Buổi tối sáu giờ hơn Lam Sơn tới đúng hẹn, trừ bữa tối đơn giản, còn mang tới rất nhiều văn kiện. Tôi cho rằng chúng tôi sẽ xem một số bộ phim cũ, sau đó chơi đùa với mèo một chút, ôm hôn gì đó trên sofa, nhưng thực tế tàn nhẫn như vậy, ngay cả cử động tôi cũng thấy khó khăn, đừng nói đến làm vận động gì đó trên giường.
“Tối nay em ở lại không?”
Lam Sơn nhướn mày, ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi: “Anh đã như vậy, còn muốn làm gì?”
Cậu nói cứ như thể tôi rất cấp sắc (1) vậy…
“Anh cần người chăm sóc! Lúc em bị thương anh cũng chăm sóc em mà.” Tôi dùng một loại ánh mắt bị em gái tôi gọi là “buồn nôn” nhìn cậu, mỗi lần tôi chỉ cần dùng chiêu này, cho dù là em gái hay bất cứ ai cũng phải giơ tay đầu hàng.
Quả nhiên, cậu cũng lộ ra loại biểu cảm bó tay.
“Được rồi, em ở lại.”
Không đợi tôi vui vẻ bao lâu, cậu mở cửa đi ra ngoài.
“Nhưng em ngủ trong phòng dành cho khách, tối nay anh đọc hết đống văn kiện kia đi, nếu cần thì gọi điện hoặc WeChat cho em.”
Đây quả thực là hành động vô cùng vô nhân đạo, làm sao cậu có thể đối xử như vậy với một kẻ bị tê liệt nửa người?!
“Chờ đã!” Tôi gọi cậu lại: “Chiều nay em đồng ý với anh chuyện gì?”
Tôi mong đợi cả buổi chiều, hưng phấn cả buổi chiều, không thể để cậu lừa gạt như vậy.
Dường như cậu mới nhớ ra, lại quay về: “Suýt thì em quên mất.”
Hôn lưỡi kiểu Pháp? Nụ hôn triền miên nóng bỏng?
Tôi và các bạn mong chờ như vậy, tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng đè sau gáy cậu hôn cậu không thở nổi, nhưng cậu ấy chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi tôi!
Chênh lệch quá lớn, tôi quả thực không cách nào che giấu ưu tư không để mình lộ ra một chút mất mát và khó chịu, bây giờ nghĩ lại khi đó tôi quả là biểu hiện giống như cún con không xin được đồ ăn, vành tai, ánh mắt, cái đuôi cũng cụp xuống.
“Anh không hài lòng?”
Tôi hơi tức giận cậu biết rõ còn hỏi: “Em biết anh muốn không phải loại này.”
Rõ ràng còn lớn tuổi hơn cậu, trải nghiệm cũng phong phú hơn cậu, lúc làm chuyện khác cũng đều dứt khoát quyết đoán, nhưng lại như kẻ ngốc bị cậu dắt mũi, một giây đó tôi thật sự cảm thấy hơi thất bại.
Tựa như Lam Sơn đùa giỡn tôi đủ rồi, bàn tay đột nhiên giữ sau cổ tôi: “Vậy thì đổi loại khác.” Vừa nói cậu đã nâng mặt tôi hôn xuống.
Khác với nụ hôn hời hợt lúc đầu, nụ hôn này nóng bỏng hơn nhiều, lại càng thêm tính xâm lược, như tôi mong muốn.
Vì liên quan đến tư thế, tôi càng thêm bị động, kỹ thuật hôn của cậu tốt hơn cả tôi mong đợi, khiến người ta có loại ảo giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị cậu nuốt mất.
Lúc chúng tôi răng môi gắn bó, đầu lưỡi quấn quýt, suy nghĩ của tôi không có giới hạn: Đầu lưỡi của Lam Sơn linh hoạt, có lực như vậy, nhất định vô cùng thích hợp để khẩu giao cho người khác.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh cậu quỳ dưới hai chân tôi ngậm dương vật của tôi, đôi mắt giống như hắc diệu thạch (2) nhướn lên nhìn tôi, người như băng tuyết trên núi Trường Bạch, nơi ngậm tôi chặt mà ấm áp, tưởng tượng này khiến tôi kích động như uống phải xuân dược.
Hai cánh tay tôi vòng qua cổ Lam Sơn, kéo cậu về phía tôi, cậu không thể không chống một tay lên giường hùa theo ý tôi. Sau một lúc như vậy, đến khi song phương chúng tôi đều có chút không thở nổi mới kết thúc nụ hôn này.
“Anh còn muốn…” Tôi rất không thỏa mãn, hy vọng có thể lấy được nhiều hơn.
Nhưng Lam Sơn giống như người thầy thưởng phạt rõ ràng, cho chút ngon ngọt sau đó không cho phép tôi vượt qua giới hạn dù chỉ một bước.
“Hôm nay tới đây thôi.” Cậu ngăn cản động tác của tôi, trong mắt không hề có dục vọng không thể kiềm chế.
Roi và kẹo.
Tôi giống như con khỉ bị cậu thuần phục, nếu cậu cho tôi chuối tiêu tôi liền đội ơn mà nhận lấy, cho tôi roi tôi cũng chịu đựng như nếm mật, cả ngày bị ảnh hưởng bởi một khẩu lệnh một ánh mắt của cậu, không có năng lực tự mình suy nghĩ.
Mà kinh khủng hơn là, tôi lại cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm.
Sau khi Lam Sơn rời khỏi phòng, tôi vén chăn trên người, bất đắc dĩ nhìn hạ thể giương cao. Từ khi biết Lam Sơn tới nay, nó chưa từng có một ngày thỏa mãn, quá đáng thương. Nhưng lúc này cơ bắp cả người tôi đều đau, quả thực không rảnh đi phục vụ nó, chỉ đành để nó tủi thân nguội lạnh.
№1075☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 22:32:54
Lầu chủ bạn tỉnh lại đi! Cho tới bây giờ bạn chính là thụ đừng mơ thao Lam Sơn nữa!
№1076☆☆☆ Sofa ☆☆☆ 2013-12-17 22:33:12
Lam Sơn thật là thuần thú sư lợi hại… Để bạn nhìn được không sờ được, một trận roi một viên kẹo, thả mồi xuống chờ bạn cắn, má ơi cao thủ!
№1077☆☆☆ Lỗ mũi của Tống Tiểu Bảo ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 22:33:43
Ảo tưởng của lầu chủ tiểu yêu tinh thật là ướt át nóng bỏng, tôi cũng sắp cứng rồi (*/ω\*)
№1078☆☆☆ Ngàn dặm bên ngoài lấy được trinh tiết của người ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 22:34:17
LZ tôi nói như này bạn đừng giận, nhưng bạn thật sự có loại thụ tính trời sinh, đọc văn phong tựa như phải thao bạn đến mức không khép được chân…
№1079☆☆☆ − − ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 22:35:34