Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 160: Chương 160




Edit: Qiezi

Vệ Kình gật đầu không truy hỏi gì nữa. Ở Tu Chân Giới, hỏi bí mật người khác là tối kỵ, cho dù Vệ Kình tự nhận là bạn thân Từ Tử Nham, cũng sẽ không lấn tuyến nửa bước.

“Ca ca, chúng ta còn phải trốn ở đây nữa sao?” Từ Tử Dung chậm rãi đến bên cạnh Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham mở thần thức nhìn bầy Kim Kiếm Ngư, nhất thời khổ não: “Bên Kim Kiếm Ngư có ít nhất mấy vạn con, chúng ta vẫn nên thành thật ở đây chờ xem.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Vệ Kình vừa định nói gì đó, Từ Tử Dung đột nhiên biến sắc: “Không tốt!”

“Làm sao vậy?” Trong lòng Từ Tử Nham hoảng hốt, lập tức vội vàng hỏi.

“Đảo này là nơi thụ yêu tụ tập, con thụ yêu trước khi chết đã gọi thụ yêu khác tới!”

Từ khi cuộc chiến bắt đầu, Từ Tử Dung đã phóng ra một số lượng lớn Huyết Sắt, loại vật này có phạm vi dò xét rộng, linh lực dao động cũng gần như bằng không. Trên hòn đảo xa lạ này, nó chính là lính trinh sát tiện lợi nhất.

Ngay mới vừa rồi, mười mấy con Huyết Sắt của y bị một con thụ yêu giết chết. Sau đó, một số lớn Huyết Sắt bắt đầu mất liên lạc với y, làm y biến sắc.

“Khốn kiếp! CMN hố cha!” Từ Tử Nham tức giận mắng.

Nhưng mắng thì mắng, vẫn phải giải quyết vấn đề.

Một con thụ yêu thì bọn họ còn có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng nếu là một đám thụ yêu…

Dù Tuyết Đoàn có thể cắn chết bọn chúng, bọn họ cũng sẽ không tránh khỏi nhiều dây mây công kích như vậy!

“Không còn cách nào khác, chạy thôi!” Từ Tử Nham nhìn ba người kia, bất đắc dĩ nói.

“Chúng ta chạy thoát khỏi Kim Kiếm Ngư được sao?” Lặc Hổ nhíu mày hỏi.

“Thử xem đi… Cũng không thể ở đây nghễnh cổ chờ chết.” Từ Tử Nham thực sự rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài một cái, có phải hố nam chính sẽ gặp nguy hiểm như vậy không?

Anh chỉ muốn thay đổi số mệnh của Vệ Kình, không đến mức ông Trời chơi anh như vậy chứ?

“Các người đi đi!”

Đúng lúc này, Vệ Kình đột nhiên mở miệng nói: “Là ta dẫn đến phiền phức, tự ta giải quyết.”

Từ Tử Nham nghe vậy giận tím mặt, đột ngột đập mạnh xuống: “Giải quyết? Ngươi có cái gì để giải quyết? Mạng của mình sao? Nhiều Kim Kiếm Ngư như vậy, dù là tu sĩ kim đan kỳ cũng không dám đối cứng, một tu sĩ ngưng mạch sơ kỳ như ngươi cũng muốn giải quyết?”

Biểu cảm Vệ Kình quật cường, ngậm chặt miệng không chịu nói, nhưng nhìn từ ánh mắt của hắn rõ ràng cho thấy không đồng ý với cách nói của Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham không có thời gian ở đây tận tình khuyên nhủ, dựa theo tính toán của Từ Tử Dung, qua vài hơi thở nữa đám thụ yêu sẽ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, muốn chạy hay ở lại cũng phải nhanh chóng quyết định.

“Lặc Hổ!” Từ Tử Nham ra dấu với Lặc Hổ: “Giải quyết hắn!”

“Ừ.” Lặc Hổ trả lời.

Vệ Kình cười lạnh quay đầu, hắn muốn nhìn xem Lặc Hổ không phân cao thấp với mình sẽ ‘Giải quyết’ mình như thế nào!

Lặc Hổ đột nhiên vung tay lên, chỉ vào phía sau lưng Vệ Kình, hô to một tiếng: “Thụ yêu tới!”

Vệ Kình hoảng hốt, quay đầu theo phản xạ, ngay sau đó lập tức cảm thấy gáy đau xót, trước mắt tối sầm rồi ngất đi.

Từ Tử Nham giơ ngón cái với Lặc Hổ: “Làm không tệ.”

Lặc Hổ cười ha ha, dùng sợi dây trói vòng quanh Lặc Hổ, vác lên vai.

Trong khái niệm của man tộc, cùng nhau đi đương nhiên phải cùng nhau về, tuy rằng phiền phức là Vệ kình gây ra, nhưng Lặc Hổ cũng có lỗi, man tộc bọn họ không có thói quen bỏ rơi chiến hữu.

Nhìn Vệ kình, lại nhìn sang Từ Tử Nham, Lặc Hổ không nhịn được bĩu môi, không so sánh thì sẽ không phát hiện tên tiểu bạch kiểm này thực sự già mồm cãi láo!

“Đi nhanh đi!” Từ Tử Nham kêu một tiếng, tiện tay kéo luôn Từ Tử Dung lên phi kiếm của mình.

Lặc Hổ cũng khiêng Vệ Kình ngự kiếm bay lên, chỉ là tốc độ chậm hơn Từ Tử Nham rất nhiều.

Khi đám thụ yêu kết thành quần thể xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, dây mây chằng chịt như cự mãng vươn từng nhánh lên cao, nhưng cuối cùng vì thiếu độ cao mà rơi xuống dưới, đánh lên mặt đất, một mảng bụi mù tung bay.

Nhìn những thụ yêu đó quơ quơ nhánh cây, như biểu đạt tâm tình tức giận của bọn chúng đối với nhóm người Từ Tử Nham, Lặc Hổ đứng trên thân kiếm không nhịn được cười ha ha.

Trận lúc nãy là trận đánh nghẹn khuất nhất từ nhỏ tới giờ của Lặc Hổ, tuy rằng hiện tại cũng đang chật vật chạy trốn, nhưng thấy dáng vẻ phẫn nộ của đám thụ yêu kia, hắn vẫn cảm thấy tâm tình rất tốt.

“Đừng cười, chúng ta có phiền toái.” Từ Tử Nham cười khổ một tiếng, phi kiếm đột nhiên tăng tốc.

Lặc Hổ quay đầu lại nhìn ——

Má ơi, một mảng sóng biển màu vàng đang truy đuổi tới chỗ bọn họ…

Hai thanh phi kiếm lơ lửng trên mặt biển vội vã phi hành, phía dưới có vô số Kim Kiếm Ngư đuổi theo không bỏ.

Không thể so với những thụ yêu vô lực, những Kim Kiếm Ngư này thỉnh thoảng sẽ nhảy khỏi mặt nước, phóng một tia kiếm khí. Lặc Hổ vốn không am hiểu khống chế phi kiếm, để tránh né kiếm khí trái phải cũng đã rất thê thảm rồi, huống chi hắn còn phải bảo vệ Vệ Kình trên lưng không bị trúng chiêu, trên người bị đâm vài lỗ, máu tươi chảy ròng ròng.

“Không được! Cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ trốn không thoát.” Từ Tử Nham bất đắc dĩ hô to với Lặc Hổ. Kỳ thật anh cũng không phải kiêng kỵ Kim Kiếm Ngư, mà là lo lắng những Kim Kiếm Ngư này sẽ dẫn hải thú nguyên anh kỳ đến.

Đối mặt với Kim Kiếm Ngư, bọn họ còn có mấy phần sống sót, nhưng nếu hải thú tới, bọn họ sẽ không có ai có thể chạy thoát!

“Phù phù!” Đúng lúc này, Phấn Mao đột nhiên kêu một tiếng, sau đó từ trên vai Từ Tử Dung nhảy xuống.

Từ Tử Nham thắng gấp phi kiếm, kinh ngạc nhìn Phấn Mao.

Trong lòng Từ Tử Dung khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới lúc nãy y có nói muốn Phấn Mao thể hiện giá trị của nó, vội vã vươn tay cản ca ca: “Nhìn xem đã.”

Từ Tử Nham đã dừng lại, Lặc Hổ càng không thể bỏ đi trước, vì vậy cũng ngừng lại theo.

Sau khi Phấn Mao nhảy xuống khỏi người Từ Tử Dung liền lơ lửng giữa không trung, nó bỗng nhiên mở rộng miệng gầm lên giận dữ, trong phút chốc toàn bộ thân hình phồng to, hóa thành một quái vật đầu rồng mình báo!

Nó mở rộng miệng lộ hàm răng sắc bén, chợt nhào về chỗ bầy Kim Kiếm Ngư. Đương nhiên bầy Kim Kiếm Ngư này sẽ không dễ dàng bỏ qua khiêu khích như vậy, từng đạo kim quang nhảy khỏi mặt biển, vọt về phía Phấn Mao.

Phấn Mao răng nhọn móng sắt, thân thể to lớn hiện đầy vảy rồng thật dày, kiếm khí của Kim Kiếm Ngư rơi trên vảy rồng hoàn toàn không có hiệu quả gì, chỉ làm Phấn Mao cười nhạo một tiếng, lập tức xông vào bầy Kim Kiếm Ngư.

Phấn Mao nhảy vào bầy Kim Kiếm Ngu giống như sói đói xông vào bầy sói, nó dùng một loại khí thế nghiền ép cường hãn, chém giết giữa bầy cá.

Máu tươi vẩy ra, chi cụt bay loạn, một lượng lớn máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng biển, chớ nói chi mùi máu tanh tưởi dường như tràn ngập không gian xung quanh.

Lặc Hổ kinh sợ, lúc trước Tuyết Đoàn đi cắn con thụ yêu kia, tuy rằng làm người sợ hãi nhưng vẫn miễn cưỡng có thể tiếp thu, nhưng Phấn Mao lại đột nhiên biến đổi, quả thực hóa thành một đại sát khí. Mới vừa rồi những con Kim Kiếm Ngư này còn đuổi bọn họ chạy trối chết, ở trước mặt Phấn Mao, quả thực giống như giấy dán.

Đừng tưởng rằng những con Kim Kiếm Ngư này rất yếu ớt, lúc nãy khi đang truy đuổi, Lặc Hổ cũng từng không cam lòng mà phản pháo lại chúng nó, nhưng công kích của hắn vừa rơi vào nước liền giảm mất một nửa uy lực, mà nửa uy lực còn lại rơi vào thân Kim Kiếm Ngư cũng chỉ tạo thành vết thương hữu hạn cho bọn nó.

Lúc này toàn thân Phấn Mao nhuộm đầy máu tươi, thân báo to lớn như mặc một lớp áo giáp đỏ thẫm.

Nó tùy ý ngược sát làm bầy Kim Kiếm Ngư cảm nhận được sự hãi, làm loại cá quần cư, bọn nó đã quen dùng số lượng áp chế để chiến thắng, mà khi số lượng không thể tạo thành ưu thế, bọn nó liền lựa chọn rút lui.

Kim Kiếm Ngư truy đuổi bọn họ với tốc độ kinh người, lúc chạy trốn thì càng không cần phải nói, dường như là Phấn Mao đang giết giết đột nhiên phát hiện tất cả cá đều biến mất tăm.

“Grào!” Phấn Mao tiếc nuối liếm máu tươi bên môi, nghiêng đầu qua mỉm cười với Từ Tử Dung, lộ ra hàm răng rét lạnh.

Ánh mắt Từ Tử Dung âm trầm, đáy mắt mơ hồ có huyết quang chớp động, lúc này không khí xung quanh tràn ngập mùi máu tươi, nếu không phải ngại Lặc Hổ ở bên cạnh, y thật muốn thu hết toàn bộ máu tươi bị Phấn Mao lãng phí.

Tuyết Đoàn nhìn thân thể nhuốm đầy máu tươi của Phấn Mao một cách ghét bỏ, không nhịn được dùng chân bịt mũi. Người huynh đệ này bình thường lòng dạ hẹp hòi thì thôi đi, mỗi lần ra tay đều máu tanh như vậy, buồn nôn muốn chết!

Từ Tử Nham hơi chết lặng nhìn Phấn Mao đại phát thần uy, tuy rằng cũng đoán được Phấn Mao sẽ không đơn giản, nhưng trâu như vậy cũng quá vượt sức tưởng tượng…

Từ Tử Dung nhìn Phấn Mao từ đầu rồng mình báo biến trở về con thỏ màu hồng, cơ mặt y giật một cái, nhớ lại tạo hình lúc nãy của nó, nếu y không nhìn lầm, kỳ thật Phấn Mao là —— Nhai Tí phải không?

“Nhai Tí?” Từ Tử Dung khẽ hỏi một câu với Phấn Mao.

“Phù phù!” Phấn Mao ngậm một củ cà rốt gật đầu.

“Vịt* gì? Phấn Mao không phải thỏ sao? Sao lại đổi thành vịt?” Từ Tử Nham không hiểu, vội vàng hỏi.

(Vịt – Áp Tử – 鸭子 – pinyin đọc là yā zi, mà Nhai Tí – 睚眦 – pin yin là yázì)

Phấn Mao lập tức đen mặt, giận dữ kêu phù phù hai tiếng với Từ Tử Nham. May là Từ Tử Nham trốn nhanh, bằng không sẽ bị phun đầy cà rốt.

Từ Tử Dung lạnh lùng liếc Phấn Mao, xoay người giải thích với ca ca: “Không phải vịt, là Nhai Tí, một trong các long tử.”

“Nhai Tí?” Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra vỗ tay một cái: “Nhai Tí tất báo! Ta biết rồi, đó không phải là tiểu tâm nhãn* sao?”

(Tiểu tâm nhãn: Lòng dạ hẹp hòi)

“Be ha ha ha ha…” Tuyết Đoàn ngồi xổm ở một góc Cực Quang nghe được câu này liền cười lăn trên phi kiếm, thậm chí suýt chút nữa té xuống.

Phấn Mao tức giận kêu phù phù hai tiếng, biểu đạt kháng nghị của mình.

“Ừ, nếu ca ca thích, sau này gọi nó là Tiểu Tâm Nhãn cũng được.” Từ Tử Dung hoàn toàn không quan tâm linh sủng nhà mình tên gì, hơn nữa Nhai Tí trong truyền thuyết vốn là thần thú có thù tất báo, gọi nó là Tiểu Tâm Nhãn cũng không oan uổng.

Phấn Mao bị chủ nhân nhà mình tùy tiện bán đi: …

“Be ha ha ha ha!” Tuyết Đoàn đã sắp cười xỉu, huynh đệ nhà mình hóa thành nguyên hình bị nhận ra rất bình thường, nhưng không nghĩ đến chủ nhân của mình lại uy lực như thế, nói một tiếng liền vạch trần bản chất của Nhai Tí —— lòng dạ hẹp hòi!!

“Ưm, nếu Phấn Mao là Nhai Tí thì Tuyết Đoàn là gì?” Từ Tử Nham nhìn Phấn Mao cáu giận gặm cà rốt như đang gặp mình, lại nhìn Tuyết Đoàn đang nằm trên phi kiếm cười lăn lộn, tò mò hỏi.

Từ Tử Dung cười cười: “Hẳn hai chúng nó biết nhau, nhìn Tuyết Đoàn ăn nhiều như vậy, tất nhiên là Thao Thiết trong long tử.

“Thao Thiết à…” Từ Tử Nham gật đầu, anh chỉ hiểu chút chút với mấy cái loại truyền thuyết này, nhưng cũng không rõ lắm, nhưng nhắc đến Thao Thiết anh vẫn có tí kiến thức, dù sao trong nhiều long tử như vậy, Thao Thiết chính là con ăn nhiều nhất, còn không kiêng kỵ thứ gì, gì cũng ăn, nhất định chính là một cật hóa*!

(Cật hóa: Tham ăn)

“Thao Thiết hẳn là Cật Hóa.” Từ Tử Nham hai mắt sáng ngời thốt lên.

Tuyết Đoàn đang cười lăn lộn đột nhiên cứng đờ, bây giờ đến phiên Phấn Mao trên vai Từ Tử Dung bắt đầu phù phù cười nhạo không ngừng.

Tuyết Đoàn bị chủ nhân nhà mình gọi là Cật Hóa: QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.