Dây Dưa Không Rõ Ninh Mông Hỏa Diệm

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Chẳng mấy chốc ba năm sắp sửa trôi qua, Lôi và Phương Hòa Kính nhờ rất nhiều mối quan hệ tìm Doãn Tử Trừng, nhưng lại không hề có bất kỳ tin tức gì.

Chỉ có từng nghe nói, Doãn Tử Trừng từng đi qua chỗ mẹ hắn, nhưng mà chưa tới hai ngày, hắn với mẹ hắn đã rời khỏi nhà chẳng biết đi đâu rồi. Lôi muốn biết Doãn Tử Trừng ở nơi nào, chuyện này mẹ hắn nhất định biết, nhưng cho tới bây giờ Lôi vẫn chưa từng gặp bà Doãn, chỉ có một cái ảnh chụp chung nhỏ của Doãn Tử Trừng với mẹ hồi còn nhỏ, ngoài ra không còn gì nữa.

Không có chút tin tức.

Lôi cũng không biết ba năm này mình đã trải qua như thế nào, ngoại trừ tìm kiếm Doãn Tử Trừng, vẫn làm việc, làm việc. Mỗi khi yên tĩnh, đau đớn và nhớ thương lập tức lan tràn trong anh.

Trong đầu trừ bỏ Doãn Tử Trừng vẫn là Doãn Tử Trừng, nụ cười của hắn, sự lạnh nhạt của hắn, vẻ mặt hắn lúc ân ái kích tình. Toàn bộ từng phần hồi ức của bọn họ từ nhỏ đến lớn, Lôi đều lần lượt nhớ lại ở trong đầu. Anh chỉ có thể quên mình làm việc để làm tê liệt bản thân, để cho đầu óc mình có thể bận rộn một chút. Anh chưa hề nghĩ tới, một người mạnh mẽ như hắn, mà lại khóc một mình trong đêm khuya yên tĩnh, khóc đến mức không kềm chế được.

Lôi ở trước mặt Phương Hòa Kính rất ít nhắc tới Doãn Tử Trừng, anh thường nhìn thấy Phương Hòa Kính mặt không thay đổi nhìn ngoài cửa sổ hút thuốc, trong mắt ẩm ướt. cậu cũng sẽ đi chơi vui vẻ với bạn bè, điên cuồng mà uống rượu, điên cuồng cười, thường thường sẽ cười đến mức chảy ra nước mắt, vẫn còn cười liên tục, mãi đến lúc nước mắt đầy mặt. Ở công ty Phong Lôi có một ông chủ cuồng công việc với một giám đốc thiết kế cuồng công việc, nhận rất nhiều triển lãm lớn.

Có công việc thiết kế triển lãm một bên, lại vẫn tiếp nhận không ít hợp đồng của các công ty thiết kế nổi danh cả nước. Nghề nghiệp phát triển không ngừng, trở thành một công ty chuyên thiết kế trang hoàng nổi danh cả nước.

Sớm đã qua thời gian tan tầm, mặt trời đã lặn, trong văn phòng công ty Phong Lôi vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Lôi đang ở trong phòng thiết kế, nhìn phương Hòa Kính mang theo một nhóm người mới trẻ tuổi đang gấp gáp hoàn thành công việc thiết kế, bọn họ thường thư giãn một chút, đùa giỡn một phen đây đó.

Phần lớn nhân viên đều là người nhanh nhẹn có tài trí, giải thích rất thú vị, dẫn tới tiếng cười vui vẻ đầy phòng. Những lúc không quá bận Lôi cũng đùa với bọn họ một chút, mỉm cười liều nhìn nhóm người tuổi trẻ hăng hái tinh thần phấn chấn này, hưởng thụ một chút thoải mái khó có được. Trong cao ốc mọi người gần như đều đã về hết, ngọn đèn lờ mờ, một người phụ nữ trung niên đứng ở góc tối không chớp mắt nhìn phòng thiết kế Phong Lôi nơi luôn phát ra từng trận cười rộn rã phía xa xa.

Bà vẫn đứng không nhúc nhích, đứng ở nơi đó nhìn, thật lâu. . . .

Đây là hai người mà con trai của bà yêu, hai người đang cười ha ha kia, không biết đang nói gì gì đó. Bọn họ ở trong này tự nhiên nói giỡn, hưởng thụ sự nghiệp thành công, sinh hoạt vui vẻ… Mà con trai của bà bị nhốt ở trong bệnh viện tâm thần, sống chung với một đám người bệnh ngu ngốc điên khùng.

Ba năm, ba năm sắp sửa trôi qua, Trừng Trừng không có một chút chuyển biến tốt, mà bệnh của bà cũng đã đến giai đoạn cuối. Bà đã từng đồng ý với Trừng Trừng, lúc bà đi, phải đưa hắn cùng đi.

Nhưng mà, bà thật không cam lòng, thật không cam lòng!

Trừng Trừng của tôi…

Trừng Trừng cho dù ở đâu lúc nào cũng xuất sắc như thế, trái tim của ta, mạng của ta. . . Cứ như vậy, trở thành một kẻ điên không biết gì, cách xa với thế giới này!

Mà cái người luôn miệng nói không có hắn thì sống không nổi kia, sau khi ép điên hắn, vẫn cứ ở trong này vui vẻ vui cười, đùa giỡn với người khác. Cuộc sống vẫn luôn không công bằng phải không?

Giản Phàm Ngọc nhìn không chuyển mắt văn phòng tràn ngập sức sống kia, trên mặt đã tẩm đầy nước mắt rồi.

Bà chưa hề để cho Doãn Tử Trừng đến cái bệnh viện tâm thần mà cha hắn đang ở kia, không muốn để cho hắn thấy người cha si ngốc kia. Lần đầu tiên Doãn Tử Trừng thấy bệnh viện giống như ngục giam kia, chính là lúc bản thân hắn muốn đi vào.

Bà không quên được lúc đó hắn ra sức muốn che dấu, lại không cách nào che dấu được vẻ mặt kinh hoảng. Những người ngồi ngây ra giống như cái xác không hồn chảy nước miếng ngây ngốc cười cười, vì nổi điên tự mình hại mình mà bị nhân viên bác sĩ cưỡng ép lôi đi, cột vào trên giường lại vẫn điên cuồng hô giết người mình giết người… Doãn Tử Trừng trừng mắt nhìn toàn bộ những cảnh này, trên gương mặt xinh đẹp không có chút máu nào, sợ hãi đã lan tràn trong hắn.

Hắn run rẩy mấp máy môi, ngồi nhìn hồi lâu cũng không nói ra lời. Rất lâu sau, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn bà, liều mạng cắn tay mình, muốn ngăn cản toàn thân run rẩy, cúi đầu nói: “Mẹ, con rất sợ, con rất sợ. . .”

Trừng Trừng tội nghiệp của mẹ… Mẹ thật không nỡ bỏ con…

Mẹ muốn trước khi chết, nhìn xem một chút cái người đã hành hạ con thành ra như vậy, xem bọn họ có còn muốn con hay không.

Trừng Trừng ngu ngốc, con xem, bọn họ vui vẻ như vậy, trong lòng làm gì còn có bóng dáng của con, con chỉ vì loại người này lại đi điên cuồng tìm chết, quả không đáng, Trừng Trừng ngu ngốc tội nghiệp của mẹ… Không phải sợ, mẹ chăm sóc con, mẹ sẽ vĩnh viễn chăm sóc con, mẹ sẽ không để cho con cô đơn một mình sống trên đời này… Mẹ sẽ mang con đi… . . .

Giản Phàm Ngọc im lặng khóc, rốt cục lau lau nước mắt, xoay người rời đi.

Lúc Lôi ra ngoài đổ nước, phát hiện người phụ nữ kỳ quái kia, hắn cũng đứng ở một bên, nhìn bà đang im lặng khóc, một loại đau đớn phát ra từ sâu bên trong linh hồn, một loại đau đớn Lôi quen thuộc nhất, thứ mỗi ngày mỗi đêm đều hành hạ anh.

Vì sao bà lại nhìn công ty Phong Lôi? Bà dường như vẫn đang nhìn chằm chằm Tiểu Kính, Tiểu Kính làm cái gì sao? Theo anh biết, sau Trừng, Tiểu Kính chưa từng xảy ra quan hệ với bất luận kẻ nào. Lôi khó hiểu suy nghĩ.

Cái người phụ nữ này dường như đã gặp qua ở đâu, có một loại cảm giác quen thuộc, Lôi càng nhìn càng cảm thấy thậy, nhưng mà rõ ràng anh chưa từng gặp qua bà mà! Vì cái gì lại có loại cảm giác này?

Lúc này, Giản Phàm Ngọc xoay người rời khỏi, đi xuống lầu.

Lôi vẫn nhìn bóng dáng của bà từ phía sau, mãi đến lúc bà biến mất. Bà là ai? Vì cái gì cảm thấy quen thuộc? Cảm giác giống như là thấy người thân?

Trừng! Là Trừng! Bà giống như Doãn Tử Trừng, tuy nhiên vẻ mặt bà có nếp nhăn, nhưng mà vẫn có thể thấy chỗ giống nhau của bà Với Trừng. Không chính xác, phải nói là Trừng giống bà, bà là… Bà Doãn trên ảnh chụp! Bà là mẹ Trừng! ! ! !

Lôi một phát nhảy dựng lên, điên cuồng lao ra khỏi phòng trà nước. Nhất định, nhất định không thể để cho bà rời khỏi. . . Bà biết Trừng ở đâu. . . Cái người chiếm cứ tất cả linh hồn anh kia.

Lôi đuổi theo Giản Phàm Ngọc trong đại sảnh dưới lầu, ra sức ổn định hơi thở vì chạy nhanh cùng với kích động mà tạo thành, không kịp thở hỏi han: “Bác Doãn? Bác là bác Doãn!”

Giản Phàm Ngọc ngẩng đầu nhìn quan sát người đàn ông cao lớn trước mặt này, biết đây là Lôi, Lôi mà Trừng Trừng vẫn nhớ mãi không quên. Một cái tát kia của hắn ta đã đánh nát trái tim Trừng Trừng, khiến cho Trừng Trừng lại càng rơi vào ngõ cụt trong không thể tự thoát ra được. Bây giờ hắntới để làm chi, hắn không phải mới vừa còn cười nói vui vẻ với người khác sao? Hắn đâu có còn muốn Trừng Trừng nữa?

Bà cẩn thận nhìn nhìn Lôi, cũng không trả lời, xoay người định rời khỏi.

Lôi vội vàng chặn ngang kéo bà lại, nói: “Bác Doãn, cháu biết bác là bác Doãn! Xin bác nói cho cháu biết, Trừng đang ở đâu?”

Giản Phàm Ngọc bình tĩnh nói: “Anh hình như đã nhận sai người rồi, tôi không phải bác Doãn của anh, anh buông tay có được không?”

“Không, là bác! Cháu đã xem qua ảnh chụp của bác! Sẽ không sai đâu! Trừng như thế nào?Cậu áy có ổn không? Cậu ấy đang ở đâu? Vì sao cháu không tìm thấy cậu ấy. . . .” Lôi gấp đến độ mồ hôi đều xông ra, sợ Giản Phàm Ngọc đi rồi, có lẽ đời này anh sẽ không có cơ hội nhìn thấy Trừng nữa rồi.

Giản Phàm Ngọc nhìn Lôi hoảng hốt như vậy, trong lòng thở dài, giọng điệu chậm dần nói: “Đúng, tôi là mẹ của Tử Trừng, cậu muốn biết Doãn Tử Trừng ở đâu? Nó đã chết, vừa mới chết không lâu.”

Lôi kinh ngạc ngây người, Trừng đã chết? Làm sao có thể? Nhất định là mẹ hắn không muốn để cho chúng tôi nhìn thấy hắn, nhất định là vậy… Lôi ra sức an ủi mình, động viên tinh thần cho mình.

“Bác gái, bác đừng gạt cháu, cháu biết cậu ấy không chết, nhất định là cậu ấy không muốn gặp chúng cháu. Suốt ba năm này, cháu vẫn luôn một mực tìm cậu ấy, cháu nhất định phải tìm được cậu ấy!” Lôi cố tự trấn định, dùng giọng điệu chắc chắn nhất nói.

“Cậu tìm nó làm cái gì? Mọi người không phải rất tốt sao? Sống rất vui vẻ mà!” Giản Phàm Ngọc oán hận nói.

“Không, bác gái! Không có cậu ấy, cháu tuyệt đối không vui vẻ!Cháu nhất định phải tìm được cậu ấy, cho dù tìm bao lâu, cho dù phải tiêu phí thời gian cả đời, cháu cũng phải tìm được cậu ấy.”

“Vậy cậu hãy dùng thời gian cả đời đi tìm đi!” Giản Phàm Ngọc nói xong, giật ra đi.

Lôi vội vàng ngăn ở phía trước Giản Phàm ngọc, lo lắng đến nỗi nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, anh kìm nén hồi lâu, mới nói ra: “Bác gái, bác đi tới một chỗ cùng cháu có được không?Cháu cầu xin bác, đi một chút thôi.” Lôi cảm thấy mình căng thẳng đến độ sắp nói không ra tiếng rồi.

Giản Phàm Ngọc thấy Lôi hoảng hốt đến nỗi sắp nói không ra lời thì có chút mềm lòng, nghĩ lại nhìn một chút cũng không có gì, thì gật gật đầu.

Lôi dẫn Giản Phàm Ngọc đến một căn phòng trọ, nói với Giản Phàm Ngọc đang không hiểu gì: “Đây là phòng trọ của cháu, cháu vẫn ở nơi này. Tuy nó rất nhỏ, nhưng cháu cũng không muốn chuyển, sợ Trừng sẽ trở về, sợ cậu ấy không tìm thấy cháu. . .” Lôi đi vào, mở đèn lên.

Đây là một căn phòng cực kỳ lẫn lộn, bản thiết kế giấy đầy bàn,chai rượu đầy đất… Cùng với ảnh chụp tràn ngập mỗi một góc trong cả căn phòng , ảnh chụp Doãn Tử Trừng.

Doãn Tử Trừng trong ảnh tràn ngập sức sống: cười, suy tư, cưỡi xe máy, chạy ô tô, bên bờ biển, đánh quyền thua… Từ lúc còn nhỏ cho đến lúc lớn lên.

“Bác gái, cháu nghĩ bác đều biết rõ, cháu rất yêu Trừng, cho tới bây giờ cũng chỉ yêu một mình cậu ấy. Cậu ấy đi rồi, cháu gần như phát điên đi tìm cậu ấy, nhưng làm sao cũng tìm không thấy. Cả ngày cháu đều nhớ cậu ấy, hầu như mỗi đêm đều nhớ đến mất ngủ. Cháu chỉ có thể dùng việc làm việc và rượu để làm tê liệt mình, nếu không cháu đã sớm chống đỡ không nổi nữa. Cháu thật sự rất yêu cậu ấy, thật sự rất yêu cậu ấy. . .” Lôi rốt cục ức chế không được chảy nước mắt.

Giản Phàm Ngọc biết mình sai lầm rồi, bà vốn không nên mềm lòng đến chỗ này, bây giờ bà lại không nhịn được muốn nói cho người đàn ông này mọi thứ về Trừng Trừng. Nhưng mà không được, Doãn Tử Trừng lúc trước đã chết! Bà vội vã định rời khỏi nơi này.

Lôi vừa thấy bà phải đi, nắm kéo quần áo của nàng, thẳng tắp quỳ xuống, chảy nước mắt cầu xin: “Xin bác bác gái, bác đừng đi, nói cho cháu biết Trừng ở đâu. Mặc kệ cậu ấy xảy ra chuyện gì, mặc kệ cậu ấy hiện tại đã ra sao, cháu đều yêu cậu ấy, cháu sẽ yêu cậu ấy cả đời, xin bác nói cho cháu biết cậu ấy ở đâu, được không?”

Giản Phàm Ngọc không thể tin nhìn Lôi, người đàn ông uy nghiêm rắn rỏi, cao lớn chững chạc này, cứ như vậy mà quỳ xuống, chảy nước mắt cầu xin mình, là vì Trừng Trừng. . . . Tất cả đều là vì Trừng Trừng?

Bà không chuyển được bước chân, chỉ có thể nhìn Lôi: Mình thật sự có thể giao Trừng Trừng cho cậu ta sao? Trừng Trừng có thể không chết sao? Bà nhắm mắt lại, than thở ở trong lòng: “Trừng Trừng, mẹ có lỗi với con, mẹ không nỡ để cho con chết, mẹ hi vọng con có thể có tốt lên!”“Vừa rồi cậu nói, bất luận Trừng Trừng biến thành như thế nào, ngươi đều vẫn yêu nó, phải không?” Giản Phàm Ngọc hỏi

“Đúng, cho dù cậu ấy có như thế nào! Dù cậu ấy mù, liệt, thậm chí là người sống đời sống thực vật, cháu đều có thể yêu cậu ấy, sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời!” Lôi kiên quyết liều nói

Giản Phàm Ngọc dùng giọng nói nhỏ gần như không thể nghe thấy nói: “Nếu nó điên rồi thì sao? Nếu nó biến thành một kẻ điên không phải ngồi si ngốc, thì chính là kêu to làm loạn? Cậu còn có thể chăm sóc nó cả đời? Yêu nó cả đời không?”

Lôi vừa nghe, trái tim đều lạnh, anh biết Trừng xong rồi, người đàn ông thông minh tuấn đẹp trai, đơn thuần giống như mặt trăng kia.

Anh đau lòng khó nhịn, càng muốn nhanh nhìn thấy Trừng. Anh không cách nào buông tay Trừng, anh phải đi tìm Trừng, đi thương yêu hắn…

Lôi giương mắt, kiên định liều nói: “Cháu sẽ, cháu sẽ luôn yêu cậu ấy cả đời, chăm sóc cậu ấy cả đời!” Trong mắt tràn đầy nước mắt có không chút do dự hay hối hận.

Giản Phàm Ngọc nhìn ánh mắt kiên định, chân thành của Lôi, trong lòng vừa vui vẻ vừa khổ sở. Bà nghĩ, mình có thể giao Trừng Trừng cho người đàn ông trước mắt này, yên tâm mà đi? Nếu có ngày Trừng Trừng tỉnh lại, biết toàn bộ chuyện này, nhất định sẽ hận bà không giữ đúng giao hẹn giữa bọn họ. Nhưng mà, Trừng Trừng, mẹ không có cách nào nhìn con chết như vậy. . . Thực xin lỗi, mẹ phải thất hứa với con, mẹ yêu con!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.