Edit: Qiezi
“Hừ!” Từ Tử Dung vốn đảm đương bối cảnh một lúc lâu liền hừ lạnh lần hai, sát khí toàn thân thả ra ngoài không giống lần trước. Huyết Hải Tâm Kinh mang theo sát khí vốn tăng thêm tác dụng mê hoặc tâm trí, tu vi của Vu Hạo thấp, liền cảm thấy trong căn phòng như bị biển máu che phủ.
“Tử Dung!” Từ Tử Nham nhíu mày kêu một tiếng, lúc này Từ Tử Dung mới không cam lòng thu hồi sát khí.
Từ Tử Nham nói tiếng xin lỗi với Vu Hạo, trong lòng cũng đã suy xét, nếu Vu Hạo này thật sự là hạng người lòng tham không đáy, như vậy không cần Thiên Văn Các cũng được.
Vu Hạo run lập cập nhìn Từ Tử Nham, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Từ Tử Dung, tràn đầy kiêng kỵ.
Hắn miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nói rõ từng chữ: “Thiên Văn Các, chúng ta 5:5, huynh cũng là một trong các lão bản Thiên Văn Các, đương nhiên tất cả tin tức sẽ công khai với huynh.”
Mí mắt Từ Tử Nham giật giật, ánh mắt nhìn Vu Hạo lại có bất đồng. Anh không tin Vu Hạo không biết lợi ích của hai phần này nhiều bao nhiêu, nhưng hắn lại dễ dàng từ bỏ như vậy, có thể thấy được hắn là người đáng tin cậy.
Đời trước Từ Tử Nham cũng vận hành một công ty, tuy rằng không lớn, nhưng thời điểm anh chọn đồng nghiệp hợp tác, đều rất cẩn thận. Đối với những công ty từng có vết nhơ, dù bọn họ đưa ra điều kiện tốt cỡ nào, anh cũng sẽ không đồng ý hợp tác, dù sao có một cũng sẽ có hai, nếu công ty này trước đây có thể làm ra chuyện thất hứa, ai biết khi hợp tác với công ty bọn họ có thể bị bán đứng hay không? Dù điều kiện tốt thế nào, nếu không thể thực thi cũng chỉ là vô ích, thay vì như vậy, còn không bằng anh tìm một vài công ty đáng tin cậy đến hợp tác, dù cho lợi nhuận thấp một chút, nhưng ít ra có thể đảm bảo an toàn.
“Coi như ngươi thức thời!” Lúc này Từ Tử Dung mới giãn lông mày, lạnh lùng nhìn Vu Hạo.
Vu Hạo rùng mình lần hai, vội vã dời mắt, không dám đối mặt với Từ Tử Dung.
Rõ ràng tu vi của y thấp hơn Từ Tử Nham một chút, nhưng Vu Hạo cảm thấy Từ Tử Dung còn đáng sợ hơn Từ Tử Nham! Đồng thời cũng làm hắn quyết định trong lòng, sau này nhất định phải ôm chặt đùi Từ Tử Nham!
Rốt cuộc hắn nhìn ra, mãnh thú Từ Tử Dung này, cũng chỉ có ca ca y mới có thể trấn áp được! Hắn không chút nghi ngờ, nếu mình hợp tác với Từ Tử Nham, tuyệt đối không nên phản bội, bằng không chỉ bằng tình trạng tiểu tử kia yêu ca thành cuồng, mình phản bội ca ca y, y có thể nhai sống mình luôn…
Đôi bên nói chuyện một hồi, Vu Hạo liền cáo từ, trước đó hắn lăn lộn ở Ấn Nguyệt Thành, có hai mục đích, thứ nhất là vì gom góp tài chính, hơn nữa cũng muốn đánh ra tên tuổi.
Chẳng qua hôm nay có Từ Tử Nham ủng hộ linh thạch, bước gom góp tài chính này có thể giảm bớt, về phần đánh ra tên tuổi của mình, không cần phải gấp gáp. Cái gọi là có tiền dễ làm việc, chỉ cần có thể dựng nên Thiên Văn Các, có khách hàng dĩ nhiên là sẽ có danh tiếng.
Đợi cho Vu Hạo đi rồi, Từ Tử Nham liếc mắt nhìn Từ Tử Dung, nói một câu: “Làm không tệ, ngày mai đổi tên thành Từ • Ảnh đế • Tử Dung đi.” Biết rõ Từ Tử Dung là người có tính cách lãnh đạm, anh làm sao không nhìn ra biểu hiện hôm nay châm chọc khiêu khích Vu Hạo, chính là vì để mình thêm dễ dàng mượn sức hắn.
“Ảnh đế? Đó là cái gì?” Từ Tử Dung ngẩn ra.
“Ách… Chính là người đóng phim khá tốt.” Từ Tử Nham nghẹn lời một chút, không cẩn thận, lại thuận miệng tuôn ra những từ ngữ hiện đại này.
“Ca ca muốn thưởng cho ta thế nào?” Từ Tử Dung thuận cán bò lên, từ phía sau ôm lấy ca ca, đỉnh đỉnh thắt lưng vô cùng có tính ám chỉ.
Từ Tử Nham nghiêm mặt, vỗ một cái đẩy y ra: “Khen thưởng một tháng tới của đệ đã dùng hết vào hôm qua rồi.”
Từ Tử Dung: …
Đẩy hài tử hư hỏng không biết tiết chế là thứ gì ra, Từ Tử Nham ngồi trên ghế, bắt đầu suy nghĩ hành động tiếp theo.
Đầu tiên nhất định là phải về Lưu Quang Tông, tuy rằng thời điểm bọn họ ở Thôn Nhật Thành, đã truyền tin tức cho sư phụ khi đi qua cửa hàng của Lưu Quang Tông, nhưng nếu không gặp được người, khẳng định không thể làm sư phụ an tâm.
Hơn nữa, cũng cần phải xử lý thân phận của Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, Phương Thiên Duệ còn dễ nói, dù sao Lưu Quang Tông cũng sẽ tuyển chọn những đệ tử tiểu gia tộc, nhưng Tưởng Ưng thân mang ma công, nếu không có đại thụ Lưu Quang Tông này, muốn hành tẩu trên địa bàn chính đạo cũng là một chuyện rất phiền phức.
Tuy nói công pháp của hắn tu luyện không có ma khí tận trời, nhưng dù sao cũng có dấu vết, nhỡ đâu ngày nào đó đụng phải cái loại ăn no rửng mỡ, bất kể là chính hay tà cũng sẽ thay trời hành đạo, vậy thì phiền toái.
Đợi sau khi quay về tông môn báo cáo cho sư phụ, sẽ giải quyết vấn đề thân phận cho Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, tiếp theo đó nếu bọn họ vẫn ở Lưu Quang Tông tu luyện, không thể nghi ngờ là cực kỳ lãng phí thời gian.
Trải qua mấy tháng lịch luyện này, rốt cuộc Từ Tử Nham đã hiểu, đóng cửa tu luyện trong môn phái dĩ nhiên rất an toàn, nhưng tốc độ tu luyện này thật sự là…
So sánh một chút, lúc trước anh ở trong môn phái bế quan năm năm, tu vi từ trúc cơ sơ kỳ tu luyện đến trúc cơ hậu kỳ, theo lý thuyết trong năm năm mà có tốc độ tu luyện như vậy đã là tốt vô cùng, nhưng nếu so sánh với thu hoạch mấy tháng vừa rồi thì… ╮(╯_╰)╭
Được rồi, nói cho cùng chính là Từ Tử Nham bị mấy tháng phiêu lưu và cơ duyên này nuôi mập lá gan.
Xem thu hoạch mấy tháng này của bọn họ, Ngũ Hành Lăng Tinh, Oán Hồn Quả, đây chính là thiên tài địa bảo cực phẩm, bất luận là thứ nào, đều có thể khiến cho tu sĩ nguyên anh, hóa thần cướp giật.
Ngoại trừ hai thứ này, lợi khí chạy trốn Cực Quang, mỏ cộng sinh với Ngũ Hành Lăng Tinh bán ra sáu trăm linh thạch thượng phẩm, cùng với —— Tuyết Đoàn thần bí khó lường, nếu không trải qua phiêu lưu như vậy, mấy thứ này sao có thể rơi vào tay anh?
Cầu phú quý trong nguy hiểm không phải chỉ nói là được, ban đầu Bạch Hoa làm nam chính quyển tiểu thuyết kia, cũng vài lần liên tiếp lâm vào nguy hiểm, mới lấy được nhiều chí bảo như vậy không phải sao?
Từ Tử Nham tự nhận anh cũng không phải nam chỉ có hào quang quay xung quanh người, (Phương Cách đang khóc: QAQ), nếu chính mình lại lười một chút, nếu tương lai thật sự phải đối mặt với Bạch Hoa, có thể lấy cái gì đi đối kháng với người ta?
Để bảo vệ mình và Từ Tử Dung, dù bất cứ giá nào, anh cũng không muốn trở thành một trong những nam chính trong quyển tiểu thuyết kia, cũng không muốn trở thành pháo hôi trong tay Bạch Hoa, bởi vậy, con đường duy nhất, đó là anh có thực lực có thể áp chế Bạch Hoa, tối thiểu cũng muốn làm hắn sợ ném chuột vỡ đồ, khi hắn muốn đánh chủ ý, cũng phải cẩn thận lo lắng, hắn có thể trả đại giới hay không.
Từ Tử Nham suy nghĩ, nội dung xem được từ quyển tiểu thuyết kia, Bạch Hoa là một người thông minh, hắn chưa bao giờ đi trêu chọc nhân vật hắn không trêu chọc nổi. Đương nhiên, đợi đến tương lai hắn có thực lực mạnh mẽ, đó là chuyện khác, chí ít nếu bản thân Từ Tử Nham có thực lực có thể uy hiếp đến tính mạng Bạch Hoa, Bạch Hoa quyết định việc gì liên quan đến Từ Tử Nham, nhất định sẽ cân nhắc sau đó mới làm.
Bản thân Từ Tử Nham cũng không có ý đồ đối nghịch với Bạch Hoa, anh vẫn luôn nghĩ, anh và Bạch Hoa sẽ luôn là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Bạch Hoa cam tâm tình nguyện đi câu dẫn Lâm Khiếu Thiên, thông đồng Mạc Tử Nguyên, đùa giỡn tình cảm của bọn họ, vậy cũng là chuyện của bọn họ, nói cho cùng đây cũng là đôi bên tự nguyện, anh cần gì phải xen vào việc của người khác?
Nói chung là, Bạch Hoa không để ý tới anh là hay nhất, nếu hai bên thực sự đối chọi, anh cũng không thể mặc cho đối phương xâu xé!
Ánh mắt âm trầm, Từ Tử Nham quyết định, quyết không thể cố thủ trong môn phái tu luyện. Không chỉ chính anh không thể, anh còn muốn lôi kéo Vệ Kình cùng đi ra ngoài.
Bàn tay vàng lớn nhất của Bạch Hoa chính là miếng ngọc bội hình rồng, nhưng nếu không có huyết mạch Chân Long mở ra miếng ngọc bội kia, sợ rằng Bạch Hoa sẽ bỏ lỡ rất nhiều bảo tàng.
Vui mừng dự định một phen, Từ Tử Nham ngẩng đầu, liền thấy đôi đồng tử đen nhánh trong trẻo của Từ Tử Dung, đang bình tĩnh nhìn mình.
“Làm sao vậy?” Từ Tử Nham kinh ngạc hỏi.
“Không có gì.” Từ Tử Dung nhoẻn miệng cười: “Chẳng qua là cảm thấy, yên bình ở chung với ca ca như vậy cũng tốt.”
Từ Tử Nham cảm thấy mặt có hơi nóng lên, trong đầu đột nhiên xuất hiện một lời ca: Chuyện lãng mạn nhất anh có thể nghĩ đến, chính là chung sống với em đến già.
Từ Tử Dung chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, ráng chiều phản chiếu trên mặt y, dính vào một tầng kim quang nhàn nhạt. Gương mặt tinh xảo lại không có chút lạnh lùng, trái lại bởi vì tình yêu với Tử Dung, mà có vẻ vô cùng ôn nhu.
Từ Tử Nham kinh ngạc nhìn một lúc lâu, nhịn không được đứng lên, đi tới trước mặt Từ Tử Dung, nhẹ nhàng vuốt ve gò má y.
Trong mắt Từ Tử Dung tràn đầy vui vẻ, nhưng y cũng không làm gì, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay Từ Tử Nham.
Da thịt mềm mại non mịn trong lòng bàn tay, xúc cảm tốt đến không ngờ, Từ Tử Nham như bị ma nhập, dùng vết chai mỏng trên ngón tay ma sát qua lại, dao đọng, cho đến khi —— rơi vào trên môi mỏng đỏ tươi.
Đôi môi Từ Tử Dung căng mọng, viền môi rất đẹp, đôi môi đỏ tươi như tản ra mị lực kỳ lạ, kỳ thực bình thường Từ Tử Nham không quá chú ý tướg mạo người khác, hoặc là nói anh đã có thói quen nhìn người chỉ nhìn một cách đại khái, không quá nghiên cứu kỹ ánh mắt đối phương là kiểu gì, mũi là kiểu gì.
Nhưng lúc này, hai mắt của anh không rời khỏi bờ môi Từ Tử Dung, nhìn chằm chằm đôi môi tươi đẹp đến mê muội, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên.
Đây là một nụ hôn chân chính, không giống với nụ hôn lúc trước vô cùng thân thiết của Từ Tử Nham đối với Từ Tử Dung, nụ hôn này mang theo tình cảm mãnh liệt cùng dục vọng, lần đầu làm Từ Tử Dung cảm thấy ca ca rất yêu thương y.
Ca ca luôn cưng chiều, yêu thương y, nhưng cho đến giờ phút này, rốt cuộc Từ Tử Dung không nhịn được cười, rốt cuộc thân tình của ca ca cũng chuyển hóa thành tình yêu, chỉ cần ca ca sinh ra dục vọng với y, như vậy không ai có cơ hội làm ca ca rời khỏi y!
“Ca ca…” Từ Tử Dung thấp giọng lẩm bẩm, hô hấp càng ngày càng gấp, xoay người cố gắng đặt ca ca trên ghế, nhưng Từ Tử Nham chỉ cười cười, cầm tay y, nhẹ giọng nói rằng: “Nắm tay trọn đời, bên nhau đến già. Tử Dung, nếu ta đã đáp ứng đệ, chỉ cần đệ không phản bội, ta tuyệt đối sẽ không rời bỏ đệ trước.”
Từ Tử Dung ngẩn ra, sau đó chậm rãi, chậm rãi, lộ ra nụ cười cực kỳ ngọt ngào, khẽ ừ, cầm tay ca ca thật chặt.
“Ta tuyệt đối không phản bội ca ca.”
Từ Tử Nham cười cười, khẽ gõ vào đầu y, mang theo hương vị vô cùng thân mật: “Nếu đệ phản bội ta, ta liền thiến chân thứ ba của đệ.”
Từ Tử Dung liền cảm thấy lạnh lẽo, trên đầu chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Y nhào vào trong lòng ca ca, nhấc tay xin thề: “Ta dùng tâm ma lập thề, nếu đời này phản bội ca ca, liền cho thần hồn câu diệt, cả đời không được siêu sinh!”
Từ Tử Nham liếc nhìn y, nhẹ giọng nói: “Thề thốt gì đó, ta không tin, ta chỉ xem biểu hiện thực tế của đệ.”
Từ Tử Dung yên lặng đốt một ngọn nến trong lòng, quả nhiên —— ca ca nhìn qua như dễ dỗ dành, kỳ thực cũng rất tinh tường… Chỉ vì anh vẫn luôn tin tưởng mình, cho nên mới bị giấu diếm thời gian dài như vậy.
“Được rồi, mau đứng lên, đừng cọ trên người ta nữa, ta đã nghĩ xong, chúng ta phải nhanh chóng quay về Lưu Quang Tông, báo cáo chuyện lại cho sư phụ, sau đó phải đi Cực Tây rèn luyện! Ở Lưu Quang Tông tu luyện không chỉ lãng phí thời gian còn không có hiệu quả, muốn đuổi theo tốc độ của Bạch Hoa, chúng ta phải nỗ lực nhiều thêm nữa! Hơn nữa, đệ không muốn tìm Bạch Hoa báo thù sao? Ưm… Nói không chừng còn phải cộng thêm Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên, hai chúng ta tay trắng không thể làm gì người ta, kiểu gì cũng phải thu thập mười món tám món pháp bảo, mới có tự tin được.”
Từ Tử Dung không nhịn được cười lên, kỳ thực y biết ca ca không có hận thù gì với Bạch Hoa, chủ yếu là lo lắng cho mình. Nếu mình muốn báo thù, đương nhiên ca ca sẽ ủng hộ y. Nhưng trên thực tế anh chỉ chán ghét Bạch Hoa, nói đến hận lại không sâu như vậy.
Dù sao cho tới bây giờ, Tu Chân Giới đều là thực lực vi ôn, lúc đó y cản đường Bạch Hoa, người ta mượn hơi không thành, đương nhiên sẽ hạ độc thủ với y, cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc, y thua phải chấp nhận.
Y hận nhất vẫn là người Từ gia, nhưng đời trước y đã báo thù, mà đời này người Từ gia đối xử với y thực sự không tính là tệ, nếu là vì nguyên nhân đời trước mà giận chó đánh mèo bọn họ, đừng nói ca ca không đồng ý, bản thân y cũng không có suy nghĩ như vậy.
Có oan báo oan, có thù báo thù, người cần tìm là nguyên chủ, nếu giận chó đánh mèo trút lên người không biết chút gì, y cảm thấy không thể nào chấp nhận nổi.
Về phần Bạch Hoa đời này…
Trong con ngươi Từ Tử Dung xuất hiện màu máu, nếu hắn biết thân biết phận không trêu chọc mình, cũng không phải là không thể buông tha hắn. Kẻ thù của y là Bạch Hoa đời trước, nếu đời này, tất cả vẫn vận hành theo quỹ đạo đời trước, y tự nhận chưa chắc không thể trả thù Bạch Hoa, nhưng bởi vì ca ca xuất hiện, rất nhiều chuyện đã thay đổi, rõ ràng rất là chính mình.
Làm một người vạn sự đủ*, nếu Bạch Hoa thông minh tránh xa mình, y cũng lười đi xa tìm hắn gây phiền phức, dù sao Thiên Vũ Tông và Lưu Quang Tông cách nhau gần nửa Huyền Vũ Vực, có thời gian đi tìm hắn, còn không bằng song tu với ca ca thêm vài lần.
(Vạn sự đủ: Không thiếu thốn thứ gì)
Nhưng nếu hắn không có mắt, vẫn quấy rầy mình…
Khóe môi y nâng lên, lộ ra ý cười lãnh khốc.
Vậy cũng chớ trách y thuận tay —— báo thù cho đời trước.
Bốp!
Bị vỗ một cái vào đầu.
Từ Tử Dung oan ức ngẩng đầu nhìn ca ca.
Từ Tử Nham liếc mắt nhìn y: “Đừng cười như thế, nhìn quá dọa người, giống như đệ đang tính kế ai.”
Từ Tử Dung: …
“Được rồi được rồi, nhanh đi nói cho bọn Tưởng Ưng, thu thập hành lý, tối nay ngủ một giấc đàng hoàng, ta nói là bảo Phương Thiên Duệ ‘Ngủ một giấc đàng hoàng’, sáng mai đừng trưng ra dáng vẻ ủ rũ ỉu xìu. Thuận tiện đệ cũng nhắc nhở Tưởng Ưng, tiết chế một chút, ta nói các ngươi sẽ không sợ X tẫn nhân vong sao.”
Từ Tử Dung bị gộp chung, vô tội nằm cũng trúng đạn: …
Tuy rằng trong lòng căm phẫn, nhưng Từ Tử Dung vẫn duy trì thần sắc lãnh đạm. Y ra ngoài đến phòng của Tưởng Ưng và Phương Thiện Duệ, cùng bọn họ thảo luận đề tài ‘X tẫn nhân vong’, đợi sau khi Từ Tử Dung ra cửa, Tưởng Ưng liền bị Phương Thiên Duệ mặt đỏ bừng đá ra khỏi phòng.
“Thiên Duệ, thực sự chuyện này không liên quan đến ta, cũng không phải ta không tiết chế.” Tưởng Ưng ưu nhã khẽ nhíu mi tâm, dáng vẻ uất ức quả thực nghe đến thương tâm, người gặp rơi lệ.
Phương Thiên Duệ cười lạnh: “Đừng cho là ta không biết hai người các ngươi bàn tính, tội lỗi đều do tên kia gánh, ngươi tới giả vờ làm người tốt! Hôm nay tự hối lỗi cho ta!” Nói xong, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Nụ cười của Tưởng Ưng ưu nhã liền cứng đờ, một lát sau, đổi thành Tưởng Ưng tà mị, nhỏ giọng thầm thì: “Ta biết Thiên Duệ nhất định có thể nhìn ra, đều là ngươi bày bậy!”
Tưởng Ưng ưu nhã cười nhạt: “Làm như ngươi không hưởng thụ chắc!”
Tưởng Ưng tà mị câm miệng, đôi mắt trông mong nhìn chòng chọc cửa phòng đóng chặt, xác định hôm nay Phương Thiên Duệ tuyệt đối sẽ không cho bọn họ vào cửa, lúc này mới không vui xuống lầu mở một gian phòng khác, ngủ trên giường lạnh lẽo, cảm nhận trong ngực trống không, Tưởng Ưng âm thầm nguyền rủa trong lòng, nguyền rủa chủ nhân mình không ăn được ca ca chủ nhân một tháng!
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, đoàn người liền lái Xuyên Vân Toa rời Ấn Nguyệt Thành.
Khi bọn họ rời đi không lâu, một phú ông thân thể mập mạp, thuê ba bốn gã tu sĩ luyện khí kỳ, hộ tống gã rời khỏi Ấn Nguyệt Thành, đi đến thành thị buôn bán hàng hóa.
Lại qua vài ngày, có người phát hiện, tu sĩ tên là ‘Háo Tử*’ ở gần phân tích các trận đấu Sân Đấu Pháp, còn phân tích rõ ràng lại không thấy. Lão bản phía sau ba Sân Đấu Pháp kia cũng phái người tìm một phen, cuối cùng không tìm được đành bỏ qua. Chỉ có một vài tu sĩ cấp thấp tiếc nuối mất đi đường phát tài…
(Háo tử: Con chuột)
***
Trong tất cả pháp khí phi hành, tốc độ của Xuyên Vân Toa thuộc về loại cực kỳ nhanh, tuy rằng không có cách nào so sánh được với phi kiếm, nhưng năng lực vận tải của nó cũng siêu hơn phi kiếm vô số lần.
Lái Xuyên Vân Toa, tu sĩ cấp thấp tuyệt đối không dám tới trêu chọc, dù sao pháp khí phi hành như vậy, tu sĩ bình thường không thể nào có được, chỉ có đại tông môn, đại thế gia mới có tài lực mua pháp khí phi hành như vậy, cho nên đi đoạn đường này, có thể nói là nhóm Từ Tử Nham cực kỳ thuận lợi.
“Còn một ngày nữa là có thể đi ngang qua Mạc Tân Thành, muốn đi về xem không?” Từ Tử Nham quay đầu nhìn Từ Tử Dung.
Kể từ khi biết Từ Tử Dung là trùng sinh, thái đội đối xử với Từ gia của anh đã có chuyển biến vi diệu. Nếu Từ gia gặp nạn, anh nhất định sẽ xuất thủ giúp một tay, dù sao Từ gia cũng có ân với anh, nhưng thường xuyên liên lạc tình cảm gì đó cũng không cần thiết, dù sao đời trước Từ Tử Dung ở chỗ này gặp chuyện cũng không quá tốt, bảo y trở về, với y mà nói có lẽ là một loại dằn vặt khác.
“Không sao, ca ca cũng muốn quay về xem một chút đi?” Từ Tử Dung cười cười. Từ khi chiếm được ca ca, chỉ số tình cảm của y vẫn luôn được duy trì ở nấc thang rất cao. Đối với Từ gia, kỳ thực chính là một loại thái độ đối xử người dưng. Không nghĩ đến báo thù, nhưng tuyệt đối sẽ không có tình cảm gì.
“Đệ không để ý?” Từ Tử Nham hơi kinh ngạc. Anh không ngờ tới Từ Tử Dung lại rộng lượng như vậy, trong ấn tượng của anh, đệ đệ bảo bối này khá hẹp hòi…
“Vì ca ca, ta sẽ nhẫn nại.” Từ Tử Dung không lỡ thời cơ xoát hảo cảm cho mình.
Lỗ tai Từ Tử Nham hơi đỏ lên, hắng giọng hai tiếng, dời chủ đề câu chuyện.
Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ lặng lẽ xoay mặt đi, nghiên cứu đám mây trên trời tại sao lại trắng như vậy…
Tưởng Ưng còn đang âm thầm oán hận, bây giờ kỹ thuật nói lời âu yếm của chủ nhân thực sự là càng ngày càng tốt, hay là mình cũng bắt chước tập một chút?
Lại qua một ngày, Từ Tử Nham điều khiển Xuyên Vân Toa đáp xuống không xa cửa Tây của Mạc Tân Thành.
Mặc dù Mạc Tân Thành không quy định cấm không, nhưng lần này anh về nhà cũng không muốn quá mức phô trương.
Đoàn người đi bộ vào thành, thậm chí ở cửa thành cũng không có thủ vệ, mặc cho mọi người tùy ý vào thành.
Từ Tử Nham hơi nhíu mày, làm một gia tộc phụ thuộc Lưu Quang Tông, Từ gia khống chế Mạc Tân Thành là tuyệt đối, mà Từ gia cũng tự cho mình là chủ nhân Mạc Tân Thành, quản lý tốt tòa thành này, ra vào thành đều có người kiểm tra, không thể xuất hiện tình huống ở cửa thành không có thủ vệ.
“Xảy ra chuyện gì?” Từ Tử Nham nghi ngờ nhìn xung quanh.
Trên đường cực kỳ vắng vẻ, người đi đường đều vội vã, cũng không thấy thảnh thơi như bình thường, trái lại có cảm giác như đang ở trạng thái gió thổi mưa dông trước cơn bão.
“Vị đại thẩm này, xin hỏi, Mạc Tân Thành này đã xảy ra biến cố gì sao?” Từ Tử Nham cản lại một vị đại thẩm mua thức ăn, ôn nhu hỏi.
Đại thẩm cảnh giác nhìn anh một cái: “Ngươi là ai?”
“Vị đại thẩm này không cần khẩn trương, chúng ta không phải người xấu, chỉ là trùng hợp đi ngang qua. Lần trước chúng ta tới Mạc Tân Thành là mấy năm trước, thời điểm đó Mạc Tân Thành rất náo nhiệt, hơn nữa dường như dân sinh sống ở nơi này cũng cực kỳ thoải mái, nhưng hôm nay…” Vẻ mặt Tưởng Ưng ưu nhã tươi cười, ngữ khí nhu hòa, hóa giải lo lắng của đại thẩm rất tốt.
Từ Tử Nham không lỡ thời cơ đưa một khối linh thạch hạ phẩm, đại thẩm nhìn thấy linh thạch, liền nở nụ cười trên mặt, kéo tay Tưởng Ưng, dẫn bọn họ vào một hẻm nhỏ: “Ta nói với các ngươi, hiện tại Mạc Tân Thành không thể so với trước kia.” Nói xong, đại thẩm còn thở dài: “Trước đây Mạc Tân Thành đều do Từ gia khống chế, người Từ gia thật lòng xem Mạc Tân Thành là đương gia, đối xử với dân chúng chúng ta rất tốt, chúng ta sinh hoạt cũng không tệ lắm. Nhưng từ một năm trước, sau khi có một thế gia tu chân họ Nguyên đến Mạc Tân Thành, tất cả đều khác trước.”
“A? Sao lại không giống trước? Chẳng lẽ Nguyên gia này đến quấy rối Mạc Tân Thành?” Trong lòng Từ Tử Nham khẽ động, hỏi tới.
“Cũng không phải…” Đại thẩm lắc đầu: “Kỳ thực ta cũng không thể nói cụ thể xảy ra chuyện gì, dù sau từ sau khi Nguyên gia này đến, trong thành không còn thái bình, bình thường có tu sĩ đánh nhau, đánh rất kịch liệt, có không ít người không may bị bọn họ đánh nhau lan đến gần, liền chết…” Đại thẩm nói chuyện này không nhịn được thở dài.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hành động của Từ ảnh đế lại tiến bộ… _(:з” ∠)_ Thắp nến cho Vu Hạo…
Muốn thuận lợi quay về Lưu Quang Tông? Nào dễ như vậy!
Phẫn nộ đi! Tử Nham, nhà ngươi bị người bắt nạt!!!
Lời editor: Vì một số nhầm lẫn nên những chương trước Cà đã edit Xuyên Vân Toa thành Mặc Vân Toa. Cà sẽ cố gắng chỉnh sửa… Xin lỗi mọi người!