Dây Dưa Không Rõ Ninh Mông Hỏa Diệm

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17

A! thật thoải mái, hãy lấp đầy tôi đi… đi vào, lại đi vào, trời a! cứ như vậy! dùng sức, lại dùng sức, đâm đến chỗ sâu trong thân thể tôi đi. Toàn thân đều nóng lên, khoái cảm thật mạnh, muốn nuốt sống tôi…… Tiếp tục, đừng có ngừng! lại đâm mạnh, lại đâm mạnh lên, a, a, a…. …. Hôn tôi, hôn tôi, ôm chặt tôi, rồi hôn tôi, a…… Thật thoải mái…… Trời! đừng có ngừng, ra sức! Giết chết tôi đi! a…. ….

Doãn Tử Trừng mở to mắt bừng tỉnh, liếc nhìn Lôi và Phương Hòa Kính ngủ trên mặt đất, còn mình đơn độc ôm chăn.

Trời a! Mình bị làm sao vậy? Nhưng lại mơ thấy bị Lôi và Tiểu Kính đâm đến phát cuồng. Doãn Tử Trừng cảm thấy quần áo của mình đều dính dịch thể, hắn cảm thấy xấu hổ, toàn thân phát run, vùi đầu vào trong chăn, đáng chết, đáng chết…. ….

Doãn Tử Trừng cảm thấy nếu Lôi và Phương Hòa Kính đứng ở cùng nhau, nhất định mình sẽ lại nổi điên, nhất định sẽ bị bọn họ âu yếm trong lòng đến mềm nhũn, không thể tự chủ chấp nhận cái quan hệ người đời sỉ nhục này.

Hắn lặng yên xuống giường, cẩn thận không đánh thức Lôi và Tiểu Kính, tắm rửa một cái, đổi quần áo, len lén ra cửa.

Đây là lần đầu tiên sau ba năm rưỡi hắn tự mình đi ra ngoài, cảm giác xa lạ. Doãn Tử Trừng đứng ở cửa, nhất thời không biết nên đi đâu, hắn do dự một chút, cất bước đi về phía đường lớn.

Hắn gọi taxi vào thành phố, đầu tiên chính là tìm thùng rác, quăng cái quần lót dơ bẩn đó đi.

Đưa mắt nhìn bốn phía, từ đường nhỏ thành phố nơi đây đều đã thay đổi thật lớn, thiếu chút nữa hắn đã không nhận ra. Ba năm rưỡi khiến người ta không nhận ra sao? Thời gian qua thật nhanh, xã hội và người đều thay đổi, còn mình thì sao, vẫn đứng tại chỗ. Không, phải nói là lui ra phía sau, người khác đều tiến bộ, mình sắp biến thành một người vô dụng, cùng xã hội tách biệt.

Nếu không có Lôi và Tiểu Kính chứa chấp mình, mình không biết sẽ như thế nào, nếu hết bệnh rồi, cũng không tìm được công việc thì sao. Tìm công việc như thế nào đây, phần mềm máy tính mình không biết sử dụng, bây giờ thế giới lưu hành cái gì, mình cũng không biết. Mình giống như người dân trong núi, đối mặt với một thế giới xa lạ…. ….

Doãn Tử Trừng ngồi yên trên đường cái nhìn người đến người đi, suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng uể oải. Mình là gánh nặng, đối với ai cũng vậy, không có một chút bản lãnh, thật đúng tiểu bạch kiểm cần chăm sóc!

Hắn cười khổ một cái, đứng dậy, mờ mịt đi tới, đi cả ngày trên đương, hắn không biết nên đối mặt với Lôi và Tiểu Kính như thế nào, người hắn yêu nhất cũng là người khiến hắn tổn thương nhiều nhất.

Hắn đi tới đi lui, cảm thấy toàn thân mình đói bụng, nghĩ lại ngày hôm qua và hôm nay không có ăn cái gì, người làm bằng sắt cũng chịu không nổi. Ăn một bát mì bên ven đường, xem như giải quyết cái bụng. Ra khỏi cửa quán, hắn nhìn tiền còn lại trong tay, nghĩ đến mình thật nghèo, tiền công việc mấy năm trước gần như đều trả viện phí bệnh viện tâm thần, còn dư lại không có bao nhiêu.

Một người không có bản lĩnh, không có tiền, thân thể cực kém, Doãn Tử Trừng cảm thấy mình thật sự cùng đường. Hắn nhìn người ta đang về nhà, gặp bạn bè…… Hắn thở dài, ngay cả chỗ để đi mình cũng không có, không đường đi.

Sau khi Lôi và Tiểu Kính không thấy mình, khẳng định rất lo lắng? Vì sao bọn họ lại yêu mình như vậy, toàn tâm toàn ý đối với mình. Nếu cả đời mình không tốt, chẳng lẽ bọn họ cả đời đều bên cạnh mình sao? Loại tình cảm này, sâu đậm tới mức nào? Trong mắt chỉ có mình, mình rời đi thì không sống nổi, cho dù mình biến thành bộ dạng như thế nào, bọn họ đều sẽ yêu mình sao…… Nhưng sao lại làm vậy với mình, sao mình có thể tha thứ? Làm sao đối mặt với bạn thân từ nhỏ đến lớn, anh em, người yêu, hiện tại đùa bỡn bừa bãi thân thể của mình, giẫm lên linh hồn của mình?

Không có biện pháp tha thứ! Bọn họ thừa dịp thần trí hắn không rõ ràng, lại trơ trẽn làm vậy với mình, bọn họ cứ yêu hắn như vậy…… Hắn nợ bọn họ, đều đã lấy thân thể hắn trả đủ, về sau là người không liên quan…… hắn không muốn thấy bọn họ, không muốn thấy bọn họ…… Doãn Tử Trừng cắn răng nghĩ, chính là đói chết, mệt chết, cũng muốn dựa vào sức lực của mình, tuyệt không dựa vào bất luận kẻ nào, tôi muốn tự mình đứng lên !

Hắnsuy nghĩ lung tung bước chậm đi vào quán bar gay, năm đó ba người thường hay lui đến, thấy quán kia vẫn còn mở, làm ăn vẫn rất tốt. Ngay lúc đó thật sự khiến người ta rất nhớ nhung, khi đó Doãn Tử Trừng chói mắt cỡ nào, nhưng hiện tại…. ….

Hắn đẩy cửa đi vào, đi tới một góc tối ngồi xuống, kêu một ly rượu Whisky. Hắn uống rượu, nghĩ đến chuyện xảy ra mấy năm nay, kết quả trong đầu không nhớ gì, chỉ có hình ảnh mình ở dưới thân Lôi và Kính, với hình ảnh *** uế điên cuồng tiến vào……. Hắn rất đau khổ, liều mạng uống rượu, vẫn không thoát khỏi ký ức đó, cứ như vết thương càng khắc sâu…. ….

Hắn không có chú ý khi hắn đến đây, trong quán rượu náo nhiệt như vậy, gần như mọi người đều chú ý tới hắn. Hắn có ngoại hình xinh đẹp, trong mắt nồng đậm u buồn, đặc biệt suy sút, cảm giác mê mang, rất hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Mọi người liên tiếp quay đầu nhìn hắn buồn bực uống rượu, vô số ánh mắt tham lam đánh giá từ trên xuống dưới. Không ít người đến gần, nhưng ánh mắt Doãn Tử Trừng vẫn lạnh lùng cũng không kiếc mắt một cái, chỉ tự uống rượu.

Tửu lượng của Doãn Tử Trừng không tốt lắm, thêm một ngày chưa ăn thứ gì, rất nhanh có chút mơ hồ, nhìn thế giới xung quanh đều xoay tròn. Anh mơ mơ màng màng cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, hình như muốn nói cái gì…… Người nọ thật cao lớn, tươi cười rất thân thiết, là Lôi sao? Bọn họ tìm được mình?

Hắn đưa tay muốn chạm vào người kế bên, nhưng tay vừa giơ lên đã bị một bàn tay khác nắm chặt. Người giống Lôi ôm hắn vào trong ngực, lấy tay vuốt ve mặt hắn, rất ấm áp, thật thoải mái, Lôi…. ….

Doãn Tử Trừng choáng váng cảm thấy miệng mình bị ngăn lại, cả người rơi vào ***g ngực rộng rãi. Người nọ hôn hắn dịu dàng, cánh tay gắt gao ôm chặt hắn. Hắn cảm thấy tâm mình lạnh như băng chậm rãi tan chảy, cả người đều chìm đắm trong vòng ngực ấm áp này.

Lôi, anh đã đến rồi? Anh tìm được tôi!

Lôi… Tiểu Kính…… Tôi yêu hai ngươi…. …. rất yêu…. …. tôi thích hai người dịu dàng âu yếm vuốt ve tôi như vậy, cũng thích hai ngươi thô bạo tra tấn tôi…… Tôi thích cảm giác các ngươi tiến vào thân thể tôi, kỳ thật tôi rấtthích … … Tôi không muốn thừa nhận, nhưng kỳ thật tôi rất thích … …….. Ta cũng yêu hai người thật sâu nha…. ….

Tay Doãn Tử Trừng nắm bả vai người nọ, hé miệng, khiến đầu lưỡi anh ta càng thâm nhập, liếm mỗi bộ phận trong miệng anh, mút lấy đầu lưỡi của mình….

Lôi, Lôi…… Tiểu Kính…… Tiểu Kính…. ….

Người nọ buông Doãn Tử Trừng ra, ôm lấy thân thể như muốn ngã xuống của hắn, liền chuẩn bị rời đi.

Anh ta vừa đứng lên, liền bị đánh một quyền. Anh ta bất ngờ không kịp phòng, cả người bị quyền hung hăng này đánh ngã, người trong tay cũng bị cướp lấy.

Anh ta giận dữ nhảy lên, thấy rõ người đánh mình, đúng là một thanh niên lịch sự, nhưng toàn thân tản ra khí thế khiến người ta phải sợ hãi, ánh mắt giận dữ giống như muốn nuốt chửng lấy anh ta. “Anh làm cái gì? Muốn cướp người sao?” Người cao lớn này hung hăng mắng, xông lên đánh người trước mặt.

Doãn Tử Trừng bị kéo qua kéo lại như vậy, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, nhìn Phương Hoà Kính như tức giận, phát điên đánh một người đàn ông khác. Người đàn ông đó có cường tráng mấy, cũng không phải đối thủ của Phương Hòa Kính, Kính đánh anh ta liên tục, giống như muốn đánh chết đối phương.

Doãn Tử Trừng kinh hãi, vội vàng tiến lên muốn kéo Phương Hòa Kính ra, nhưng lại bị Phương Hòa Kính thô bạo đẩy ngã. Bạn bè của đối phương cũng xông lên, trong lúc nhất thời quán ba đánh thành một đoàn.

Phương Hòa Kính cầm một cái ghế lên, gặp người liền đánh, cái loại như vui đùa không muốn sống, mọi người sợ tới mức chạy trốn. Phương Hòa Kính gần như đập nát cả quán rượu, nhìn thấy mọi người chạy hết, mới nhìn tới Doãn Tử Trừng đang ngã trên đất. Cậu hung hăng trừng mắt nhìn Doãn Tử Trừng, đau khổ trong mắt tràn đầy nước mắt, máu từ trên trán chảy xuống, lúc này nhìn Phương Hòa Kính giống như ác ma đáng sợ.

Phương Hòa Kính cũng không nhìn người phía sau quầy bar, bỏ lại một câu: “Tổn thất tôi sẽ bồi thường!” Liền nắm tay Doãn Tử Trừng, kéo anh ra ngoài.

Lúc này Doãn Tử Trừng bị dọa chấn kinh rồi, hắn nghĩ không chừng Phương Hòa Kính sẽ giết hắn luôn.

Hắn muốn tránh thoát khỏi Phương Hòa Kính, nhưng sức lực của Phương Hòa Kính vô cùng lớn, cầm tay hán, đi đến bãi xe, liền thô bạo đẩy mạnh hắn vào trong xe.

Dọc theo đường đi, Phương Hòa Kính cũng không thèm nhìn tới mặt hắn, giống như tìm người đâm xe chạy thẳng về phía trước, lái xe trên đường cao tốc. Nước mắt trong mắt cậu vẫn chảy xuống hai má, không tiếng động khóc rống, cái gì cũng không nói, cũng không nhìn Doãn Tử Trừng.

Vừa vào nhà, cậu liền đẩy ngã Doãn Tử Trừng lên trên giường, cả người đè lên, ngăn chặn Doãn Tử Trừng, dùng sức lấy chăn lau môi Doãn Tử Trừng, hắn khóc:”Vì cái gì? Vì cái gì? Tại sao anh cho anh ta hôn môi? Anh không cần em sao?”

Cậu ném chăn ra, gắt gao ôm lấy Doãn Tử Trừng, điên cuồng hôm môi hắn, muốn dùng nụ hôn của mình tẩy bỏ hương vị người kia lưu lại.

Cậu lại cắn vô cùng bạo ngược, thẳng đến khi môi Doãn Tử Trừng chảy máu, máu chảy xuống theo môi hai người dây dưa…. …

Doãn Tử Trừng bị Phương Hòa hôn đau. Hắn cảm thấy môi của mình và đầu lưỡi đều bị cắn nát, trong miệng đầy mùi máu tươi. Mà vết thưogn chỗ nụ hoa ngày hôm xé rách đầu cũng bị nứt ra, trước ngực hai người không ngừng nhuộm đỏ máu tươi. Hắn đau đớn không chịu nổi, muốn đẩy Phương Hòa Kính ra, nhưng hiện tại khí lực của hắn không có mạnh như một người bình thường, càng đừng nói tới người luyện qua võ thuật như Phương Hòa Kính, hắn chỉ có thể bất lực cho Phương Hòa Kính hôn thô bạo.

Phương Hòa Kính thật vất vả mới dừng tra tấn môi Doãn Tử Trừng. Cậu nhìn chằm chằm Doãn Tử Trừng, trong mắt tràn ngập bi thương và phẫn nộ, giống như bão tuyết vào đông âm trầm, khiến lòng người lạnh giá. Cả người như có ngọn lửa điên cuồng, giống như muốn thêu hủy tất cả mọi thứ.

Từ trước đến nay, Doãn Tử Trừng chưa thấy Phương Hòa Kính nguy hiểm như vậy, mặt hắn trắng bệch hỏi:”Cậu muốn làm gì?”

Phương Hòa Kính không có giảm bớt sức nặng trên người của Doãn Tử Trừng, khóe miệng cười lạnh khiến người ta kinh hãi, chậm rãi nói:”Em muốn thượng anh, Trừng! em cho anh biết anh là của em, vĩnh viễn không thể rời khỏi em! vĩnh viễn!” Cậu nắm lấy tay Doãn Tử Trừng, nhanh chóng còng tay hắn trên đầu giường, ngăn chặn cái chân đang đá lộn xộn của hắn, cứng rắn khóa hắn lại, khiến cho toàn thân Doãn Tử Trừng mở rộng.

“Buông! Phương Hòa Kính! tôi sẽ không tha thứ cho cậu! Cậu buông ra! Cái tên hỗn đản này!” Doãn Tử Trừng tức giận mắng, hắn giãy dụa, trên tay bị còng làm cho đau đớn.

Phương Hòa Kính không quan tâm Doãn Tử Trừng mắng, cậu nheo mắt nguy hiểm lại, trong mắt xẹt qua một tia âm trầm đáng sợ. Cậu kéo quần áo Doãn Tử Trừng xuống, ánh mắt si mê nhìn thân thể thon dài của Doãn Tử Trừng, không hề có thịt thừa và rất trắng.

Chính là người này, chính là thân thể này, đã đoạt đi tất cả hồn phách của cậu, khiến cậu không có lúc nào là không trầm mê, anh chiếm cứ suy nghĩ của cậu,… . Bao nhiêu đêm không thể ngủ được, chính là nghĩ tới người này mà khóc cả đêm, cái loại đau đớn chảy máu trong lòng, cái loại đau đớn xâm nhập toàn thân cậu, không khi nào là không tra tấn cậu! Vì sao khi đó cậu không thể chết đi?. Cậu sẽ không cần thừa nhận loại thống khổ tê tâm liệt phế này, tuyệt vọng, vô cùng tịch mịch và cô độc…

“Trừng, anh có biết em nghĩ như thế nào về anh không? Trong ba năm kia, mỗi ngày mỗi đêm em đều nghĩ tới anh, mà em không tìm thấy anh! Em sắp bị tra tấn phát điên rồi, anh xem. . .” Phương Hòa Kính kéo quần mình xuống, lộ ra vết thương chồng chất trên đùi, chỉ vào từng vết sẹo nói: “Em đau đến không chịu nổi, hay dùng kim đâm bản thân. Anh thấy được chứ? Nhiều vết thương như vậy, tất cả đều do bản thân em làm. Em dùng kim đâm, dùng đao… Nhưng vẫn vô dụng, trái tim em vẫn là đau quá, em không thấy được anh… Không có anh ở bên cạnh em… . . . Em rất đau khổ. . . Trừng… Trái tim em đã bị anh vét sạch rồi… . . . Rốt cuộc anh muốn em phải làm thế nào, mới đồng ý ở lại bên cạnh em? Em có nên giết chết anh, đi đóng băng thân thể của anh, ha ha… Có phải như vậy thì anh sẽ ở bên em vĩnh viễn, sẽ không rời khỏi em không?”

Cậu không khống chế được cười lớn, cười đến nước mắt đều chảy ra… Tiếng cười của cậu bỗng chuyển thành khóc thảm, Phương Hòa Kính giống như một con dã thú dường kêu thảm thiết, toàn thân run rẩy dữ dội, khóc không thành tiếng… . . .

“Nhưng mà, như vậy, Trừng sẽ không nở nụ cười với em, sẽ không nói chuyện với em! Em lại rất luyến tiếc. Em rất yêu thích được anh ôm em, dịu dàng nhìn em cười. Nụ cười của anh rất đẹp. . . Trừng, anh hoàn mỹ như vậy, em có tài cán gì có thể giữ anh lại đây? Anh luôn luôn muốn rời khỏi em… Em phải làm cách nào thì mới có thể giữ anh lại?” Phương Hòa Kính vùi mặt trong cổ Doãn Tử Trừng, nước mắt làm ướt cổ Doãn Tử Trừng…

Doãn Tử Trừng kinh hãi nghe lời Phương Hòa Kính nói, không thể tin được nhìn chằm chằm vết thương trải rộng trên đùi Phương Hòa Kính. Trời ơi! Đây là loại tình gì? Tại sao trong tình cảm này, mọi người đều chảy máu tươi đầm đìa, thương tích đầy mình chứ?

Doãn Tử Trừng kinh ngạc thất thần… . . .

Bỗng nhiên thần trí của hắn bị trận đau nhức ở hạ thân kéo lại, thế mà Phương Hòa Kính không hề báo hiệu tiến thẳng vào, phân thân vĩ đại bành trướng đâm vào hành lang khô khốc của Doãn Tử Trừng, cuồng dã luật động. Trong lúc nhất thời Doãn Tử Trừng không khỏi rên ra tiếng, hắn một mực cắn răng, cực lực kìm nén rên rỉ đau đớn trong miệng.

Phương Hòa Kính phát cuồng xâm phạm Doãn Tử Trừng, không có một tia thương hại, chỉ biết đoạt lấy, đoạt lấy… Cậu cắn môi Doãn Tử Trừng, một đường cắn xuống, không buông tha một tấc da thịt của Doãn Tử Trừng, mỗi một chỗ đều để lại dấu của bản thân. Miệng Doãn Tử Trừng, miệng vết thương trước ngực bị cậu làm cho thương nặng, máu càng không ngừng chảy ra ngoài. “Em muốn xơi anh vào trong bụng, Trừng, như vậy anh sẽ vĩnh viễn trở thành một bộ phận của em, không bao giờ có thể tách em ra nữa…” Phương Hòa Kính giống như phát điên thì thào nói, cậu cắn xé da thịt Doãn Tử Trừng, tham lam mút, nuốt vào vết máu chảy từmiệng vết… . . .

Doãn Tử Trừng đau đến chết đi sống lại, cả người tức giận đến muốn bùng nổ. Hắn không chịu nổi loại cường bạo sỉ nhục này, hắn bị Phương Hòa Kính lấy loại tư thế khuất nhục này mãnh liệt đánh sâu vào, sự tôn nghiêm bị cậu đánh tan hoàn toàn… Hắn không có một chút năng lực phản kháng, chỉ có thể mở thân mình, nhận lấy sự lăng nhục! Mà Phương Hòa Kính bị lửa giận đánh chiếm, căn bản là không nhìn tới Doãn Tử Trừng thấy hổ thẹn mà chảy xuống nước mắt, cậu vừa xâm phạm Doãn Tử Trừng nói: “Vì sao anh để hắn ta hôn anh? Anh muốn đi đâu với hắn ta? Chúng ta còn không thể thỏa mãn anh hay sao? Phía dưới anh thật sự *** tiện? Cả ngày bị đâm còn chưa đủ? Còn muốn đi tìm thứ khác sao?” Cậu tức cho Doãn Tử Trừng một cái tát, Doãn Tử Trừng bị đánh là đầu óc nổ vang, một mảnh hỗn loạn.

Nhưng những lời của Phương Hòa Kính khiến hắn càng hổ thẹn, hắn phẫn nộ nói: “Cậu mới cả ngày bị xx ***! Tôi làm gì cũng không cần cậu để ý!”

Phương Hòa Kính đột nhiên dừng lại động tác, lạnh lùng nhìn chằm chằm Doãn Tử Trừng, âm trầm nói: “Anh còn không hiểu rõ anh thích bị đâm bao nhiêu sao? Bây giờ em sẽ cho anh biết!”

Cậu tìm ra điểm mẫn cảm trong cơ thể Doãn Tử Trừng, thành thạo ma sát va chạm, không bao lâu, Doãn Tử Trừng liền cảm thấy một trận nhiệt lưu trào ra từ trong thân thể, khoái truyền ra toàn thân hắn. Hắn cố gắng khắc chế cảm giác say mê này, nhưng mà thân thể hắn, hắn cũng nhanh chóng bị cảm giác quen thuộc chiếm cứ. Hắn tức giận muốn hộc máu, nhưng trong lòng lại sợ hãi hiểu ra, Phương Hòa Kính nói được không sai, thân thể hắn luôn khát vọng được tiến vào như vậy. Phân thân Doãn Tử Trừng không người chạm đến bắt đầu sôi sục nóng rực đứng lên, lúc này bỗng nhiên Phương Hòa Kính rời khỏi thân thể Doãn Tử Trừng, lấy quần lót ở bên, vo thành một nắm, thô bạo nhét vào mất huyệt của Doãn Tử Trừng, lại xoay tròn đè ép, đút vào chỗ sâu nhất của Doãn Tử Trừng.

Quần lót thô ráp ma sát hậu huyệt non mềm mẫn cảm, Doãn Tử Trừng gần như muốn phát ra tiếng rên rỉ mãnh liệt, nhưng hắn liều chết cắn môi, toàn thân bỏi vì khoái cảm và sỉ nhục mà nhiễm lên một tầng đỏ ửng. Hắn nổi giận không thể chịu nổi kêu lên: “Phương Hòa Kính! Cậu muốn làm cái gì? Cậu iên rồi! Mau bỏ nó ra!”

Phương Hòa Kính nhẹ giọng nở nụ cười, nói: “Em sẽ rút nó ra, Trừng, anh không phải lo lắng, cứ hưởng thụ giờ phút này đi!”

Cậu cho tay vào sâu bên trong Doãn Tử Trừng, năm lấy một góc quần lót, vừa kéo cái quần lót ra. . .

Cuối cùng Doãn Tử Trừng không dừng được, hét ầm lên, mà cao trào cũng nâng lên.

Phương Hòa Kính còn không buông tha cho hắn, khi hắn không ngừng cao trào, động thân mà vào, kịch liệt xuyên thấu, khiến Doãn Tử Trừng càng không thể vãn hồi, điên cuồng mê loạn, vặn vẹo thân thể trần trụi, phân thân phun ra chất lỏng, rơi vãi trên giường, trên thân thể hai người, dường như không thể dừng lại tiếp tục trút ra. . .

Khi Lôi cũng Phương Hòa Kinh phân nhau đi tìm Doãn Tử Trừng trở về, chính là nhìn thấy Doãn Tử Trừng bị Phương Hòa Kinh làm cho cao triều. Anh quá sợ hãi, xông lên trước kéo Phương Hòa Kính ra, đánh ngã trên mặt đất, trừng mắt nhìn Phương Hòa Kính, đè thấp giọng nói: “Em điên rồi sao, em muốn bức điên cậu ấy hay sao? Em, em…” .

Phương Hòa Kính nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của Lôi, bỗng chốc cả người hoàn toàn tỉnh táo, lý trí tở về trong đầu. Cậu ngã trên mặt đất, nhìn Lôi, lại sợ hãi nhìn Doãn Tử Trừng.

Chính cậu cũng không dám nghĩ lại vừa rồi đã làm những gì với Doãn Tử Trừng, cậu biết bản thân xúc phạm tới Trừng, khiến lúc thần trí Doãn Tử Trừng minh mẫn, lại bị cậu hận thấu xương lăng nhục. Cái này, làm sao Trừng có thể tha thứ cho cậu! Phương Hòa kính sợ tới mức che mặt khóc lên.

Lôi tiến lên cẩn thận cởi còng tay ra cho Doãn Tử Trừng ―― trên người tràn đầy vết máu, dịch thể, mồ hôi, trông Doãn Tử Trừng nhếch nhác không chịu nổi, nhưng càng làm cho Lôi kinh hãi chính là vẻ mặt của Doãn Tử Trừng: Nhục nhã, bối rối, tuyệt vọng, tức giận, thê lương… . . . Nhìn Lôi mà lạnh lẽo.

Anh muốn đỡ Doãn Tử Trừng, lại bị Doãn Tử Trừng đẩy ra. Doãn Tử Trừng nhìn cũng không thèm nhìn hai người, cố gắng di chuyển thân thể suy yếu đau xót, đỡ tường đi vào phòng tắm.

Doãn Tử Trừng ở trong phòng tắm liều mạng xối rửa thân thể của mình, muốn rửa đi toàn bộ sỉ nhục của Phương Hòa Kính để lại trên người hắn… Nhưng mà, mùi vị xâm nhập trong cơ thể đã sớm ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn, còn có dấu hôn đầy người, càng làm cho hắn đau khổ muốn điên lên, khi hắn bị Phương Hòa Knh ácc ý đùa bỡn, vẫn đạt tới cao trào là thật.

Doãn Tử Trừng lại không thể kiên cường mà đối diện với tất cả, hắn nằm ở trong bồn tắm, khóc òa lên.

Lôi và Phương Hòa Kính khiếp sợ khi nghe được tiếng khóc cực kì bi ai của Doãn Tử Trừng, đau đớn tận cùng. Bọn họ biết, Doãn Tử Trừng nhận đến tổn thương, đã hoàn toàn vượt quakhả năng thừa nhận của mình, cả người hắn gần như đã hỏng mất rồi. Bọn họ ngu ngơ ở bên ngoài, không dám đi vào an ủi Doãn Tử Trừng. Đau lòng của hắn cũng là do họ mang đến, bọn họ thương hắn như vậy… . . Lại làm hắn bị tổn thương nhất!

Không biết qua bao lâu, Doãn Tử Trừng mới dần dần dừng lại tiếng khóc. Hắn chậm rãi đứng lên, vừa xấu hổ nhìn bản thân khó coi trong gương, trong lòng bị cảm thấy tuyệt vọng, u ám bao phủ toàn thân.

Thống khổ muốn chết!

Hứa Phong Lôi! Phương Hòa Kính! Tôi hận các người! Hận các người! Lại tùy ý chà đạp tôi như vậy! Giẫm lên tôi! Tôi tuyệt đối! Tuyệt đối không tha thứ cho các ngườ! Tuyệt đối không cho các ngươi đạt được!

Các ngươi cả đời cũng đừng mơ tưởng gặp mặt tôi! Tôi có chết, cũng không cho các người làm vậy với tôi!

Hắn vung nắm đấm, liều mạng đánh vỡ gương, cái gương bị hắn đánh vỡ, rơi xuống mặt đất. Doãn Tử Trừng dùng cánh tay loang lổ vết máu, nắm một mảnh thủy tinh sắc bén, đi tới gần cửa phòng tắm.

Lửa giận toàn thân khiến hắn lung lay miễn cưỡng đứng thẳng, không để ý bản thân đầu váng mắt hoa gần như sắp té xỉu, để thủy tinh sắc bén lên động mạch ở gáy.

Hắn khàn cả giọng nói với Lôi và Phương Hòa Kính: “Nếu các người dám chạm vào tôi một chút, tôi liền cắt đứt cổ bản thân, cho các người thấy thi thể!”

Đầu của hắn càng ngày càng choáng váng, không thể duy trì được nữa, tay không tự giác tăng thêm sức lực, thủy tinh sắc nhọn cắt qua cổ hắn, máu bắt đầu chảy ra.

Hai người bị dọa đến hồn bay phách tán liều mạng lắc đầu, mặt không còn chút máu nói: “Trừng, không cần như vậy, mau buông xuống! Chúng tôi cam đoan sẽ không còn đối với cậu như vậy, cậu mau bỏ thủy tinh xuống!Chúng ta cam đoan!”

Doãn Tử Trừng lạnh lùng nhìn hai người, cuối cùng cánh tay vô lực buông xuống, mảnh thủy tinh sắc bén sáng lóa khẽ xoẹt một đường trên cổ. Hắn dùng phần khí lực cuối cùng giận giữ nói với hai người: “Cút! Các người đều cút ra ngoài cho tôi!” Cả Sau đó cả người lâm vào bóng đêm… . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.