Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 170: Chương 170




Edit: Qiezi

Nếu gặp phải những người khác, hành động này của Mạc Tử Nguyên nhất định có thể đưa đến hiệu quả hắn muốn, đáng tiếc nhóm Từ Tử Nham hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Thứ nhất, bọn họ vốn không có ý định giết người cướp hàng; thứ hai, nếu bọn họ thật sự không an phận, căn bản không cần bọn họ ra tay, chỉ cần một mình Tuyết Đoàn là có thể đối phó Mạc Tử Nguyên!

Bất kể là vì sợ mình hay đối phương thật sự có quan hệ không tệ với Bạch Hoa, đối với thái độ nhiệt tình của Từ Tử Nham, Mạc Tử Nguyên rất có thiện cảm. Tuy rằng Bạch Hoa còn chưa tỉnh, nhưng thân thể hắn đã dần dần khôi phục, bởi vậy Mạc Tử Nguyên cũng rất thả lỏng, cười cười nói nói với Từ Tử Nham, âm thầm muốn dò xét lai lịch đối phương.

Đáng tiếc không được bao lâu, hắn liền phát hiện, đừng nhìn Từ Tử Nham rất nhiệt tình với hắn, thế nhưng ngoại trừ biết anh là đệ tử Lưu Quang Tông, cùng đệ đệ và hai người bạn tốt (bao gồm cả Vệ Kình) đến Bí Cảnh Lãng Vũ thám hiểm ra, hắn không nghe ngóng được bất cứ thứ gì.

Kỹ xảo nói chuyện của đối phương rất tốt, mỗi khi hắn hướng đề tài lên người anh, anh đều có thể vô thức chuyển đề tài khác…

Nói chuyện gần nửa canh giờ, Mạc Tử Nguyên rất bi kịch phát hiện, hắn không chỉ không tìm được tin tức hữu dụng, ngược lại là mình bị moi ra không ít thứ, quả thực dở khóc dở cười.

“Ca ca, ta đói bụng.” Từ Tử Dung rất khó chịu tên Mạc Tử Nguyên chiếm lấy vị trí bên cạnh ca ca, cho dù biết rõ trong lòng ca ca vì bọn họ mới sắp đặt như vậy, nhưng trong lòng y vẫn khó chịu.

Đời trước y chết dưới sự vây công của Bạch Hoa và ba tình nhân của hắn, dù đời này Mạc Tử Nguyên không đắc tội y, nhưng y cũng tuyệt không thể cho hắn bất kỳ sắc mặt tốt nào.

Thậm chí có thể nói, y không tìm bọn họ trả thù đã là nể mặt ca ca, còn muốn y trò chuyện vui vẻ với bọn họ? Nằm mơ đi!

Từ sau khi Mạc Tử Nguyên lên thuyền, trên mặt Từ Tử Dung không có nửa tia vui vẻ, thậm chí khi Mạc Tử Nguyên và Từ Tử Nham trò chuyện hăng say, trên người y bắt đầu tản ra một loại khí thế rất nặng nề.

Lặc Hổ sống ở cực Tây rất nhạy cảm với các loại khí thế, hắn kinh ngạc nhìn Từ Tử Dung, không hiểu tại sao đối phương lại đột nhiên biến thành như vậy?

Hắn vừa định hỏi một câu thì bị Vệ Kình ở bên cạnh kéo một cái, đối phương liếc Lặc Hổ: “Không biết thì đừng nhiều chuyện!”

Lặc Hổ sờ sờ cổ, tiếp nhận ý tốt của Vệ Kình, yên lặng quay mặt sang một bên không nói gì thêm nữa.

Vệ Kình thấy hắn như vậy không khỏi ngột ngạt trong lòng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.

“Hử? Tử Dung đói không?” Từ Tử Nham dở khóc dở cười nhìn Từ Tử Dung. Tuy rằng biết rõ người này cố ý cắt ngang anh và Mạc Tử Nguyên trò chuyện, nhưng lại không có biện pháp gì.

“Ừ, rất đói!” Từ Tử Dung gật đầu, đồng thời còn nhấn mạnh chữ đói.

Từ Tử Nham đỏ mặt, mấy ngày hôm trước ở trên đảo nhỏ, Từ Tử Dung vẫn luôn oán trách y rất đói, sau đó ăn anh một lần lại một lần…

Bị Tử Dung quấy rầy như thế, Từ Tử Nham và Mạc Tử Nguyên cũng không trò chuyện nổi nữa. Nói chính xác hơn là, Mạc Tử Nguyên giỏi quan sát người khác, phát hiện đệ đệ đối phương không quá thích mình, lập tức rời đi một cách dứt khoát.

Hắn không biết vì sao Từ Tử Dung nhìn hắn không vừa mắt, nhưng cũng không có ý định tra cứu đến cùng. Hắn cũng không phải linh thạch, đương nhiên không có khả năng được tất cả mọi người yêu thích.

Thấy Mạc Tử Nguyên không quấn lấy ca ca trò chuyện nữa, cuối cùng sắc mặt Từ Tử Dung cũng khá hơn một chút.

Đối với loại độc chiếm bá đạo của đệ đệ mình, Từ Tử Nham cũng không có cách gì giải quyết, cũng may lúc này hành vi của Từ Tử Dung còn không quá khác người, anh cũng mặc kệ y.

Cùng đồng hành hai ngày, Mạc Tử Nguyên nhanh chóng hòa hợp với mọi người trên thuyền —— ngoại trừ Từ Tử Dung.

Làm một thương nhân thành công, Mạc Tử Nguyên chẳng những không như thương nhân đầu cơ bình thường, trái lại hết sức rộng rãi. Hơn nữa hắn làm người khéo léo, bất luận là đối mặt với Vệ Kình cao ngạo hay Lặc Hổ hào sảng, đều có thể nói chuyện được với đối phương, người như hắn rất khó làm người khác ghét.

Bản thân Từ Tử Nham cũng không có nhận xét gì về Mạc Tử Nguyên, thuần tuý là ngại thân phận tình nhân Bạch Hoa của hắn, cho nên mới có nhiều kiêng kỵ. Thế nhưng trải qua hai ngày ở chung, anh phát hiện người này và Mạc Tử Nguyên trong trí nhớ của anh có bất đồng rất lớn, thiếu chút nữa làm anh cho rằng Mạc Tử Nguyên cũng là người xuyên việt… _(:з” ∠)_

Mạc Tử Nguyên trong trí nhớ nguyên thân chưa bao giờ cười thoải mái mà không hề có gánh nặng, khi đó Mạc Tử Nguyên cũng sẽ cười, nhưng lại luôn lộ ra khổ sở mơ hồ, nguyên thân có thể không rõ tại sao hắn lại có biểu hiện như vậy, nhưng đặt trên người Từ Tử Nham, lại mơ hồ hiểu được…

Đừng nhìn trong tiểu thuyết, Bạch Hoa và ba tiểu công ở với nhau cực kỳ hài hòa hoàn mỹ, nếu Từ Tử Nham đặt mình trong hoàn cảnh người khác, sợ rằng bất kỳ một nam nhân nào đều không muốn chia sẻ người yêu của mình với người khác.

Nếu bàn về bối cảnh tthân phận, có thể nói nguyên thân là người kém nhất trong ba người bọn họ, nhưng nguyên thân lại luôn có thể đạt được nhiều sự quan tâm của Bạch Hoa.

Vốn ban đầu Từ Tử Nham vẫn không rõ, nhưng hôm nay tiếp xúc với Mạc Tử Nguyên, suy nghĩ đến tính cách của bọn họ, anh liền hiểu.

Bất luận là Lâm Khiếu Thiên hay Mạc Tử Nguyên, thân phận, bối cảnh của họ quyết định tính cách, đương nhiên sẽ có một mặt kiêu ngạo.

Giống như Vệ Kình, xuất thân của hắn quyết định hắn có tiền vốn để kiêu ngạo.

Hai người như vậy, nhưng vì các loại nguyên nhân phải chia sẻ ngươi yêu với người khác, dù cho bọn họ biểu hiện tiếp nhận sự thật này, nhưng nhìn vào tính cách của bọn họ, tuyệt đối không phải loại người có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này. Chỉ có Từ Tử Nham – xuất thân cùng bối cảnh đều rất nghèo túng, tuy rằng hắn có thiên tư xuất sắc, nhưng so sánh với công một, công hai của Bạch Hoa thì vẫn rất kém.

Có thể chính vì nguyên nhân này, cho nên sau khi Từ Tử Nham không có chút bối cảnh trở thành công ba của Bạch Hoa, mới không biểu hiện bất mãn mãnh liệt, chí ít kết hợp ký ức của Từ Tử Nham và nội dung quyển tiểu thuyết kia, tuy rằng nguyên thân ghen vì Bạch Hoa có hai người yêu khác nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ rời khỏi Bạch Hoa.

Mà Mạc Tử Nguyên và Lâm Khiếu Thiên vì xuất hiện tình địch mà nổi giận, thậm chí suýt trở mặt thành thù với Bạch Hoa, sau này vì Bạch Hoa lâm vào hiểm cảnh vài lần, trùng hợp bị bọn họ bắt gặp, kết quả dẫn đến bọn họ vương vấn tơ lòng không dứt được, cuối cùng đạt thành đại kết cục 4P…

Nghĩ vậy, Từ Tử Nham không nhịn được sờ cằm một cái, tiểu thí hài Vệ Kình này một khi ra vẻ, đó chính là khá cao ngạo, mà Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên có địa vị ngang với hắn, bất luận như thế nào cũng nhìn không giống nam nhân có thể tha thứ người yêu mình vượt quá giới hạn.

Nhìn Lặc Hổ đang thẳng thắn nói chuyện với Mạc Tử Nguyên, Từ Tử Nham khẽ lắc đầu một cái. Anh và Lâm Khiếu Thiên chỉ gặp qua một lần, cũng mới vừa tiếp xúc với Mạc Tử Nguyên, thế nhưng chỉ dựa vào hai lần ấn tượng này, anh có thể nhìn ra hai người này có ngạo khí sâu tận xương tủy.

Người như vậy sẽ chia sẻ người yêu với người khác sao?

Thật sự nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng! ╮(╯_╰)╭

Thường nói ái tình khiến người mù quáng, thế nhưng Từ Tử Nham không cảm thấy loại thiên chi kiêu tử này sẽ vì lý do như thế mà trở thành tên ngốc IQ âm.

Mượn anh làm ví dụ, anh tự nhận chỉ là một người bình thường, cách thiên chi kiêu tử còn một khoảng. Anh và Tử Dung ở bên nhau có rất nhiều nguyên nhân, tình thân, tình yêu, cứu vớt thế giới (???), vân vân, đủ lý do khác nhau, nhưng trong đó tỷ lệ lớn nhất là tình thân chuyển hóa thành tình yêu.

Từ Tử Nham không biết tình yêu của người khác là dạng gì, nhưng anh nhận định tình yêu là tính chất biệt lập, độc nhất vô nhị. Đây cũng là lý do vì sao anh rất dễ dàng tha thứ độc chiếm dục biến thái của Từ Tử Dung.

Anh nghĩ Từ Tử Dung muốn độc chiếm mình là bình thường, chẳng qua là phóng đại hơn người khác một chút, bản thân anh cũng muốn độc chiếm Từ Tử Dung, chỉ là so với sự đối địch của Từ Tử Dung, độc chiếm của anh không quá rõ ràng.

Nhưng cái này không có nghĩa là anh có thể chia sẻ Từ Tử Dung với người khác!

Cho dù anh yêu thương Tử Dung nhiều hơn nữa, nếu có một ngày Tử Dung mang một người khác về, nói cho anh biết, tương lai anh phải chia sẻ y với người này, như vậy lựa chọn duy nhất của anh sẽ là đoạn tuyệt.

Chính vì anh nghĩ người bình thường như anh (??) còn không thể dễ dàng tha thứ cho loại chuyện này thì thiên chi kiêu tử như Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên càng không thể nhịn!

Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm hai người này nhận lấy phản bội của người yêu, lại còn có thể cùng nam nhân khác chia sẻ Bạch Hoa?

Từ Tử Nham nghĩ, hình như mình đang chạm tới một bí mật sau màn nào đó, chỉ cần vạch trần tấm màn che này, có thể dễ dàng tìm kiếm bí mật ẩn giấu sâu nhất của Bạch Hoa, tiến tới dễ dàng K.O hắn, đồng thời sẽ không dẫn đến hiệu ứng hào quang nam chính…

Không biết vì sao, Từ Tử Nham luôn cảm thấy từ sau khi xuyên đến thế giới này, trực giác của anh nhạy cảm hơn nhiều. Giống như từ khi anh bắt đầu xuyên qua liền cảm thấy ý thức mơ hồ, bản thân không có cách về nhà tẫn hiếu, khi cùng Từ Tử Dung ở chung thì trực giác đã luôn nhắc nhở anh, chỉ là lúc đó anh bị kỹ xảo của Từ ảnh đế mê hoặc, không phát hiện bộ mặt thật của bệnh thần kinh này.

Về sau nữa, mỗi khi có chuyện liên quan đến Bạch Hoa, trực giác của anh càng đặc biệt nhạy cảm, ngay mới vừa rồi, anh còn cảm giác hình như mình phát hiện bí mật Bạch Hoa trở thành nam chính…

Khẽ gõ thái đương một cái, Từ Tử Nham nghĩ, có thể mình nên suy nghĩ cẩn thận vì sao lại xuyên đến thế giới này, luôn cảm thấy… Hình như không đơn giản.

***

Hành trình êm ả vẫn tiếp tục, chỉ là sau một ngày một đêm, Bạch Hoa liền tỉnh.

Bạch Hoa tỉnh lại lập tức biến thành ác mộng của Từ Tử Nham, đặc biệt khi hắn phát hiện Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đã không còn thân nguyên dương, ánh mắt nhìn Từ Tử Nham tràn đầy thù hận thấu xương.

Từ Tử Nham bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, nhưng lại không biết rốt cuộc vì cái gì, trong ấn tượng của anh, lần cuối cùng gặp Bạch Hoa là ở Ô Đề Thành, lúc đó anh và đối phương chưa từng thấy mặt nhau, tại sao Bạch Hoa lại dùng ánh mắt nhìn kẻ thù giết cha để nhìn anh?

Đương nhiên anh không biết, dựa vào cảm ứng của Tinh Nguyên Đạo Thể, khi Bạch Hoa phát hiện nguyên dương hai người bị mất, quả thực như bị sét đánh.

Nếu là những người khác thấy biểu hiện của huynh đệ Từ gia cũng chỉ cho rằng quan hệ hai huynh đệ rất thân thiết, thế nhưng rơi vào mắt Bạch Hoa, quả thực là tú ân ái trắng trợn.

Thỉnh thoảng một ánh mắt nhìn nhau, ngón tay ngầm đụng chạm, cái cảm giác người ngoài không thể chen vào giữa hai huynh đệ bọn họ càng ngày càng trầm trọng, tất cả những thứ này như một lưỡi dao sắc bén, cứa mạnh vào lòng Bạch Hoa.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Từ Tử Nham chạm tới… Bí mật của thế giới này… (Mặt nghiêm túc)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.