Đấu Y

Chương 211: Chương 211: Y thuật chân chính.




Trong mắt của một số người tràn ngập vẻ dị dạng nào đó, còn có không tin tưởng. Ánh mắt đảo qua thanh niên đeo cự kiếm rồi cực kỳ xem nhẹ.

Đối với những đôi mắt với nhãn thần không xác định. Lâm Khiếu Đường chỉ hồi báo lại một nụ cười nhàn nhạt, nói tiếp:

- Quốc vương bệ hạ, loại lực lượng tà ác tiềm tàng trong cơ thể của ngài kỳ thực là một loại ngoan tật. Tại hạ có thể trong thời gian năm này trị tận gốc.

- Cái gì?

Bì Da La trừng lớn còn mắt thất thanh nói. Đối với sự tin tưởng gần như mù quáng của thanh niên lộ rõ vẻ hoài nghi mãnh liệt.

- Ngươi chắc đã biết tội khi quân là bị trừng phạt như thế nào rồi đúng không?

Na La lạnh lùng nói.

Lâm Khiếu Đường bĩu môi, ánh mắt lạnh lẽo.

- Na La thống lĩnh. Tại hạ nhìn ngươi một mảnh trung tâm, xác thực là một thần tử rất tốt, đối với sự lỗ mãng của ngươi không tính toán gì nhiều. Chỉ là có một câu mong ngươi nghe vào tai. Nếu như một mặt chỉ tin tưởng vào cao nhân đương đại, vậy thì quốc vương cũng không cần cứu trị nữa, làm chuyện gì cũng không nên chỉ cực hạn tại một phạm vi nho nhỏ.

Na La còn muốn nói thêm cái gì đó, quốc vương liền xua tay ngăn cản

- Vị tiểu huynh đệ này nói rất có lý. Y thuật không phân biệt tu vi cao hay thấp, chỉ cần nguyện ý vì bản vương trị liệu vậy thì sẽ có cơ hội công bằng như người khác. Vào đi!

Quốc vương nói xong liền quay trở lại bên trong đại điện. Lâm Khiếu Đường dưới ánh những ánh mắt tập quan sát của tất cả mọi ngươi, thong dong đi theo. Khi đi qua bên cạnh Na La thì lại nhàn nhạt nói thêm mấy câu:

- Na La thống lĩnh, trong vòng năm ngày nhất định không cho bất cứ kẻ nào đến gần trung ương đại điện, bằng không sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch trị liệu của ta. Nếu như làm lỡ sự trị liệu của quốc vương, vậy thì mọi hậu quả ngươi phải phụ trách.

- Ngươi…!

Na La nói không ra lời, chỉ có thể mở trừng đôi mắt nhìn gã thanh niên lưng đeo cự kiếm đi theo quốc vương tiến vào trong trung ương đại điện.

Bốn vị cao thủ linh hồn giai đối mặt nhìn nhau, họ cũng không quá coi trọng gã thanh niên có điểm tự tin thái quá kia, dù sao thì y thuật chân chính không phải là thứ chỉ bẻm mép là có thể học được.

Vừa tiến vào trong trung ương đại điện, ma pháp trận xung quanh đồng thời mở ra, quốc vương lo lắng nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi có thể buông tay trị liệu rồi, không có người đến quấy rầy đâu.

Lâm Khiếu Đường nở nụ cười tán dương, vị kiếm thánh này quả là không làm cho người khác ghét được. Hắn không nói thêm điều gì, lập tức bắt đầu kiểm tra thật kỹ cơ thể của quốc vương, nguyên thức phóng ra, cẩn thận chẩn đoán.

Lúc mới đầu quốc vương không phải rất lưu ý thế nhưng rất nhanh liền phát hiện ra rằng người thanh niên này hoàn toàn không phải khoác lác. Thủ phán chẩn bệnh của hắn so với những người khác không chỉ không giống nhau, hơn nữa lại còn là những lộ số hoàn toàn xa lạ.

Ung thư dạ dày, đây chính là kết luận của Lâm Khiếu Đường. Tế bào ung thư đã sinh sôi đến điên cuồng, thậm chí đã ăn đến lục phủ ngũ tạng. Vốn dĩ với tu vi của lão kiếm thanh chắc chắn không để tế bào ung thư lan rộng đến mưc này. Trước kia chỉ với tu vi sư giai của Yến Phi Thiên cũng có thể đem những tế nào ung thư khống chế trong phạm vi một bộ phận tương đối nhỏ.

Với tu vi siêu cấp cao thủ địa vương giai của lão kiếm thánh hiển nhiên không cần phải nói, thế nhưng bởi vĩ lão kiếm thánh đã trải qua quá nhiều loại trị liệu khác nhau, hơn nữa đại bộ phận lại là dùng khôi phục thuật của mục sư. Những loại ma pháp trị liệu này tuy rằng thần kỳ, thế nhưng đồng thời tương trợ khung máy móc, cũng làm cho tế bào ung thư trong cơ thể sinh trưởng điên cuồng hơn.

Hiện tại tế bào ung thư trong cơ thể kiếm thánh đã mạnh mẽ bá đạo đến mức Lâm Khiếu Đường chưa từng gặp qua từ trước đến giờ. Càng kinh khủng hơn chính là, chỉ một tế bào nho nhỏ thế mà lại ẩn chứa nguyên lực cực mạnh bên trong, chúng đã tiến hóa đến một trình độ cao đến phi thường.

- Quốc vương bệ hạ. Ta phải mở cơ thể của ngài ra, đem những thứ tà ác cắt bỏ, nếu như ngài nguyện ý vậy thì hiện tại bắt đầu trị liệu, còn nếu như ngài không muốn, trị liệu đến đây kết thúc.

Lâm Khiếu Đường thẳng thắn nói. Đây là một loại thử nghiệm, người trước mắt này dù sao thì cũng là quốc vương La Sát quốc, Lâm Khiếu Đường cũng không muốn nháo nhào ra chuyện hiểu lầm ám sát. Nói không chừng còn có thể chết oan uổng, vậy thì không đáng rồi. Huống hồ mỗi một quân vương đều có bệnh đa nghi tương đối nặng.

Nếp nhăn trên mặt của quốc vương dán chặt vào khung xương. Con mắt trũng xuống thật sâu dưới hốc mắt, trên khuôn mặt kinh khủng nhìn thật kỹ Lâm Khiếu Đường tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì đó. Lời nói vừa rồi làm cho vị quốc vương này cực kỳ khiếp sợ, rõ ràng đây là một loại trị liệu thuật hắn chưa từng thấy bao giờ, thậm chí là chưa từng ghe qua.

Một vị quốc vương một thảo dân, một bệnh nhân một thầy thuốc, hai người đối mặt nhìn nhau. Trên khuôn mặt chỉ còn da bọc xương của bị kiếm thánh quốc vương bỗng nhiên hiện lên nụ cười khẽ.

- Nếu như ta có thể cho ngươi tiến vào, đã đại biểu cho việc hoàn toàn tín nhiệm. Nên thử ta đã thử qua, chỉ có duy nhất liệu pháp mổ dạ dày là hoàn toàn chưa từng thử qua.

Lâm Khiếu Đường hờ hững cười, điều này nói lên bản thân ngươi đã có thêm một mạng, chúc mừng ngươi có thể sống thật lâu.

- Hãy nuốt hai viên dược hoàn này vào đi!

Lâm Khiếu Đường đưa ra hai viên dược hoàn màu vàng nói.

Kiếm thánh rất hợp tác, khi nuốt vào, nhất thời cảm thấy toàn thân tê dại, dần dần không còn tri giác, thế nhưng ý thức của hắn vẫn rất rõ ràng.

- Ta muốn bắt đầu động thủ rồi. Trong quá trình điều trị của ta mong rằng quốc vương bệ hạ không bên lộn xộn, bằng không sẽ ảnh hưởng đến quá trình trị liệu.

Tuy rằng đã cho vị kiếm thánh này ăn tới hai khỏa ma phí tán, thế nhung chung quy Lâm Khiếu Đường vẫn có chút không yên tâm. Thực lực của người này xác thực quá mức kinh khủng, ai biết được ma phí tán có thể làm cho hắn tê dại đúng thời gian hay không.

Hai ngón tay của Lâm Khiếu Đường chĩa ra, đầu ngón tay đột nhiên hiện lên một tia sáng màu kim sắc giống như là tia lade, hướng về phía bụng của kiếm thánh ấn mạnh tay cắt xuống phía dưới.

Đây chính là một hồi chiến tranh giữa ngoại khoa y và tế bào ung thư, lục phủ ngũ tạng của quốc vương đều có khối u, đối với Lâm Khiếu Đường và nói chính là một cuộc chiến năng lực. Quá trình giải phẫu rốt cuộc là trải qua bao lâu, bản thân Lâm Khiếu Đường căn bản không rõ lắm.

Hai canh giờ sau, Lâm Khiếu Đường mới giật mình phát hiện ra, những tế bào ung thư này không chỉ đã thôn phệ thân thể của kiếm thánh và ngay cả kiếm linh của hắn cũng đã bị ăn mòn.

Thân thể của cao thủ vương giai sống hay chết không phải là tiêu chuẩn chân thực để so sánh người đó đã thực sự chết hoàn toàn hay chưa. Đơn giản mà nói một vị địa vương giai bất kỳ không phải bởi vì nguyên cớ thân thể tiêu vong mà thực sự chết đi.

Cao thủ địa vương giai đạo tông ngưng luyện ra chân linh, là do nội anh dần dần tiến hóa mà thành, chân linh không chết người không chết, thân thể bất quá chỉ là túi da, nếu như thân thể phá hủy thì có thể đoạt xá, kiếm một túi da khác sống lại.

Địa vương giai ngưng luyện ra dương thần, so với chân linh đạo tông hoàn toàn có tác dụng như nhau. Ma pháp sư thì ngưng luyện ra ma linh. Người tu luyện đấu khí tương đối tạp, kiếm sĩ, chiến sĩ, đấu sĩ, kỵ sĩ đều là chức nghiệp thuộc về đấu chức giả (tu luyện đấu khí). Đến khi tu luyện đến địa vương giai lại có hình thức biểu hiện bên trong khá khác nhau, nhưng chung quy đều có thể siêu thoát thân thể, xuất khiếu linh hồn.

Những tế bào ung thư này dĩ nhiên có sự tu luyện của chính bản thân chúng. Thực sự là quá cường hãn rồi, Lâm Khiếu Đường không khỏi cảm thán sự tiến hóa thực thần kỳ. Nếu không phải như vậy, kiếm thánh cũng không gày gò đến mức độ như thế này, cũng sẽ không cập kề bên bờ sinh tử, hiển nhiên hắn có thể cảm nhận được linh hồn của hắn đang bị thôn phệ dần dần, thảo nào ngay cả long tế sư cũng nói là lực lượng tà ác. Những tế bào ung thư này đã vượt qua phạm trù tật bệnh bình thường, hoàn toàn tiến đến một tầng thứ khác hẳn.

Tế bào ung thư biến dị cho dù lợi hại thế nào đi nữa thì chung quy cũng là vật ký sinh, không có ý thức, không thể chạy trốn. Cho dù cường hãn hơn nữa thì một đao của Lâm Khiếu Đường cắt xuống dưới, chúng tuyệt đối phải thoát ly cơ thể mẹ ra ngoài.

Trải qua bảy canh giờ, tổng cộng cắt bỏ bẩy mươi ba khối u lớn nhỏ. Để giảm bởi khả năng tế bào ung thứ có thể tái sinh trở lại, Lâm Khiếu Đường còn dùng chính nội anh của bản thân đem nội tạng của kiếm thánh bỏ sang một bên, bởi vậy hắn còn có thể hấp thu không ít độc nguyên lực.

Khâu lại vết thương thật tốt, Lâm Khiếu Đường thầm thở một hơi dài, tuy rằng hắn không thể nắm chắc tuyệt đối hoàn toàn trị hết một lúc, vị kiếm thánh này vẫn như cũ có khả năng tái phát, thế nhưng chuyện kéo dài vài chục năm tính mệnh không phải là vấn đề quá lớn.

Toàn bộ quá trình giải phẫu, kiếm thánh hầu như không hề động đậy một chút, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy. Nhìn mấy vết mổ cực lớn trên người của mình thì nở nụ cười, bởi vì kiếm thánh có thể cảm thấy dược lực lượng sinh mệnh của mình đang chậm rãi khôi phục, tuy bây giờ vẫn còn rất suy yếu, thế nhưng loại cảm giác thống khổ do thân thể dần dần bị ăn mòn đã biến mất không còn.

- Ha ha ha, không nghĩ tới, thực sự là không nghĩ tới, trên đời này lại có thuật pháp trị liệu thần kỳ đến như vậy. Tiểu huynh đệ, ngươi có muốn làm anh em kết nghĩa với ta hay không.

Kiếm thánh cười lớn nói, đây là loại cảm giác hồi sinh vô cùng kích động.



- Lâm Khiếu Đường

- Ngươi không phải là người của Minh Tây đại lục?

- Ta đến từ phương đông.

- Thì ra là thế. Ta đã sớm nghe nói đông phương đại lục thần bí có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ. Trăm nghe không bằng một thấy, trước khi ta lên làm quốc vương có tên gọi là Khố Ban. Đồ án bên trong của chúng ta chính là thần linh nửa thú nhân tôn thờ. Đồng thời dập đầu, sau này chúng ta chính là huynh đệ của nhau, không cần phân biệt tuổi tác ra sao.

- Hảo, tiểu đệ gọi trước một tiếng đại ca!

Lâm Khiếu Đường nói xong liền quay về phía trung ương đại điện, hướng về cây cột lớn có khắc đồ đằng bên cạnh bảo tọa quỳ xuống.

Khố Ban cười to một tiếng, cũng quỳ xuống!

Bất quá những nghi thức phía sau thực sự là vượt qua tưởng tượng của Lâm Khiếu Đường rất nhiều, tiếp tục tiến hành đến nửa canh giờ mới kết thúc, đương nhiên điều này cũng đã nói rõ thái độ chăm chú của Khố Ban.

Kỳ thực thì đây mới là ngày trị liệu đầu tiên mà thôi, những ngày tiếp theo, chủ yếu Lâm Khiếu Đường tiến hành các loại châm cứu, hạ dược tiêu độc… rất nhiều công đoạn phiền toái cho Khố Ban.

Trong những ngày này Khố Ban cư nhiên cảm giác bản thân thấy đói, cái cảm giác đối với hắn mà nói thì hơn một trăm năm trước hắn đã hoàn toàn quên lãng.

Sau năm ngày, Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cũng bước ra khỏi trung ương đại điện. Bên ngoài quả nhiên có một đám đông đang chờ đợi. Đương nhiên những người này không phải là vì Lâm Khiếu Đường mà đến.

Thấy Lâm Khiếu Đường đi ra. Na La là người đầu tiên tiến lên nghênh đón. Một lúc sau vẫn không thấy quốc vương đi ra, Na La có điểm phát hỏa.

- Như thế nào lại chỉ có một mình ngươi đi ra?

- Không được vô lý!

Thanh âm hùng hậu có lực từ bên trong đại điện truyền ra bên ngoài.

Thân thể của Na La mạnh mẽ chấn động, tất cả mọi người đều bị độ mạnh yếu của thanh âm này hấp dẫn. Ánh mắt nhìn Lâm Khiếu Đường từ vô cùng hoài nghi ban đầu trở thành một loại kinh ngạc không thể tin tưởng.

Khi Khố Ban dùng những bước chân mạnh mẽ hữu lực tiến ra ngoài, khí sắc so với năm ngày trước hoàn toàn không giống. Trên mặt vẫn gày gò như cũ, thế nhưng trạng thái tinh thần vô cùng đầy đủ. Sự uể oải chán trường trước đó biến mất không còn chút gì.

- Bệ ha. Người?

Na La cẩn thận hỏi.

- Ta đói bụng, nhanh nhanh đi chuẩn bị đồ ăn, một lúc nữa ta có chuyện trọng yếu cần tuyên bố.

Khố Ban vuốt vuốt bụng nói.

- Dạ!

Na La mừng rỡ lên tiếng trả lời rồi lui ra. Nhãn thần nhìn về phía Lâm Khiếu Đường rõ ràng so với trước kia hoàn toàn không giống nhau.

Lâm Khiếu Đường nhất thời trở thành mục tiêu của mọi ánh mắt. Trạng thái của quốc vương đã nói rõ tất cả. Vị kiếm sĩ nhìn qua tuổi còn rất trẻ này thực sự chữa trị được cho quốc vương.

A Tạp Địch, Bì Da La và Tạp Thụy Tư với vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Khiếu Đường. Một vị là tinh linh đại tế tư, một vị là mục sư linh hồn giai còn có một vị là long tế sư. Bọn họ rõ ràng chính là những vương giả của toàn bộ giới trị liệu sư Minh Tây đại lục. Họ đã trải qua việc điều trị không biết là bao nhiêu nghi nan tạp chứng, một thân tu vi càng làm cho khắp Minh Tây đại lục không ai không biết. Chỉ cần là bọn họ nói không trị liệu được, vậy thì khẳng định người đó đã hết thuốc chữa.

Nhưng mà… Thiết luật này ngày hôm nay đã triệt để bị đánh vỡ.

Bì Da La bỗng nhiên nghĩ đến mười ngày trước khi mình đang thi triển hồi xuân thuật thì bị thanh niên này đẩy ra, lẽ nào lúc đó hắn đã biết được bệnh tình cụ thể của lão kiếm thánh. Lúc đó chỉ có hắn nhìn ra thủ đoạn trị liệu của bản thân kỳ thực là giết người mà không phải là cứu người.

- Xin hỏi các hạ rốt cuộc là chức nghiệp gì vây?

Bì Da La dĩ nhiên dùng thái độ cung kính hỏi.

- Kiếm sĩ!

Câu trả lời của Lâm Khiếu Đường rất trực tiếp ngắn gọn.

- Kiếm sĩ như thế nào lại có thuật trị liệu đây chứ?

Bì Da La lẩm bẩm tự nói.

Trong tất cả mọi người chỉ có một đôi mắt khàn khàn già lão phi thường thoải mái quan sát mọi chuyện với góc độ rất rộng lớn. Xảo quyệt nhìn da trên tấm lưng rộng to lớn của Khố Ban có những vết sẹo to lớn đến giật mình…

Lý Nhĩ dị dạng nhìn gã kiếm sĩ thanh niên. Bên môi tràn đầy nếp nhăn lộ ra nét tươi cười quỷ dị…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.