Edit: Qiezi
Nhìn thấy như thế, mọi người không khỏi cảm thấy vô cùng may mắn, gặp phải hiểm cảnh như vậy mà có thể vượt qua lông tóc vô thương, bọn họ thật sự rất may mắn.
Từ Tử Nham giới thiệu Tả Thâm cho bọn họ, đồng thời nói rõ Tả Thâm đã trở thành tùy tùng của anh.
Đối với ma tu Tả Thâm, bọn Vệ Kình nể mặt Từ Tử Nham nên không làm khó dễ gì, thậm chí vì hắn trở thành tùy tùng của Từ Tử Nham mà Lặc Hổ rất tán thưởng Tả Thâm có mắt nhìn người.
Sau đó —— Lặc Hổ bị Vệ Kình kéo sang một bên trao đổi, cụ thể trao đổi cái gì thì không biết. Nhưng khi Lặc Hổ quay lại, tuy rằng trên mặt hắn không có biểu tình dư thừa gì nhưng Từ Tử Nham lại nhạy bén phát hiện tai hắn đỏ ửng. →. →
Vì tránh lãng phí thời gian, Từ Tử Nham vừa bay xuống dưới vừa kể cho bọn họ nghe cảnh ngộ nhóm Từ Tử Nham gặp phải khi ở động nhện.
Mọi người vừa nghe xong liền run sợ trong lòng, đặc biệt nghe đến đoạn nữ vương Nhện Mặt Người mạnh mẽ đột phá nguyên anh, càng hít một ngụm khí lạnh.
“Vậy các người…” Tính cách Mao Nhị khá hấp tấp, tò mò hỏi.
Trên thực tế mọi người cảm thấy rất kỳ quái, chênh lệch giữa nguyên anh và kim đan đã không thể dùng thực lực để lý luận.
Có thể nói khi ngươi tấn chức nguyên anh, kỳ thật ngươi đã tu luyện tới một cảnh giới hoàn toàn bất đồng. Chỉ dựa vào một cái pháp thuật không gian, một gã nguyên anh có thể dễ dàng giết chết mười tên kim đan.
Cho nên mọi người rất buồn bực, rốt cuộc tại sao ba người kia đó thể đào thoát khỏi tay con Nhện Mặt Người nguyên anh kỳ kia.
Đến sau này Từ Tử Nham mô tả Huyết Long đột ngột xuất hiện, tất cả mọi người trầm mặc.
Một nguyên anh đã đủ cho bọn họ nhìn lên, bây giờ lại tự dưng xuất hiện Huyết Long có thể dễ dàng giết chết con nhện nguyên anh kỳ, mấy người bọn họ còn có cơ hội sống sót rời khỏi nơi này sao?
Ước chừng là nhìn thấu mất mát trong mắt mọi người, Từ Tử Nham vội vã kể tiếp phát triển phía sau, đồng thời còn lộ ra suy đoán của anh và Tử Dung.
“Nói cách khác, con Huyết Long kia chỉ hạ thủ với nguyên anh kỳ?” Vệ Kình chau mày.
“Ta không dám chắc, nhưng nếu không phải như vậy thì thực sự không thể giải thích vì sao con Huyết Long kia lại không làm gì chúng ta, mà con quái vật thịt xay càng bỏ qua thi thể nữ vương Nhện Mặt Người.” Từ Tử Nham quả quyết nói.
Vệ Kình gật đầu, đối với trong mê cung nhà mình xuất hiện quái vật kinh khủng như vậy, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Thế nhưng quái vật này căn bản không phải đám tu sĩ ngưng mạch kỳ như bọn họ có thể giải quyết được, kế sách hiện tại cũng chỉ có thể cố gắng sống sót rời khỏi nơi này, báo cáo chuyện đã xảy ra ở đây, để những tu sĩ có tu vi cao thâm hơn đau đầu đi…
Mấy người cưỡi phi kiếm, chậm rãi phi hành xuống dưới, vừa có giáo huấn của Nhện Mặt Người, Từ Tử Nham chủ động nhận nhiệm vụ dẫn đầu.
Anh và Từ Tử Dung khuếch tán thần thức đến mức lớn nhất. Mặc dù trong cái hang quỷ dị này, thần thức bị áp chế nhưng so với thần thức ngưng mạch kỳ đáng thương của bọn Vệ Kình, tốt xấu gì hai người bọn họ cũng có thể đảm bảo an toàn trong phạm vi nhất định.
Vốn Tả Thâm cũng muốn cùng tới, đáng tiếc bị ánh mắt sắc như đao của Từ Tử Dung cố định tại chỗ, chỉ có thể âm thầm huơ khăn tay nhỏ đưa tiễn chủ nhân của mình…
Bởi vì tốc độ bay xuống không nhanh nên hai người kiểm tra rất tỉ mỉ, thỉnh thoảng cũng gặp một hai cái cửa động giống như sào huyệt của Nhện Mặt Người trên vách đá, nhưng Từ Tử Nham rút kinh nghiệm không bao giờ đi vào bên trong nữa.
Con nữ vương Nhện Mặt Người trước đó, nếu không có Huyết Long xuất hiện, mấy người bọn họ dù không chết cũng bị thương. Từ Tử Nham không cho rằng mình sẽ may mắn nhiều lần như vậy, cho nên quyết định tránh né không vào, bay thẳng đến đáy vực sâu.
“Cứu… Cứu mạng…”
Ngay khi hai người đi ngang qua một cửa động cực kỳ chật hẹp thì Từ Tử Nham mơ hồ nghe tiếng kêu cứu cực kỳ yếu ớt.
Anh dừng bước, cảnh giác quan sát xung quanh: “Tử Dung, đệ có nghe thấy…”
“Không nghe thấy!” Từ Tử Dung nói không hề nghĩ ngợi.
Từ Tử Nham: …
Luôn cảm thấy lời này của y chột dạ là sao đây?
“Cứu ta…” Âm thanh lớn hơn một chút rơi vào tai hai người, Từ Tử Nham lập tức hắc tuyến.
Từ Tử Dung vẫn là biểu tình ‘ta không nghe thấy gì hết’, thậm chí còn cố gắng kéo ca ca tiếp tục đi.
“Đừng quấy!” Từ Tử Nham liếc mắt, đi theo tiếng kêu cứu kia.
Anh làm sao không biết Từ Tử Dung đang phát bệnh thần kinh, nhưng tên không có đầu óc như Tả Thâm cũng hiếm thấy, y không thể nào không cứu một người có tính cách như vậy… Nhỉ?
Từ Tử Dung xụ mặt, lạnh lùng nhìn Từ Tử Nham đi theo phương hướng phát ra âm thanh, chậm rãi tới gần hang động.
Đầu ngón tay y hơi giật giật, vài giọt máu đỏ tươi lăn qua lăn lại giữa kẽ ngón tay.
“Thực sự đáng chết, nữ nhân này đúng là đồ âm hồn không tan! Không bằng… Giết…” Hai mắt Từ Tử Dung nổi lên một tầng huyết sắc, không chút che giấu thái độ chán ghét.
Lúc nãy ca ca chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu, nhưng y nghe âm thanh kia liền đoán được thân phận người kêu cứu.
Nhớ đời trước nữ nhân này làm ra những chuyện đó, y không nhịn được nhíu chặt mày, quả nhiên lúc mới thấy mặt nên giết thì hơn, nếu lúc đó giải quyết nàng thì bây giờ chẳng có chuyện gì xảy ra rồi.
“Tử Dung, đến giúp một chút.” Từ Tử Nham ở bên kia kêu một tiếng.
Huyết sắc trong mắt Từ Tử Dung thoáng rút đi, nhưng trên mặt vẫn viết đầy bực bội.
“Được rồi, không phải nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ sao? Đều là tu sĩ nhân loại, có thể giúp thì giúp đi.” Đối với loại suy nghĩ ‘Ngoại trừ ca ca, ta không nhận ra ai’ của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham cũng rất bất đắc dĩ.
Bản thân anh không phải loại thích náo nhiệt, cho nên ngày thường ngoại trừ mấy người bằng hữu thấu hiểu như nhóm Vệ Kình thì anh đều cố gắng giảm tiếp xúc, tránh cho bất cẩn kích động Từ Tử Dung thần kinh.
Chỉ là sống trong xã hội hiện đại, bảo anh thấy chết không cứu thì hơi khó khăn. Nếu vượt quá khả năng bản thân, anh hoàn toàn có thể làm được, nhưng loại tiện tay có thể cứu một cái mạng, anh thực sự không thể làm như không nhìn thấy.
Từ Tử Dung mặt không thay đổi đi tới, nhìn gương mặt của nữ tu chỉ có thể được gọi là thanh tú, khóe miệng giật giật: “Tốt nhất ca ca nên tránh xa nàng một chút.”
“Ừ, yên tâm, ta có phòng bị.” Từ Tử Nham nghe vậy cười cười, giơ tay có Tiểu Thanh đang sung sướng lượn lờ giữa các kẽ tay.
Tiểu Thanh dào dạt đắc ý rung động keng keng, biểu đạt đầy đủ ý nghĩ trung thành ‘Ai dám đụng đến chủ nhân ta, ta sẽ lấy mạng người đó’.
Từ Tử Nham thấy Từ Tử Dung hơi hòa hoãn, liền không nhịn được sờ sờ đầu y: “Ca ca đần như vậy sao, lúc trước Tả Thâm đã nói có một nữ tu bị quái vật khống chế đúng không? Sao ta có thể không chút phòng bị bước sang đây được chứ.”
Từ Tử Dung nghe thế liền mỉm cười, nhìn nữ tu ‘hôn mê’, lộ ra thần sắc tự tiếu phi tiếu.
“Ca ca, nói không chừng nữ tu này đã bị quái vật phụ thể, hay là lột sạch nàng ta kiểm tra một chút đi.” Không biết vì sao Từ Tử Dung lại nói một câu như vậy.
Lời vừa thốt ra, không chỉ Từ Tử Nham sửng sốt mà ngay cả nhóm Vệ Kình, Hạ Vinh Thăng vừa bước đến cũng sửng sốt.
Nhìn nữ tu cuộn người trong huyệt động, sắc mặt tái nhợt còn dính vết máu trên khóe môi, bọn người Hạ Vinh Thăng không hiểu tại sao Từ Tử Dung lại nói như vậy.
Trái lại là Tả Thâm vội nhớ ra tao ngộ mình gặp lúc trước, quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ nói: “Không phải nàng. Nàng với ta kiên trì đến cuối cùng, là một trong những người chạy trốn thành công.”
“Phù, vậy là tốt rồi.” Từ Tử Nham thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa buông lỏng phòng bị.
Anh biết Tả Thâm đã đánh nhau với nữ tu bị quái vật khống chế, nhưng ai có thể đảm bảo quái vật kia sẽ không đổi người phụ thể chứ?
Từ Tử Dung âm thầm bĩu môi, nữ nhân này không có bản lĩnh gì, nhưng khả năng chạy trốn quả thực là số một. Nếu không phải như vậy, với tính tình đời trước của y đã sớm giết chết nàng, làm sao có thể để nàng sống sót.
“Ca ca, nàng ta chính là người chúng ta gặp trong đại sảnh, đồ đệ của Vô Cực Yêu Nữ.” Từ Tử Dung không thể để nữ nhân này sống thoải mái, dứt khoát phanh phui thân phận của nàng.
Nữ tu ‘hôn mê’ giật giật cơ miệng, động tác rất không rõ ràng nhưng không thoát được ánh mắt của Từ Tử Dung.
Muốn giả làm bạch liên hoa dựa dẫm ca ca? Vậy phải xem ta có đồng ý hay không!
Từ Tử Dung hơi nhếch môi, ngoại trừ Tả Thâm vẫn chú ý quan sát y ra thì ai cũng không nhìn thấy.
Tả Thâm co rút da mặt, đều là ma tu, hắn cũng nghe qua danh tiếng của Hi Nhạn Liễu. Tuy rằng tiểu ma nữ này khủng bố, nhưng so với đệ đệ chủ nhân thì dường như người đệ đệ này khủng bố hơn một chút… →. →
Ngoại trừ Tả Thâm, tất cả mọi người đều bị cái thân phận của Hi Nhạn Liễu dọa sợ ngây người.
Đặc biệt là Từ Tử Nham, anh đã từng nghe đệ đệ nói ‘công tích vĩ đại’ của Vô Cực Yêu Nữ. Lần thứ hai nhắc tới cái tên này, nhất thời có cảm giác XX căng thẳng.
Trong cùng khoảnh khắc đó, không chỉ Từ Tử Nham, ngay cả bọn người Vệ Kình đến sau cũng âm thầm lui về sau một bước.
Thật sự là danh tiếng của Vô Cực Yêu Nữ quá lớn, vừa nghe nói nữ nhân này là đồ đệ của Vô Cực Yêu Nữ, tất cả mọi người đều tránh né theo bản năng.
Hi Nhạn Liễu còn đang nửa chôn trong huyệt động thực sự không thể tiếp tục bảo trì trạng thái ‘hôn mê’. Nàng rất lo lắng, nếu tình thế tiếp tục phát triển như thế, có khi nào đám người kia đi luôn không.
Nàng cũng biết thanh danh sư phụ mình không tốt lắm, bởi vậy lúc ở bên ngoài cố gắng không bại lộ thân phận. Nhưng ai ngờ nàng lại ăn mệt hai lần của cùng một người…
Lại nói tiếp, nàng cũng rất kỳ quái, rõ ràng mình dùng pháp thuật dịch dung là truyền thừa từ bí tịch thượng cổ, ngay cả sư phụ của mình bình thường cũng sẽ nhìn nhầm. Nhưng tiểu tử đáng chết kia lại nhận ra nàng hai lần liên tục, quả thật không tưởng tượng nổi.
Nữ tu ‘hôn mê’, lông mi run run, chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt đen nhánh mang theo vài phần mê man, dường như cũng không biết mình đang ở đâu.
Qua một lúc lâu, nàng mới như tỉnh táo trong cơn mê, cố gắng chớp chớp mắt, mặt lộ vẻ đáng thương, cặp mắt ngấn nước nhìn Từ Tử Nham đứng gần nhất: “Đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu…”