“A! Ân a……”
Âm thanh khóc nức nở của nữ tử vang lên lần nữa. Tiếng rên rỉ mị hoặc này, chỉ cần là nam nhân thì đều khó cầm giữ được.
Đông Lăng Mặc có chút khó kiềm chế, rất nhiều lần muốn rút hai ngón tay ra ngoài, đổi thành côn thịt của mình rồi dùng sức thao nữ nhân này, thao đến nàng khóc thành tiếng mới ngừng.
Hắn hết chịu nổi rồi!
Nhưng, khi hai ngón tay của mình đâm vài rút ra trong hạ thể nàng, thì tiếng rên rỉ đó lại ngày càng dễ nghe, càng ngày càng câu hồn, làm hắn tiếc nuối không muốn dừng lại.
Hắn thích nghe tiếng rên rỉ của nàng, âm thanh càng dâm đãng, càng lớn hơn nữa, thì càng có thể lấy lòng hắn.
Ngón tay thô dài mạnh mẽ cắm vào, đẩy ra mị thịt trong u huyệt một cách thô bạo, rồi lại hung hăng rút ra, cứ mỗi lần rút đến sát miệng hoa huyệt, lại bất ngờ đâm vào.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng kêu của Mộ Thiển Thiển cũng càng ngày càng thê lương: “Không cần, không cần! A! A a…… Hầu gia! A! Sẽ rách, ngươi sẽ…… A! Sẽ đâm rách ta…… A a……”
“Đâm rách chỗ nào của ngươi?” Đông Lăng Mặc hỏi bằng âm thanh khàn khàn.
Mộ Thiển Thiển chỉ tiếp tục thét chói tai, không dám nói ra mấy lời dâm đãng hơn nữa.
“Bản hầu đang hỏi ngươi, chỗ nào của ngươi bị đâm rách? Có nói hay không?” Tốc độ của hai ngón tay dài lại nhanh hơn một chút, lực đâm vào cũng mạnh hơn.
“A! A a!” Lần này, nàng thật sự đã hét lên, tiếng rên càng lúc càng lớn, làm nam tử vừa bước nửa chân vào cửa vội thu chân lại, không biết có nên vào cắt ngang bọn họ hay không.