*Lưu ý: Chương có yếu tố, tình tiết khá bạo lực.
- Phạm đại nhân. Về chuyện phiến đá...
Lăng gõ cửa phòng, cất tiếng gọi Phạm Mạc Sát. Lập tức nghe thấy hồi âm, giọng nói pha chút buồn bực lẫn nôn nóng thể hiện rõ dù chỉ thốt ra hai chữ:
- Vào đi!
“”Xem ra ngài ấy đã chờ lâu lắm rồi...””
Lăng nghĩ rồi mở cửa bước vào phòng, Phạm Mạc Sát vẫn tiếp tục với công việc, chỉ là dáng vẻ có hơi gấp gáp, ngòi bút sột soạt lướt nhanh trên mặt giấy, khác với thường ngày khi mà cả người lẫn vật đều không phát ra một tiếng động nào. Bởi anh thích yên tĩnh, anh cho rằng sự yên lặng đến bất thường luôn gợi lên cảm giác nơp nớp lo sợ một điều kinh hoàng sắp diễn ra. Và khi đó con người ta sẽ dồn hết tâm huyết vào công việc như thể đó là đều cuối cùng mà bản thân họ có thể hoàn thành trước khi lìa đời.
Lăng chậm rãi ngồi xuống ghế, rót một cốc rượu đầy, sau đó moi trong túi áo ra hai gói gia vị ưa thích, đổ hết vào trong. Đợi đến khi chúng hòa tan hoàn toàn thì một hơi uống cạn. Anh ngả lưng tận hưởng hương vị đặc trưng dần lan tỏa trong khoang miệng, thấm nhuần vào đầu lưỡi. Thở ra một hơi sảng khoái rồi nói:
- Xin lỗi ngài, nhưng tôi tới cử rồi.
- Cho cậu ba phút, đợi đến khi tỉnh táo lại thì hãy nói chuyện.
- Vâng, ngài thật rộng lượng...
Phạm Mạc Sát bỏ bút xuống, sắp xếp lại tài liệu như bình thường, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng hình vị cố vấn tưởng chừng như tràn đầy sức sống ấy, mà sâu thẳm bên trong thực chất đã hao mòn từ lâu...
Anh cau mày, có chút bồi hồi và buồn bã, trong đầu mường tượng lại những hình ảnh xưa cũ mà không khỏi nuối tiếc...
Không nhớ rõ đã bao năm trôi qua, kể từ khi trải qua biến cố nghiệt ngã, Lăng vẫn như vậy. Vẫn cái dáng vẻ bất cần và bí hiểm, giọng điệu nửa thật nửa đùa đôi lúc khiến người khác khó chịu nhưng cũng không đến nổi điên loạn. Nhưng bằng cảm nhận của một người bạn thuở nhỏ, chứng kiến từng giai đoạn phát triển và hình thành tính cách của đối phương, Phạm Mạc Sát hiểu rõ Lăng hơn bất kỳ ai. Anh biết người bạn - và cũng là thuộc hạ cùng mình vào sinh ra tử hơn mười năm đã có những thay đổi. Lăng bắt đầu xuất hiện những thói quen kỳ lạ, hay nói bằng cái nhìn khách quan hơn, anh không khác gì một kẻ bệnh hoạn và gần như đi ngược lại với đạo đức, trở thành một người có đầy đủ nhẫn tâm và sống buông thả hơn. Từ việc mượn danh nghĩa đi thanh tẩy nhân loại, anh ra lệnh bắt sống những tên sát nhân, dùng những biện pháp tàn độc khiến họ tự tìm đến cái chết, sau đó cho người pha chế kẹo từ máu của họ để thưởng thức hương vị chết chóc. Sự việc kinh khủng này nhanh chóng lọt đến tai Phạm Mạc Sát, và anh đã kịch liệt phản đối hành vi vô nhân đạo ấy, từ đó không thấy Lăng dùng máu người làm kẹo nữa, nhưng thay vào đó anh lại dùng máu của thú rừng, và thường xuyên mò đến Tử Ngục để lấy máu các phạm nhân. Điều này thì dù có muốn quản cũng không thể quản được!
Ngang tàng là thế, nhưng Lăng vẫn dành cho vị tộc trưởng trẻ một sự kính trọng đặc biệt. Đối với anh, Phạm Mạc Sát là một người anh cả, một người bạn tâm giao, và cũng là một người thầy!
Xét về tuổi tác, hai người chênh lệch nhau chỉ hai tuổi, hơn nữa gia thế đều thuộc hàng hiển hách. Nếu cha của Phạm Mạc Sát là tộc trưởng tộc Roy Jr đời thứ 22 - Phạm Kỳ Chính, thì cha của Lăng chính là cánh tay đắc lực của ngài - Cố vấn tộc trưởng - Andrew. Tuy không mang tước hiệu dòng tộc, nhưng địa vị của ông luôn ngang hàng với tộc phó và cao hơn hẳn hai vị tộc trưởng Faranova và Rukid đương thời. Ông vốn là một người khá kín tiếng, nhưng luôn được biết đến thông qua mối tình vụng trộm với cô em họ Phạm Nhĩ Thuần của tộc trưởng, cùng những chiến công rạng danh xứ sở Roy Jr.
Khi người đứng đầu, Phạm Kỳ Chính chẳng may qua đời lúc còn quá trẻ, những khó khăn bắt đầu chồng chất, hai tộc phó thời bấy giờ đều âm mưu giết chết Phạm Mạc Sát trước khi thức tỉnh để có thể giành lấy ngôi báu, họ gây ra vô số sức ép đối với cố vấn Dai, nhưng ông vẫn vượt qua tất cả, thà chết để bảo vệ người thừa kế cuối cùng của dòng dõi Phạm gia lừng lẫy bao đời. Và lúc ông ngã xuống vì quá bất lực, thì chính lúc đó Phạm Mạc Sát đã kịp thời thức tỉnh!
Năm đó là năm anh vừa tròn mười tuổi - quá sớm đối với những người tiền nhiệm khi họ chỉ thức tỉnh lúc trưởng thành. Bằng hận ý sâu sắc và trong lúc tâm trạng tuyệt vọng đến cùng cực, nguồn sức mạnh trong anh liền bùng nổ theo cấp số nhân! Ung dung chạm ngưỡng tuyệt đối!
Với lần thức tỉnh vô tiền khoáng hậu, anh tự tay đưa hai tên tạo phản đó xuống địa ngục bằng cách không thể tàn khốc hơn. Vạn sự đều trở lại bình thường, rất may, cố vấn Andrew không chết, chỉ là không còn minh mẫn như trước nữa...Nhưng đó đơn thuần là những gì ông thể hiện ra bên ngoài, để mọi người và Phạm Mạc Sát thấy. Thực chất, nội tạng bên trong đã giập nát hoàn toàn!
Nguyện vọng chưa hoàn thành, không an tâm nhìn cậu nhóc Phạm Mạc Sát mới lên mười đã phải gánh vác những trọng trách nặng nề. Ông đành lựa chọn quyết định có thể nói là vĩ đại, và cũng có thể gọi là tồi tệ và nhục nhã nhất!
Lập khế ước với linh hồn Butan...
Đồng nghĩa với việc chấp nhận hi sinh đứa con trai vừa mới lọt lòng, để đổi lấy hai năm sự sống!
Cố vấn Andrew cần phải trao lại toàn bộ sứ mệnh phò tá vô cùng quan trọng cho người con trai cả - Lăng, trong vòng hai năm. Số phận đã bắt buộc anh phải trưởng thành trước tuổi, phải suy nghĩ thật chính chắn và không thể bị cảm xúc chi phối. Nói cách khác, anh đã có một tuổi thơ mà đến khi lớn lên chẳng muốn nhìn lại!
Năm ba tuổi, khi người ta được tự do vui chơi, Lăng đã phải học, phải tiếp thu những con số và chữ nghĩa hơn cả mức mà đáng lẽ ra một cậu bé mười tuổi phải tường tận.
Năm bốn tuổi, lại bắt đầu luyện tập theo giáo trình mà cha anh đã đưa ra, dường như cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng, không đi đâu cả.
Năm năm tuổi, anh bước vào nghiên cứu khoa học, chính trị, rồi đến bất cứ môn nào mà một người cố vấn giỏi phải có được. Những ngày tháng dài lang man mà nhạt nhẽo ấy kéo dài đến năm lên tám tuổi...Mọi thứ đều đảo ngược! Người em trai mà anh chỉ nhìn thấy mặt được vỏn vẹn bốn lần đã biến mất khỏi thế giới này, và do chính tay cha anh bế đi, trước khi đưa em ra đi mãi mãi, ông ấy, cố vấn Andrew đã nói với anh rằng:
- Em trai con là người có công rất lớn trong việc cứu vớt tộc Roy Jr khỏi tình trạng nội phản...Linh hồn Butan muốn đón em con đi, muốn cùng em con hòa làm một thể...Hãy xem em con là niềm tự hào của gia đình chúng ta, là người hùng nhỏ tuổi nhất của toàn bộ vũ trụ này.
Sau khi ông quay về, trên tay không còn đứa con bé bỏng, thì như trở thành con người khác, thay đổi hoàn toàn thái độ, đặc biệt là với Lăng. Ông trở nên nghiêm khắc hơn, từng giây từng phút đều tỏ ra vô cùng vội vã, ông tăng cường đào tạo và giảng dạy anh, lúc nào cũng hối thúc anh phải học nhanh hơn, nhiều hơn, không được phép than vãn. Và dễ dàng phẫn nộ khi phát hiện anh trốn ở một góc để tranh thủ nghỉ ngơi với cường độ học tập quá sức. Đã có lúc anh nghĩ đầu mình sắp nổ tung ra trong một, hai giây nữa thôi. Vốn dĩ đã quá mệt mỏi với áp lực, nhiều ngày liên tục sống trong tình trạng căng thẳng tột độ. Anh không hiểu sao cha mình lại trân trọng từng giây ngắn ngủi như thế, ông sẽ điên tiết khi nhận ra mình đã lãng phí một phút chỉ để chợp mắt. Dường như anh không thấy ông ngủ một lần nào trong khoảng thời gian đó, cho đến khi tận mắt nhìn thấy ông chìm vào giấc ngủ ngàn thu ngay khoảnh khắc giao thừa, trong tư thế đang ngồi vắt chéo chân, trên người khoác lên bộ trang phục đặc trưng chỉ dành riêng cho cố vấn tộc trưởng, bên ngực trái lấp lánh huy hiệu lẫn huân chương, đại diện cho tất cả những chiến công lẫy lừng trong sự nghiệp của vị cố vấn, huyền thoại...
Năm ấy, Lăng vừa tròn mười tuổi, mẹ anh chịu không nổi đả kích mà qua đời...
Anh từng nghĩ có lẽ mình đã được giải thoát rồi, không cần phải chú ý đến ánh mắt của cha, cũng không cần phải suốt ngày vùi đầu trong những trang sách vở, và vô số những thứ gây đau đầu. Nhưng không, khi ông mất, đầu óc anh trống rỗng, trong vô thức gào khóc thảm thiết vì người thân ra đi, anh mới biết mình còn kính trọng ông biết nhường nào. Anh tự hỏi mình đã mấy lần được nhào vào lòng ông, rồi thiếp đi trong êm đềm? Tự hỏi đã mấy lần được ông bế lên, ôm hôn như bao đôi cha con khác? Anh chỉ khao khát một ngày nọ, ông ấy có thể đối xử với anh như một người bình thường, chỉ đơn giản là trao cho anh một cái ôm ấm áp...mà sao xa vời...
Giữa lúc cuộc sống không biết nương tựa vào ai, giữa lúc Lăng đang hoang mang nghĩ về sau này, thì có một bàn tay tuy nhỏ mà chắc chắn, từng bước dìu dắt anh vượt qua nỗi đau mất mác. Người đó là thân vương tộc Roy Jr, và cũng là tộc trưởng tương lai mà anh phải phò tá: Phạm Mạc Sát.
Cả hai lúc ấy, có thể nói là đồng cảnh ngộ: không còn cha mẹ, không còn người thân, nhưng đều nắm trong tay quyền lực nhất định. Giữa hai người có sự cảm thông sâu sắc cho số phận và nỗi khổ của nhau. Phạm Mạc Sát xem Lăng như một người em trai, cho Lăng cái cảm giác được chở che, được nương tựa. Hơn thế nữa, anh còn đảm nhận thay trách nhiệm của người làm cha, dạy dỗ Lăng bằng tất cả tâm huyết xuất phát từ sự thành kính đối với cố vấn Andrew.
Năm Phạm Mạc Sát mười tám tuổi, chuẩn bị cho đại lễ đăng quang. Lăng khi đó cũng sắp sửa nhận lấy sứ mệnh của mình. Và anh đã khiến Phạm Mạc Sát phải bất ngờ, con người tưởng chừng như hờ hững với mọi thứ tình cảm tối kỵ đối với một cố vấn, luôn giữ thái độ thờ ơ với mọi người. Ấy thế mà một ngày chủ nhật bình thường như bao nhiêu ngày khác, Lăng nói với anh rằng: “Tôi đã yêu...”
Anh đem lòng yêu một cô gái mà mình chỉ mới gặp được vài lần. Trái tim sắt đá bỗng nhiên mềm yếu và rung động dễ dàng quá đỗi trước vẻ đẹp tuyệt vời của cô, cũng phải thôi, vì cô ấy được ca tụng là người đẹp nhất xứ Roy Jr, lại là một tiểu thư danh giá, nổi tiếng với dòng máu lai Roy - Hoàng độc nhất vô nhị.
Phạm Mạc Sát đối với chuyện này không phản đối, cũng không ủng hộ. Vì vốn dĩ anh không muốn Lăng quá đắm chìm vào tình yêu, nhưng chưa bao giờ anh thấy Lăng yêu đời như lúc này, lúc rảnh rỗi thì cứ chạy đi tìm người thương, sau đó lại ngân nga những câu hát lãng mạn lúc quay về. Trong lòng anh lúc đó cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút...vậy nên, cứ thuận theo tự nhiên, anh có niềm tin Lăng là người biết suy nghĩ.
Nhưng không lâu sau, một tin tức kinh hoàng truyền đến tổng bộ: Cô gái ấy bị tên đầy tớ hãm hại, không chịu được nhục nhã, quá đau đớn, quẫn trí, cô nhảy xuống biển tự vẫn...
Phạm Mạc Sát nhớ rõ khoảnh khắc tiếng gào thét thất thanh của Lăng làm rúng động khắp tòa lâu đài, nó thực sự gây ám ảnh, tựa như dây thanh quản bị đứt đoạn và vỡ tan! Anh bàng hoàng nhìn thi thể người con gái mình yêu nằm cô quạnh trên bãi cát lạnh lẽo, chiếc váy trắng bị xé toạc, xơ xác, khắp người đầy rẫy những vết thương tím tái. Anh không dám nghĩ đến đêm cuối cùng đó, cô rốt cuộc phải trải qua những gì?
Tên đầy tớ sau đó đã bỏ trốn, nhưng đã bị Lăng bắt được, tống thẳng vào Tử ngục. Người nhà của cô gái xấu nhận được tin liền vội vã đến đó, ngay cả Phạm Mạc Sát cũng đi. Anh rất muốn biết Lăng sẽ trừng trị hắn bằng thủ đoạn gì.
Nhưng đến nơi, họ thấy Lăng đứng thất thần, đôi mắt đỏ ngầu rực sáng đáng sợ, hai cánh tay dính đầy máu, xung quanh là dụng cụ với máy móc tra tấn cũng tô điểm một màu đỏ thẫm. Dưới sàn đá lạnh là một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, khủng khiếp đến mức dù là người có tinh thần thép đến mấy cũng phải buồn nôn! Mùi máu tanh ngập tràn nơi sống mũi, tiếng máu nhỏ giọt và âm vang của tiếng la hét không ngừng dội đến tai người như muốn càn quét thần kinh có giới hạn.
Họ không phân biệt được đâu là phần đầu, đâu là phần thân của kẻ tội đồ. Thây hắn vung vãi khắp căn phòng tối tăm. Thê thảm hơn cả việc bị thú rừng cắn xé. Lăng đã giết hắn, giết hắn bằng thù hận lẫn tất thảy thủ đoạn tàn độc nhất mà anh sở hữu.
Anh quay lại nhìn mọi người, nhìn Phạm Mạc Sát, cất tiếng cười lớn, giọng cười điên loạn tựa như quỷ dữ. Giọng cười đó là sự hòa trộn của đau thương, của khoái cảm trả thù. Những người chứng kiến đều không khỏi khiếp đảm, mặt cắt không còn một giọt máu...
Bắt đầu từ giây phút đó, Lăng đã “chết“...
- Còn tiếp -