Thật vất vả rảnh được một ngày, tôi cố ý chọn hôm nay đi thăm hỏi một vị giáo sư hồi đại học của mình. Vợ của bà đã qua đời vào mùa xuân năm nay, mà khi đó tôi ở trong nước không có cách nào tham gia tang lễ của người ấy, vì vậy muốn mượn dịp về nhà lần này đến thăm giáo sư một chút, bày tỏ niềm thương tiếc.
Tôi nghĩ hẳn các bạn cũng chú ý đến, giáo sư và vợ của bà, đều là phái nữ. Khi đó chuyện của họ rất nổi tiếng trong trường học, từ lúc 17 tuổi đã tương thức (quen biết) đến tương luyến (yêu mến), tương bạn (làm bạn) nửa thế kỷ, tình yêu khiến người ta cảm thấy kính nể.
Mà thời đại học của tôi, cũng được giáo sư giúp đỡ không ít, bà và vợ của bà đều rất thích tôi, đến bây giờ chúng tôi vẫn giữ liên lạc.
Giáo sư thay đổi rất nhiều, không tới một năm, bà gầy đến đáng sợ.
Tôi hỏi bà có phải vì tưởng niệm ái nhân, bà lắc đầu với tôi: “Không phải tưởng niệm, mà là cô độc.”
Họ không có con, nuôi thú cưng cũng đã sớm chết trước chủ nhân, một khi một trong hai người qua đời, cả nhà trống trải như phần mộ.
Cô độc giống như một đại dương màu đen, mà giáo sư chính là một chiếc thuyền buồm trên biển, bất cứ khi nào cũng có thể lật nghiêng. Tôi rất lo cho bà.
“Cô có thể lại tìm người ở bên…” Khi tôi nhìn vào đôi mắt hiền từ mà kiên nghị của bà, tôi dần dần không nói nổi.
Tôi không có cách nào khuyên bà lại tìm một người yêu, đến với cuộc sống mới, hoặc là quên đi người đã không còn trên cõi đời này, bởi vì như vậy chắc chắn không phải là điều bà mong muốn.
“Rất nhiều người nói với cô như vậy, nhưng chuyện này đối với ai cũng sẽ không công bằng, không ai có thể thay thế ái nhân của cô. Hơn nữa cô cũng già rồi, không muốn bắt đầu lại cuộc sống mới gì đó, cô cảm thấy cô bây giờ cũng rất ổn, cô không muốn thay đổi.”
Tôi ý thức được bà biết mình muốn cuộc sống như thế nào, cũng không cố khuyên bà lần nữa, mà nói chuyện của Lam Sơn với bà. Bà vô cùng cao hứng vì tôi tìm được chân mệnh thiên tử, còn bảo tôi cho bà xem ảnh, tôi đáp ứng sang năm sẽ dẫn Lam Sơn đến gặp bà.
“Cậu ấy với con đúng là xứng đôi!” Bà đeo kính lão, giơ điện thoại ra xa.
Tôi giơ hai tay hai chân đồng ý với bà: “Con cũng cảm thấy như vậy.”
Sau khi rời khỏi nhà giáo sư, tâm trạng không hiểu sao có chút nặng nề, tôi lập tức gửi tin nhắn cho Lam Sơn. Bên cậu là buổi sáng, hơn nữa tôi nhớ cậu đang có tiết học.
Tôi: Anh yêu em.
Lam Sơn: ?
Tôi: Lúc này em hẳn phải trả lời “Em cũng yêu anh”.
Lam Sơn: Em cũng yêu anh.
Trời ạ, cậu ấy thật là đáng yêu! Nếu chúng tôi kết hôn, nhất định sẽ là một đôi hạnh phúc nhất trên thế gian này!
№1528☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-28 22:37:18
Âm dương có thể ngăn cách những người yêu nhau, nhưng không cách nào ngăn cách được tình ý của họ dành cho nhau.
№1529☆☆☆ = = ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-28 22:37:43
Mọi người phải quý trọng người yêu mình và người mình yêu ~
№1530☆☆☆ Nhớ dịch của bạn ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-28 22:37:52
Lập tức gửi “Anh yêu em” cho cơ hữu!
№1531☆☆☆ Mắt cá chết của Ngân Tang (3) ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-28 22:37:59
Giáng sinh vừa mới gửi tin nhắn “Em yêu anh” cho chồng, ổng trả lời tôi: “Muốn gì cứ mua đi, không cần khách sáo như thế.” Cmn! : )
№1532☆☆☆ Ném trứng ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-28 22:38:35
****
Tác giả: Hôm nay bận như sắp bay lên, tâm quá mệt mỏi, viết mấy chương ấm áp ~
Thật ra đối với tiểu Lam tự, tôi còn có một não động, đại khái phía sau sẽ viết : )
(Não động là từ sinh ra từ não bổ. Não động càng lớn bổ càng nhiều. Não bổ là tự tưởng tượng trong đầu.)
_____
Chú thích:
(1) Tiểu mật: Tình nhân. Từ ngữ của Bắc Kinh lưu hành ra cả nước từ những năm 90. Sau đó phổ biến rộng rãi là nữ giới có quan hệ mập mờ với phái nam, mấy năm gần đây có lúc dùng từ này để gọi nữ thư ký.
(2) Cận thủy lâu thai: Chỗ nào gần có cơ hội thu hoạch được phải ưu tiên.
(3) Mắt cá chết của Ngân Tang: