“Phụt”, khi Mộ Thiển Thiển thoát ra, thứ đồ vật ở bên trong nàng cũng bị mạnh mẽ tách ra.
Thời điểm côn thịt và u kính bị chia lìa, mật dịch bắn ra, dù là Mộ Thiển Thiển hay là Đông Lăng Mặc, đều nhịn không được hít ngược một ngụm khí lạnh.
Hoa huyệt ở nháy mắt được hoàn toàn thả lỏng, tuy rằng vẫn còn rất đau, nhưng ít ra không hề bị căng lớn, Mộ Thiển Thiển chịu đựng cảm giác bị xé rách, tay chân luống cuống nhặt lên chăn gấm che ở trên người chính mình, mới dám trộm quay đầu lại liếc nhìn Đông Lăng Mặc một cái.
Vừa quay đầu lại, đầu tiên thấy được chính là côn thịt thật lớn đang gắng gượng của hắn, trên côn thịt rõ ràng còn dính đầy mật dịch, nguyên lai, vừa rồi vẫn luôn cắm trong u huyệt của nàng , lại là vật kia của hắn! Hắn cư nhiên lấy vật to lớn kia cắm trong người nàng cả đêm! Hắn sao lại vô sỉ như vậy?
Bất quá, lần này Mộ Thiển Thiển thật sự hiểu lầm hầu gia rồi, trên thực tế, ngay cả bản thân Đông Lăng Mặc cũng không hiểu được, khi nào hắn đã đem côn thịt cắm vào mật huyệt nha đầu này, việc này...... Có chút khó giải thích.
Hắn trước giờ không phải kẻ hay giải thích cho người khác, nếu khó nói, vậy đơn giản khỏi nói luôn, tùy nàng muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Ánh mắt đặt ở trên côn thịt chính mình, nhìn đến mật dịch oánh nhuận ánh sáng, Đông Lăng Mặc nhịn không được, lại lần nữa cứng rắn, hận không thể một lần nữa đem côn thịt dùng sức nhét vào mật huyệt nho nhỏ của nàng.
Hầu gia thuộc phái hành động, nghĩ đến chuyện gì, liền lập tức làm.
Đôi mắt sáng như sao nheo lại, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ có chút tái nhợt của nàng, hạ mệnh lệnh: “Lại đây.”
“Không....... Ta không qua.” Mộ Thiển Thiển lắc đầu như đảo tỏi, vật kia còn đang “chào cờ”, còn có đáy mắt kia ẩn tàng toàn là dục vọng, lúc này đi qua, cùng chịu chết có gì khác nhau?
“Phản kháng?” Lông mày Đông Lăng Mặc khẽ nhếch, đáy mắt rõ ràng hiện lên một tia không vui, thanh âm bên trong hàm chứa một tia lạnh băng mang theo tàn nhẫn, thậm chí châm chọc: “Công chúa nghĩ ra trăm phương nghìn kế câu dẫn bản hầu, hiện tại lại chơi trò lạt mềm buộc chặt, không cảm thấy nhàm chán sao?”
“Ta không có.” Nàng không có, đó là Thất công chúa ác độc trong truyện, không phải nàng.
Nàng chỉ là một tác giả, một cái tác giả nho nhỏ ba bữa không đủ, ăn bữa này lo nghĩ bữa sau......
Nhưng nàng vẫn rất sợ hắn, bất an mà lùi về góc giường để né tránh, hai chân vừa di chuyển một chút, hoa huyệt tức khắc bị đau đến nàng phải hít ngược một hơi khí lạnh.
Nàng nắm chặt chăn gấm che lấy thân thể của mình, một đôi mắt tràn ngập hoảng sợ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, thời thời khắc khắc đều phòng bị: “Ta...... Ta hiện tại không nghĩ muốn ngươi, ta thả ngươi tự do, ngươi...... Ngươi đi được không?”
Ánh mắt Đông Lăng Mặc bỗng chốc trở nên âm hàn, Mộ Thiển Thiển hoảng sợ, sợ chọc giận hắn, vội vã giải thích: “Ta...... Ta là nói, ta đã...... Ta......”
Nàng thật sự không biết phải nói gì, nếu nói nàng không phải thất công chúa hắn có tin không? Nhưng đáng chết, lúc lấy tên cho Thất công chúa, nàng vì sao lại nghĩ không ra tên gì mới mẻ, nhất thời não tàn lấy tên thật của chính mình cho vai phụ ác độc này?
Đây là ý trời sao?
Nhưng hiện tại, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là, nàng muốn đem nam nhân đáng sợ trước mắt này tống cổ đi, nếu không lại bị hắn cường bạo thì nàng không chết cũng trọng thương.
“Ngươi...... Ta...... Ta là thất công chúa.” Cuối cùng nhớ tới thân phận tôn quý của chính mình, Mộ Thiển Thiển hít sâu một hơi, nỗ lực giả vờ mình không vui, nói: “Ta hiện tại mệt nhọc, ta còn muốn ngủ, ngươi...... Ngươi nhanh chóng đi ra ngoài đi.”