Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 163: Chương 163




Edit: Qiezi

Nếu vẫn giấu giếm bọn họ, Từ Tử Dung tự nhận cũng có thể làm được, nhưng y không muốn làm như vậy.

Y có thể vì danh tiếng của ca ca mà che giấu quan hệ của mình với ca ca trước mặt đại chúng, nhưng nếu ngay cả lúc không có ai cũng phải chú ý, y tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Phải —— phải làm những gì, để hai người này biết quyền sở hữu tuyệt đối của mình đối với ca ca!

Từ Tử Dung âm trầm suy nghĩ…

Mặc dù anh đã dùng ánh mắt cảnh cáo Từ Tử Dung, nhưng Từ Tử Nham cũng biết đây là trị ngọn không trị gốc…

Tiểu tử Từ Tử Dung rất hư hỏng, ngoài mặt sẽ không làm trái ý mình, nhưng trong lòng sẽ không thành thật làm theo yêu cầu của mình…

Ví như bây giờ, nếu không nhìn kỹ, Từ Tử Nham chỉ sóng vai ngồi chung với Từ Tử Dung, nhìn biển khơi mênh mông vô tận. Nhưng nếu tỉ mỉ quan sát, lập tức có thể phát hiện hai người này không chỉ dựa quá gần, hơn nữa dưới ống tay áo che lấp, tay Từ Tử Dung đang nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay Từ Tử Nham.

Đối với chuyện này, Từ Tử Nham cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng lại không có biện pháp gì. Dù sao bây giờ Từ Tử Dung đang có một đại sát khí —— phản phệ Huyết Hải Tâm Kinh!

Bình thường thì còn đỡ, nếu đột nhiên phát tác ở loại địa phương này, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

—— Từ Tử Nham đáng thương còn chưa biết, Từ Tử Dung sớm đã lợi dụng Ngưng Huyết Châu để giải quyết vấn đề phản phệ, vài lần ‘Phát tác’ gần đây, đều là y khéo léo ngụy trang.

“Ca ca, ta muốn ôm huynh một cái.” Từ Tử Dung cố ý thấp giọng, nhẹ nhàng thổi hơi vào tai Từ Tử Nham khiến cho anh run rẩy từng trận.

Từ Tử Nham không được tự nhiên tránh né, ảo não trừng y. Tiểu thí hài này thực sự càng ngày càng càn rỡ, phải biết rằng Vệ Kình và Lặc Hổ cách đó không xa, dù bọn họ không chú ý đến bên này thì Tử Dung cũng không nên mập mờ như thế!

“Ca ca… Có được hay không?” Từ Tử Dung làm bộ không phát hiện thái độ của Từ Tử Nham, gương mặt dựa quá gần, bàn tay thì vòng qua hông Từ Tử Nham.

“Được cái rắm, đừng quấy!” Từ Tử Nham làm mặt hung dữ, dùng tay đẩy y ra.

Từ Tử Dung bĩu môi, thản nhiên liếc Vệ Kình và Lặc Hổ cách đó không xa, yên lặng ghi món nợ này lên đầu hai bọn họ.

Đáng lẽ nếu không có bọn họ, y hoàn toàn có thể ôm ôm, ấp ấp với ca ca ở trên thuyền, ca ca cũng sẽ không từ chối ý, nhưng cố tình lại có hai cái bóng đèn cao áp này, đừng nói các loại (Beep…), ngay cả ôm ôm hôn hôn đều bị hạn chế rất lớn.

Không biết có phải bị đời trước ảnh hưởng hay không, Từ Tử Dung cảm thấy mình có thể đã mắc ‘Chứng đói khát da thịt’ mà ca ca từng đề cập đến, hầu như không lúc nào y không muốn gần gũi da thịt với ca ca, dù cái gì cũng không làm, cũng muốn chạm vào thân thể ca ca.

“Nắm chắc thời gian tu luyện, Bí Cảnh Lãng Vũ này rất quái dị, ngoại trừ đám Kim Kiếm Ngư kia, dọc đường này chúng ta không thấy bất kỳ yêu thú nào khác, đây tuyệt đối không bình thường. Tất cả mọi người phải cẩn thận.” Từ Tử Nham nghiêm mặt nói.

Lúc này Từ Tử Dung nghe vậy mới thu lại biểu cảm ai oán kia: “Ca ca đã từng tới đây?”

Từ Tử Nham gật đầu, kỳ thật nguyên thân đời trước chưa từng tới đây, chẳng qua anh có tiểu thuyết gian lận, hơn nữa còn có góc nhìn của nam chính, cho nên coi như đã tới.

Chẳng qua khi Bạch Hoa tiến vào Bí Cảnh Lãng Vũ, gặp nguy hiểm nối tiếp nhau, mà BOSS cửa cuối cùng chính là con hải thú nguyên anh kỳ kia. Đương nhiên, bởi vì Bạch Hoa có hào quang nam chính, cho nên dường như là hắn một đường hữu kinh vô hiểm đi tới ngọc trụ hình rồng, đồng thời ở nơi đó gặp Vệ Kình.

Dựa theo thị giác của Bạch Hoa, hắn cảm thấy được ngọc bội hình rồng trên người mình mơ hồ có cảm ứng với Vệ Kình, cho nên hắn hoài nghi trên người Vệ Kình có thể có thứ hắn cần, vốn hắn muốn dùng thứ đồ khác trao đổi với Vệ Kình, ai ngờ Vệ Kình không chỉ không đổi, thậm chí còn thèm khát mỹ mạo của hắn, không chỉ muốn bắt hắn, còn muốn đoạt đi ngọc bội hình rồng.

Khối ngọc bội hình rồng kia là bảo vật mà Bạch Hoa quý nhất, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ người khác đánh chủ ý lên ngọc bội?

Vì vậy hai bên lập tức đánh nhau trên Thần Long Đảo. Bạch Hoa và Mạc Tử Nguyên liên thủ cũng không địch lại Vệ Kình, đáng tiếc cuối cùng Vệ Kình lại bị bọn họ dẫn dụ vào sào huyệt của một con yêu thú kim đan kỳ mà họ vô tình phát hiện, sau đó mất mạng.

Đoạn quá trình này tiểu thuyết viết không tỉ mỉ, chỉ đại khái kể lại quá trình bọn họ đánh nhau liền cho qua, mà Vệ Kình, cũng ở trong quyển tiểu thuyết bị miêu tả thành một kẻ ăn chơi trác táng chân chính, ỷ vào xuất thân cao quý, pháp bảo đầy đủ, ý đồ ức hiếp Bạch Hoa – đệ tử Thiên Vũ Tông – kẻ không hề có bối cảnh hay hậu trường, kết quả cuối cùng bị Bạch Hoa và Mạc Tử Nguyên hai người ‘Hiên ngang lẫm liệt’ giết chết…

Nghĩ tới những chuyện này, Từ Tử Nham không khỏi thổn thức cho số phận của Vệ Kình.

Tuy rằng Vệ Kình cao ngạo, nhưng cũng không phải là loại không xem ai ra gì. Từ Tử Nham tin tưởng mắt nhìn người của mình. Nếu Vệ Kình thực sự như trong tiểu thuyết miêu tả, anh hoàn toàn không thể nào trở thành bạn với đối phương.

Nhớ tới Vệ Kình, Từ Tử Nham không nhịn được nhìn sang hướng Vệ Kình đang đứng.

Có lẽ là lúc này đã trải qua một hồi đại chiến sinh tử, giữa Vệ Kình và Lặc Hổ còn có chút lạnh nhạt, nhưng đã không còn khí thế đối đầu gay gắt.

Từ Tử Nham vui mừng gật đầu, cuối cùng hai hùng hài tử này cũng trưởng thành, hiện tại phải là cái loại tranh đấu thuần túy này…

“Ca ca… Huynh chỉ có thể nhìn ta.”

Từ Tử Dung khó chịu khi Từ Tử Nham lại chú ý đến hai cái bóng đèn lớn này, rất cường thế xoay mặt ca ca lại.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mặt, Từ Tử Nham lạnh mặt rít gào trong nội tâm, hùng hài tử trước mặt nhất định không phải đệ đệ của ta!

Từ Tử Nham và Từ Tử Dung ở bên kia mắt to trừng mắt nhỏ giằng co, đầu thuyền bên này Vệ Kình và Lặc Hổ lại lâm vào một bầu không khí rất cổ quái.

Bình thường có thể nói hai người này nhìn nhau không vừa mắt rất lâu rồi, mỗi lần gặp mặt nếu không ầm ĩ hai câu sẽ giống như thiếu chút gì đó.

Nhưng trước đó Vệ Kình vì suy nghĩ cho Lặc Hổ đã kéo hắn lên phi kiếm của mình, sau đó đến Lặc Hổ vác Vệ Kình cùng chạy trốn. Đã trải qua một lần cứu viện cho nhau, nếu vẫn duy trì cái bầu không khí đối nghịch như quá khứ thì hai người đều cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Chỉ là Vệ Kình tương đối cao ngạo, bảo hắn mở miệng nhận sai với Lặc Hổ trước thì hắn làm không được, cũng may tính cách Lặc Hổ thẳng thắn, hắn có lòng muốn cải thiện quan hệ với Vệ Kình, cũng không chú ý mình mở miệng trước hay sau, vừa khéo giải quyết vấn đề của Vệ Kình.

“Khụ khụ… Ta nói này tiểu bạch kiểm…” Lặc Hổ vừa mở miệng đã nhận được một ánh mắt sắc nhọn của Vệ Kình.

Hắn lúng túng sờ mũi, vội vàng sửa lời: “Vệ… Sư đệ…”

Một câu Vệ sư đệ của Lặc Hổ có thể nói là lắp ba lắp bắp, thật sự đã nhiều năm trôi qua, mỗi lần gặp mặt đều gọi là tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm, đột nhiên gọi nghiêm túc như thế, hắn thật sự không quen.

Vệ Kình cũng đồng dạng bị câu Vệ sư đệ này làm cho giật mình, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lớn tiếng quát lên: “Vệ sư đệ cái gì? Kêu Vệ sư huynh!”

“Cái gì!” Lặc Hổ lập tức mặc kệ, hắn muốn cải thiện quan hệ không sai, thế nhưng bị thiệt thì không thể chấp nhận: “Dựa vào cái gì!”

Vệ Kình cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng ta lợi hại hơn ngươi!”

“Hừ! Vừa nãy không biết là ai bị ta gõ đến ngất!”

“Đó là ngươi đánh lén sau lưng ta!”

“Có nghe qua binh bất yếm trá không!”

“Trá cái đầu ngươi! Không phục thì so chiêu đi!”

“Ê ~~~” Lặc Hổ khoanh tay, lông mày nhướng rất cao: “Hiếm khi nghe ngươi nói vậy đó tiểu bạch kiểm, ta đã nói rồi, nam nhân phải cẩu thả một chút, nhìn ngươi ngày thường lịch sự ưu nhã, nương nương chít chít, có giống nam nhân sao?”

Vệ Kình cảm thấy mình sắp tức đến hôn mê luôn rồi, trong đầu đều tràn ngập hai câu nương nương chít chít, không giống nam nhân…

Nương nương chít chít? Không giống nam nhân?

Bất kỳ một nam nhân nào đều không thể dễ dàng tha thứ mình bị bình luận như vậy, chớ nói chi là Vệ Kình kiêu ngạo thành tánh!

Phát cáu cực hạn, Vệ Kình chợt bình tĩnh lại, hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm Lặc Hổ như rắn độc thấy ếch…

“Này này, tiểu bạch kiểm, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Tự dưng Lặc Hổ cảm thấy hơi rét run, không tự chủ chà xát cánh tay.

“Ngươi nói ta không giống nam nhân?” Vệ Kình híp mắt nguy hiểm, hỏi.

Lặc Hổ há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì cho tốt.

Trước hôm nay, hắn rất coi thường loại công tử thế gia như Vệ Kình, hoàng tộc cái gì, thế gia cái gì, kỳ thực hắn không phân rõ lắm, nhưng hắn ở cực Tây đã từng thấy qua rất nhiều người tu chân ăn mặc sạch sẽ, vênh váo hung hăng.

Sau khi những người này bị phân đến cực Tây, sẽ bị xếp vào các tiểu đội, năm đó trong tiểu đội của Lặc Hổ cũng gặp không ít người như thế.

Những đệ tử thế gia này, mỗi một người đều tâm cao khí ngạo coi thường các chiến sĩ man tộc bình thường, không nghe chỉ huy, hành động lung tung còn chưa tính, còn có người chạy trốn khi chiến đấu, quả thực làm toàn bộ tiểu đội Lặc Hổ năm đó kinh sợ.

Chính bởi vì có những tấm gương tồi tệ như vậy, cho nên sau khi Lặc Hổ đến Lưu Quang Tông, trên cơ bản không tiếp xúc với đệ tử thế gia, bọn họ khinh thường Lặc Hổ là man tộc đến từ cực Tây, nào ngờ trong lòng Lặc Hổ cũng khinh thường bọn họ.

Chính bởi vì nguyên nhân như vậy, cho nên đối với ‘Đệ tử thế gia siêu cấp’ Vệ Kình được người bảo vệ xung quanh càng nhìn không vừa mắt, chỉ là sau khi thông qua ‘Tiếp xúc’ (Đánh nhau?), hắn mới dần thay đổi ấn tượng về Vệ Kình, dù trong miệng hắn không thừa nhận nhưng trong lòng hắn biết Vệ Kình hoàn toàn không giống mấy tên trứng mềm lâm trận bỏ chạy.

Lặc Hổ buồn bực không nói, Vệ Kình càng lúc càng giận dữ, tên hỗn đản này đánh không lại hắn, lại còn nói hắn không giống nam nhân?

Hiện tại bọn họ đang ở trên biển, một màn ký ức thảm thiết lúc nãy vẫn còn mới mẻ, Vệ Kình chắc hẳn sẽ không ra tay đánh nhau, vì vậy —— hắn quyết định cần phải dùng cách khác để chứng minh, mình là một nam nhân • chân chính!

Ngay lúc đó Vệ Kình đang ở trạng thái bốc hỏa, vì vậy hắn làm ra chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời —— túm lấy khối da thú trên người Lặc Hổ, sau đó… Hôn lên.

“Oa! Oa! Oa! Ngươi muốn làm gì!”

Lặc hổ phản ứng cực nhanh, mắt thấy tiểu bạch kiểm đột nhiên hôn, liền bị sợ hết hồn, cả người run rẩy.

Chính vì quá hoảng sợ, cho nên hắn cũng chỉ kêu la trong miệng, thân thể lại không phản ứng kịp.

Vì vậy ——

Tiếng kêu của Lặc Hổ thành công thu hút sự chú ý của huynh đệ Từ gia, sau đó bọn họ liền thấy Vệ Kình nhắm mắt lại, hôn lên miệng Lặc Hổ.

Từ Tử Nham, Từ Tử Dung: …

Ta phắc! Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì! ( Từ Tử Nham mặt khiếp sợ)

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: CP phụ có chút đột phá… A_A

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.