Edit: Qiezi
“Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Ngươi nói thoải mái như vậy, nhưng rốt cuộc muốn ta làm thế nào mới có thể tìm được vị trí của linh lực hệ phong kia!” Tưởng Ưng thật sự sốt ruột.
Nghe xong lời này của hắn, Từ Tử Nham có chút sửng sốt: “Không phải chứ? Ngươi không thể thông qua thần thức tra xét trong cơ thể Phương Thiên Duệ sao?”
Tưởng Ưng lập tức nổi giận: “Ta cũng không phải tu sĩ kim đan, sao có thể dùng thần thức tra xét thân thể đối phương!”
Từ Tử Nham biết trong lòng hắn âu lo, cũng không so đo ngữ khí của hắn, nhưng Tưởng Ưng nói chuyện này thật sự thành điểm khó khăn.
Muốn cứu Phương Thiên Duệ, nhất định phải dựa vào ngoại lực đuổi linh lực hệ phong đang không ngừng phá hư kinh mạch của hắn ra ngoài. Nhưng cổ linh lực kia không ngừng di động, nếu không thể tìm được vị trí chính xác của nó, muốn đuổi nó ra ngoài không khác gì thiên phương dạ đàm.
Từ Tử Nham ngây người nửa này, cuối cùng trước khi Tưởng Ưng sụp đổ, một tay túm lấy vai hắn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tưởng Ưng: “Ngươi tin tưởng ta không?”
Tưởng Ưng sửng sốt.
Từ Tử Nham nhanh chóng giải thích: “Ta biết một cái bí pháp, có thể làm hai thần thức chúng ta hòa hợp trong thời gian ngắn, nếu như vậy, ngươi có thể tìm được…”
“Ta không đồng ý!” Lời còn chưa nói hết, đã bị Từ Tử Dung sầm mặt cắt ngang.
Ca ca nói cái bí pháp kia y cũng biết, hiệu quả rất kinh người, nhưng yêu cầu thi pháp lại vô cùng nghiêm ngặt.
Đầu tiên, đó chính là người được dung hợp —— hiện tại chính là Tưởng Ưng —— phải tuyệt đối tín nhiệm người dung hợp.
Quá trình dung hợp vô cùng nguy hiểm, một khi trong lòng Tưởng Ưng có dao động sinh ra phản ứng kháng cự, những thần thức Từ Tử Nham dung hợp sẽ lập tức bị bài xích, dẫn đến thần thức của Từ Tử Nham bị tổn hại.
Thần thức khôi phục là chuyện cực kỳ khó khăn, hơn nữa cho dù Tưởng Ưng không chút kháng cự dung hợp với thần thức của Từ Tử Nham, sau khi chữa thương cho Phương Thiên Duệ, Từ Tử Nham cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, thậm chí có thể phải nằm trên giường một thời gian mới được.
Bất luận là làm đệ đệ hay người yêu, Từ Tử Dung cũng không thể cho phép ca ca mạo hiểm lớn như vậy để cứu Phương Thiên Duệ.
Trong mắt y, tuy rằng Phương Thiên Duệ bị thương nghiêm trọng, nhưng chưa hẳn không có những phương pháp khác để cứu sống, nhưng nếu ca ca bị thương, đây tuyệt đối là chuyện y không thể dễ dàng tha thứ.
“Phản đối không hiệu quả! Lần này Thiên Duệ bị thương là bởi vì ta, chẳng lẽ đệ để ta nhìn hắn cứ như vậy biến thành một phế nhân?” Từ Tử Nham ngữ khí nặng nề, lần đầu tiên thẳng thừng phản bác Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung khó chịu: “Hắn chưa hẳn…”
“Ta sẽ không lấy thân thể bằng hữu ta để đánh cược!” Từ Tử Nham trực tiếp cắt ngang lời y.
Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía Tưởng Ưng: “Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi tin tưởng ta không?”
Tưởng Ưng kinh ngạc nhìn đôi mắt đen nhánh của Từ Tử Nham, hít sâu một hơi, gật mạnh một cái.
Đối với người thiên tính đa nghi như Tưởng Ưng mà nói, muốn tin tưởng một người là chuyện cực kỳ khó khăn. Nhưng hành động mới nãy của Từ Tử Nham lại giành được tín nhiệm của hắn.
Tuy rằng hắn chưa từng nghe qua có loại bí pháp này, nhưng từ biểu hiện của Từ Tử Dung không khó nhìn ra, loại bí pháp này nhất định có tổn hại với thân thể Từ Tử Nham. Nhưng cho dù như vậy, vì cứu Phương Thiên Duệ, Từ Tử Nham vẫn nói ra chuyện này, chỉ dựa vào điểm này, cũng đủ để Tưởng Ưng tin tưởng anh.
Từ Tử Nham nhìn ánh mắt tràn ngập tin cậy của Tưởng Ưng, vỗ mạnh vai hắn, sau khi đem khẩu quyết bí pháp truyền thụ cho hắn, hai người liền ngồi xếp bằng mặt đối mặt, thân thể Phương Thiên Duệ đặt giữa hai người, mà bọn họ thì bắt đầu lợi dụng pháp quyết, để thần thức đôi bên dung hợp với nhau.
Làm bên tiếp nhận bị động, kỳ thật Tưởng Ưng cũng không cần phải làm gì, chỉ cần hắn cố gắng mở rộng hết cỡ thức hải của mình, để Từ Tử Nham xâm nhập vào thức hải của hắn.
Việc này nghe đơn giản, nhưng thao tác thật thì lại không đơn giản chút nào.
Thức hải của tu sĩ ở trong cơ thể rất gần với đan điền – vị trí rất quan trọng, mỗi một tu sĩ đều sẽ bảo vệ hai địa phương này theo bản năng.
Mặc dù Tưởng Ưng đang tỉnh táo, mà còn là chủ động phối hợp với Từ Tử Nham, nhưng Từ Tử Nham vẫn không dám có nửa điểm lơ là, thận trọng cố gắng không chạm đến những nơi nhạy cảm, làm thần thức của mình dần dần dung hợp với thần thức của Tưởng Ưng vào chung một chỗ.
Từ Tử Dung mặt âm trầm bảo vệ ở bên cạnh, mặc dù vô cùng bất mãn chuyện ca ca mạo hiểm, nhưng nhiều năm sống chung làm y hiểu rất rõ kiên định giấu trong tính cách nhân hậu của ca ca.
Y biết mình không thể ngăn cản ca ca mạo hiểm, cho nên cũng chỉ có thể cố gắng cung cấp cho ca ca một không gian tương đối an toàn.
“Không được cho bất kỳ người nào vào quấy rầy, ai vi phạm giết không luận tội!” Từ Tử Dung không chút khách khí lệnh cho những đệ tử Lưu Quang Tông ở ngoài cửa.
Làm một tu sĩ kim đan, y có đầy đủ sức mạnh, bởi vậy cũng không cần để ý tâm tình của những đệ tử Lưu Quang Tông nghe mệnh lệnh này.
“Lui ra phía sau!” Ngữ điệu âm u hét lớn.
Từ Tử Dung cũng không để ý những đệ tử kia có lui đủ khoảng cách hay không, lập tức kích phát mấy hạt giống đỏ tươi.
Trong mấy hơi thở ngắn ngủi, phòng của bọn họ liền bị một ít dây mây đột nhiên mọc lên bao lại, cả phòng nhất thời lâm vào bóng tối.
Nhìn từ bên ngoài, gian phòng kia như bị vô số dây mây bện lại thành một cái kén lớn, mà ngay cả đồ vật hai bên phòng đều bị những cự đằng phá hủy một cách thô bạo, chỉ vì vây phòng ngủ chính giữa thành một không gian độc lập.
Sau khi dây mây quấn chung một chỗ, lập tức chuyển hóa hình thái, dây leo xanh biếc nhanh chóng biến thành màu máu nhàn nhạt, thậm chí, trên những dây mây này còn sinh trưởng ra vô số gai sắc bén, lóe lên hàn quang dày đặc.
Ngoại trừ vài gốc cự đằng ngưng kết thành kén ra, còn có vô số dây mây màu đỏ tươi to bằng ngón tay giương lên thật cao, theo gió nhẹ nhàng phấp phới, nhưng trên đỉnh mỗi nhánh đều mọc ra mấy cái miệng khổng lồ đầy răng nhọn, cho dù ai cũng không cảm thấy, những dây mây rất hung hãn này sẽ có tính tình gì tốt…
Có một đệ tử Lưu Quang Tông lui hơi chậm, suýt chút nữa đã bị dây mây có răng lớn này cắn mông, nếu không phải đồng bạn của hắn phản ứng mau lẹ, chỉ sợ hắn sẽ bị những dây mây này kéo về biến thành phân bón.
Đông đảo đệ tử Lưu Quang Tông vây xem một đám sắc mặt trắng bệch, hiểu rõ câu chết không luận tội của vị sư thúc kim đan kia không phải nói đùa, nếu như lui chậm một bước, lập tức sẽ nguy hiểm tính mạng.
Có một vài đệ tử nội tâm oán giận, đi báo tin cho vị sư thúc kim đan đóng giữ ở nơi này.
Đáng tiếc chưa kịp nói xong, đã bị vị sư thúc kim đan đuổi ra ngoài.
Sau khi đuổi đệ tử đâm thọc kia ra ngoài, tu sĩ kim đan đóng đô ở Chân Long Thành xoa xoa mồ hôi lạnh trên thái dương. Đồng dạng là tu sĩ kim đan, nhưng thực lực cũng có cao có thấp, tạm thời không đề cập đến những mặt khác, chỉ bằng đối phương có thể thúc giục ra nhiều thực vật như vậy trong thời gian cực ngắn, vị kim đan đóng đô nơi đây liền mặc cảm…
Cho tới bây giờ pháp thuật hệ mộc không lấy công kích làm sở trường, nhưng nhìn cái miệng đầy răng nhọn sắc bén của người ta đi, nói đồ chơi kia không nguy hiểm? Ai tin!
Vị sư thúc kim đan này bởi vì không có dã tâm gì mà đóng ở nơi này dường như là lập tức kết luận kích cỡ nắm đấm đôi bên, sau đó ngồi tại chỗ, quyết định không để ý lời nói có vẻ phách lối kia.
Sau khi đuổi những đệ tử đóng giữ tại nơi này, Từ Tử Dung đen mặt, yên lặng ngồi xổm bên cạnh ca ca
Lúc này Từ Tử Nham và Tưởng Ưng đã tiến vào bước mấu chốt nhất để dung hợp thần thức, một khi bị quấy rầy, nhẹ thì dung hợp thất bại, nặng thì thần thức hai bên bị tổn thương.
Đây tuyệt đối là kết quả Từ Tử Dung không thể tiếp nhận, bởi vậy y cũng chỉ có thể trước tiên đuổi tất cả mọi người ra ngoài, sợ một cái ngoài ý muốn sẽ đưa đến kết quả không thể khống chế.
Đồng thời ——
Nhìn tư thế ngồi của Từ Tử Nham và Tưởng Ưng trán dính trán, một cổ nước chua trong lòng Từ Tử Dung bốc ra ngoài, cho dù biết rõ Tưởng Ưng chỉ hướng về Phương Thiên Duệ, y cũng căm hận ghi một khoản vào sổ nhỏ!
(Tưởng Ưng vô tội nằm cũng trúng đạn: = =b)
Lúc này trong lòng Từ Tử Nham vô cùng khẩn trương, đừng nhìn biểu hiện vừa rồi của anh cực kỳ trấn định, nhưng đây là lần đầu tiên anh sử dụng bí pháp này, rốt cuộc có thể phát huy tới trình độ nào anh thật sự không dám cam đoan.
Nếu không phải thương thế của Phương Thiên Duệ không thể chậm trễ hơn nữa, anh cũng sẽ không mạo hiểm sử dụng phương pháp này.
Hết sức chăm chú điều khiển thần thức của mình cùng thần thức của Tưởng Ưng từ từ dung hợp với nhau, quá trình dung hợp thần thức của người khác, tuyệt đối không thể gọi là thoải mái.
Thỉnh thoảng, trong quá trình dung hợp thần thức, anh còn thấy được một vài mảnh nhỏ ký ức của Tưởng Ưng, chuyện này làm anh hết sức khó xử, từ đó đến giờ anh không biết bí pháp này lại có tác dụng phụ như vậy.
Cố gắng khống chế bản thân không xem những ký ức của Tưởng Ưng, nhưng loại thần thức giao hòa này không phải dùng ánh mắt, đương nhiên cũng không thể làm bộ như không nhìn đến.
Mang theo một loại chột dạ kỳ diệu, Từ Tử Nham thấy rất nhiều mảnh vụn ký ức sinh hoạt của Tưởng Ưng khi còn bé, đa phần nội dung mảnh vụn đều là Tưởng Ưng một thân một mình sống trong phòng nhỏ, hình ảnh thay đổi cũng đơn giản chỉ là một thiếu niên dần trưởng thành, biến thành một thanh niên tuấn mỹ.
Từ Tử Nham bỗng dưng cảm thấy chua xót, tuy rằng trong quá trình trưởng thành của Tưởng Ưng không ai ngược đãi hắn, nhưng trong hoàn cảnh cô độc như thế, tiểu hài tử làm sao có thể phát triển bình thường?
So sánh với Từ Tử Dung đã từng có tuổi thơ đau khổ, Từ Tử Nham thật sự không biết ai tàn nhẫn hơn ai…
Âm thầm thở dài một tiếng, Từ Tử Nham đưa tia thần thức cuối cùng dung nhập vào thức hải Tưởng Ưng.
Ầm một tiếng, Tưởng Ưng cảm thấy chính mình như đẩy ra một cánh cửa, vào giờ phút này thế giới trở nên rõ ràng.
“Ngưng thần! Làm theo lời ta!” Giọng nói của Từ Tử Nham đúng lúc thức tỉnh hắn, Tưởng Ưng lập tức ý thức được hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất, chính là phải cứu Phương Thiên Duệ.
“Đưa thần thức của ngươi vào kinh mạch Phương Thiên Duệ thăm dò đi.”
Tưởng Ưng khống chế thần thức của mình, thận trọng xâm nhập vào trong cơ thể Phương Thiên Duệ.
Lúc này, bên trong cơ thể Phương Thiên Duệ, quả thực có thể dùng một mảnh phế tích để hình dung.
Cổ linh lực hệ phong kia đi qua nơi nào thì nơi đó đều là một mảnh hỗn loạn, một lượng lớn kinh mạch rách loang lổ, khi linh lực vận hành đi qua, càng là cực kỳ khó khăn, thiếu chút nữa đã bị chặn lại.
Lỗ mũi Tưởng Ưng chua xót, nghĩ đến người yêu của mình bị thương như vậy, nhưng thậm chí ngay cả năng lực cứu sống mà hắn còn không có, hết sức đau lòng.
“Tập trung tinh thần!” Phát hiện Tưởng Ưng phân tâm, Từ Tử Nham lớn tiếng quát.
Cả người Tưởng Ưng chấn động, vội vàng dằn cảm xúc xuống đáy lòng, càng thêm cẩn thận điều khiển linh lực của mình chạy trong cơ thể Phương Thiên Duệ.