Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô

Chương 30: Chương 30: Hôn, từ môi xuống ngực




Bàn tay của Hách Liên Tử Câm dừng lại trên cái mông hồng hào của Mộ Thiển Thiển, vuốt ve nhẹ nhàng.

Nam nhân còn đẹp hơn cả nữ nhân, khí chất như tiên tử bước ra từ trong tranh, lại đang làm việc hạ lưu đối với nàng......

Mộ Thiển Thiển dùng sức cắn cánh môi, cảm giác khuất nhục cùng vô lực lần lượt xuất hiện, áp lực đến mức rơi nước mắt.

Nhưng hắn lại không có những hành vi nào khác, chỉ là vuốt ve cái mông của nàng, thất thần mà nhìn một mảng hồng nhạt giữa hai mông.

Là Mộ Thiển Thiển, không sai, nhưng vì sao nàng nói chính mình không phải là Thất Công chúa?

Hôm nay nàng bị đưa đến nơi này, tỉnh lại nhìn thấy hắn, đáy mắt có si mê, cũng có vài tia xa lạ, cho rằng nàng là do tính tình trẻ con nên thích chơi diễn kịch, lại không nghĩ, nàng thật sự đã quên hắn.

Hắn nhẹ nhàng lật lại thân hình nàng, thấy ánh mắt kinh hoảng muốn né tránh của nàng, muốn đem cơ thể mình che lại, hắn nheo đôi mắt còn lộng lẫy hơn cả sao trời kia lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của nàng, cùng với nước mắt còn vương nơi khóe mắt, nhàn nhạt nói: “Công chúa, đừng lại nói giỡn với ta.”

Mộ Thiển Thiển khoanh tay trước ngực, tận lực đem thân mình co lại, đến dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn cũng không có: “Ta không biết...... Ta đã quên chuyện trong quá khứ, ta tỉnh lại sau...... Đã quên......”

Cằm bị bóp, mặt nàng bị nâng lên.

Hách Liên Tử Câm nhìn kỹ đôi mắt nàng, con ngươi sạch sẽ sáng ngời như thế, so trước kia nhiều hơn mấy phần chân thành, thiếu đi một phần âm u hắn đã quen thuộc.

Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn nàng chằm chằm, muốn từ trong đôi mắt mà nhìn xuyên vào tâm hồn nàng.

Mộ Thiển Thiển đón nhận ánh mắt phức tạp của hắn, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn làm cho sợ hãi.

Lạnh quá! Còn làm người khác sởn tóc gáy hơn cả việc ở trong phòng máy lạnh 16 độ nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, không biết qua bao lâu, bàn tay to của hắn vuốt ve dọc theo cằm nàng, đầu ngón tay xước qua cái cổ non mịn, một đường đi xuống, mơn trớn xương quai xanh gợi cảm, da thịt trắng hơn tuyết, nhẹ nhàng đẩy ra bàn tay nhỏ đang che trước ngực của nàng, đặt trên bộ ngực đầy đặn.

Cho đến khi cảm giác tê dại dần dần dâng lên, Mộ Thiển Thiển mới chợt bừng tỉnh.

Hách Liên Tử Câm môi răng nhẹ nhàng gặm hôn cánh môi của nàng, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực, nàng hoảng sợ há mồm muốn kháng cự, hắn lại thừa dịp cái miệng nhỏ mở ra mà đưa đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập, gợi lên đầu lưỡi run rẩy của nàng nhảy múa.

Từ ban đầu chẳng có kỹ thuật gì, đến lúc sau bị bắt buộc nhận một nụ hôn sâu, làm Mộ Thiển Thiển trên cơ bản chẳng có tí kinh nghiệm gì hoàn toàn bị mê hoặc.

Đôi tay nhỏ nguyên bản treo trên cổ, nay đã trượt đến ngực hắn, Hách Liên Tử Câm mút vào đầu v* nàng như có như không, làm Mộ Thiển Thiển không nhịn được mà nhẹ giọng rên rỉ: “Ân......”

Nếu không phải rõ ràng cảm nhận được một cỗ hơi thở cường hãn lạnh băng tràn ngập toàn bộ căn phòng, nếu hơi thở kia không mạnh mẽ đến mức nàng hoàn toàn không thể lờ đi, có lẽ nàng thật sự sẽ luân hãm dưới sự âu yếm đầy ôn nhu của nam nhân này.

Mộ Thiển Thiển mở đôi mắt chứa đầy sương mù do ý loạn tình mê ra, tầm mắt lướt qua khuôn mặt của Hách Liên Tử Câm, dừng trên người của kẻ không biết vào phòng từ lúc nào kia.

Đợi đến lúc nàng thấy rõ khuôn mặt của Đông Lăng Mặc, thì trái tim Mộ Thiển Thiển trái tim chợt co rút lại, thiếu chút nữa bị dọa đến ngất xỉu luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.