Dạy Hôn

Chương 25: Chương 25: Là người cũng là người tịch mịch (phân tích tâm tư, tặng lễ vật)




Nguồn: Editor Heavydizzy (Cung Quảng Hằng)



Ban đêm cuồng phong gào thét dần dần bình ổn, vừa rồi lá cây còn ầm ầm rung động, bởi gió chậm lại, cũng đã ôn nhu đong đưa. Ánh trăng thản nhiên rốt cục lộ ra ánh sáng mơ hồ, lấp ló trong mây, tô điểm thiên không.

Từ tòa nhà cao tầng lại truyền đến một tiếng thét phẫn nộ chói tai.

“ Anh không giải thích rõ ràng, em liền bóp chết anh a a ——” Trên người chỉ đơn giản khoác một cái áo, hoàn toàn không để ý cả người còn trần truồng, cô vươn hai tay giương nanh múa vuốt bóp chặt cổ anh liên tục rung lắc.

Triệu Thuần bị bóp đến sắp không thở nổi, cười liên tục, cũng không phản kháng, đỡ bả vai Tống Thiển Thiển, cầu xin tha thứ: “Bóp chết, thật sự anh sắp bị bóp chết...”

“Bóp chết anh cũng đáng! Làm em sợ có ý tứ sao! Em thật sự bị anh hù chết, em còn tưởng rằng... em còn tưởng rằng...” Tống Thiển Thiển tạm ngưng động tác, mắt đột nhiên đỏ lên, “Em còn tưởng rằng... em thật sự xong rồi!”

Triệu Thuần ngây ngẩn cả người.

Tống Thiển Thiển trong mắt to chảy ra từng giọt nước mắt, vô thần bảo trì động tác, miệng lẩm bẩm nói: “Tối như vậy... còn có gió lớn, trong nhà toàn bộ có một mình em, đột nhiên lại... Em gọi anh, anh cũng không trả lời! Một khắc đó trong lòng em thật sự tuyệt vọng!” Trong ánh mắt cô hiện lên một tia tuyệt vọng, “Em đã nghĩ, nếu em thật sự bị vũ nhục, em sẽ cùng hắn đồng quy vu tận!”

Trong giọng nói âm vang hữu lực, là hỗn loạn tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Cô chuyển mắt đến, nhìn chằm chằm anh, tức giận, cúi đầu hung hăng cắn lên bờ vai trần trụi của anh, vừa cắn vừa hàm hồ nói: “Em cho anh làm em sợ! Cho anh khi dễ em!”

Triệu Thuần ngồi ở trên giường, Tống Thiển Thiển ngay trước mặt anh cúi đầu cắn nửa ngày, răng hung hăng nghiến vào, đến khi đầu lưỡi nếm đến hương vị tinh ngọt, mới ý thức được hẳn là cắn chảy máu, cuống quít dừng lại.

Cẩn thận nhìn, phát hiện trên bờ vai cường tráng trần trụi đã bị cắn đến máu tươi đầm đìa, một tia lại một tia máu, nhưng anh khôny nhúc nhích, vẫn ôn nhu đỡ lấy thắt lưng cô, tùy ý cô phát tiết cảm xúc sợ hãi. Giống như hoàn toàn không cảm giác bả vai đau đớn, dùng ánh mắt thâm thúy mà áy náy, ôn hòa dừng trên người cô.

Triệu Thuần hơi hơi thở dài một hơi, nói: “Hết giận chưa? Chưa hết, lại cắn anh hai cái.”

Tống Thiển Thiển mới bừng tỉnh, cuống quít đi lấy hòm thuốc, “Em... Em không biết nặng nhẹ, thầy cũng nhắc nhở em!” Phẫn nộ và thương tâm vừa rồi hoàn toàn bị lo lắng hòa tan.

Triệu Thuần đau đến rên một tiếng, khẽ nhíu mày, vẫn cười khổ nói: “Là lỗi của anh, Thiển Thiển trừng phạt là đúng, sao anh có thể trốn?”

Tống Thiển Thiển lấy hòm thuốc trong phòng, nước mắt lại muốn chảy xuống, “Nói bừa nói bừa! Em cắn mạnh như vậy, anh nói anh đau, em sẽ khôngcắn nữa!” Cô ngồi xổm ở trước mặt anh, vẫn còn nước mắt, mở hòm thuốc, lấu khăn ướt sạch khe khẽ lau miệng vết thương cho anh.

Kỳ thực khí lực cô cũng không lớn, cắn cũng không mạnh, nhưng răng lại sắc, cắm vào da thịt, máu chảy ra, nhìn huyết nhục mơ hồ đến dọa người.

Triệu Thuần lúc bị cắn không cau mày rên một tiếng. Hiện tại nhìn cô gấp thành dạng này, ngược lại như nói giỡn an ủi cô: “Tốt rồi đừng lo lắng, anh làm chuyện không tốt với Thiển Thiển, đáng bị trừng phạt.”

Tống Thiển Thiển giương mắt liếc mắt anh một cái, “Anh cũng biết!” Thanh âm không tự giác mềm mại hơn, giống như phẫn nộ, ngược lại giống tình nhân thầm oán.

Triệu Thuần một thân phong trần mệt mỏi, kiểu tóc chải tỉ mỉ cũng rối bời, không còn thần thái sáng láng, lạnh lùng cự người ngàn dặm, nhìn kỹ là vẻ mặt mỏi mệt, thậm chí râu cũng lún phún, còn thật sự nói: “Anh xin lỗi.”

Cô trừng mắt nhìn, “Cái gì?”

Triệu Thuần rút đi thái độ sắc bén cùng cường ngạnh, Tống Thiển Thiển lần đầu tiên nhìn thấy anhcó vẻ mỏi mệt yếu đuối như vậy.

Triệu Thuần thật sự nói: “Có lỗi với Thiển Thiển, là anh không tốt. Anh không nên dọa em như vậy. Em có biết anh đi tham gia... hội nghị, theo kế hoạch vốn là thứ hai mới có thể trở về, nhưng ở đó, anh thật sự rất nhớ em, cho nên tự mình tăng ca, hoàn thành công việc trước. Muốn... trở về cùng em.” Nói tới đây, Triệu Thuần giương mắt, ôm thiếu nữ hai mắt đẫm lệ, thấp giọng an ủi: “Tốt lắm đừng khóc, em nhớ anh... anh sao không nhớ em đây. Vốn đặt vé máy bay là thứ hai, lúc đi đổi lại thiếu chút nữa không kịp, kỳ thực đêm hôm qua và buổi tối cuối tuần chỉ cách một ngày, anh cũng không biết hôm nay tối muộn mới về đến nhà, nhưng chỉ cần nghĩ đến... em đang ở nhà chờ anh, trong lòng lại hận không thể bay nhanh về, một giây cũng ngại lãng phí.”

Triệu Thuần nâng mặt Tống Thiển Thiển lên, ôn nhu ấn một cái hôn khe khẽ, dừng ở trên mắt cô nói: “Anh về trễ, em đã ngủ, anh đắp chăn cho em, anh trở về sớm, em còn chưa ngủ, anh bồi em nói chuyện một chút.” Nói tới đây, trong mắt hiện lên một tia áy náy, “Anh bên kia... không quá thuận lợi, tâm tình rất kém, lại vội muốn gặp em, cho nên vừa về, lặng lẽ tiến vào, vốn muốn ôm em, cho em một kinh hỉ, cũng không biết là hồ đồ thế nào, nhìn thấy em... anh đột nhiên nhịn không được... Ngược lại dọa đến em.”

Triệu Thuần mỏi mệt nói: “Anh đã khống chế mình, em không bị thương là tốt rồi. Thiển Thiển... có phải anh rất kém cỏi hay không?”

Người này lần đầu tiên ở trước mặt cô thành khẩn mà áy náy yếu thế như vậy, vốn tưởng rằng anh không gì không làm được, kỳ thực cũng là người thường. Trong tình yêu, thường thường bị cuồng nhiệt kích tình che mắt, thấy người yêu mình nhất định là tốt nhất trên đời, cũng nhất định là người hiểu mình nhất trên thế giới, cho dù không nói, anh cũng có thể hoàn toàn hiểu được tâm ý mình, không làm cho mình bị thương. Nhưng mà, chúng ta đều là người thường, có khuyết điểm cũng có lúc phạm sai lầm, người yêu cũng không phải vạn năng, anh cũng sẽ phạm sai lầm, cũng có lúc hồ đồ.

Tống Thiển Thiển không tức giận nữa, không khỏi nở nụ cười, cả người nhất thời long lanh, lại cực lực nhẫn nại ý cười, hung tợn nói: “Đúng vậy! Đặc biệt kém cỏi!”

Triệu Thuần chớp động ánh mắt ôn hòa, “Vậy thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?”

Tống Thiển Thiển nghiêng đầu tự hỏi nửa ngày, nghĩ ra một chuyện, đỏ mặt nói: “Vậy anh —— nửa tháng không cho chạm vào em! Đến khi em hết giận mới thôi!”

Triệu Thuần cười nói: “Đó chẳng phải là em chịu thiệt?”

Tống Thiển Thiển khó hiểu, “Cái gì? Hẳn là... Hẳn là anh chịu thiệt nha!” Cô vươn một ngón tay, to gan lớn mật gõ gõ đầu Triệu Thuần, “Thầy có phải ngốc hay không?”

Không thể đụng vào mình, đương nhiên là anh chịu thiệt nha.

Triệu Thuần thanh thanh cổ họng, lui về phía sau, như là sợ Tống Thiển Thiển lại phát tác, t hật cẩn thận nói: “Nhưng mà... anh nhớ rõ kỳ sinh lý của Thiển Thiển... Lập tức sắp đến rồi...”

Tống Thiển Thiển ngẩn người, sắc mặt từ trắng thành hồng, thẹn quá thành giận nói: “Dù thế nào cũng thể nhịn nổi... anh cả ngày chỉ nhớ kỹ chuyện này sao! “

Lập tức vươn tay bắt đầu véo cổ Triệu Thuần, Triệu Thuần liên tục né tránh, nhịn đau cười nói: “Thiển Thiển ngoan tha cho anh, đau đau đau...”

Tống Thiển Thiển lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nhìn miệng vết thương vừa băng xong, “Lại chảy máu sao? Em xem xem!”

Triệu Thuần không để ý đau đớn, khe khẽ ôm Tống Thiển Thiển vào lòng, đầu gối lên vai cô, thở dài, “Đừng nhúc nhích, cho anh ôm em một cái.”

Tống Thiển Thiển an tĩnh xuống, ngửa đầu nhìn vào mắt anh, “Thầy?”

Triệu Thuần nặng nề nói: “Em... nguyện ý tha thứ cho anh sao?”

Tống Thiển Thiển trầm mặc một lúc lâu, không ra tiếng, ngửa đầu trên môi anh ấn lên một nụ hôn, đỏ mặt nói: “Kỳ thực... lúc anh vào... em đã biết là anh... nhưng không dám nói... Tuy là động tác anh rất thô bạo, nhưng mà... vào lúc... sẽ giống như bình thường vậy... rất ôn nhu hôn em... sợ em đau, nhịn nửa ngày mới động... Em biết... em đã sớm không tức giận. Chính là có chút sợ hãi.”

Triệu Thuần thương tiếc nói: “Lần sau sẽ không.” Lại đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì dư, xoay người đi lấy áo khoác của mình, “Đợi chút, có cái này cho em.”

Tống Thiển Thiển hiếu kỳ hỏi: “Cái gì nha?”

Anh thần bí từ trong túi ví lấy ra một cái túi nhỏ, đưa cho cô, mỉm cười nói: “Chỗ họp tuy xa, nhưng anh đi ngang qua một cửa hàng, nghĩ có lẽ em sẽ thích, liền mua.”

Là một vòng tay thạch anh tím, mỗi một hạt đều được mài thành hình dáng nổi bật, tinh xảo đặc sắc. Thủy tinh tím, thuần túy mà thần bí. Dưới ánh đèn, tản ra quang mang mê người. Cô vui sướng đeo vào tay, cổ tay mảnh khảnh với thạch anh tím, da thịt có vẻ càng thêm trắng nõn.

Tống Thiển Thiển vui vẻ, rõ ràng có vẻ mỏi mệt, lại còn nhớ mua lễ vật cho cô, rõ ràng muốn cho cô kinh hỉ, ngược lại thành kinh hách, thật không biết thầy thông minh thật hay giả ngốc.

Cô lập tức nghĩ đến cái gì, làm nũng nói: “Đừng tưởng rằng vòng tay có thể thu mua em nha, trừ cái đó ra, chúng ta còn phải ước pháp tam chương!”

Triệu Thuần dung túng nói: “Ước pháp tam chương thế nào?”

Tống Thiển Thiển vươn một ngón tay, “Một, không thể khi dễ em!”

Triệu Thuần gật gật đầu.

Tống Thiển Thiển vươn ngón tay thứ hai, “Hai, bất luận lúc nào cũng không thể khi dễ em!”

Triệu Thuần ngẩn ngơ.

Tống Thiển Thiển vươn ngón tay thứ ba, đỏ mặt, “Ba, trừ phi là lúc em đồng ý!”

Triệu Thuần sửng sốt, sau một lúc lâu cười to nói: “Được được được, đều theo em!”

Ngoài cửa sổ mây đen rút lui, lại là đêm trăng yên tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.