Lúc này ngay cả quỳ xuống đối với họ cũng là một chuyện phi thường thống khổ.
Kỳ Áo thì dùng vẻ mặt vui mừng nhìn vị trí trung tâm Địa Linh Hà, trong mắt hiện lên vẻ ước ao, lẩm bẩm nói:
- Lâm tiểu tử, nếu như năm xưa lão phu cũng có cơ duyên giống như ngươi thì đã không đến mức bị người ta truy sát phải chui vào luân hồi rồi, tiểu tử ngươi mệnh tốt, bất quá cũng là do chính ngươi tranh thủ được, người bình thường sợ là đã sớm bị ngã xuống rồi.
Toàn bộ dị tượng giằng co đủ một canh giờ mới từ từ rút lui, khi rút lui toàn bộ thiên địa lại trở lại như bình thường, không hề xuất hiện tác dụng phụ nào.
Dòng nước trong Địa Linh Hà đã ít đi hơn phân nửa, lộ ra một ngọn núi ở chính giữa, trên ngọn núi có rất nhiều loại cỏ cây và thực vật ngầm dưới nước, có một ít đã hình thành linh tính, đối với con người bình thường thì đã thuộc về phạm trù yêu quái.
Bất quá lúc này thực yêu này dị thường yên lặng, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì đó xuất hiện.
Quả nhiên, không bao giữa ngọn núi, chỗ một tảng đá lớn chậm rãi mở ra, sau đó một đạo quang mang màu tím lóe lên, trong nháy mắt liền biến mất không còn.
Chỉ trong chớp mắt, quang mang màu tím xuất hiện bên bờ hồ.
Lúc này bốn người Thủy Linh đã hồi phục lại chút sức lực, nhanh chóng chạy tới muốn nhìn xem đến tột cùng là có chuyện gì, chỉ là khi bọn họ chạy tới gần bờ hồ thì đã thấy một người đầu tóc cực dài xuất hiện trước mắt.
Người này mặc tử bào, trên người tràn đầy bụi bặm, tuy rằng đã có một phần rơi ra, thế nhưng phần lớn vẫn dính chặt vào người, mái tóc thật dài che kín khuôn mặt làm cho người khác không thể nào nhìn thấy rõ.
- Tiền bối, hiện tại đã qua bao nhiêu năm rồi?
Người tóc dài không hề để ý bốn người Thủy Linh, nhìn về phía Kỳ Áo đang trôi tới, mở miệng hỏi.
Làm trò với vài tên tiểu bối mà hiện tại lại được lão tổ Thiên Hà Tông gọi một tiếng tiếng tiền bối, Kỳ Áo cảm thấy rất sảng khoái, thầm nghĩ mấy năm nay không uổng công chỉ dạy Lâm tiêu tử, thực hiểu chuyện.
Kỳ Áo co ngón tay tính toán nói:
- Trước sau tổng cộng một trăm hai mươi ba năm!
Thần sắc của quái nhân tóc dài có chút biến hóa, hiển nhiên không nghĩ tới thời gian trôi qua nhiều như vậy, bất quá rất nhanh liền thoải mái trở lại, con đường tu luyện chính là như vậy, hơn trăm năm cũng không coi là gì.
Người tóc dài nhanh chóng vung tay lên, một đạo tử quang từ ngón tay bắn ra, lớp bụi bặm bám dính trên người thoáng cái biến mất không còn, cuối cùng tử quang dừng lại trên mái tóc thật dài, thoáng lóe lên, mái tóc dài liền bị cắt bỏ, nhất thời lộ ra hình dáng, bụi bặm trên mặt lúc này cũng bị khí nguyên thanh lý sạch sẽ.
Bốn người Thủy Linh nhất thời kinh hô:
- Lão tổ!
Hiện tại bốn người không hề gọi sai, lần trước xác thực là không biết, nhưng lúc này dám gọi sư huynh thì quả thực là muốn chết rồi!
Ngươi tóc dài chính là Lâm Khiếu Đường bế quan liên tục hơn một trăm hai mươi năm qua, nhìn bốn đồ tôn này, đều có chút ấn tượng đặc biệt, chỉ là kỳ quái sao bốn người lại ở đây.
Lâm Khiếu Đường không khỏi hỏi:
- Là Lạc Trần Tử cho bốn người các ngươi tới đây tiếp đón ta sao?
Bốn người đối mặt nhìn nhau, bộp một tiếng, đồng thời quỳ xuống dưới đất, cung kính nói:
- Lão tổ thứ tội, đệ tử bị ép vào, mong lão tổ tra xét rõ ràng!
Nhìn thấy bốn tiểu bối cúi đầu, Lâm Khiếu Đường thản nhiên nhận lấy, bốn gã đệ tử này cho dù dập đầu với hắn một trăm tám mươi lần đi nữa thì cũng là hiển nhiên.
- Bị ép?
Lâm Khiếu Đường kỳ quái nói.
- Ai nha, lão phu mang bọn họ vào, bốn tiểu oa nhi này thực là vô lương tâm còn bị ép? Bị ép cái rắm nha, lão phu cho các ngươi chỗ tốt thật lớn còn không biết nhận, con bà nó!
Kỳ Áo mắng to nói.
Lâm Khiếu Đường nhanh chóng hiểu ra, không dự định tiếp tục truy cứu, dây dưa với lão quái vật Kỳ Áo này thì đám tiểu bối kia tuyệt đối không có được ăn bánh ngon, chính mình năm đó cũng là như vậy.
Lâm Khiếu Đường đánh giá Kỳ Áo nói:
- Tiền bối rốt cuộc đã giải trừ được phong ấn rồi, chúc mừng chúc mừng!
Kỳ Áo đắc ý.
- So với tưởng tượng của lão phu còn tốt hơn không ít, nguyên lực xói mòn không tới một thành, chỉ cần có thể vào thượng giới, lão phu nhất định khôi phục lại như ban đầu, ha ha!
Trong lúc Kỳ Áo cười to, đột nhiên im mặt chỉ về phía Lâm Khiếu Đường nói:
- Tiểu tử, có phải ngươi đã phá tan cảnh giới địa vương giai đạt tới đế giai rồi?
Lâm Khiếu Đường không đổi sắc hỏi lại:
- Lẽ nào tiền bối không nhìn ra?
Kỳ Áo giật giật con ngươi nói:
- Lão phu muốn bảo hiểm nên đã phong ấn bộ phận nguyên lực dư thừa lại, chỉ giữ tu vi địa vương giai hậu kỳ đỉnh mà thôi, nếu như ngươi đã đạt tới đế giai thì quả thực là lão phu không nhìn ra được.
- Ha ha, vãn bối vẫn nghĩ là tiền bối nhìn ra được rồi chứ!
Lâm Khiếu Đường sang sảng cười nói.
Trên mặt Kỳ Áo hiện lên vẻ kinh hãi, hiển nhiên không ngờ tới Lâm Khiếu Đường thực sự trùng quan thành công, nguyên bản còn tưởng rằng giới này đã không có khả năng tiến vào đế giai nữa, không nghĩ tới tiểu tử này thực sự làm được rồi.
Lâm Khiếu Đường động nguyên niệm, nắm lại, trên đỉnh núi Đảo Đỉnh Sơn, có một đầu đại điêu phóng tới cực nhanh, cùng với một tiếng huýt sáo dài, vững vàng đậu trên vai Lâm Khiếu Đường.
Chính là cửu thiên tử hoàng điêu, từ lúc Lâm Khiếu Đường bế quan đã thử đầu đại điêu này ra, đương nhiên còn có tham thị thú, Lâm Khiếu Đường luyện đan trong một năm đã dùng hết mọi nguyên liệu thu hoạch được luyện đế một ít thức ăn cho yêu thú phát tán khắp nơi trên đỉnh núi để cho tự tham thị thú đi tìm thức ăn.
Bất quá điều này coi như vô tâm cắm liễu thành cây, một bộ phận thức ăn trong đó bị các loại yêu thú sinh hoạt tên đỉnh núi hoặc địa huyệt ăn mất, làm cho tốc độ tu luyện của chúng tăng lên nhiều, tạo ra không ít yêu thú cao giai, mà những yêu thú này lại trở thành con mồi của tham thị thú.
Coi như đã phát huy công hiệu của thứ ăn cho yêu thú lên tới mức lớn nhất, thậm chí là vượt quá mong muốn ban đầu, làm cho tốc độ tiến giai của tham thị thú được đẩy nhanh nhiều.
Trong một trăm hai mươi năm, tham thị thú đã trải qua lột xác một lần nữa, đều là tự hóa thành trứng, loại tiến hóa này cơ bản không làm biến đổi nhiều về hình thái, ngoại trừ lớn hơn một ít ra, từ nửa tấc trở về một tấc rưỡi, còn thân thể vẫn như cũ, vẫn là màu vàng óng ánh, chỉ là màu tử kim phía sau đã nhiều hơn, lân giáp phía sau có mấy điểm nhỏ màu tử kim tỏa quang mang vô cùng rõ ràng, số lượng đã tăng thêm một ít.
Khi tham thị thú nhận được tín hiệu triệu hồi của Lâm Khiếu Đường, đều phi thường hoan hô nhảy nhót, nhanh chóng bay tới gần giống như những con chó nhỏ đã nhiều năm không thấy chủ nhân, không ngừng lắc đuôi thè lưỡi làm nũng.
Bốn người Thủy Linh kinh khủng nhìn vào đầu đại điêu đứng trên vai lão tổ, không ngừng nuốt nước bọt, nhãn thần sắc bén của đại điêu kia làm cho bọn họ không tự chủ dựng tóc gáy, sau đó đàn yêu trùng xuất hiện lại càng dọa sợ bọn họ hơn, tuy rằng nhìn qua không hẳn là trùng.
Tham thị thú dưới sự triệu hoán của Lâm Khiếu Đường đều bay vào trong không gian trữ vật, cửu thiên tử hoàng điêu đã không còn bộ dáng cũ nữa rồi, không chịu tiến vào trong không gian linh thú.
Lâm Khiếu Đường cũng không bắt buộc, liền để đại điêu đứng trên vai chính mình, nhìn lướt qua bốn người quỳ dưới mặt đất nói:
- Đi ra ngoài đi!
Bốn người Vu Tiến, Thủy Linh, Phương San và Trần Dự không dám có chút chậm trễ nào, cho dù thể xác và tinh thần của bọn họ vô cùng uể oải, trên người hầu như không còn chút khí nguyên nào, thế nhưng vẫn kiên trì bay đi, chỉ là chưa được mười trượng đã bị rơi xuống dưới đất.
Lâm Khiếu Đường lật tay, một cỗ lượng lực cường đại không gì sánh được trong nháy mắt nâng tất cả đậy, đẩy bọn họ ra ngoài cửa động, đồng thời khôi phục lại chút nguyên khí.
- Tiền bối, ngươi đã giải trừ phong ấn rồi, tám kiện pháp bảo kia định bao giờ giao cho vãn bối?
Lâm Khiếu Đường đẩy bốn đồ tôn đi rồi thản nhiên hỏi.
- Tiểu tử, ngươi thực đúng là nhỡ mãi không quên a, ngươi sợ lão phu bùng mất hay sao?
Kỳ Áo tỏ bộ dáng ta đây vô cùng giữ chữ tín kêu lên.
- Tiền bối không nên hiểu lầm, vãn bối chỉ là nhắc nhở mà thôi, không phải thúc giục gì!
Lâm Khiếu Đường cười nhạt nói, chỉ là lời cuối cùng lại hơi tăng ngữ khí.
Kỳ Áo chịu không nổi vung tay lên, tám kiện pháp bảo bay về phía Lâm Khiếu Đường, càng lớn tiếng thốt lên:
- Cho ngươi, cho ngươi, đã phải cả ngày giống như quỷ đòi mạng ám lấy lão phu!
Lâm Khiếu Đường ha ha cười, vui vẻ tiếp nhận tám kiện pháp bảo, sau khi kiểm tra một chút xác nhận không giả mới thu vào trong không gian trữ vật, đối với ngôn ngữ của Kỳ Áo không chút phật lòng, mấy năm nay ở cùng với Kỳ Áo, Lâm Khiếu Đường đã tập thành thói quen ròi.
Kỳ Áo bĩu môi, vẫn có chút luyến tiếc tám kiện bảo bối chính mình luyện chế ra, bất quá chỉ có thể nói lời vĩnh biệt với tám kiện bảo bối này mà thôi. Lâm Khiếu Đường đưa tay ra, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, chính là thanh cự kiếm năm xưa, chỉ là thể tích hiện tại đã thu nhỏ hơn rất nhiều, không hề khoa trương như trước, đây là do Lâm Khiếu Đường lợi dụng thời gian luyện đan đã thâm một chút tài liệu quý hiếm luyện chế lại một lần nữa.
Kỳ thực kích cỡ của pháo bảo không thể quyết định được uy lực của nó, pháp bảo loại nhỏ vẫn vô cùng lợi hại, mà pháp bảo cỡ lớn vẫn có rất nhiều rác rưởi vứt đi. Nhân tố quyết định nên uy lực của pháp bảo chính là kỹ thuật luyện chế, lựa chọn tài liệu và có bồi dưỡng pháp bảo trong thời gian dài hay không!
Một kiện pháp bảo bình thường mang theo tùy thân đối với pháp bảo mà nói vô cùng có lợi, nếu như đặt pháp bảo trong khoảng không thời gian dài thì uy lực sẽ bị xói mòn dần.
Thanh cự kiếm này đối với Lâm Khiếu Đường mà nói không phải là thủ đoạn công kích chủ yếu, thế nhưng khi tiến hành cận chiến coi như rất hữu dụng, uy lực cũng không thể nào coi thường được.
Dùng mộc tinh làm chủ tài liệu tạo cho cự kiếm tính dai mười phần, khi thêm vào dung tinh làm cho độ cứng tăng trên diện rộng, tiếp tục cộng thêm hồn lực của Kỳ Áo và nguyên lực của Lâm Khiếu Đường liên tục bồi dưỡng gần hai trăm năm, tất cả đã làm cho thanh cự kiếm chỉ được coi như cao cấp thông thường trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Hiện tại tiếp tục trải qua Lâm Khiếu Đường tỉ mỉ luyện chế lại một lần nữa, thanh cự kiếm này tại hạ giới đã có thể coi như binh khí cấp cao nhất có thể chế tạo được, so với Khai Thiên Kiếm năm đó chỉ có hơn chứ không kém.