Edit: Qiezi
“Hừ, tiểu oa nhi, biết cũng không ít, ta thực sự đã coi thường ngươi.” Thần thái hiền hòa trên mặt lão giả liền biến mất, lộ ra nụ cười dữ tợn.
Ông ta cao ngạo nhìn Từ Tử Dung: “Tiểu oa nhi, ở trước mặt bản đạo quân ta, ngươi căn bản không có sức đánh trả, nhưng ta có ấn tượng không tệ với ca ca ngươi. Các ngươi tự sát đi, ta sẽ miễn cưỡng cho các ngươi toàn thây.”
Từ Tử Nham trợn mắt há mồm nhìn vị ‘Thế ngoại cao nhân’ này biễu diễn tuyệt kỹ biến sắc mặt trong nháy mắt, lúc sau còn dõng dạc bảo bọn họ tự sát.
Lẽ nào… Ông ta cho là bọn họ đều là kẻ ngốc sao? Dù ông ta tự xưng là Ngộ Nguyên Đạo Quân, nhưng cũng chưa chắc là Nguyên Anh Đạo Quân chân chính đi? Anh đã biết uy áp của sư tôn, lão nhân trước mắt này tuy nhìn dáng vẻ tiên phong đạo cốt, rất lợi hại, nhưng không có khí thế mà Nguyên Anh Đạo Quân nên có.
Nói thật, Từ Tử Nham vẫn luôn nghĩ Tu Chân Giới này luôn dùng đạo lý cường giả vi tôn, trừ phi có mục đích đặc biệt gì, bằng không một Nguyên Anh Đạo Quân muốn nghiền chết bốn tiểu tu sĩ bọn họ, chỉ là chuyện phất phất tay.
Nhưng nếu đối phương không hề ra tay, trái lại còn dùng lời lẽ ép buộc bọn họ, đây không phải là có ý nghĩa —— kỳ thật trong lòng đối phương cũng không thể ra tay?
“A, khẩu khí thật lớn, thật sự là không sợ gió lớn cắt đầu lưỡi*.” Tưởng Ưng khinh thường nói.
(Ý chỉ nói dối, khoác lác.)
Lão giả chợt đanh lại: “Lão hủ sinh sống ở đây lâu như vậy, há có thể để mấy đứa trẻ các ngươi nhìn thấu? Ta có lòng muốn cho các ngươi toàn thây, không ngờ các ngươi lại không cảm kích. Cũng được, xem ra, các ngươi muốn ép ta ra tay!”
Giọng nói lão giả sắc bén, khí thế hung ác độc địa, nhưng Từ Tử Nham nghe thế nào cũng cảm giác ra cái loại ngoài mạnh trong yếu…
Kỳ quái, đột nhiên nhớ đến Cừu Thiên Trượng* là như thế nào??? _(:з” ∠)_
(Cừu Thiên Trượng là nhân vật trong Anh Hùng Xạ Điêu, anh em sinh đôi với Cừu Thiên Nhẫn, hay giở trò lừa bịp, mượn danh em trai Cừu Thiên Nhẫn mà đi khoe khoang khắp nơi.)
Đại khái là cái liên tưởng không đúng lúc này làm Từ Tử Nham không nhịn được bật cười. Vốn là bầu không khí giương cung bạt kiếm, nhưng vì một tiếng cười nhạo này liền trở nên cực kỳ quái dị, sắc mặt lão giả kia cũng là lúc trắng lúc xanh, làm Từ Tử Nham nhìn đến kêu một tiếng thú vị.
Từ Tử Dung cười lạnh lùng: “Bớt nói nhảm đi, cho ta thấy thực lực đi!” Lời còn chưa dứt, bốn nhánh huyết đằng lớn nhanh chóng xông tới bên cạnh lão giả, ầm ầm nổ tung, một cổ huyết vụ tản ra.
Lão giả bị nhốt ở trung tâm, vội vã lấy ra một pháp khí hình chuông, bảo vệ thân thể của mình kỹ càng.
Đuôi lông mày Từ Tử Dung hơi nhướng lên, đầu ngón tay khẽ búng, một giọt máu màu lam bắn ra, khi tiến vào huyết vụ, phần lớn huyết vụ bắt đầu sôi trào, giống như có lực hút gì đó, chen chúc hướng về giọt máu màu lam kia.
Huyết vụ dày đặc nhanh chóng bao vây giọt máu lại, huyết vụ vây quanh lão giả kia cũng bắt đầu trở nên loãng. Nhưng lão giả vẫn chưa vì biến cố này mà thả lỏng cảnh giác, ngược lại là không ngừng thả ra các loại pháp thuật đối với tinh huyết.
Chỉ tiếc, công kích ông ta thả ra đều bị huyết vụ dày đặc bên ngoài cản lại, mà ở những vị trí thiếu hụt, lại được huyết vụ ở xung quanh vọt tới bổ sung.
Mắt thấy công kích của mình không có hiệu quả, lão giả cũng không dám lãng phí linh lực, dù sao linh lực ông ta cũng có hạn, không thể lãng phí không có chừng mực.
“Grào!” Ở giữa huyết vụ dày đặc, đột nhiên toát ra một tiếng rống phẫn nộ của yêu thú, ngay sau đó là huyết vụ ở vòng ngoài nhạt đi, một con Thằn Lằn Hỏa Nham hình thể khổng lồ từ giữa huyết vụ xông ra.
Chẳng qua là con Thằn Lằn Hỏa Nham này hoàn toàn khác với con mà họ gặp lúc mới đến ma cảnh, tuy con Thằn Lằn Hỏa Nham này có ngoại hình tương tự con kia, nhưng có thể nhìn ra thân thể của nó là do máu tạo thành, toàn thân phát ra một mùi máu tươi rất nồng.
“Grào!” Ngoài dự liệu của mọi người, Phấn Mao vẫn ngồi xổm trên vai Từ Tử Dung đột nhiên phát ra một tiếng gầm thét, con Thằn Lằn Hỏa Nham to lớn kia quay đầu lại nhìn, liền rụt cổ một cái, phát ra vài tiếng than nhẹ, biểu thị ý niệm thần phục.
Mọi người bao gồm tên lão giả kia đều sửng sốt, chỉ có Tuyết Đoàn lười biếng ngáp một cái, liếc nhìn Phấn Mao. Hẹp hòi chính là hẹp hòi, không phải chỉ là một con huyết thú hay sao, tuy rằng âm thanh lúc nãy của ngườ ta có chút khiêu khích, nhưng cũng không phải nhằm vào ngươi, ngươi kích động như vậy làm gì?
Dường như Phấn Mao rất hài lòng con huyết thú này thần phục, lần thứ hai thấp giọng gầm một tiếng, con Thằn Lằn Hỏa Nham kia liền như hăng tiết gà, lắc đầu vẫy đuôi hưng phấn vặn vẹo hai cái, vọt tới chỗ của lão giả kia.
Đối với huyết thú quái dị này, lão giả đã sớm đề cao cảnh giác, lồng bảo hộ hình chuông ở bên ngoài được ông ta kích phát đến cực mạnh, nhưng cho dù như vậy, lực công kích của con huyết thú này cũng làm cho ông ta giật mình, đối phương chỉ cần cắn một phát, liền cắn bể lồng bảo hộ hình chuông này.
Cái chuông đồng nhỏ này liền từ trên đầu lão giả rớt xuống, trở nên ảm đạm không ánh sáng.
“Grào!” Con huyết thú này ngẩng đầu lên đầy đắc ý, kêu một tiếng với Nhai Tí.
Phấn Mao lười biếng khua khua móng vuốt, không biết từ chỗ nào lấy ra một củ cà rốt, tiếp tục nhai răng rắc răng rắc.
Từ Tử Dung khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn con huyết thú kia trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Dường như con huyết thú kia cũng phát hiện uy hiếp trong ánh mắt của chủ nhân nhà mình, vội vã rụt đầu lại, đem toàn bộ sự tức giận của mình đổ lên người lão giả.
Cái chuông đồng nhỏ của lão giả bị hủy, trong thời gian ngắn cũng không thể sử dụng, nhưng trên tay ông ta không có những pháp khí khác, không thể làm gì khác hơn là chộp lấy một cái xẻng ngắn đánh nhau với huyết thú.
Lão giả cũng không am hiểu công kích, ông ta tinh thông các loại huyễn thuật và độc thuật. Nhưng mà huyết thú được dung hợp từ máu mà thành sẽ bị huyễn thuật ảnh hưởng sao? Dù là độc cũng không dùng được!
Trong lòng lão giả phát rầu, vì bồi dưỡng gốc Khấp Huyết Oán Hồn Hoa này, ông ta đã trốn trong Trúc Hải này hơn hai trăm năm. Từ hơn hai trăm năm nay, để phòng ngừa bị người khác xuất hiện, ông ta chỉ dám đi bắt một số người thường để hành hạ, như vậy năng lực oán hồn không mạnh, năng lực tẩm bổ Oán Hồn Hoa cũng có hạn, đôi khi ông ta may mắn, cũng có thể bằng vào về ngoài, lừa gạt một một hai tu sĩ còn trẻ chưa hiểu sự đời, nhưng ai ngờ lúc này lại lật thuyền trong mương, không chỉ bị người xông vào tận nhà, thực lực của đối phương còn mạnh như vậy.
Nhắc tới vận may của lão giả cũng thực sự xui xẻo, hai ngày này đúng lúc là thời kỳ nở hoa của Khấp Huyết Oán Hồn Hoa, chỉ cần kiên trì qua hai ngày này, liền có thể hái đóa hoa này, nhưng ai ngờ ông ta xúi quẩy như vậy, trốn trong nhà còn gặp tai họa trời giáng bất ngờ.
Huyết thú mài răng, quơ móng vuốt, để lại ở trên người lão giả từng vết từng vết máu, mỗi một chỗ sẽ chảy ra một chút máu. Vốn vết thương như vậy, ở trên người tu sĩ sẽ nhanh chóng khép lại, căn bản không cần xử lý, bởi vậy lão giả cũng không quá để ý, nhưng trên thực tế, nhìn vết thương như thật nhỏ này, sẽ chảy máu không ngừng, thậm chí vết thương càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng.
Máu chảy ra hóa thành huyết vụ, hợp vào trong thân thể yêu thú, đợi đến khi lão giả phát hiện bất thường thì, máu trong cơ thể đã mất hơn phân nửa, bắt đầu lảo đảo sắp ngã.
“Grào” Huyết thú đột nhiên vui mừng, thừa dịp lão giả mất máu quá nhiều đến choáng váng, nó tận dụng cơ hội, há mồm phun ra một quả cầu máu, quả cầu máu này đánh vào trên người lão giả, liền hóa thành một huyết võng, vây khốn lão giả trong đó.
Linh lực hầu như bị hao hết, máu trên người chảy hơn phân nửa, sắc mặt lão giả tái nhợt, thần sắc ảm đạm không có ánh sáng, mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn Từ Tử Dung, liền ngất đi.
“Vì sao không giết ông ta?” Từ Tử Nham kỳ quái hỏi.
Từ Tử Dung thuận lợi đem ca ca cõng trên lưng ôm vào trong lòng, dịu dàng nói: “Thời điểm hái Khấp Huyết Oán Hồn Hoa, còn cần một sinh hồn mới mẻ, vừa hay có thể dùng ông ta.”
Từ Tử Nham hoàn toàn không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Từ Tử Dung. Lần thứ hai bị người ôm công chúa làm anh rất tức giận, nhưng nội dung Từ Tử Dung nói ra lại cực kỳ nghiêm túc, nếu anh nổi giận thì hình như có hơi không phân rõ nặng nhẹ.
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể tiếp tục nghiêm mặt.
“Hoa sắp nở rồi, mau ném ông ta xuống phía dưới đóa hoa đi, ngươi chú ý đừng đến gần quá.” Từ Tử Dung rất không khách khí sai bảo Tưởng Ưng làm culi.
Tưởng Ưng cũng không oán hận gì, ném ông lão kia xuống phía dưới Khấp Huyết Oán Hồn Hoa một cách lưu loát, sau đó nhanh chóng lui sang một bên.
Khấp Huyết Oán Hồn Hoa này không chỉ có tên dọa người ra, cách thức nó ăn thức ăn cũng cực kỳ kinh khủng, lúc nãy lão giả này muốn Từ Tử Dung đến bên cạnh Khấp Huyết Oán Hồn Hoa, chính là muốn mượn bụi hoa này giết chết y.
Đáng tiếc Từ Tử Dung biết rõ tập tính hoa này, sao có thể mắc lừa, từ đầu đến cuối, y chưa từng đến gần đóa hoa kia trong vòng ba thước.
Đóa hoa tím kia chập chờn lay động như cảm ứng được lão giả, bộ rễ trong lòng đất lớn chừng chiếc đũa bắt đầu di động chậm rãi. Bộ rễ này mon men leo lên cổ lão giả, kéo dài đến dưới mũi ông ta. Đỉnh rễ đột nhiên xuất hiện một gai nhọn màu đen, sau đó, bộ rễ chợt chui vào lỗ mũi lão giả kia.
Lão giả đang hôn mê liền chấn động run rẩy cả người, toàn thân co rút kịch liệt. Rất nhanh, liền có một ít đỏ đỏ trắng trắng gì đó, từ trong lỗ mũi ông ta chảy ra, lại bị những lông hút rất nhỏ sinh trưởng phía trên hấp thu toàn bộ.
Từ Tử Nham nhíu nhíu mày, anh cũng từng nghe qua tên tuổi của Khấp Huyết Oán Hồn Hoa, nhưng không ngờ lúc thứ này dùng bữa, còn ghê tởm như vậy.
Lão giả kia nhanh chóng dừng co rút, tiếp theo quần áo trên thân thể của ông ta bắt đầu mục nát bằng tốc độ mắt thường có thể thấy. Bắp thịt, xương cốt, nội tạng của ông ta đều hòa tan, chỉ để lại một lớp da người thật mỏng.
Chỉ có đầu lão giả vẫn chưa hòa tan, bộ rễ vẫn không ngừng kéo dài từ trong lỗ mũi đi sâu vào trong đầu lão giả.
“Thật ghê tởm.” Hai hàng lông mày rậm của Phương Thiên Duệ nhíu thành một đoàn. Làm người kế vị Phương gia, hắn cũng trải qua rất nhiều cuộc rèn luyện lớn nhỏ, nhưng bị giới hạn hoàn cảnh, hắn không có cơ hội tiếp xúc với loại thực vật cực kỳ hiếm thấy này.
Lúc vừa mới nhìn đóa hoa này, trong lòng hắn còn cảm thấy kinh ngạc, thật sự rất đẹp, thậm chí nghĩ có nên hái một đóa cho đám biểu muội nhà mình, nhưng bây giờ thấy cảnh tượng đóa hoa này dùng bữa, hắn quyết đoán ném ý niệm lúc nãy ra sau gáy.
Đừng nói thứ này cần nhân loại để nuôi dưỡng, dù chỉ cần động vật, phương thức ăn mồi ghê tởm như vậy nếu bị đám biểu muội kia nhìn thấy, tuyệt đối có thể dọa mấy đứa nó nửa tháng không dám ra cửa.
Thở dài một hơi, Phương Thiên Duệ cũng có chút phiền muộn. Bốn người ở đây, trừ hắn ra, ba người kia đều là dáng vẻ bình tĩnh, đối với cảnh tượng như vậy hoàn toàn không có chút khó chịu nào. Nội tâm không nhịn được tự giễu, quả nhiên người từ địa phương nhỏ ra ngoài chính là không có kiến thức.
“Làm sao vậy? Khó chịu?” Tưởng Ưng vẫn luôn đứng bên cạnh Phương Thiên Duệ, đương nhiên chú ý tới hắn không bình thường.
“Không có gì.” Tính cách Phương Thiên Duệ bảo thủ nhưng không mất cứng cỏi, hoàn cảnh tạo nên sự chênh lệch này cũng không làm hắn lui bước, ngược lại là khơi dội một tia hiếu thắng hiếm có của Phương Thiên Duệ.
Đồng dạng đều là người từ Ô Đề thành ra ngoài, không ngờ Tưởng Ưng có thể thích ứng hoàn cảnh nhanh như vậy, hắn lại không thích ứng được.
“Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi.” Tưởng Ưng không nói thêm gì, Phương Thiên Duệ không phải cái loại người có thói quen dựa dẫm người khác. Từng ấy năm được xem là người kế thừa Phương gia mà bồi dưỡng, sớm đã tạo thành tính cách độc lập tự chủ của hắn. Có lẽ có đôi lúc, Phương Thiên Duệ đối nhân xử thế thiếu tàn nhẫn, nhưng chuyện này để Tưởng Ưng làm là được rồi, Tưởng Ưng chỉ cần Phương Thiên Duệ ở bên cạnh, bởi vì chỉ có người này mới có thể ngăn cản Tưởng Ưng rơi vào ma đạo.
Phương Thiên Duệ cũng không đáp trả câu nói như lời thề của Tưởng Ưng, nhưng ánh mắt của hắn nhìn Tưởng Ưng có chút thay đổi.
Đa số thời gian, Phương Thiên Duệ không thích mấy lời nói vô dụng, bởi vì dù nói những lời này nhiều hơn nữa, muốn phủ định cũng chỉ là một câu nói khác. Hắn sớm đã quen dùng hành động để bày tỏ nguyện vọng của mình, trong đó, đương nhiên cũng bao gồm quan hệ giữa hắn và Tưởng Ưng.
Nhạc đệm xảy ra giữa Phương Thiên Duệ và Tưởng Ưng cũng không gây trở ngại đến Khấp Huyết Oán Hồn Hoa dùng bữa.
Khi thân thể của lão giả hoàn toàn biến thành lớp da người, dính trên mặt đất, đóa Khấp Huyết Oán Hồn Hoa màu tím kia bắt đầu tàn lụi, từng cánh từng cánh hoa bay lả tả rơi xuống mặt đất.
Từ Tử Dung ôm ca ca, thận trọng nhặt tất cả cánh hoa, ngay cả đài hoa khô còn sót lại cũng không buông tha.
Những thứ này đều là tài liệu hiếm có của tu sĩ ma đạo, mặc dù không có trên thị trường của tu sĩ chính đạo, thế nhưng nếu có cơ hội có thể đi đến những mảnh đất màu xám đó, dùng để giao dịch với đám ma tu thì không thể tốt hơn.
Lúc đóa hoa tím lụi tàn, trên đầu lão giả, ở huyệt bách hội lại sinh trưởng ra một hạt giống màu tím đen, trên đỉnh hạt giống lại một lần nữa mọc ra một đóa hoa màu tím diễm lệ, nhưng lúc này đây, đóa hoa này như phù dung sớm nở tối tàn liền héo xuống, lưu lại một quả màu xanh đậm ở giữa đóa hoa.
Thời điểm cái quả kia xuất hiện, đầu lão giả cũng bắt đầu hòa tan, đợi cho quả lớn chừng nắm đấm tiểu hài tử, đầu lão giả kia cũng chỉ còn lại một lớp da thật mỏng, nằm trên mặt đất.
Từ Tử Dung thấy quả màu xanh, thầm thở dài một tiếng, vươn tay hái xuống.
Quả bị hái đi, hạt giống chỉ còn lại hoa nhanh chóng hóa thành bột phấn, bị gió thổi bay không còn vết tích.
“Ca ca…” Từ Tử Dung cầm quả kia, cúi đầu nhìn Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham giật mình, lập tức hiểu ý đối phương, không nhịn được lớn tiếng rống giận: “Từ Tử Dung tiểu hài tử xấu xa nhà ngươi, ngươi dám đem vật kia cho ta ăn, xem ta có đánh chết ngươi hay không!!”
Từ Tử Dung: …
Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ: … Rất muốn tự bịt hai lỗ tai phải làm sao!!! QAQ
“Được rồi.” Rõ ràng ý thức được Từ Tử Nham tuyệt đối không nói đùa, Từ Tử Dung cũng đành hậm hực đưa quả kia cho Tưởng Ưng.
Không ngờ tới Tưởng Ưng cũng cự tuyệt, mà nguyên nhân cự tuyệt lại là lo lắng nếu hắn nuốt đồ chơi kia, e rằng đời này Phương Thiên Duệ sẽ không chịu hôn hắn.
Dù vật kia có tốt, nhưng đó cũng là mọc ra sau khi ăn thịt người, nếu không phát hiện thì thôi đi, nhưng bọn họ tận mắt chứng kiến gốc Khấp Huyết Oán Hồn Hoa kia ‘Ăn tươi’ lão giả như thế nào.
Hơn nữa trước đây hoa này còn cắn nuốt vô số oán hồn, dù cái quả này có công năng cường đại đến mức nào, anh cũng không muốn ăn nó.
Từ Tử Dung không nói gì cất Oán Hồn Quả, tuy nói cách thức lớn lên của thứ này hơi ghê tởm một chút, nhưng lại là bảo mệnh cao cấp hàng thật giá thật. Một khi ăn Oán Hồn Quả vào, là có thể nuôi dưỡng ra một quả tương tự trong đan điền. Khi tu sĩ tử vong, quả này có thể chứa thần hồn tu sĩ ít nhất ba tháng. Hơn nữa, trong nháy mắt khi tu sĩ tử vong, còn có thể tùy ý dời quả này ra ngoài.
Chỉ cần thần hồn không bị diệt vong, tu sĩ không tính là tử vong, tùy tiện tìm một phàm phu có linh căn tương đối khá, đoạt xá tu luyện, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nếu loại vật này xuất thế, tuyệt đối có thể khiến cho vô số Ma tu tranh giành, nhưng cố tình trong bốn người này, lại không ai muốn.
“Quên đi, giữ lại sau này trao đổi thứ khác là được.” Từ Tử Nham cũng bất đắc dĩ, anh không phải không biết đây là thứ tốt, nhưng tận mắt thấy cái quả đó sinh trưởng, lại bảo anh ăn, thật sự có cảm giác như anh đang ăn thịt người.
Chẳng qua là đã mọc ra thứ tốt này, đương nhiên không thể lãng phí, Từ Tử Nham không chịu ăn, nhưng cầm đổi đồ vẫn có thể chấp nhận.
Dưới sự chỉ dẫn của Từ Tử Dung, nhóm bốn người nhanh chóng phá ảo trận bên cạnh nhà nhỏ. Trên phương diện ảo trận, lão giả kia cũng rất có thành tích, ai cũng không ngờ phong cảnh lộng lẫy xinh đẹp này, toàn bộ đều là dựa vào ảo trận mà cấu tạo nên.
Khấp Huyết Oán Hồn Hoa không chỉ muốn oán hồn để tẩm bổ, vùng đất nó sinh trưởng cũng cần dùng máu thịt bồi đắp.
Sau khi ảo trận bị phá, phong cảnh trước mặt mọi người liền thay đổi. Nhà trúc nhỏ vẫn như cũ, nhưng cành tượng trong sân đã hóa thành địa ngục.
Vô số thi thể hư thối của con người chất đống trên mặt đất trong sân, mảnh đất bọn họ vừa đạp lên đã biến hoàn toàn thành tay cụt chân cụt các bộ phận còn sót lại của con người. Đóa Đạm Tâm Lan nở cực kỳ tươi tốt này chuyên dùng để khử mùi máu tươi, nếu không có sự tồn tại của chúng nó, không khí nơi này tuyệt đối không thể trong lành như vậy.
Đáng tiếc, dù hiệu quả Đạm Tâm Lan có tốt, so ra cũng kém Từ Tử Dung điều khiển huyết dịch lành nghề, chớ nói chi là còn có Nhai Tí tính thích giết chóc, là hung thú cực kỳ nhạy cảm với mùi máu tươi.
Đạm Tâm Lan không được tính là thực vật quý giá gì, Từ Tử Dung dứt khoát đốt một cây đuốc thiêu cháy toàn bộ sân này không còn một mảnh.
Trận pháp nơi này đều là tên lão giả kia lấy nhà nhỏ làm trung tâm, phá hủy nhà nhỏ, liền làm lộ ra hoàn cảnh xung quanh rừng trúc.
Có vài chuyện tên lão giả kia không nói dối, ông ta thật sự ở nơi ít người lui tới. Chí ít Từ Tử Nham quan sát một vòng, không tìm ra nửa dấu vết có người sống.
“Làm sao bây giờ?” Từ Tử Nham cũng rất bất đắc dĩ. Bao xung quanh toàn núi, căn bản không rõ phương hướng. Hơn nữa dù phân biệt rõ, bọn họ cũng không biết bên nào mới là đường ra khỏi sơn mạch này.
“Bên này đi.” Từ Tử Dung nhìn như tùy ý chọn đại một phương hướng, Từ Tử Nham cũng không có phản đối, dù sao đều dựa vào may mắn, đi bên nào cũng chả khác gì nhau.
Trải qua trận chiến vừa rồi, đám người Từ Tử Nham càng đề cao cảnh giác. Ai cũng không biết xung quanh đây còn có tu sĩ uy hiếp bọn họ hay không, dù sao nhìn lão giả này hiền lành, nhưng lại là một Ma tu hàng thật giá thật, nói như vậy, có rất ít Ma tu sẽ ở gần tu sĩ chính đạo.
Nói cách khác, nơi bọn họ đang đứng, rất có thể là một bộ phận địa bàn do Ma tu khống chế.
Trong Huyền Vũ vực, thực lực Ma tu chỉ kém hơn chính đạo một chút, mặc dù hai bên đang cùng chung mối thù với Yêu tu, nhưng cuộc chiến giữa Ma tu với tu sĩ chính đạo vẫn âm thầm diễn ra, chưa từng ngừng lại.
Loại tu sĩ chính đạo có tư chất cực cao như bọn họ, ở trong Ma tu cũng sẽ gặp phải tấn công, cho nên trừ phi bọn họ muốn tìm cái chết, bằng không nhất quyết không thể lộ ra thân phận Lưu Quang tông.
Có lẽ là vì có ăn ý như vậy, Từ Tử Dung rất tự phát tự giác thay y phục cho ca ca, đổi áo choàng có thêu ám văn Lưu Quang tông.
Đối với lần này, Từ Tử Nham bày tỏ oán giận cực lớn, cho rằng rõ ràng chỉ cần cởi áo choàng bên ngoài là được rồi, vì sao Từ Tử Dung lại cởi luôn cả áo lót của anh!
“Ca ca, áo lót chúng ta đều do môn phái phân phát, lỡ đâu mặt trên cũng có ám văn thì sao.” Vẻ mặt Từ Tử Dung chính trực cởi lớp áo cuối cùng che đậy thân thể Từ Tử Nham.
Nội tâm Từ Tử Nham chửi thề liên tục, môn phái nhà ai sẽ nhàm chán như thế, lại thêu ám văn trên áo lót! Này con mẹ nó không phải biến thái sao!
Hơn nữa dù mặt trên có thêu ám văn, Ma tu cũng không có nhìn xuyên thấu được, sẽ không nhìn xuyên qua áo choàng, thấy ám văn trên áo lót trong thân thể đi!!!
Đừng cho là ta không thấy được ánh mắt hưng phấn cùng thở gấp của tiểu hài tử xấu xa này khi cởi y phục của ta! Ta chỉ không có mặt mũi nói ra mà thôi!!!
_(:з” ∠)_
Ừm thật sự không có cách sống qua ngày mà! Khi Từ Tử Nham không thể động đậy, thân thể anh hầu như đều bị Từ Tử Dung sờ qua một lần. Đáng sợ nhất là, vài lần gần đây nhất, Từ Tử Dung càng ngày càng lộ liễu, thậm chí có một lần anh mơ hồ cảm giác được có một cái vật dài dài ấm áp dán trên mông anh…
Anh không thể dùng lời diễn tả các chuyện tương tự như thế, nói chung anh ức chế đến nội thương.
Đáng ăn mừng duy nhất chính là, Từ Tử Dung còn chưa điên cuồng đến mức bá vương ngạnh thượng cung, thừa dịp anh không thể phản kháng liền đối xử với anh như vậy như vậy… Nhưng Từ Tử Nham vẫn không có bất kỳ thả lỏng cảnh giác nào.
Cùng là nam nhân, anh làm sao có thể không biết không thể kéo dài nhẫn nại như vậy, ánh mắt Từ Tử Dung nhìn anh đã sắp đến cực hạn, hiện tại Từ Tử Nham chỉ hy vọng y có thể đợi đến khi anh khôi phục bình thường.
Vì như vậy, với thực lực ngưng mạch kỳ của anh, dù Từ Tử Dung không nhịn nổi nữa, anh cũng có thể ‘Giúp’ y tiếp tục nhịn xuống —— tuy rằng làm như vậy có chút tàn nhẫn. _(:з” ∠)_
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: PP* ca ca càng ngày càng nguy hiểm…
(PP: Cái mông)
Tưởng Ưng: Thấy chủ nhân băng mỹ nhân lộ ra một mặt vô sỉ, tương lai có thể bị giết người diệt khẩu hay không. QAQ
Phương Thiên Duệ: Giận! Nhìn ngươi chọn chủ nhân tốt mà xem! Làm ta bị liên lụy cũng nhìn thấy!