấy hiếu kỳ không thôi, người này thủy chung là điểm mắc trong lòng chính mình, nếu như không giải quyết triệt để thì người này mãi mãi trở thành bóng ma trong lòng. Từ trước đến giờ, Lâm Khiếu Đường vẫn luôn tu luyện một cách điên cuồng chỉ vì muốn đem người này bỏ lại phía sau, chí ít không để cho hắn thích hiếp bức thì hiếp bức.
Thế nhưng năng lực hiện nay của Lâm Khiếu Đường còn xa mới đạt tới mức có thể đối kháng lại được Kỳ Áo.
Lâm Khiếu Đường không muốn bị liên lụy, hơi lẻn sâu vào trong biển, chuẩn bị độn đi thật xa...
Đúng lúc này, trên mặt biển đột nhiên bạo phát một tiếng nổ rung trời, không gian trong nháy mắt phát sinh những biến đổi to lớn, xuất hiện xu thế muốn vặn vẹo nữu khúc. xa...ọc Kỳ Áo lại phía sau, chí ít không (đoạn này file ảnh lỗi, không đủ =.=!)
Nước biển bị một cây gậy nước lớn đến không gì sánh được chọc xuống mãnh liệt xoáy tròn mà cuồn cuộn bốc lên cao. Phảng phất giống như ngày tận thế, biển và trời thông với nhau.
Khi chiến đấu tựa hồ như cả hai bên đều dùng hết tuyệt chiêu sở trường của chính mình. Sự biến đổi của không gian đang dần dần lan rộng ra xung quanh, diện tích bao phủ càng lúc càng lớn hơn.
Ba người Lâm Khiếu Đường đã bỏ chạy thật xa, bỗng nhiên bị một cỗ hấp lực vô cùng lớn hút về phía sau, phảng phất giống như có một hắc động không gian vừa hình thành.
Oanh...
Trên không trung có một thân ảnh giống như viên đạn bị đánh văng xuống mặt biển, núi lửa dưới lòng biển sâu vốn đã tắt từ lâu đột nhiên phun trào mãnh liệt, bắn ra những đóa hoa lửa chói mắt, cả trời đất trong nháy mắt trở nên đen tối.
Ba gã hải thú sau khi đánh trúng mục tiêu, lập tức giống như diều đứt dây rơi xuống biển khơi, thân thể nhanh chóng thạch hóa (hóa đá), trong không trung hóa thành tro bụi biến mất không thấy, dĩ nhiên đã tự bạo thú nguyên đan để tạo ra đòn công kích cực mạnh vừa rồi.
Vô luận giãy dựa như thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi lực hút cực lớn, Lâm Khiêu Đường lập tức phóng ra nguyên sa ngưng tụ thành một quả cầu cát bao bọc bản thân, Tân Tây Á và Duy Lạp vào bên trong.
Chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến những tiếng oanh minh, trời đất có âm thanh tư tư của sấm sét, thiểm điện.
Không biết đã trải qua bao lâu, quả cầu cát bắt đầu dừng lại không quay cuồng nữa, từ từ ổn định, những tiếng nổ ầm ĩ vang vọng bên ngoài cũng từ từ yên lặng.
Phốc...
Lâm Khiếu Đường phun ta một ngụm máu tươi, đối mặt với uy thế thiên địa cường đại như vậy muốn điều khiển quả cầu cát cũng không phải một chuyện dễ dàng, liều mạng đem hết toàn lực cuối cùng cũng vẫn bị nội thương.
Thu hồi quả cầu cát, trời đất sáng bừng, thế nhưng không gian bốn phía lại không giống như trước đó, gió xoáy ngoài khơi đã biến mất không thấy, tất cả đều có vẻ như vô cùng yên bình, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hơn mười hòn đảo nhỏ cách đó không xa hòa lẫn vào nhau.
“Cảm tạ Lâm tiền bối đã xuất thủ cứu giúp!”
Ngay khi Lâm Khiếu Đường còn đang vô cùng kỳ lạ nhìn bốn phía, thanh âm cảm kích của Duy Lạp từ phía sau truyền tới.
Duy Lạp vẫn luôn trăn trở với các tu luyện giả cường đại từ trước đến giờ, sớm đã hình thành nên trong nàng tập quán a dua dối trá, bỏ đá xuống giếng, tất cả những tu luyện giả thu lưu nàng trước kia đều là nhìn trúng thân thể nữ nhân nguyên môi của nàng, muốn lợi dụng mà thôi, lại xét thái độ lãnh đạm của Lâm Khiếu Đường đối với nàng mà nói, không lập tức giết chết nàng đã là một kết quả vô cùng mĩ mãn.
Duy Lạp căn bản không hề hy vọng xa vời Lâm Khiếu Đường sẽ xuất thủ cứu giúp, tại thời khắc nguy cơ như vừa rồi lại càng không cần phải tưởng tượng, thế nhưng sự bảo hộ ngoài dự liệu lại xảy ra, lần đầu tiên Duy Lạp thực sự xuất phát từ chân tình đi cảm tạ một người.
Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn thoáng qua Duy Lạp, lại tiếp tục quan sát tình cảnh bốn phía xung quanh, nơi này tựa hồ như không phải là tư nguyên hải vực mà đã tới một địa phương hoàn toàn khác.
“Công tử, lực lượng trùng kích cường đại đó đã làm cho không gian xuất hiện hắc động, hút chúng ta vào trong đó, nơi này đã không còn là tử nguyên hải vực nữa rồi!”
Tán Tây Á rất khẳna định nói.
Lâm Khiếu Đường đem nguyên thức mở rộng tới mức lớn nhất, tỉ mỉ tìm kiếm, không hề cảm ứng được một điểm hỗn độn khí nguyên nào, bốn phía cực kỳ yên lặng, xác thực đã không còn ở trong tử nguyên hải vực nữa rồi.
“Công tử, người nọ cũng bị truyền tống tới nơi này!” Tân Tây Á bỗng nhiên nói.
Chỉ thấy mặt bên ngọn núi trên một hòn đảo nhỏ có một người đang ngồi xếp bằng, quanh thân hơi nổi lên một tầng quang mang nhàn nhạt, hai mắt người này nhắm nghiền, biểu tình cực kỳ bình thản, chính là Kỳ Áo.
Sát khí trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe lên, nhưng lại có chút do dự, Kỳ Áo hiển nhiên đã bị trọng thương, lúc này đang toàn tâm điều tức chữa thương, nếu như lúc này muốn giết chết hắn thì quả là cơ hội tốt nhất, thế nhưng Lâm Khiếu Đường lại không hoàn toàn nắm chắc. Địa vương giai cấp uy thế trấn nhiếp vô cùng lớn biểu hiện ra bên ngoài, loại lực lượng ẩn tàng đè nén người khác này làm cho hắn khó có thể xuống tay được.
“Đường Lâm, giữa ta và ngươi thực sự vô cùng hữu duyên, như thế mà cũng có thể gặp nhau tại một chỗ, bất quá trong lòng có sát ý nhưng cũng không được lộ ra ngoài. Đường Lâm, sát khí trên người của ngươi hiện rõ ràng như vậy đã làm mất đi năm phần thành công, còn cần phải tu luyện nhiều hơn a!”
Thanh âm của Kỳ Áo bỗng nhiên truyền đến, trong mắt không hề có nửa điểm nao núng, tựa hồ như không hề thụ thương.
Đuôi lông mày của Lâm Khiếu Đường hơi giật giật, sát niệm trong lòng đột nhiên biến mất, hai mắt trợn tròn trong nháy mắt trở nên trong suốt như thường:
“Tiền bối vì sao lại đồng thời đối địch với ba gã hải thú nhu vậy?”
Hai mắt của Kỳ Áo vẫn đóng chặt như cũ:
“Chỉ là vì một ít vật nhỏ mà thôi, ai biết được đám hải thú nhất tộc này lại keo kiệt như vậy cơ chứ, không nói tới cùng được, Đường Lâm, chẳng lẽ ngươi không muốn trở lại Kỳ Đông đại lục hay sao chứ?”
Lâm Khiếu Đường nao nao nói:
“Tiền bối biết phương hướng?”
Hai mắt vẫn đóng kín lúc này lại như hiện lên tiếu ý nhàn nhạt nói:
“Đâu chi là biết, những năm gần đây không biết đã qua lại bao nhiêu lần.”
Biểu tình của Lâm Khiếu Đường khá đạm mạc, tự suy nghĩ một hồi hỏi:
“Không biết tiền bối có thể chỉ dẫn một chút được không?”
“Ha ha, Đường Lâm, hiếm khi ngươi tôn kính đối với ta như vậy, nói cho ngươi cũng không có vẫn đề gì, bất quá phải có trao đổi, ngươi phải đem thú nguyên đan của huyền vũ thú cho ta!”
Lời nói của Kỳ Áo vãn bình thản như trước.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường cả kinh, người này rốt cuộc làm cách nào để theo dõi chính mình, mục đích của hắn rốt cuộc là gì? Hoặc có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp? Trong lòng có rất nhiều điều nghi hoặc.
Lâm Khiếu Đường không hề cò kè mặc cả nhiều, trực tiếp lấy ra thú nguyên đan ném tới. Kỳ Áo đưa tay tiếp được, đôi mắt vẫn như cũ không hề mở ra, chỉ là lấy ngón tay sờ nắn vài cái, liền há miệng nuốt vào bụng sau đó mới chậm rãi nói:
“Nơi này đã ở ngoài phạm vi của Minh Tây đại lục rồi, cách xa nhau khoảng hơn mười vạn dặm, nhưng hiển nhiên chưa tiến nhập vào Kỳ Đông đại lục, thuộc về một hải vực ở giữa hai địa lục, nhưng cách Kỳ Đông đại lục gần hơn một chút, hơn nữa lại vượt qua được mấy chỗ hiểm yếu thuộc phạm vi của hải thủ nhất tộc và nhân ngư nhất tộc. Con đường tiếp theo tuy là không ngắn, thế nhưng lại không có chỗ nào quá nguy hiểm, ngoại trừ cần phải vượt qua địa bàn của Hải Long tộc ra thì cơ bản là có thể thẳng đường mà đi, chỉ cần nhận rõ được phương vị, vậy thì chỉ mất thời gian nhất định là có thể đến được Kỳ Đông đại lục.”
Lâm Khiếu Đường thấy Kỳ Áo đột nhiên dừng lại, thi lễ một cái nói:
“Mong tiền bối chỉ điểm!”
Kỳ Áo không chút lo lắng, khí nguyên trên người nhẹ nhàng, tựa hồ như thú nguyên đan vừa mới nuốt vào đã xuất hiện tác dụng, ổn định được khí nguyên mới nói tiếp:
“Hải vực tuy rằng rộng lớn vô cùng, thế nhưng cũng không phải là đất cằn sỏi đá, đảo nhỏ có cách một đoạn nhất định là có thể nhìn thấy được, mà trong những hòn đảo nhỏ nhìn như lộn xộn này lại có một số chứa đựng nguyên nhãn trong đó, nhưng nguyên nhãn nho nhỏ này có nguyên vị luôn luôn một bên hướng về phía đông một bên hướng về phía tây, một bên nguyên vị bàng bạc chính là phương đông, còn một bên chính là phương tây, tuyệt đối không phân biệt hướng về phía nam bắc, lời đã nói hết, có thể hiểu được bao nhiêu chỉ có thể dựa vào chính ngươi rồi...”
Vừa nói xong, Kỳ Áo liền hóa thành một đạo quang mang tiến vào trong nước biển, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Lâm Khiếu Đường cẩn thận suy nghĩ thật kỹ lời nói của Kỳ Áo, phóng nguyên thức ra tìm kiếm nguyên nhãn trong các hòn đảo nhỏ xung quanh, rất nhanh liền tìm được một chỗ phát ra nguyên khí yếu ớt, nguyên vị trước và sau xác thực không giống.
Những nguyên nhãn yếu ớt này nếu như không có nguyên thức tinh chuẩn dò xét, căn bản không thể nào cảm ứng được, thảo tu luyện giả dưới linh hồn giai rất khó vượt biển, chỉ khi đạt tới linh hồn giai thì nguyên thức mới đủ mạnh và chính xác, đạt tới yêu cầu để dò xét được nguyên nhãn xung quanh.
Lâm Khiếu Đường có thể chất đồng thời tồn tại hai nguyên linh làm cho nguyên thức cùa hắn mạnh mẽ vượt qua người cùng giai, thậm chí là Tân Tây Á cũng có chút không bằng.
Có phương vị, con đường mờ mịt lập tức trở nên vô cùng rõ ràng, tâm trạng bình thản của Lâm Khiếu Đường lúc này không tránh khỏi vô cùng kích động, mê mang tại Minh Tây đại lục hơn hai mươi năm dài, rốt cuộc cũng đã tìm đường về nhà, từng thân ảnh quen thuộc và thân thương lần lượt hiện lên trong đầu của hắn.
Ánh mắt của Duy Lạp lay động, tâm tình vô cùng phức tạp, do dự một hồi, rốt cuộc mở miệng nói:
“Lâm tiền bối, có thể mang vãn bối cùng đi hay không? Vãn bổi thực sự muốn nhìn xem Kỳ Đông đại lục thần bí rốt cuộc là có cảnh sắc như thế nào!”
Tân Tây Á trầm mặc không nói, trên dung nhan băng lãnh của nàng lúc này cũng hiện lên một chút chờ mong, đối với cố hương của Lâm Khiếu Đường nàng vẫn luôn hiếu kỳ.
Lâm Khiếu Đường cũng lo lắng đường xá buồn chán:
“Mang ngươi đi cũng không phải là việc khó, bất quá Duy Lạp tiểu thư ngươi cần phải rõ ràng một điều, một khi ngươi quyết định đi, chỉ sợ không còn đường để quay về,. chí ít với năng lực của ngươi hiện nay còn xa mới đủ để tìm đường quay trở về Minh Tây đại lục.”
Biểu tình của Duy Lạp vôcùng hững hờ nói:
“Cho dù Lâm tiền bối không mang Duy Lạp đến Kỳ Đông đại lục đi nữa thì ở lại hải vực mênh mông này, với tu vi của Duy Lạp, chắc là suốt quãng đời còn lại không thể thoát khỏi biển rộng.”
“Tốt lắm, vậy thì Lâm mỗ mang theo ngươi là được, có lẽ Duy Lạp tiểu thư còn có thể nhìn thấy cố nhân cũng không chừng!”
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng cười nói.
Lời nói này làm cho Duy Lạp có chút không hiểu rõ, Kỳ Đông đại lục làm sao lại có cố nhân của nàng đây chứ? Liệu có phải là Lâm tiền bối sai lầm một chút hay không?
Ngay khi Duy Lạp còn đang suy nghĩ miên man, bước đi bỗng nhiên không ổn định thiếu chút nữa ngã sấp xuống, khi hoàn hồn lại thì người từ lâu đã ở ngoài nghìn trượng, dưới chân kim thủ không biết từ khi nào đã hình thành, Lâm Khiếu Đường đã thôi động bay đi...
Hải vực mênh mông so với tưởng tượng của Lâm Khiếu Đường còn rộng lớn hơn rất nhiều, phi hành liền một mạch hơn một tháng, thế nhưng vẫn như cũ không hề có đầu cùng, khi hắn bắt đầu mất đi phương hướng thì lại bắt đầu tĩnh tâm cảm ứng nguyên nhãn trong phương viên mấy trăm dặm xung quanh, có lúc thậm chí phải bay lung tung xung quanh tìm kiếm một phen, con đường quay về cũng không liên tục, thế nhưng chung quy thì trong chậm có chắc, loạn mà không tiêu tan...
Ba người Lâm Khiếu Đường cách Kỳ Đông đại lục càng ngày càng gần.